Chương 46

Trong một căn phòng, Hải Sinh giao nhiệm vụ xong, ra hiệu cho thuộc hạ, nhìn bóng lưng chỉnh tề lui ra, mới dựa người ra sau, nhéo nhéo mi tâm, rồi nghiêng đầu qua, thấy Hải Thành vẫn ngồi đối diện, nói:"A Thành."


Hải Thành đang suy tư, thì nghe nhị ca gọi, chợt giật mình, ngồi thẳng lên, mặt hơi đỏ, thật may là da mình đen, nên không nhìn ra cái gì, vội vàng nói: "Xong rồi sao, vậy em xin phép đi ra."
Hải Sinh liếc mắt, nhìn Hải Thành chuẩn bị đứng dậy, đưa tay cản lại, bình tĩnh nói: "Ngồi xuống đi, anh có việc muốn hỏi cậu."


Hải Thành vừa nghe thấy, ngồi xuống lần nữa, mắt sợ hãi nhìn nhị ca, chẳng lẽ lại dạy dỗ mình nữa, hồi nãy mình không tập trung bị nhìn thấy hết rồi sao.


“Cậu gần đây xảy ra chuyện gì thế, không phải bảo cậu đi theo bảo vệ Liễu Y sao, mà anh thấy cậu ngày nào cũng xuất hiện ở đây hả, Tuần thiếu đã phân phó, cậu cũng biết, nên làm như thế nào." Hải Sinh nói.


Hải Thành vừa nghe xong, càng rầu hơn, bản thân mình đường đường là đàn ông, mà còn không bằng một phụ nữ yếu đuối, còn cái loại phụ nữ mà mình coi thường nhất, làm sao mà chịu nổi chứ, Liễu Y đã cảnh cáo, Hải Thành lại không dám nói ra, nếu nói ra, tương lai chắc chắn sẽ càng tối tăm hơn nữa, qua dược ngày nào hay ngày nấy.


"Em có đi theo, yên tâm đi, nhị ca, bảo đảm Liễu Y sẽ không sao cả." Hải Thành vội vàng nói.


available on google playdownload on app store


Thầm than trong lòng, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, cụ thể là Liễu Y, cô ta là sói đội lốt cừu, mình quay đầu đi theo dõi vị Hổ ca kia, thì phát hiện hắn ta lại ngoan ngoãn gửi 10 vạn cho Liễu Y, thấy kia Hổ ca vị cố tình tiếp cận, thật chua xót làm sao, hơn nữa nhớ tới ngày hôm đó mấy người đó bị quay phim, thật may là không phải là mình.


"Anh biết rõ cậu không muốn, nhưng là Tuần thiếu có nguyên tắc, chắc cậu hiểu chứ?" Hải Sinh thản nhiên nói, ý tứ sâu xa.
Hải Thành vội vàng gật đầu, thề thốt: "Em có nói không muốn đâu chứ, thật đó, em sẵn sàng làm nhiệm vụ mà, nhị ca."


Hải Sinh gật đầu: "Hiện tại anh không có thời gian lo mấy thứ này, anh đang phải xem Đường gia bên kia, cậu cũng tự mà lo đi, anh nghĩ bất quá, chuyện này cậu làm thế cũng đủ rồi, ngộ nhỡ Đường Lễ cho người động thủ, cậu phải bảo đảm Liễu Y an toàn không việc gì, hiện tại chúng ta ở trong tối, hắn đang ở ngoài sáng, cậu nhớ cẩn thận một chút, đừng cho người ta biết."diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn


Hải Thành nội tâm, ưu buồn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hiện tại mới dặn dò, quá muộn rồi, nhị ca à, Liễu Y đã sớm giải quyết xong, chỉ là ngoài miệng lại nói: "Yên tâm đi, nhị ca, em biết mà."


