Chương 58: Nghĩ cách cứu viện (4)
Shinichi không để ý đến bữa trưa người phụ nữ bưng trên tay, thậm chí không thấy ánh mắt kinh ngạc của cô ta, cho dù đối với khuôn mặt kia mà nói, biểu tình rất nhỏ như vậy cũng đã là kinh thiên động địa lắm rồi.
Shinichi tìm điện thoại, cầm lấy ống nghe, vốn là muốn gọi cho Ran, nhưng cầm ống nghe trên tay thật lâu số điện thoại vẫn không gọi được. Cuối cùng đành phải gọi một dãy số khác.
Lúc này ở trong khách sạn, Akai Shuichi và Hattori Heiji đang ở phòng ăn khách sạn ăn cơm trưa, vào lúc này, di động Akai bỗng nhiên vang lên.
Đây là số điện thoại công việc của hắn, nhưng hiện tại hắn đã rời khỏi vị trí công tác, khả năng gọi tới chỉ có thể là Jodie, ngoài ra còn có Ran Mori và Shinichi Kudo biết số này, cho dù Ran có hiểu chuyện thế nào cũng chỉ là một cô gái trẻ, lo lắng cho Shinichi mà gọi đến cũng không phải không có khả năng.
Akai nhìn dãy số xa lạ hiện trên màn hình, do dự một lát, liền bắt máy, nghĩ là Ran, nhưng thanh âm trong điện thoại, lại khiến anh kinh ngạc.
Anh đã quen nghe giọng của Conan, với Shinichi thì chỉ có một lần, lúc này giọng nói trong điện thoại hơi bị nhiễu, nghe khàn khàn, trong nhất thời có chút phản ứng, người trong di động nôn nóng nói: “Cảnh quan Akai, tôi là Shinichi Kudo.”
Hattori ngồi đối diện Akai, thấy sắc mặt anh khác thường, liền mở miệng hỏi.
Akai không trả lời, mà nói vào điện thoại: “Cậu đang ở đâu? Hiện tại có an toàn không?” Có thể gọi điện thoại, chứng minh mạng sống cậu ta không nguy hiểm. Nhưng tựa hồ không phải…
Shinichi trong điện thoại cười khổ một tiếng, “Tôi hiện tại xem như an toàn, cụ thể ở nơi nào tôi không biết, có lẽ anh có thể nói cho tôi biết, anh đang ở đâu?” Trong phòng khách khổng lồ mang phong cách châu Âu, Shinichi ngồi trên bộ ghế sô pha nhung màu đỏ máu, sô pha không quá mềm mại, nhưng lại thập phần thoải mái.
Akai hơi sửng sốt, rồi sau đó thấp giọng nói. “Golden Coast, Queensland, Úc. Tôi hiện đang ở khu lân cận vịnh Noosa, theo suy đoán của chúng tôi, trung tâm tổ chức hẳn là ở nơi này, mà cậu hẳn là đang ở trong một khu biệt thự nào đó ở vịnh Noosa này. Tôi hiện tại cũng không có thiết bị định vị điện thoại, bằng không với khoảng cách như vậy, chỉ cần 5 phút tôi có thể biết được vị trí cụ thể của cậu.”
Shinichi lúc này lại bình tĩnh, nói: “Không cần vội, cùng đến với anh là ai?”
“Hattori Heiji.” Akai Shuichi đáp.
Hattori lúc này đang nhìn chằm chằm Akai, lúc nghe đến tên của mình, đúng hơn là lúc nghe Akai nói chuyện với người trong điện thoại, đại khái cũng đoán được người gọi đến là ai…
“Shinichi, đã lâu không gặp.” Hattori lớn tiếng chào.
Tất nhiên Shinichi nghe được, trên mặt lộ ra ý cười, trong tình huống này có thể đến hỗ trợ, cậu thật sự rất biết ơn.
“Shinichi, cậu hiện tại đến cùng đang trong tình trạng như thế nào, Haibara ở cùng một chỗ với cậu sao?” Akai Shuichi nghĩ một chút, liền hỏi.
