Chương 55: Nghĩ cách cứu viện (1)

Shinichi không ngừng chạy, cậu không biết đây là nơi nào, phía trước đều là bóng đêm, mà quay về phía sau cũng là đen tối, thậm chí ngay cả nơi chính mình đang đứng cũng… Nhưng mà giờ phút này cậu ngoại trừ chạy, cũng không biết phải làm cái gì… Cậu muốn trốn thoát, nhưng, trốn thoát điều gì?


Vươn tay, trong bóng đêm ngay cả ngón tay của mình đều nhìn không được! Mờ mịt xoay đầu, nhưng cho dù ở nơi nào cũng là đêm đen vô tận!
Bước chân vẫn tiếp tục không ngừng đi về phía trước, dường như chỉ có như vậy, cho dù là đi không mục đích, cũng là một loại cứu vớt!


Trong hỗn loạn, Shinichi nằm ở trên giường, đôi mi theo ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt cậu, mà không ngừng nhíu chặt lại rồi mở ra, rồi sau đó nhíu mạnh hơn!


Dưới ánh nắng, sắc mặt cậu tái nhợt, chiếc cằm vốn thon nhọn, dường như chỉ trong một đêm mà gầy đi rất nhiều, trên trán cậu tràn đầy mồ hôi… Hai chân không ngừng co rút, hiển nhiên cậu vẫn đang mắc kẹt trong cơn ác mộng.


Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra, Gin đứng ở cửa, tựa hồ nói với người giúp việc bên cạnh vài câu, liền vào phòng.


Shinichi vẫn giữ nguyên tư thế nằm như khi hắn rời đi, bê bối trên người không thể che giấu được dưới ánh mặt trời, chất lỏng giữa hai chân đêm qua hơn phân nửa đã khô lại trên đùi cậu, nhìn qua có vài phần chật vật.


available on google playdownload on app store


Gin trong miệng “hừ” một tiếng, biểu tình trên mặt không đổi, đi tới bên người Shinichi, nhìn biểu tình trên mặt cậu không ngừng biến hoá, nhưng mỗi một vẻ mặt đều tựa hồ không thoát nổi hai chữ thống khổ!
Ma xui quỷ khiến khiến Gin vươn tay chạm vào hai má Shinichi, lại bị gương mặt nóng rực kia làm cho cả kinh.


“Xem ra tôi vẫn còn xem trọng cậu, Shinichi Kudo!” Nói như vậy bên miệng lộ ra một nụ cười, sau đó vươn tay ôm người đứng lên.
Tựa hồ chấn động như vậy khiến miệng vết thương đau đớn, Shinichi trong vô thức tự nhiên cũng sẽ không nhẫn nại, liền cúi đầu rên một tiếng.


Gin cúi đầu nhìn cả khuôn mặt thiếu niên bởi vì đau đớn mà vặn vẹo tựa hồ là cảm giác rất thú vị, cũng ước lượng thiếu niên trong lòng, rất nhẹ!
“Ư ư…” Quả nhiên Shinichi lập tức hơi hơi mở miệng, hừ hừ rên lên hai tiếng, mồ hôi lạnh trên trán chảy càng nhiều hơn!


Sau một đường, Gin ngược lại không có dùng thủ đoạn ép buộc gì, mà là trực tiếp đi vào bể.
Gin vốn hay tắm vào buổi sáng, tuy rằng hiện tại cũng chưa phải là sáng sớm.
Bể tắm không tính là lớn, lại rất sâu, chiều rộng ước chừng khoảng ba mét, chỗ sâu nhất trong bể ước chừng sâu khoảng hai mét.


Bên cạnh bể có cầu thang với độ dốc không lớn, Gin cởi áo ngủ liền ôm thiếu niên trong lòng xuống dưới. Đối diện hắn là một vòi nước được mở lên tối đa, cơ hồ có thể thấy được nước trong bể không ngừng dâng lên.


Hơi nước trắng bốc lên khiến toàn bộ phòng tắm đều trở nên mơ hồ, Gin đi xuống vài bước liền ngồi xuống, sau khi ngồi mực nước ước chừng ngang ngực hắn, đối với thiếu niên trong lòng thì nước đã dâng lên tận cổ.