Hải Sinh thở dài, mặc dù nói không biết thiếu gia nhà mình làm sao lại coi trong Liễu Y, chỉ là có Hải Thành đi theo, chắc không sao, cũng yên tâm phần nào, khoát tay: "Cậu trở về trước đi , lời anh nói, cậu nhớ cho kĩ đó."diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn


Hải Thành ừ một tiếng, chân thành liếc nhìn nhị ca của mình, rồi xoay người đi ra ngoài, ưu buồn nhíu mày, phải làm sao đây, nếu như Tuần thiếu biết mình còn chưa kịp ra tay, thì Liễu Y đã giải quyết xong, hơn nữa còn vô ý khai tên Tuần thiếu ra, hậu quả của mình, Hải Thành càng ngày càng run, càng nghĩ càng buồn.


Hải Sinh liếc nhìn bóng dáng em trai mình, cười lắc lắc đầu, gọi điện thoại cho Tuần Tu, nhỏ giọng nói mấy câu.


Tuần Tu ngồi trên xe lăn, ra hiệu cho Hải Phong sau lưng, cúi đầu nghe máy, nghe Hải Sanh báo cáo, ừ một tiếng: "Đường Lễ này, cậu cứ xem đó mà làm, mấy cái tài liệu kia về Tề Đại với Tề nhị, bây giờ có thể tung ra rồi, đúng lúc để cho bọn họ nếm mùi rồi."
"Dạ, Tuần thiếu." Hải Sinh trả lời.


Ánh mắt Tuần Tu bình tĩnh, khóe miệng đầy ý lạnh, Đường lễ, chờ xử lý xong Tề gia, sẽ từ từ dọn dẹp mày, rối nhớ tới một việc, bấm điện thoại, kê lên tai.
"Thành Lâm, cậu cũng nên bắt đầu đi."


Khóe miệng Hạ Thành Lâm vểnh lên, giọng nói nhẹ nhàng, dựa người ra sau: "Vâng, Tuần thiếu, còn Phùng khải."
"Có Khải Đế che phía trước, Tân Thần sẽ không bị phát hiện, đã nó rội đấy, có phần dành riêng cho hắn, tập đoàn Phong Hằng bên kia thì bảo Smith tăng nhanh tiến độ." Tuần Tu nói, ánh mắt khó hiểu.


"Vâng, tôi sẽ liên lạc với Smith, hiện tại một mình Tề gia còn chống không vững mà." Hạ Thành Lâm cười nói.
"Ai bảo có quá nhiều người cứ gió chiều nào theo chiều nấy." Tuần Tu nói.
"Đường gia bên kia… " Hạ Thành Lâm lo lắng nói.(diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn)


"Có Hải Sinh rồi, chuyện của Tề gia hắn sẽ không nhúng tay vào đâu." Tuần Tu nhếch miệng lên, lạnh lùng nói.
"Tôi biết rồi." Hạ Thành Lâm nói: "Đúng rồi, Tuần thiếu, cái quảng cáo mới qua cậu xem chưa."


Tuần Tu nghe thấy, phiền muộn lập tức tiêu tán, mắt ti vi trên tường, khóe miệng cong lên, chợt nói: "Cô ấy rất thích hợp với mấy vai này."
Hạ Thành Lâm thả lỏng, chỉ sợ mình nghĩ lung tung, xem ra, Tuần thiếu có ý đồ với Liễu Y mà, thử thăm dò: "Thế công việc của cô ta về sau sắp xếp thế nào đây?"


"Cô ấy muốn sao cũng được, chuyện này không cần hỏi tôi." Tuần Tu bình tĩnh nói.
Hạ Thành Lâm nhếch miệng lên, cười cười: "Vâng, tôi biết rồi, Tuần thiếu"


"Uh," Tuần Tu cúp điện thoại, dựa người ra sau, đưa tay nhấn remote, nhìn đoạn phim quảng cáo, nụ cười ở đáy mắt càng thêm nồng đậm, trong lòng khẽ động.


