Chương 30
Sau đó cuộc sống của Tô Trữ Xuyên bắt đầu có những thay đổi.
Trước khi Đường Nhạc đem Tô Trữ Xuyên giữ lại đã bảo Phó Vũ Tây báo cho đạo diễn một tiếng, sau đó cũng nói chuyện với người đại diện của hắn ở IMAX. Tuy rằng đây cũng không được xem là chuyện lớn gì, nhưng nếu đã nói với đạo diễn và người đại diện, thì mọi người trong tổ làm phim cùng với nhiều người trong công ty chắc cũng đã biết.
Tại đông khu, các công ty nghệ thuật luôn có mối quan hệ mật thiết với các công ty nắm giữ quyền thống trị trong thế giới ngầm. Mà Đường Nhạc là thái tử của Đường gia, chính là chỗ dựa vững chắc nhất của IMAX.
Đường Nhạc ngắm trúng người nào thì người đó có thể tung hoành ngang tàng ở IMAX.
Ngôn Nhạc trước đây là vậy, tính ra Tô Trữ Xuyên cũng có thể như vậy.
Vài ngày liên tục đạo diễn luôn có vẻ mặt ôn hòa với hắn, người đại diện cũng thường xuyên hỏi an chăm sóc hơn, mặc dù Tô Trữ Xuyên không nhạy bén lắm nhưng mơ hồ cũng nhận ra được sự khác biệt. Thậm chí ngay cả Ngôn Nhạc, cũng chỉ tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng chứ cũng không còn nói nhiều lời với hắn.
Đối với sự đối xử bất thường này Tô Trữ Xuyên có chút không thích ứng, thế nhưng trong khoảng thời gian này, ngoại trừ lúc phải quay phim toàn bộ thời gian đều dành để ở bên cạnh Đường Nhạc.
Đường Nhạc cũng không bận rộn lắm, nhưng bởi vì đang có bất đồng với Đường gia, nên phần lớn quyền lực và tài sản của y bị ứ đọng lại, những chuyện cần y xử lý cũng nhiều hơn. Y thường bảo Phó Vũ Tây đi đón Tô Trữ Xuyên, thỉnh thoảng cũng đến trường quay, sau đó đón Tô Trữ Xuyên cùng đi ăn, đi dạo mát, tham quan các nhà hàng cùng casino trên các du thuyền.
Có đôi lúc Tô Trữ Xuyên thực sự kinh ngạc trước cách tiêu sài tiền của những đứa trẻ nhà giàu, sòng bạc trên biển, xì gà, dịch vụ massage, hay những cuộc cá cược đánh nhau kịch liệt, quả thực đây không phải dùng tiền mà là đang đốt tiền. Hắn tuy là luôn đi theo bên cạnh Đường Nhạc, nhưng liếc mắt nhìn xem một chút cũng khiến hắn có cảm giác kinh sợ, giống như sợ hãi một lúc nào đó mình bị con quái vật tên “xa hoa” há mồm nuốt trọn không cách nào thoát được.
Tô Trữ Xuyên không hề thích những thứ kia, nhưng hắn lại thích ở bên cạnh Đường Nhạc. Có đôi khi cũng vô thức chú ý đến vì thế cũng chỉ im lặng theo sát, ngồi ở bên cạnh.
Những người bạn của Đường Nhạc khi thấy hắn cũng không nói gì, thỉnh thoảng cũng có lúc đề cập tới, chỉ là giống như nói về một vật cưng.
“Thái tử, lại thay đổi à?” Loại trêu chọc này hắn được nghe rất nhiều lần, đôi lúc cũng có chút đau xót, nhưng có lẽ mình không phải là người duy nhất.
Bởi vì tính tình luôn ôn hòa, nên hắn chỉ biết dồn nén cảm xúc vào lòng, im lặng lắng nghe nhịp đập yếu ớt của trái tim mình.