Tựa hồ là bởi vì bỗng nhiên rơi vào nước ấm, cho dù là hôn mê, Shinichi vẫn theo phản xạ có điều kiện mà kháng cự một chút, nhưng sau đó, thân thể mệt mỏi dường như đã thích ứng với nước ấm, liền thả lỏng.


Shinichi là ngồi nghiêng ở trên người Gin, tư thế ngồi như vậy khiến Gin chỉ cần thả đôi tay đang ôm cậu, cậu liền có khả năng sẽ rơi vào vùng nước sâu bên cạnh.


Bờ mông bởi vì nước chảy mà chậm rãi mở ra, nhưng lại không ai giúp đỡ tẩy trừ, chỉ có thể là dựa vào phản ứng cá nhân mà từ từ làm sạch.


Gin chỉ là tựa vào một bên bể, rồi sau đó hai tay thanh thản mở ra đặt ở trên thành bể, đường nét cơ thể đang căng mình trong lòng hắn lúc này cũng nhẹ nhàng thả lỏng chìm xuống.


Hiển nhiên cậu cũng không ý thức được động tác không kiểm soát như vậy của cậu, thực dễ dàng khiến cậu ch.ết đuối…


Đương nhiên hiện tại cũng như vậy, Shinichi thật vất vả chạy thoát khỏi cơn mộng, giờ phút này chỉ cảm thấy cả người ấm áp thoải mái, liền muốn mở mắt nhìn xem, nhưng mà thân thể hiển nhiên cũng không thể khống chế…


Gin từ từ nhắm hai mắt cũng không nhìn thấy, lông mi Shinichi không ngừng rung động, rồi sau đó cũng không biết bị cái gì kích động, liền thấy thân thể cậu run lên, trượt khỏi chân Gin…


Lúc thân thể Shinichi run lên, Gin cũng đã mở mắt ra, phản ứng nhanh chóng muốn vươn tay giữ chặt thiếu niên đang chìm dần vào nước, chẳng qua cậu lại trượt xuống nước càng nhanh hơn!


Cả người Shinichi hoàn toàn rơi vào trong nước, bởi vì nước ấm xộc vào khoang mũi, Shinichi theo bản năng hả miệng ra, sau đó một dòng nước lớn mạnh mẽ tràn vào miệng cậu.


Kích thích trong nháy mắt khiến Shinichi đột nhiên mở mắt ra, nhưng hiển nhiên ngoài nước, cậu cũng không thấy được cái gì, thậm chí trước mắt ngoại trừ một màn trắng xoá, căn bản không thấy bất kỳ cảnh vật nào.


Cảm giác hít thở không thông, đối với người thần trí không rõ, căn bản cũng không quan trọng gì, sau giãy dụa ban đầu, Shinichi tựa hồ buông tay, người thả lỏng, liền hiện ra tư thế cả người trôi nổi trên mặt nước.


Gin mới đầu muốn kéo Shinichi, nhưng sau khi mở mắt một lúc, lại không có động thủ, bây giờ thấy tư thế như vậy, cũng giống như đang xem trò hay.


Nhưng dù sao hắn cũng chỉ vừa mới chơi đùa món đồ chơi một lần, không để cậu ta ch.ết trên giường thì cũng không thể để ch.ết dưới nước được! Vì vậy vươn tay kéo người kia vào lòng.


“Khụ khụ khụ…” Rốt cuộc hô hấp được thông, cậu bị ngạt nước, ho liên tục, gương mặt tái nhợt đỏ ửng, vốn dĩ đang phát sốt, giờ phút này cứ ho như vậy, thần trí thật vất vả mới thanh tỉnh được lại không thể không một lần nữa lâm vào sương mù.


Miễn cưỡng mở to hai mắt, nhưng thật ra Shinichi cũng không thấy rõ được người trước mặt, vừa rồi chìm trong nước, có lẽ không cảm thấy được gì, giờ phút này mới có chút hoảng loạn, liền vươn tay ôm lấy cổ người trước mắt. Như ôm lấy một thanh gỗ đang trôi dạt trong nước.


Mái tóc vàng kim dính trên gương mặt Gin, hắn vươn tay kéo ra phía sau, để lộ hoàn toàn gương mặt.