Tầng cao nhất ở cao ốc Tập đoàn Phong Hằng, Tề Hoàn nóng nảy đi tới đi lui trong văn phòng, tay run rẩy đưa điều thuốc lên miệng, hít sâu một cái, rồi phun khói ra, chẳng khác nào súc vật. (diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn)


Tin tức liên tiếp, khiến Tề Hoàn đứng ngồi không yên, Phong Thượng bên kia càng ngày rơi vào tình trạng khó khăn, mà tập đoàn Phong Hằng cũng gặp phải khó khăn về tiền bạc, đại ca nhị ca thì lâm vào nguy cơ, giống như sẽ sắp có một cơn bão lớn đổ ập vào.


Cục diện này, hiện tại không thể làm gì, không thể kiềm chế được, ngân hàng thì không cho vay, mấy người khác thì chẳng ai giúp, mắt Tề Hoàn đỏ bừng, dập tắt tàn thuốc, tay siết chặt lại.


Nhớ tới cái gì đó, nóng nảy đi tới trước bàn làm việc, đưa tay bấm điện thoại, hồi lâu, bên kia mới bắt máy.
"Tề thiếu."


"Đường Lễ, cậu điều tr.a được cho tôi là ai ở phía sau ra tay không, đối thủ hiện tại của tôi thì tôi không thể biết hết, cũng không thể thua như thế này được." Tề Hoàn âm trầm nói.


Khóe miệng Đường Lễ nhếch lên, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, Tề thiếu, tôi không điều tr.a được, cậu cũng biết, tôi bên này cũng loạn lắm rồi, tự lo còn không xong."
"Đường lễ, cậu cũng đừng quên địa vị của cậu bây giờ là như thế nào có được."


"Tề thiếu, sao nóng thế, tôi cũng muốn lắm mà chẳng tìm ra là ai cả."
"Đường Lễ, cậu đừng quên anh trai cùng cha khác mẹ của cậu ch.ết như thế nào, còn có vợ chồng Tuần gia kia."
"Tề thiếu, tôi không thích nhất bị người uy hϊế͙p͙."
"Tôi cũng không thích, nhưng cậu bây giờ như vậy, tôi phải nhắc nhở cậu."


"Vậy thì cám ơn Tề thiếu nhắc nhở, cậu không nói thì tôi quên mất, chỉ là, những chuyện kia hình như là cậu phân phó, là cậu động thủ, tôi chỉ là mượn mấy người cho cậu mà thôi, coi như xảy ra chuyện, cũng không liên quan tới tôi."


Tề Hoàn nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Đường Lễ, Tề gia mà ngã, cậu có ích lợi gì chứ."
"Đúng là không có ích, chỉ là tôi cũng không giúp được gì, không phải sao."
"Cậu..."
"Nếu như không có việc gì, tôi cúp máy đây"


Tề Hoàn nhìn chằm chằm điện thoại bị cúp máy, mặt nhăn lại, người với người chỉ có lợi ích chứ không thể là bạn bè, Đường Lễ, coi như Tề gia phải ngã, Đường gia của cậu cũng không phải ngã theo.(diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn)


Sau mấy ngày nghỉ, Liễu Y dặn dò Kiều Kì xong, mới ra cửa đi làm, vừa đi vào hội sở khu làm việc, thì thấy có mấy người nhìn mình cười cười, Liễu Y nghi ngờ đưa tay sờ sờ, rồi bỏ qua.


Chưa đi được vài bước, thì lại tiệp tục như thế, Liễu Y nghi ngờ đi tới phòng nghỉ ngơi, soi gương, sờ sờ mặt, không hiểu mô tê gì cả.
Cả ngày, Liễu Y phải đối mặt ánh mắt quỷ dị của mọi người, rất bực mình, sâu trong đáy lòng lại cảm thấy lo lắng.


Lúc tan việc, Liễu Y nhanh chóng thay xong quần áo, cầm túi xách chuẩn bị về nhà, vừa ra cửa, chỉ thấy Hà Dương dựa vào tường ánh mắt thâm trầm nhìn Liễu Y.


