Chương 20
“Đại ca bé bỏng ơi!Diệm” Cười cười chế nhạo, Liễm
Diệm kéo Ứng Nhược Thiên chậm rãi đi vào Bàn Long điện.
Mặt Liễm Trần lập tức đỏ lựng, tiểu đệ này, gần
đây càng ngày càng vô pháp vô thiên! Cũng không biết đệ ấy từ đâu nghe được Ly
gọi mình là “bé con”, rảnh một chút là đến đây trêu ghẹo mình hai câu. Nhưng lại
đối với tên yêu quái này thật không có biện pháp gì, ai bảo hắn là ân nhân cứu
mạng mình, bây giờ vẫn còn đang uống thuốc do chính hắn bào chế, nếu khiến hắn
mất hứng, vạn nhất bỏ gì đó vào trong thuốc cho mình uống thì thảm a!
Liễm Trần trừng mắt nhìn Liễm Diệm, lười trêu chọc
lại! Ly thì xấu hổ cực kỳ, không thể tin được ngày đó nhất thời tình thế cấp
bách mà gọi như vậy, bị Diễm vương gia nghe được, từ đó nhiều lần cười nhạo Liễm
Trần.
“Đại ca bé bỏng à, hai ngày nay thân thể tốt chứ?”
Liễm Diệm cười hì hì nắm tay Liễm Trần lên bắt mạch hắn. Ứng Nhược Thiên đứng một
bên nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Ly đành cười trừ xem như tạ lỗi, Tiểu Hỏa Diệm
nhi này mỗi lần đến gặp đại ca của hắn, đều phải chọc đại ca tức ch.ết mới vui vẻ
được! Thật không biết có phải Tiểu Hỏa Diệm nhi có ý trả thù chuyện cũ hay
không?
“Diệm nhi, ta đã tốt hơn nhiều, vì cảm tạ đệ, trẫm
ban thưởng một vương phi cho đệ, thế nào? Đệ đường đường Diệm vương gia sao lại
không có vương phi a! Ứng Cốc Chủ tuy rằng cùng đệ…” Liễm Trần cười gian nhìn Ứng
Nhược Thiên, quả nhiên, Ứng Nhược Thiên trầm sắc mặt, Liễm Trần cũng không để ý
ánh mắt khủng bố cảnh cáo của Liễm Diệm, vẫn tiếp tục nói: “Dù sao y cũng là
nam nhân, cũng không thể phong làm vương phi của đệ được, vả lại e rằng Ứng cốc
chủ cũng không nguyện ý! Phải không, Ứng cốc chủ?”
Ứng Nhược Thiên càng lạnh mặt hơn, đúng vậy! Mình
làm sao có thể lộ diện khắp thiên hạ trở thành thê tử của Tiểu Hỏa Diệm nhi, là
vương phi của hắn? Nhưng như vậy hoàng đế sẽ thật sự ban thưởng một nữ nhân cho
Tiểu Hỏa Diệm nhi? Trong đầu hiện ra hình ảnh Liễm Diệm cùng nữ nhân khác hoan
hảo: “Không, ta không muốn, ta không muốn Tiểu Hỏa Diệm nhi có nữ nhân khác!”
Liễm Diệm nhìn Ứng Nhược Thiên sắc mặt ngày càng tối
tăm, nhất thời luống cuống, ôm cổ Ứng Nhược Thiên, miệng không ngừng kêu lên:
“Thiên ca ca, ngươi chớ nghe đại ca nói bậy bạ, ta không cần vương phi gì hết,
trong lòng ta huynh vốn đã là vương phi của ta, thê tử của ta, ta không bao giờ
yêu người khác, cũng chỉ yêu một mình huynh thôi!” Nói xong thở hồng hộc quay đầu
uy hϊế͙p͙ nhìn Liễm Trần, nói: “Đại ca! Cơ thể ca có vẻ không tốt lắm nha? Hôm
nay đã làm gì? Giống như huyết khí bị mất đi không ít!”