Gương mặt hắn cân đối với cơ thể, đường nét thon gầy, có hình dáng sâu sắc của người Âu Mĩ, lông mi nâu và mắt xanh, mũi cao thẳng, thêm đôi môi mỏng, diện mạo rất đẹp, thêm làn da trắng nõn, có một loại mĩ lực làm người ta khó có thể kháng cự, đương nhiên là nếu có thể xem nhẹ biểu tình nham hiểm hung ác hàng ngày!


Gin nhướn mi nhìn Shinichi tự động ôm cổ mình, thậm chí dùng đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn chính mình!
Gin hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại ánh mắt kia, phát hiện tuy rằng là mở ra, nhưng mà trong đôi mắt không có bất cứ tiêu cự nào, nói cách khác Shinichi vẫn đang trong trạng thái vô thức.


Đương nhiên điều này hoàn toàn có thể biết được, trong tình trạng có ý thức, Shinichi sẽ không có khả năng phản ứng như vậy trong nước, càng không có khả năng ôm lấy kẻ thù của mình như thế này.


Bởi vì vẫn là tư thế ngồi nghiêng, Shinichi tựa hồ hơi khó chịu, vặn vẹo trên đùi của Gin một lúc rồi chậm rãi tách hai chân, không thể nghi ngờ trong nước, mông của cậu tựa hồ đỡ đau đớn hơn rất nhiều, cho nên dù động tác “lớn” như vậy, chậm chạp chuyển động, thế nhưng cũng có thể hoàn thành.


Khóa ngồi ở trên đùi Gin, hai tay ôm cổ hắn, đầu thậm chí dán vào lồng ngực Gin, tư thế như vậy, giống như bọn họ thật sự là người yêu vừa mới chấm dứt triền miên, đương nhiên điều này chỉ là giống như.


Vừa rồi lúc Shinichi vặn vẹo cũng đã gợi lên dục vọng của Gin, hắn vươn tay nâng mông cậu lên, nhào nặn vuốt ve, sức lực kia khiến cho Shinichi vốn đang ở trong mê man cũng phải rên rỉ.


Tựa hồ là rất thích thú, tay Gin dừng lại thật lâu trên bờ mông còn đầy đặn hơn cả phụ nữ, dường như đang cố gắng để nghe được người trong lòng rên rỉ vài âm thanh suy yếu!


Có lẽ vì cường độ xoa nắn, dịch bên trong cánh mông nhanh chóng chảy ra ngoài, có một ít chất dịch thậm chí còn nổi trên mặt nước.


Đôi mắt Gin vốn đã trở nên thâm trầm, ánh mắt chớp động, liền nâng cái mông thiếu niên phía trước lên, vật lớn nhanh chóng được sự giúp đỡ của nước nóng và chất dịch lưu lại từ đêm qua, thậm chí không chút do dự nào tiến vào cơ thể thiếu niên.


“Ư… a!” Hai tay ôm chặt cổ Gin của Shinichi trở nên căng thẳng, đầu ngón tay bấu vào cổ để lại những vết đỏ sẫm như máu.


Thân thể có cảm giác như bị phá vỡ, hỗn loạn khiến Shinichi một lần nữa mở hai mắt ra, nhưng trước mắt vẫn chỉ một màn trắng xoá, cậu thậm chí không biết được mình đang ở nơi nào, đang làm gì… Cái gì cũng đều không biết! Đầu óc ngày thường tỉnh táo, vào lúc này, đã hoàn toàn đình chỉ hoạt động.


Gin cũng không có động, mà cứ sáp nhập như vậy, liền buông lỏng bờ mông của Shinichi đang ôm trong tay, một tay đỡ lưng cậu, mà tay còn lại ấn một cái nút màu đỏ bên cạnh bể tắm.
Không bao lâu liền nghe bên ngoài phòng tắm vang lên giọng nữ nhẹ nhàng.
“Lấy rượu đến!” Gin thản nhiên nói.
“Dạ.”


Rất nhanh sau đó là tiếng bước chân, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, đem một khay đựng chai rượu cùng ly rượu đặt ở nơi tay Gin có thể lấy được, chẳng qua từ đầu tới cuối người phụ nữ đưa rượu vẫn luôn cúi đầu. Như là chỉ cần liếc mắt một cái cô có thể mất mạng.


Đợi đến khi người phụ nữa lui ra ngoài, Gin bưng ly rượu lên, đầu tiên hắn ngửi thử hương vị rượu, sau đó liền uống một ngụm. Dường như đã quên mất một bộ phận thân thể hắn còn ở trong cơ thể thiếu niên trong lòng.


