Chương 6
Sáu năm trước, Tô Trữ Xuyên vừa bước vào giới nghệ thuật, chính thức ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ của công ty IMAX.
Kỳ thực trong giai đoạn xã hội đang ngày càng phát triển, giới nghệ thuật tranh đua quyết liết, nếu không cố gắng có thể sẽ bị loại bỏ.
Một năm trở lại đây càng tranh đấu mãnh liệt, có thêm sự tài trợ của các công ty kinh doanh.
Người chiến thắng trong cuộc tranh đấu này sẽ được mời tham dự các show truyền hình lớn, trở thành ngôi sao đỉnh cao của thời đại.
Nơi này cũng phát sinh rất nhiều lời đồn, từ lâu đã không còn là một thế giới giải trí đơn giản.
Đa số các công ty giải trí đều nương nhờ các công ty kinh doanh lớn.
Viêm Hoàng, Quần Tinh cùng Bạo Tuyết là ba công ty mạnh, thế nhưng tổ chức ngầm Đằng Long của Đường Gia cũng gắn bó chặt chẽ với những công ty giải trí.
Mà chỗ dựa vững chắc của IMAX chính là Đằng Long.
Kỳ thực lúc Tô Trữ Xuyên gia nhập vào giới nghệ thuật cũng chỉ mới mười tám tuổi nên hắn cũng không biết được mối quan hệ phức tạp này.
Hắn khởi đầu sự nghiệp bằng một vai phụ trong một bộ phim truyền hình dài tập, sau khi có một chút danh tiếng, mới ký ước lâu dài với IMAX.
Đối với Tô Trữ Xuyên đây là một cơ hội trên trời rơi xuống.
Hoàn cảnh gia đình hắn không tốt, trong nhà chỉ còn người mẹ đau ốm. Lần đầu nhận được chục ngàn bảng, lập tức mua sắm quần áo với thuốc bổ cho mẹ.
Từ lúc mười bảy tuổi hắn đã thích diễn kịch, vừa được làm chuyện yêu thích vừa có thể kiếm tiền nuôi sống gia đình làm hắn cảm thấy trên thế giới này không còn chuyện gì hạnh phúc hơn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đường Nhạc là khoảng ba tháng sau.
Khi đó ở trường quay, đang chuẩn bị quay cho một bộ phim mới. Tô Trữ Xuyên chỉ đóng vai phụ, không có nhiều cảnh lắm, trùng hợp hôm đó hắn lại có cảnh quay chung với nam diễn viên chính.
Ngôn Nhạc là một nam nhân xinh đẹp vượt trội.
Khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan tinh tế, gương mặt nhỏ nhắn mềm mại.
Phong cách như vậy làm y hoàn toàn nổi bật so với các nghệ sĩ trong giới, nổi tiếng là chuyện tự nhiên.
Tô Trữ Xuyên đang quay cùng Ngôn Nhạc, nhưng làm lại hai lần rồi Tô Trữ Xuyên vẫn chưa nắm bắt được tâm lý nhân vật.
Ngôn Nhạc ném quyển kịch bản vào mặt Tô Trữ Xuyên, vẻ mặt cực kỳ khó chịu: “Mẹ nó, phiền ch.ết được, ngươi nhanh lên một chút không được à?”
Tô Trữ Xuyên hơi bị sốc một chút, tuy đã nghe qua tình tình ngôi sao của Ngôn Nhạc từ trước, nhưng lâm vào tình huống như vậy cũng làm hắn vô cùng lúng túng.
Mọi người ở trường quay đã quá quen thuộc với tình cảnh này, liền khuyên giải hai bên vài câu.
Tô Trữ Xuyên cũng đã xin lỗi nhiều lần, nhưng Ngôn Nhạc vẫn tỏ vẻ không hài lòng, sắc mặt cực kỳ khó chịu.
Cũng vì cảm thấy quá căng thẳng mà về sau Tô Trữ Xuyên lại đọc sai lời thoại, run sợ chờ Ngôn Nhạc phát hỏa, không nghĩ tới đối phương lại nhìn lướt qua vai mình nhìn ra phía bên ngoài, trên mặt tràn ngập vui mừng, lắp bắp nói: “Thái, thái tử?”
Tô Trữ Xuyên quay đầu lại, liền thấy Đường Nhạc ngồi phía bên trái đạo diễn.
Tô Trữ Xuyên lần đầu nhìn thấy Thái tử Đường gia mà mọi người hay nhắc tới. Y mặc một bộ quần áo đen, ung dung tựa vào ghế, hé ra gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Con ngươi xanh biếc làm y trông như một con sói trẻ dũng mãnh.
Kỳ thực Tô Trữ Xuyên luôn nhớ rõ khung cảnh ngày hôm đó.
Trông y giống hệt như mafia trong phim ảnh, lạnh lùng nhưng không kém phần thanh nhã.
Tô Trữ Xuyên cảm thấy cực kỳ khẩn trương, không hiểu sao cảm thấy sợ hãi đối với người đang ngồi phía kia.
Thái tử tới, cảnh quay liền được dời lại.
Trợ lý đạo diễn vội vàng đem bữa tối lên, Tô Trữ Xuyên có chút mệt mỏi, bỏ qua bữa tối đi về phía phòng nghỉ.
Hắn muốn vào toilet bên cạnh phòng nghỉ, nhưng trước cửa phòng lại treo bảng đề đang dọn dẹp.
Tô Trữ Xuyên vừa định đi sang phòng khác thì nghe thấy một tiếng thét chói tai từ bên trong truyền ra, sau đó là một chuỗi âm thanh rên rĩ nức nở cầu xin.
“Thái tử…a, nhẹ một chút, không, không được…”
Tô Trữ Xuyên nhận ra là tiếng của Ngôn Nhạc.
Hắn chưa từng nghĩ tới Ngôn Nhạc lại có thể phát ra âm thanh như vậy ──giống như tiếng khóc nức nở tinh tế, âm cuối lại có một chút mềm mại phóng đãng.