Chương 1: Tiết tử
Hắn từ nhỏ khởi biết chính mình trên đời không sống được bao lâu nữa. Dù sao mang trong người bệnh tim trầm trọng còn có thể sống đến 30 tuổi, hắn cũng đã thực thỏa mãn.
Nằm trên giường bệnh, xa xa thấy phụ thân gương mặt tiều tụy, đệ đệ rầu rĩ ôm mẫu thân còn đang nức nở mà an ủi. Bên hắn một đám thầy thuốc hộ sĩ vây quanh tất bật chuẩn bị cấp cứu.
Nói là cấp cứu, bất quá là ngựa ch.ết làm ngựa sống y, mọi người, trên hết là chính hắn đều hiểu rõ, ngày mai khó còn có thể thấy thái dương.
Mọi phương pháp giúp trái tim đập trở lại, cường tâm châm, ngay cả sốc điện cũng được dùng tới nhưng hết thảy đều vô dụng, hắn cảm thấy linh hồn dần li khai khỏi cơ thể, hút ra ngoài không trung.
Cái ch.ết đối hắn mà nói giống như một sự giải thoát. Từ lâu hắn đã là gánh nặng của gia đình, để trả tiền viện phí, phụ mẫu phải làm lụng thực vất vả khiến tóc sớm điểm bạc, trong nhà của cải hết thảy đều giành cho việc chữa trị, chính vì vậy cả bạn gái của đệ đệ cũng bỏ đệ ấy mà đi.
Phụ thân, mẫu thân, thứ tội nhi tử bất hiếu; Đệ đệ này gia, còn có ba ba, mụ mụ tất cả đành giao lại cho ngươi.
Linh hồn một mảnh nhẹ nhàng, phiêu đãng hướng về nơi cực lạc, tiếng ca dịu dàng dẫn lối.
Đó là tiếng ca của thiên sứ sao? Hắn mơ mơ màng màng nghĩ ngợi.
“ Công tử, công tử!” Thanh âm vội vàng đánh vỡ cả một mảng yên tĩnh.
Là gọi ta sao? Giờ là thế kỉ 21, như thế nào còn có người dùng lọai xưng hô này? Không cưỡng lại tò mò hắn nghiêng đầu hướng về nơi phát ra âm thanh nhìn lại.
Xuất hiện trước mắt hắn là một thiếu niên, bộ dáng cỡ 16-17 tuổi, mặc một kiện áo choàng trắng trông thật cổ quái.
“Ngươi bảo ta sao…?” Hắn không thể xác định hỏi.
“Đúng vậy, công tử…” Thiếu niên ngập ngừng, “ Ngài, có thể hay không vội giúp ta một cái?”
Giúp đỡ? Từ khi sinh ra, thân thể khởi gầy yếu, hắn luôn cần nhờ người khác hỗ trợ mới có thể sống bình thường. Hiện giờ cư nhiên có người tìm đến hắn nhờ giúp đỡ!
“ Là như vậy…” Thiếu niên thở hổn hển, lại nói, “ Ta vốn đã muốn ly khai, chính là nếu ta liền đi như vậy, trong nhà ắt có phiền toái. Cho nên…”
Hắn nhíu mày, thiếu niên này nói năng thật bừa bãi, toàn nói chuyện không đâu.
“ Cho nên…” Thiếu niên nhìn hắn vài lần, tiếp tục nói, “Ta nghĩ kính nhờ ngài thay ta trở về.”
“ Vì cái gì?” Tuy rằng nghe không hiểu lời nói của thiếu niên, nhưng hắn đích thực là bị hứng thú kéo đi lên, “Vì cái gì không chính mình tự trở về?”
“ Ta…” Thiếu niên thống khổ ai oán như sắp khóc, “ Ta sợ, Ta không dám!”
Thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt mở to ngân ngấn nước nhìn hắn: “Ta biết thực mạo muội, nhưng là ta chỉ có một đường đi tới lại gặp được công tử”
Thiếu niên bỗng dưng quỳ xuống: “ Cho nên, kính nhờ ngài, thay thế ta trở về…”
Thiếu niên bật khóc lê hoa đái vũ.
“ Lê hoa đái vũ”? Hẵn bĩu môi cảm thấy trong đầu tự dưng phát ra ngôn từ thật sự không nên dùng cho một nam hài a.
“ Tốt lắm, tốt lắm!” Hắn nâng thiếu niên dậy, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, “ Ta chính là đáp ứng ngươi”.
Tuy rằng hắn tột cùng không hiểu thiếu niên muốn nhờ vả việc gì, nhưng dự cảm đây không hẳn là chuyện xấu. Hơn nữa hắn sống ngắn ngủi trên đời vỏn vẹn có 30 năm, không còn cơ hội có người hướng hắn nhờ hỗ trợ thế này đâu.
(đồ nhí nhảnh, ham hố)
Cho nên chi bằng đáp ứng thay y đi xuống đi. Hắn thầm nghĩ.
“ Bất quá, ngươi bảo ta thay ngươi ‘trở về’” Hắn nói ra nghi vấn trong lòng, “ Là muốn như thế nào ‘trở về’, biết chạy đi đâu đây?”
“ Ngài nhìn xuống mà xem…” Thiếu niên đình chỉ nức nở, vươn tay chỉ xuống phía dưới.
Hắn theo lời nhìn xuống phát hiện chính mình đang bị bao bọc bởi một lớp sương mờ ảo giống như cách tầng tầng mây mù, lờ mờ, không rõ ràng lắm.
Chợt thấy từ phía sau lưng bị người ta mạnh mẽ táng một phát, thân thể không tự chủ cứ thế mà rơi xuống, rơi xuống …