“Haibara Ai? Cô ta… cũng bị bắt!?”
“Cậu không biết sao? Ngày hôm sau, sau khi cậu mất tích thì cô ta cũng biến mất.” Akai Shuichi nói.
Cậu quả thật không biết, ngày đó cậu đang bị đặt ở trên giường… Shinichi lắc lắc đầu, xua đuổi hình ảnh trong đầu ra. Chỉ là… Shinichi mày nhíu chặt, cậu thế nhưng không hề nghĩ đến, Haibara Ai cũng sẽ bị bắt, xem xét phương pháp xử lý trước đây của tổ chức, đối với người phản bội quả thật sẽ không thủ hạ lưu tình. Cậu chỉ có thể hy vọng, Haibara Ai bây giờ vẫn còn sống.
“Hoàn cảnh hiện tại của tôi, có lẽ cũng là thú bị bắt vào lồng! Chẳng qua lồng sắt rộng lớn, người giám sát tôi cũng coi như ‘nhân từ’.” Shinichi chua xót nói.
Akai Shuichi có chút không rõ ý tứ của cậu, “Có nghĩa là gì? Cậu còn bị nhốt?” Như vậy làm sao có thể gọi điện thoại?
“Ừ, Gin muốn chơi một trò chơi, xem tôi có thể chạy thoát khỏi nhà giam của hắn hay không.” Shinichi cũng không nói ra cái mục đích chân chính, đơn giản là vậy. “Tôi hy vọng hai người có thể mau chóng rời khỏi nơi này, đây là chuyện của tôi, nếu tôi có thể trốn được, tự nhiên sẽ đi tìm các người.” Shinichi trịnh trọng nói.
Nếu lúc này đây Gin đặt ra trò chơi là vì muốn dụ Akai Shuichi tới, như vậy cậu ngay từ đầu chỉ là con mồi mà thôi, điểm này cũng có thể giải thích Gin vì sao không có hành động trên đường ngày ấy, mà cố ý xâm nhập vào trường học, thậm chí lúc nhìn đến Ran Mori cũng không hề né tránh.
Chỉ là vì để nói cho Akai Shuichi biết, Shinichi Kudo đã bị tổ chức mang đi.
Mục đích làm như vậy chỉ có một, là hoàn thành một mục tiêu mà Gin tưởng đã thực hiện được, nhưng lại bị lừa gạt, chính là thật sự giết ch.ết FBI đã từng bắn hắn một lần này.
Đây quả thật là một trò chơi, một trò chơi trả thù.
Nhưng mà điều này lại có gì kỳ quái đâu? Từ lúc gặp được Gin và bị bắt cóc, trò chơi này đã bắt đầu, tựa như theo lời Gin nói, trò chơi này do hắn đặt ra, cho nên, cho dù là bắt đầu hay là kết thúc đều do hắn quyết định.
Trong lúc Shinichi đang ngẩn người tự hỏi, đầu kia của di động, Akai lại nở nụ cười, tựa hồ mang theo một chút bất đắc dĩ, “Shinichi Kudo, mục đích của Gin là gì, cậu nghĩ rằng tôi sẽ không biết sao? Hắn muốn mạng của cậu, chỉ là một cái cớ mà thôi!” Akai nói.
Mà đến tột cùng Shinichi có phải là cái cớ hay không, Akai vẫn đang suy đoán, Shinichi cũng vậy, đến tột cùng là cái cớ, con mồi, hay là món đồ chơi, tất cả chỉ có một mình Gin biết.
“Hừ! Quả nhiên không thể gạt được anh!” Shinichi nói. “Nhưng mà chuyện bên này tôi có thể tự mình xử lý, nếu có chuyện gì cần hỗ trợ, tôi sẽ nói cho hai người. Chính mình bảo trọng. Còn nữa, nói với Ran, tôi không sao!” Liếc mắt liền thấy được Gin không biết đã đứng ở cầu thang trong phòng khách từ khi nào, Shinichi nói qua loa vài câu, chưa nghe Akai trả lời đã tắt điện thoại.