Kỳ thật Liễm Diệm nhìn thấy mặt Ly đỏ ửng, lại
nghe nội thị nói hoàng đế vừa tắm trở về, sớm đoán được đại ca vừa khỏe một
chút liền cùng Ly hoan ái, lúc này liền lừa hắn sức khỏe không tốt, quả nhiên,
Ly biến sắc, lo lắng hỏi han: “Trần như thế nào?” Vừa gấp vừa ngượng, Ly quay mặt
trừng trừng Liễm Trần, thầm nghĩ: Ngươi xem, ta nói không được rồi, ngươi cứ muốn,
nếu cơ thể bị thương tổn nữa thì làm sao bây giờ? Nhất thời gấp đến độ lệ trào
ra.
Liễm Trần vừa nghe Liễm Diệm nói cũng sửng sốt, thật
đúng là khi nãy có hao tổn sức lực chút ít, rồi nhìn thấy Ly lo lắng mà rơi lệ,
nhất thời cực kỳ đau lòng, ôm lấy Ly không ngừng an ủi:” Ta không sao, ngươi
không cần lo lắng!”
Nói xong nhìn về phía Liễm Diệm, muốn hắn trấn an
Ly một chút, không ngờ lại thấy tiểu ác ma này cười vui sướng khi thấy kẻ khác
gặp họa, Liễm Trần dùng ánh mắt thỉnh cầu hắn, nhưng Liễm Diệm lại chẳng thèm để
ý, nhìn về phía Ứng Nhược Thiên đang bực bội, rồi hung hăng trừng trừng Liễm Trần,
ý bảo ai cho ngươi làm Thiên ca ca không vui? Hừ, ngươi không cho ta sống yên
thân, ta cũng không cho ngươi sống yên thân.
Liễm Trần rốt cục hiểu được, nguyên lai hắn chỉ hù
dọa Ly, thôi, dù sao cũng đấu không lại tiểu ác ma này, chỉ ho nhẹ một chút,
nói: “Diệm nhi, đệ với Ứng cốc chủ tình thâm như vậy, trẫm biết, chuyện nạp phi
coi như xong, trẫm cũng chỉ muốn mai mối thôi mà! Ta cũng không nhẫn tâm để một
nữ nhân chen vào lúc đệ cùng Ứng Nhược Thiên làm chuyện đó đâu! Theo lý thuyết
thì Ứng cốc chủ cũng coi như em dâu của ta, trẫm liền thầm phong y thành vương
phi của đệ, cũng không cần bố cáo thiên hạ, Ứng cốc chủ, ngươi có bằng lòng
không?”
“Thiên ca ca!” Liễm Diệm cảm kích nhìn thoáng qua
Liễm Trần, rồi ngóng nhìn Ứng Nhược Thiên.
Ứng Nhược Thiên vừa nghe, khuôn mặt lạnh như băng
liền tăng nhiệt độ, dần dần hai bên má ửng đỏ, hơi hơi gật đầu.
“Thiên ca ca, huynh nguyện ý, thật tốt quá!” Liễm Diệm
lập tức bổ nhào vào lòng Ứng Nhược Thiên, không ngừng cọ cọ vào ngực y, Ứng Nhược
Thiên thoáng ngượng ngùng, đẩy hắn ra, cái tên này, cao hơn mình cả một cái đầu,
lại thích làm nũng trong lòng mình, chẳng thèm để ý những người xung quanh, thật
dọa người khác ch.ết khiếp.
“Diệm nhi!” Liễm Trần ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở
Liễm Diệm, này, ta giúp ngươi, ngươi cũng đừng quên giúp ta chứ!
Liễm Diệm tựa vào người Ứng Nhược Thiên, cười hì
hì nói: “Ly, đại ca ta rất khỏe, không có gì hết!”
“Vương gia không phải mới nói Trần huyết khí bị
thương tổn nặng sao?” Ly kinh ngạc hỏi.
“Ách! Cái đó…” Liễm Diệm đau đầu, nói: “Ta và đại
ca hay nói giỡn ấy mà! Đại ca của ta uống Thiên Diệm đại bổ hoàn, cơ thể đã tốt
hơn nhiều lắm rồi, tịnh dưỡng thêm mấy ngày nữa là không có việc gì!”
