Chương 47

Thái tử, tầng này không có người khác sao?” Tô Trữ Xuyên tựa vào người Đường Nhạc ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện dường như trên tầng 79 chỉ có hắn và Đường Nhạc, đứng lâu như vậy cũng không thây người khác tới, có chút tò mò quay đầu lại hỏi.


“Không có.” Đường Nhạc nhàn nhạt trả lời, y hơi cúi đầu, màu mắt xanh biếc bị ánh sáng chiết xạ phát ra chút quang mang lạnh lẽo có chút không đứng đắn: “Đêm nay ở tầng 79, ngoại trừ chúng ta, sẽ không có người khác. Nếu không muốn làm gì cũng bất tiện──”


Tô Trữ Xuyên sửng sốt, còn chưa kịp hỏi thêm gì, cằm đã bị nâng nhẹ, đôi môi mỏng có chút lạnh đã đè ép xuống, lập tức rơi vào một nụ hôn vô cùng xâm lược.


Bởi vì cằm bị kiềm chế, lại bị áp vào mặt kính thủy tinh căn bản không thể giãy dụa, bên ngoài xe cộ tấp nập qua lại ánh đèn lóe sáng rực rõ như ban ngày, vô số ánh mắt bên dưới làm Tô Trữ Xuyên cảm thấy vô cùng căng thẳng. Hắn có chút bối rối ôm lấy bả vai Đường Nhạc, thở dốc khẽ thì thào muốn quay đầu đi: “Thái tử, thái tử….đừng, ở đây có người….”


“Người ở đâu?” Đường Nhạc thoáng thối lui một chút, con ngươi xanh biếc chăm chú nhìn thiếu niên trắng bóc sạch sẽ trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên hệt như một con dã lang tìm thấy con mồi yếu ớt.


Y chỉ dừng lại một chút, sau đó một lần nữa áp lên, khẽ nghiêng thân mình ɭϊếʍƈ cắn vành tai mềm mại của Tô Trữ Xuyên. Thiếu niên bị ôm vào lòng ngực căn bản không thể khướt từ, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ tinh tế. Thân thể mềm mại dẻo dai khe khẽ run rẩy, giống tiểu vật nhỏ đang cầu xin thương hại.


available on google playdownload on app store


Đường Nhạc thoáng buông lỏng tấn công, cúi đầu nói nhỏ bên tai thiếu niên: “Trở về xe…..?”


Tuy rằng chính mình cảm thấy, về trong xe làm chuyện kia cũng rất xấu hổ, nhưng lại hoàn toàn không còn chút sức lực để phản kháng. Tô Trữ Xuyên bị Đường Nhạc nắm chặt tay, mới bước được nửa bước cảm giác khủng khiếp khi đứng trên vực sâu lại một lần nữa bùng dậy, hai chân mềm nhũn không thể đi tiếp được.


Đường Nhạc quay đầu lại nhìn thiếu niên đang hoảng hốt nhìn xuống chân mình không chịu đi tiếp vô cùng đáng thương, nhịn không được cười ha hả, trở lại ôm lấy cả người Tô Trữ Xuyên, ung dung đi nhanh về phía chiếc Lavender đang đậu.


Tô Trữ Xuyên có chút ngơ ngẩn, bởi vì là một đứa bé trai nên từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ bị ôm như vậy. Chính là trong nháy mắt, cơ thể cảm giác như có một luồng điện chạy xẹt qua, có chút bủn rủn nhưng rất ngọt ngào.






Truyện liên quan