Shinichi buông điện thoại, đứng lên, từ xa đối diện với Gin, “Haibara Ai ở trong tay ngươi?”
“Đây không phải việc cậu nên quan tâm! Tôi vừa rồi quên nói, thời hạn trò chơi là một tháng, chỉ trong một tháng.” Áo ngủ trên người Gin đã được đổi, một bộ trang phục màu đen, cầm súng trong tay, có vẻ như là sắp đi rèn luyện bắn súng.
Nhìn Gin đi ra ngoài, Shinichi do dự một lát, trên người cậu còn mặc áo ngủ, khá mỏng manh, nhưng cuối cùng vẫn đi theo ra ngoài, “Nói cho ta biết cô ấy có còn sống hay không?”
Gin bỗng nhiên dừng bước, xoay người đối mặt Shinichi, bởi vì cách biệt độ cao, cùng với ánh nắng sáng chói, Shinichi không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng khoé môi nhếch lên như có như không, ý cười tựa hồ biểu hiện sự khinh thường.
“Thật là có tình có nghĩa, thân mình chưa bảo vệ được còn lo cho tên phản bội kia! Hừ, cô ta tạm thời sẽ không ch.ết, nhưng trước mắt sẽ rất tăm tối. Sao nào? Cậu chẳng lẽ còn muốn cứu cô ta ra ngoài?” Gin khinh miệt nói, hắn hơi hơi cúi người, đôi mắt xanh lục hoàn toàn bị Shinichi lấp đầy.
Shinichi nghiêng đầu, không có trả lời, bóng đen từ gương mặt khiến cậu chán ghét, cái loại khí tức xơ xác tiêu điều này khiến cậu không tự chủ được mà sau lưng phát lạnh.
Gin tựa hồ cũng không có thời gian dài đi trêu đùa Shinichi, ngay lập tức liền đứng thẳng dậy, nhanh chóng rời đi.
Shinichi nhìn bóng dáng Gin, có chút nghi hoặc, lại rất nhanh nắm tay thành đấm lại.
“Cậu nên ăn cơm.” Người phụ nữ giống như tượng sáp kia trong lúc Shinichi chuẩn bị đi thăm dò lại bỗng nhiên xuất hiện phía sau, trang phục người giúp việc quỷ dị, khuôn mặt như búp bê, biểu tình âm trầm lạnh lùng, trong vùng bóng râm, Shinichi bị hoảng sợ.
Bụng lúc này lại rất hợp thời mà kêu một tiếng, Shinichi ngẩng đầu nhìn vào mắt người phụ nữ, nhân tiện nói: “Biết rồi.”
Hattori lau đồ ăn dính bên miệng mình, bởi vì vừa rồi luôn chú ý Akai nghe điện thoại, cậu tuy rằng không ngừng lắng nghe, nhưng lại đứt quãng, vì thế liền hỏi: “Tình hình tên kia hiện tại thế nào rồi?”
Akai Shuichi lắc lắc đầu, “Hẳn không lạc quan, dù cậu ta có chắc chắn mười phần sẽ trốn thoát được, cũng sẽ không lập tức đáp ứng trò chơi của Gin, dù sao kết quả trò chơi này có thật sự như lời Gin nói hay không, cũng không chắc được, trừ phi cậu ta không còn sự lựa chọn nào khác.” Akai nói như vậy liền gọi điện thoại, tất nhiên là theo lời Shinichi gọi cho Ran.
Hattori nghe được tình hình của Shinichi, sắc mặt trầm xuống, là dạng người tài giỏi thế nào mới có thể bức tên kia đến bước đường này? Đầu óc tên kia cũng không phải chỉ để làm cảnh.
Hừ, nói không chừng lần này, thật sự không ai có thể thoát được, cậu chẳng phải sẽ thành quỷ ch.ết oan sao, ai mà biết được?