Ly bán tín bán nghi nhìn Liễm Trần, Liễm Trần vội
gật đầu tỏ vẻ mình đã khỏe hẳn rồi, còn cung tay bày ra tư thế “ta rất cường
tráng”, làm cho ba người xung quanh không hẹn mà cùng cười ha hả, Liễm Diệm
không quên châm chọc: “Đại ca, đệ phát hiện ca thật sự là bé con nha! Ha ha ha!”
Liễm Trần lập tức đỏ mặt, mình sao lại làm cái
hành động ngây ngô đó chứ!? Thôi, đã để mọi người cười hết rồi, dù sao mình
cũng là tiểu bất điểm nhi của Ly mà!
Lập tức bổ nhào đầu vào lòng Ly, ôm chặt eo Ly,
noi theo đệ đệ mình làm trò với ái nhân, nũng nịu nói: “Ly, Diệm nhi dám khi dễ
ta, ngươi phải giúp ta trút giận!”
Ly nhìn bộ dạng khả ái của Liễm Trần, hận không thể
trở thành một thể cùng xương cùng cốt với hắn, ôm chặt lấy hắn ôn nhu nói: “Được,
được, ta giúp ngươi trút giận!” Lời vừa nói ra liền hối hận, trút giận bằng
cách nào bây giờ? Đánh không lại võ công cao cường Diệm vương gia, đành phải
cung tay nói với Ứng Nhược Thiên: “Ứng cốc chủ, phiền người trông chừng Diệm
vương gia của người, đừng để hắn lại ức hϊế͙p͙ Trần của ta nữa!”
Ứng Nhược Thiên đứng một bên vốn đã bị hai huynh đệ
này chọc cười không thôi, không thể tin được hoàng đế lãnh khốc quái đản này
cũng biết làm nũng, mà Ly lại thành thật đến đáng yêu, lại phải giúp hoàng đế
trút giận, bây giờ phải mở miệng thỉnh cầu mình, nhưng vẫn còn cố mồm mép, này
là muốn giúp hay muốn trả thù đây!
Một phen nhéo lỗ tai Liễm Diệm, cười nói với Ly:
“Yên tâm, ta nhất định sẽ trông chừng Tiểu Hỏa Diệm nhi của ta cẩn thận, ngươi
cũng đừng dung túng cho người của ngươi đó!” Nói xong liền nhéo tai Liễm Diệm rời
đi.
Liễm Diệm vừa đi vừa kêu to: “Thiên ca ca, đau mà,
đừng kéo, ta nghe lời không được sao?”
Ứng Nhược Thiên hơi đau lòng thả lỏng ta ra, thầm
nghĩ: Ta hạ thủ đâu có mạnh! Đau lòng hỏi thăm: “Tiểu Hỏa Diệm nhi, đau sao?”
“Đau!” Liễm Diệm dẩu môi ủy khuất nói: “Thiên ca
ca! Huynh hôn nhẹ lên sẽ không đau!”
Ứng Nhược Thiên kéo đầu của hắn xuống, nhẹ nhàng
hôn lên vành tai hắn, ôn nhu nói: “Còn đau không?”
Liễm Diệm nâng mặt y lên, cúi đầu xuồng hung hăng
hôn lên đôi môi anh đào, uyển chuyển ʍút̼ vào. Liễm Trần cùng Ly nhìn thấy, Ly
liền mặt đỏ tai hồng, Liễm Trần thì động tình vô cùng, chịu không được liền kéo
đầu Ly qua, đè hắn nằm xuống long sàng, rồi nằm đè lên người hắn hôn một trận
mãnh liệt.
