Chương 17

Tám giờ tối hôm đó, một chiếc Lavender đen dừng lại trước cửa nhà Tô Trữ Xuyên.
Tô Trữ Xuyên từ trên lầu nhìn xuống, chiếc xe bóng loáng ẩn hiện trong bóng đêm, toát ra vẻ xa hoa khiến hắn có cảm giác sợ hãi.


Dựa vào cửa sổ ngẩn người một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy đồng hồ chỉ 8 giờ 15 phút.
Lúc này hắn mới bừng tỉnh, vội vàng tóm lấy áo khoác vội vã chạy xuống phía dưới.


Mãi đến khi hắn thở hổn hển mở cửa xe ngồi vào ghế trước mới ý thức được bản thân mình một lần nữa được đưa đến cho Đường Nhạc.


Người trợ lý của Đường Nhạc kia không vì Tô Trữ Xuyên đến muộn mà bất mãn, chỉ mỉm cười bắt đầu khởi động xe, thong thả vừa lái xe vừa nói: “Tô tiên sinh có thể đến quả thực rất tốt, thái tử nhất định rất vui.”


Tô Trữ Xuyên xấu hổ chỉ có thể cười cười, hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa xe.
Bên ngoài ánh đèn tỏa sáng rực rỡ, những chiếc xe hơi chạy vụt qua như gió để tạo thành một dãy ánh sáng lấp lánh.
Nhưng trong mắt Tô Trữ Xuyên chỉ là một mảnh mờ mịt.
Khách sạn St. Louis.


Phó Vũ Tây sau khi dắt Tô Trữ Xuyên đến đại sảnh chỉ nói số phòng của Đường Nhạc chứ không tiếp tục đi theo phía sau.
Tô Trữ Xuyên cũng không nói gì, lẳng lặng vào thang máy lên tầng cao nhất.
Đứng do dự trước cửa phòng 038 một lúc lâu, cuối cùng khẽ ấn nhẹ chuông cửa.


available on google playdownload on app store


Đường Nhạc đang nằm trên ghế sô pha đặt sát bên cửa sổ lớn, lười biếng nhìn Tô Trữ Xuyên từ cánh cửa tự động mở ra bước vào.
Hắn mặc một chiếc quần jean đơn giản với áo sơ mi, trên mặt áo còn in một hình mặt cười thật to.


Đường Nhạc đột nhiên cảm thấy bùn cười, nhất là khi nghĩ đến cảnh Phó Vũ lâu đợi mười lăm phút, cuối cùng thiếu niên mới vội vã chạy ra cảm thấy vô cùng thú vị.
“Lại đây.”
Y không hề cử động, chỉ ngẩng đầu.


Tô Trữ Xuyên vẫn không nói gì, chỉ im lặng chậm rãi đi tới, còn cách Đường Nhạc khoảng 2met thì dừng lại.
Đường Nhạc nheo mắt lại, thong thả nhưng lạnh lùng lặp lại một lần nữa: “Đến bên cạnh ta.”


Thiếu niên vẫn không hề mở miệng, cúi đầu bước tiếp về phía trước, đường cong thon dài trắng nõn nơi gáy hiện ra cực kỳ hấp dẫn.
Da dẻ sạch sẽ, cùng với con ngươi đen tuyền.


Đường Nhạc bổng nhiên có cảm giác không thể kiềm chế được, bắt lấy cổ tay Tô Trữ Xuyên, khẽ kéo nhẹ đem toàn bộ cơ thể thiếu niên đổ ập vào người mình.
“A, thái tử!”
Tô Trữ Xuyên rõ ràng là đang hoảng sợ, thân thể gầy yếu khẽ run rẩy, hoàng hốt kêu lên một tiếng.


“Cuối cùng cũng chịu mở miệng…sao?”
Hai ngón tay Đường Nhạc giữ lấy cằm Tô Trữ Xuyên, thoáng cái con ngươi xanh biếc áp sát vào gương mặt thiếu niên.
Rất gần.


Khuôn mặt sạch sẽ không thể tìm ra chút tỳ vết nào, làn da trắng nõn như được thấm một lớp nước, còn có đôi mắt đen dịu dàng như được một đại sư vẽ nên, lúc này vì hoảng sợ mà toát ra một chút đáng thương.


Không biết vì cái gì, Đường Nhạc chợt nhớ tới mấy năm trước, trên một dãy núi ở Đông khu, y từng nhìn thấy một con nai con vừa được sinh ra.
Bề mặt lông mịn màng, bốn chân nhỏ mảnh khảnh còn có đôi mắt to dịu dàng ngập nước.


Có thể vì chưa bao giờ gặp con người, nên khi thấy Đường Nhạc cùng đoàn người đến bốn chân cũng đã hoảng loạn run rẩy nhưng không hề bỏ chạy.
Nhất định.
Người đang nằm trong lòng hắn, nhất định là con nai con năm đó.






Truyện liên quan