Tuy rằng thực không thoải mái, nhưng tựa hồ là mệt mỏi, Shinichi sau giãy dụa ban đầu liền không động nữa, đương nhiên điều này cũng không hề liên quan đến bất cứ động tác nào của Gin.


Gin uống cạn một ly rượu, đặt ly qua một bên, rồi bỗng nhiên hai tay nhẹ nâng Shinichi lên, khiến bộ phận dây dưa cùng một chỗ hồi lâu cũng hơi hơi tách ra!
Chỉ là tạm dừng một chút, phần eo của Gin lại như động cơ điện được sạc đầy, trước sau không ngừng đong đưa.


“Ư…a…a…a…” Shinichi bị động tác đột nhiên như vậy làm hét lên, rồi sau đó mạnh mẽ giữ chặt lưng của Gin, tiếng rên rỉ theo chuyển động của Gin không tự giác mà bật ra.


Tiến công liên tục nhanh chóng cũng không lâu, tầm năm phút sau, Gin ngừng lại, ngoại trừ mặt nước hơi gợn sóng cùng với tiếng nói khàn khàn của Shinichi, tất cả đều giống như chưa có chuyện gì phát sinh, đều gió êm sóng lặng.


Gin vuốt mái tóc vì động tác kịch liệt vừa rồi mà rơi xuống, rồi sau đó hơi hơi thở ra, lại rót thêm một ly rượu. Đây là rèn luyện kiềm chế bản thân, đương nhiên hắn cũng phải khắc chế chính mình không được phóng túng, rơi vào trầm mê.


Nhất là sau thời điểm khắc chế cực hạn rồi bùng nổ trong nháy mắt, rất tuyệt diệu!
Gin vuốt ve lưng Shinichi, thong thả mà tình sắc.
Ước chừng mười lăm phút sau, thân thể Gin đột nhiên căng thẳng, lại một lần nữa bắt đầu điên cuồng…


Ở trong bể tầm hai giờ, đều là thời gian bùng nổ và khắc chế luân hồi, thời điểm Shinichi được ôm khỏi bể đã hoàn toàn xụi lơ, thân thể mềm mại như không có xương, còn vì mấy lần đạt cao trào mà không ngừng run rẩy…


Công kích như vậy thật là đáng sợ, ngắn ngủi, gián đoạn, lại liên tục không ngừng, thân thể không ngừng chuyển đổi giữa băng lạnh và lửa nóng, cho dù là mới nếm thử ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cũng bị gợi lên cảm giác sâu nhất trong thân thể, mà sau khi cảm giác này bị gợi lên, lại không được lập tức thoả mãn, mà là tới tới lui lui ép buộc mấy lần… Rất nhiều lúc thân thể đã tới giới hạn bùng nổ, động tác kia bỗng nhiên ngừng lại… Rồi lần tiếp theo, tại cú đâm rất sâu đầu tiên của người đàn ông, chất lỏng tích luỹ sắp nổ tung, không tự chủ được mà phun trào…


Có lẽ may mắn là Shinichi hôn mê, bằng không cậu có lẽ sẽ không biết nên dùng bộ mặt nào để đối mặt với Gin.
“Nơi khi nhân loại mới bắt đầu cũng đã cực kỳ giàu có?” Miệng Ran thì thào theo tin tức của Akai Shuichi, đó là nơi nào?
“Chẳng lẽ là ở trong rừng?” Eric một bên suy tư nói.


Akai đứng ở chỗ tối, một nửa má bị che mất, một nửa hiện ra từ ánh sáng, “Nơi nhân loại bắt đầu hẳn là biển, theo lập luận của khoa học, vạn vật đều được sinh ra từ biển.”
“Biển? Chẳng lẽ căn cứ của tổ chức ở đáy biển?” Eric mặt đầy vẻ không thể tin được.


“Về phần giàu có, là nơi nhân loại bắt đầu đã giàu có, biển nơi nào là giàu có nhất?” Ran nói, dùng giàu có để mô tả biển, thật sự có chút không thích hợp!
Akai lúc này lại cong khoé miệng, nói: “Tôi nghĩ lúc này tôi phải đi đến Úc.” Nhưng biểu cảm của anh lại lạnh thấu xương.






Truyện liên quan