“Ân…” Hai tiếng ngâm khẽ phát ra đồng thời khiến
hai kẻ đang hôn nồng nhiệt bừng tỉnh, Ứng Nhược Thiên vội đầy Liễm Diệm ra, lau
lau sợi chỉ bạc từ khóe miệng tràn ra, khuôn mặt ửng hồng như hoa hồng nở rộ,
bên kia Ly trên giường cũng ngượng ngùng đẩy Liễm Trần ra, ngồi dậy, đỏ bừng
nghiêm mặt nhìn Ứng Nhược Thiên, hai người tầm mắt tương giao, lại cùng e lệ
chùng mắt. Hai huynh đệ Liễm Trần và Liễm Diệm lộ vẻ mặt hứng thú dạt dào nhìn
ái nhân của mình, càng nhìn càng thấy ngay lúc này dáng vẻ của ái nhân cực kỳ
mê người, Liễm Diệm như nhịn không được, quay đầu nhìn Liễm Trần tỏ vẻ rời đi,
liền ôm lấy Ứng Nhược Thiên, một cái chuyển mình đã thoát khỏi Bàn Long điện.
Liễm Trần thấy đệ đệ ôm ái nhân rời đi, hẳn là hai
người quay về sẽ là một trận mây mưa, nhất thời ɖâʍ niệm lại nổi lên, kéo kéo
góc áo Ly nói: “Ly, ta… ta…” Không dám nói trắng ra mình muốn hoan ái, đành
dùng ánh mắt khao khát cầu xin nhìn Ly. Ly vì nụ hôn nồng nhiệt vùa rồi, dục vọng
vẫn chưa mất đi, bây giờ nhìn thấy Liễm Trần cầu hoan, lòng cũng động tình
không thôi, nhưng vì lo lắng thân thể hắn, hoan ái quá độ e không tốt, phải kiềm
nén, một tay đẩy hắn nằm xuống long sàng, đắp chăn lên, lạnh lùng nghiêm mặt
nói: “Ngươi ngươi cái gì! Mau ngủ đi ngươi!” Nói xong liền buông màn xuống, còn
mình thì sang bên nhuyễn tháp ngủ.
“Ly, ta muốn cùng ngươi ngủ!” Liễm Trần thấy cầu
hoan không được, lại còn không được ngủ cùng Ly, nhất thời hối hận cực kỳ, sớm
biết vậy đã nhịn xuống dục vọng, vốn có thể hôn đôi môi mềm mại, sờ sờ bàn tay
nhỏ bé, cảm nhận da thịt trơn mịn của hắn, nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của hắn,
vẫn tốt hơn là phải ngủ một mình trên long sàng lạnh như băng! “Ly, cầu ngươi,
ngủ cùng ta đi, bằng không ta không ngủ được, ta sẽ thấy ác mộng, nha, bọn đại
hoàng tử vừa muốn đến đây đó, ta sợ!”
Nghe thấy Liễm Trần hoảng sợ kêu, biết hắn giả vờ
đáng thương, nhưng Ly vẫn có chút đau lòng, lạnh lùng nói: “Muốn ta cùng ngươi
ngủ cũng được, nhưng không cho càn quấy nữa đó!”
“Ta cam đoan không nháo nữa, Ly, cầu ngươi!” Liễm
Trần ra vẻ tội nghiệp kêu lên.
Ly thở dài, đi tới, xốc màn lên, tiến vào chăn,
vòng tay ôm lấy Liễm Trần, ôn nhu nói: “Mau ngủ đi, bé con của ta!”
“Ly!” Vòng tay ôm lấy eo Ly, vùi mặt vào cổ hắn,
hít vào mùi hương dìu dịu dễ ngửi trên người hắn, Liễm Trần khép hờ hai mắt
nói: “Ly, ta yêu ngươi!”
Ly có chút cảm động đến rơi lệ, không ngừng vỗ vỗ
lên mái tóc mềm mại của Liễm Trần, nói: “Trần, bé con của ta, ta cũng yêu
ngươi!”
Hai người ôm nhau, vẻ mặt hạnh phúc tiến vào mộng
đẹp, trong mộng, Ly và Liễm Trần cùng nhau đến một trang viên ngát hương hoa,
chim hót rộn ràng, cả hai nắm tay nhau rảo bước, không có trách nhiệm của đế
vương, không có ràng buộc của hoàng gia, không có thế sự hỗn loạn, chỉ có hương
vị ngọt ngào của tình yêu…