Shinichi ăn xong cơm trưa, liền đi ra ngoài. Vừa rồi lúc cùng Gin đi ra khỏi phòng, cậu cũng không thật sự quan sát, lúc này mới giật mình. Kiến trúc châu Âu này vốn đã làm người ta kinh ngạc, nhưng con đường bộ dẫn đến một khu vườn phía trước, khoảng cách kia, bước từng bước đến, thật là cũng đủ lớn.
Khi đó ở trong phòng, cậu ước chừng khoảng cách tầm vài trăm mét, nhưng hiện tại xem ra, chỉ riêng khoảng cách ngắn nhất khi chạy thẳng cũng đã hơn một ngàn mét. Nói cách khác, dựa vào tốc độ chạy bộ bình thường, chạy một ngàn mét cũng mất tầm ba phút.
Ba phút cũng đủ thời gian để một sát thủ rút súng ra bắn phá mục tiêu, cũng đủ khiến bảo vệ chuẩn bị, hừ, xem ra muốn chạy thoát khỏi đây cũng là không đơn giản!
Nhiệt độ không khí bên ngoài cao đến 40 độ, ánh nắng mặt trời mãnh liệt khiến người ta mở mắt không ra, Shinichi đứng ở cửa, ánh mắt có chút hoảng hốt.
“Đừng mất công suy nghĩ vô dụng, cậu cho rằng cậu được phép tự do trong này là có thể chạy trốn sao? Hừ, chưa từng có người nào làm được, huống hồ cậu còn phải đối mặt với Gin.” Người phụ nữ dọn dẹp bàn ăn bên cạnh bỗng nhiên nói, gương mặt bình tĩnh như cũ, trong mắt lại tràn đầy khinh thường.
Không biết vì sao, đối với xưng hô của người phụ nữ này với Gin, hoặc là giọng điệu khi nói đến Gin, Shinichi cảm giác tựa hồ có chút quái dị.
Dường như cũng không tôn trọng, điều này khiến cậu nghĩ tới một người khác.
Shinichi nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ, khoé miệng tà tà nhếch lên: “Tôi sẽ làm được cho cô xem.” Cậu tự tin, nhưng cũng không phải là tự tin mù quáng.
Người phụ nữ tựa hồ cũng không để ý, thu thập bát đũa xong liền xoay người vào phòng bếp.
Shinichi nhìn bóng dáng của cô ta, đó là một loại phương thức đi đường đã được huấn luyện, phần bả vai hoàn toàn bất động.
Đi bộ dưới ánh nắng gay gắt như vậy cũng không phải sự lựa chọn đúng đắn, điều này Shinichi hiểu sâu sắc.
Khu vườn hình vòng tròn, kiến trúc căn nhà lớn bên cạnh, đường kính vòng tròn khoảng 800-1000m. Shinichi xuất phát từ cửa phòng, sau đó khấu trừ mặt cắt ngang phòng mình, khoảng cách đến cổng chính cũng tầm 700-800m.
Nếu có thể chạy đến cổng chính trong vòng một phút ba mươi giây…
Shinichi ngước nhìn cánh cổng màu đen trước mặt, đó là cánh cửa được hoàn toàn khoá kín, trên mặt không hề có bất kỳ hoa văn nào, duy nhất có vài vân loang lổ, là các đường dây điện.
Đúng vậy, dây điện, cho dù ở trên cửa hay thành tường bên cạnh, đều được quấn dây điện màu đen.
Dây điện này cũng không phải mới được quấn lên, nhìn vào mức độ ăn mòn của lớp da bên ngoài, hẳn là lúc dựng cửa, dây điện cũng đã được trang bị.
Nghĩ đến đây là trung tâm tổ chức, phòng bị như vậy coi như cũng dễ hiểu.
Chẳng qua so sánh với kiến trúc châu Âu, thật sự là chẳng mấy xinh đẹp!