Sáng sớm Hà Dương đã nhận được điện thoại của Tuần thiếu, không hiểu gì cả, kêu mình cho Liễu Y nghỉ việc, cái này không hợp lý , Tuần thiếu coi trọng Liễu Y mà, mình cũng không phải là không nhìn ra, làm sao lại ra lệnh thế chứ .(diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn)


Tới chiều, Hà Dương đã hiểu rõ, nghe mấy người làm việc bàn tán xôn xao, không nhịn được hỏi vài câu, bừng tỉnh hiểu ra, nhớ tới Liễu Y quay cái quảng cáo kia, cả một buổi chiều nằm liệt trên ghế sa lon.


"Nữ hiệp đại nhân, sắp tan sở sao" Hà Dương biết còn cố hỏi, vừa nghĩ tới quảng cáo kia, không thể nhịn cười được.
"Nữ hiệp?" Liễu Y cái hiểu cái không, giống như đã biết, nhưng lại không biết.


"Có rãnh không, đến phòng làm việc tâm sự một chút đi, tôi có việc nói với cô." Hà Dương , Tuần thiếu ra lệnh, xác thực khiến Hà Dương rất khó xử, vừa nghĩ tới Liễu Y trong mắt chỉ có tiền, cảm thấy đầu tê liệt, cũng không biết, Liễu Y mà nghe xong, sẽ phản ứng như thế nào.(diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn)


Liễu Y nghe xong, gật đầu, cô cũng rất muốn biết, sao hôm nay không bình thường chút nào.


Hai người đi vào phòng làm việc, Hà Dương ngồi trên ghế sofa, mắt liếc Liễu Y ngồi đối diện, thở dài, không biết xong lần này, còn có thể gặp nhau nữa không, nói thật, mặc dù Liễu Y há mồm ngậm miệng đều là tiền, có thể tính tình chân thật như vậy, cũng làm cho Hà Dương đối với Liễu Y có cảm giác khác thương.


"Tôi nói trước, tôi như vậy cũng là vì muốn tốt cho cô." Hà Dương mở đầu đã nói một câu như vậy.
"Uh, có chuyện cứ nói đi, quản lý Hà." Liễu Y liếc mắt.


"Cái đó… " Hà Dương thật lòng không muốn nói ra, hai mắt nhắm lại, hạ quyết tâm, "Hội sở chuẩn bị cho cô nghỉ việc... cô hiện tại không thể làm tiếp ở hội sở, nguyên nhân cụ thể, cô cũng nên biết rõ."(diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn)


Liễu Y kinh ngạc, nhanh chong nhớ tới, mấy cái ánh mắt kia, cố gắng nén cười, cũng tại quảng cáo kia gây họa cho mình mà.


Cho tới nay, Liễu Y làm việc rất thoải mái, đó là bởi vì, cô rất ít khi đóng phim, không có nhiều người biết, hơn nữa, người khác căn bản sẽ không thể nhận ra cô với Liễu Y kia là một, nhưng bây giờ ai cũng biết, Liễu Y phát hiện 2500 mỗi tháng đã không còn nữa, cảm thấy rất buồn.(diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn)


Liễu Y nhìn chằm chằm Hà Dương: ‘Quảng cáo kia anh cũng xem sao."
"Uh, quả nhiên rất hiên ngang mạnh mẽ, câu nói kia rất là kinh điển." Hà Dương không che giấu được nụ cười trong mắt, thật ra thì vừa nhìn thấy nét mặt không biểu cảm của l y , cảm thấy không thể nhịn cười được.


"Mọi người đều biết hết sao?" Liễu Y hỏi.
Hà Dương gật đầu, nói: "Tôi cũng là vì cô thôi, cô nên hiểu."
Liễu Y vô lực dựa ra về sau, cúi đầu tính toán, không có lời chút nào, chỉ một cái quảng cáo mà mất thu nhập ổn định của mình, quả nhiên là nhặt vừng mè mà bỏ quên dưa hấu.






Truyện liên quan