Shinichi nghĩ như vậy liền đi dưới bóng râm từ vách tường mà lại gần cổng chính, hiện tại là giữa trưa, vách tường tuy cao, nhưng bóng râm lại cực kỳ ít ỏi. Cậu chỉ có thể kề sát bóng râm dưới tường để che khuất đầu, không bị ánh nắng chiếu thẳng trực tiếp, tuy rằng vẫn nóng, nhưng đã dễ chịu hơn nhiều.
Vách tường ước chừng bốn mét rưỡi, trên đỉnh có tầm 30cm mũi nhọn, xếp hàng dày đặc đến khoảng cách một bàn tay cũng không lọt.
Nhìn trang bị như vậy, Shinichi không tự chủ mà than một tiếng, là quan chức chính phủ hàng đầu thế giới cũng chưa hẳn có được thiết bị như vậy, biện pháp bảo vệ như vậy!
Có lẽ vì áo ngủ trắng trên người cậu rất nổi bật, bảo vệ tuần tr.a quay đầu chú ý về phía cậu.
Shinichi ngược lại không để ý lắm, ngồi xổm người xuống ở chỗ râm mát.
Bảo vệ tuần tr.a cũng mặc đồ đen, giữa mùa hè, nhìn cực kỳ nóng bức, nhưng xem bộ dạng những người này, hẳn là đã quen, tuy rằng mặt đầy mồ hôi, biểu tình trên mặt cũng xem như là thoải mái.
Shinichi ngồi trong bóng râm ước chừng ba tiếng, ánh sáng mặt trời đã dịu hơn mới đứng lên. Cậu không phải vì sợ ánh sáng mặt trời mới ngồi bất động, chỉ là người ngoài nhìn vào lại thấy như thế.
Mỗi một lượt tuần tr.a sẽ có năm người, một đứng bất động ở cửa, còn lại chia hai đội, tuần tr.a ở hai hướng ngược nhau, hai đội đều mang theo một con chó săn lớn.
Những con chó kia hiển nhiên trước khi đi tuần tr.a đều rất đói, phi thường hung ác, lúc một đám nhân viên tuần tr.a đi ngang Shinichi, có một con chó cơ hồ tập kích về phía cậu, may mà tên nhân viên tuần tr.a dùng roi điện trong tay, con chó kia sau khi bị quất roi điện vẫn nhe răng trợn mắt hung dữ với Shinichi, nhưng lại không dám công kích lần nữa!
Shinichi trên đường trở về thầm đánh giá, tuần tr.a cứ hai giờ đổi một nhóm, trang bị có roi điện, chó săn, mà những người tuần tr.a đó, xem ra cũng không hề đơn giản. Cùng với cổng chính mở điện và vách tường, quả thật chính là một phòng giam được bảo hộ chặt chẽ… Thậm chí ngục giam liên bang cũng không có được trang bị như thế.
Shinichi cũng chú ý tới, trên các cây trong sân, cứ năm cây sẽ có một máy ghi hình.
Nếu muốn chạy đi, thật sự khó hơn lên trời! Huống hồ bây giờ cậu còn chưa tìm được Haibara.
Shinichi trở lại phòng của mình, tắm rửa một cái liền nằm lên giường, lượng vận động hôm nay đối với thân thể bệnh nặng mới khỏi của cậu, hiển nhiên có chút nhiều, cố xem nhẹ cơn đói, cậu mơ mơ màng màng mà ngủ.
Gin qua màn hình theo dõi nhìn thiếu niên đã ngủ say, có lẽ vì màn hình hiển thị có chút sáng bóng, đôi mắt xanh lục thế nhưng lại có ảo giác dịu dàng.
Đương nhiên chỉ là ảo giác, Gin nghiêng đầu nói nữ giúp việc đang đứng bên cạnh: “Dưới tầng hầm kia, một ngày đưa một bữa cơm là đủ rồi.”
“Vâng.” Người giúp việc cung kính đáp.
“Chờ cậu ấy tỉnh lại, mang cơm chiều cho cậu ấy.” Lời nói lạnh lùng, nhưng người phụ nữ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt chợt có xúc cảm không rõ, thật lâu sau mới nói.
“Vâng.”