Chương 4

Văn thái sư nhìn thấy Liệt Nguyên Điển, thấy khóe miệng hắn cong cong thành nụ cười, bội phục nói: “Vương gia, ngài mời thất hoàng thúc tới, tin tưởng đối với việc lần này sớm có suy tính.”


Bỗng nghe được một tiếng gọi, Liệt Nguyên Điển lập tức tỉnh táo lại. Lúc nào..? Lại nghĩ đến nghiệt chủng kia rồi…: “Thái sư nói có lý như vậy, cùng suy nghĩ của Nguyên Điển hoàn toàn ăn khớp.” Nói xong đi đến trước người lão nhân luôn luôn không nói chuyện: “Chuyện sau này phát triển thế nào còn muốn xem hoàng thúc!”


=>Điển ka chỉ được cái giỏi dối lòng, thích người ta mà cứ một câu nghiệt chủng hai câu nghiệt chủng (dù trong raw không viết thế, toàn mình edit ra là nghiệt chủng ah)
“Ta… ta có thể làm cái gì?” Vị hoàng thúc kia hơi có vẻ sợ hãi, bất an nói.
“Gì cũng không cần làm!”


“Gì cũng không cần làm!” Tất cả mọi người chấn động, không rõ ràng lắm vị chủ tử này có chủ ý gì.


“Vâng, hoàng thúc chỉ cần ngồi đợi đăng cơ tự nhiên thành công.” Hoàng thúc không có nhi tử, lên làm hoàng đế xong trăm năm sau vẫn cứ rơi vào tay Liệt Nguyên Điển, vả lại hoàng thúc yếu đuối vô năng, coi như làm hoàng đế chẳng qua cũng chỉ là ông vua bù nhìn. Trong lòng mọi người đều chấn động, lập tức hiểu được, bội phục không thôi.


Giữa mùa hạ, hoàng hôn, nắng chỉ còn nhàn nhạt.
Trong Điển vương phủ tại kinh thành Đại Liệt, tại phòng khách. Một mỹ phụ nhân cẩm y hoa phục diện mạo cực đẹp ngồi ngay ngắn, hai hàng lông mày chau lại, hình như có việc buồn bực chưa giải.


available on google playdownload on app store


Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ đã qua. Mỹ phụ nhân dĩ nhiên có chút đứng ngồi không yên.


“Thưa nương nương, Vương gia đã phân phó, thỉnh nương nương ở lại đây chờ” Người này đúng là Vân Trinh công chúa, đợi đã lâu liền đi tới cạnh cửa, lại bị hai thân binh cản lại. Bất đắc dĩ, đành phải đợi lát nữa.


Khi Vân Trinh công chúa đã khó có thể nhẫn nại, chợt nghe một tiếng: “Ái phi! Đợi lâu!” Liền thấy Liệt Nguyên Điển giậm bước chân chầm chậm tiến vào. Vân Trinh lập tức liền đứng lên, cũng không còn nhìn nam nhân, ánh mắt đã dời về phía sau Liệt Nguyên Điển


Liệt Nguyên Điển biết tâm ý của nàng, khẽ mỉm cười nói: “Ái phi, phu thê chúng ta sao phải đa lễ vậy? Mau ngồi xuống đi.”


Vân Trinh thấy phía sau hắn không có người, tâm lý biết Liệt Nguyên Điển nhất định sẽ không dễ dàng để nàng gặp lại hài tử – mẫu tử tương kiến(*), lòng lạnh lùng cười, nói: “Lễ không thể bỏ, huống chi thiếp thân cùng Vương gia nhiều năm không gặp, thiếp thân lại càng không nên quên lễ.” Nói xong liền cúi chào thật sâu.


(*)mẹ con gặp nhau
“Chính là Vương gia, mẫu tử liên tâm(*) vốn là lẽ tự nhiên, Vương gia ngăn trở chúng ta mẫu tử tương kiến, vậy sao hợp lễ đây?” Nàng dù nhìn như đa lễ, nhưng lời nói ra sắc bén như dao găm vậy.


(*) nếu từng đọc phụ ái tình độc Lam Tịch chắc nhận ra, cụm này nghĩa na ná là mẹ con gắn bó quyến luyến lẫn nhau


Liệt Nguyên Điển mỉm cười, tiến lên kéo nàng, nói: “Ái phi quá lời! Ái phi là công chúa bảo vật trấn quốc của Đồ Lan, tương lai vi phu(*) còn phải nhờ giúp đỡ nhiều, nguyên Điển nào dám ngăn trở ái phi gặp lại nhi tử đâu!” Hắn từ từ nói, trong lời nói đã ám chỉ rõ ràng, cần Vân Trinh đáp ứng yêu cầu của hắn.


(*)xưng hô của chồng với vợ, cỡ như phu quân thay vào trường hợp này cũng được


Vân Trinh công chúa cũng không phải người ngu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Liệt Nguyên Điển một lúc, sau đó mỉm cười, nói: “Không biết Vương gia muốn thiếp thân làm gì đó?” Nàng đối Liệt Nguyên Điển hận đến nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ vì muốn gặp nhi tử, trên mặt nửa điểm biểu lộ không được.


“Ái phi thật sự là thông minh thanh khiết, chính là Nguyên Điển lại không dám cầu ái phi làm gì đó, Nguyên Điển chỉ hy vọng ái phi cái gì cũng không làm. Chúng ta ba người một nhà có thể sống cuộc đời thiên luân chi nhạc(*).”
(*)gia đình thuận hòa vui vẻ, ngày nào cũng như ngày nào (chắc thế)


Vân Trinh tâm lý cả kinh, đã biết lần đến chẳng phải việc tốt gì. Nàng dẫn theo năm nghìn binh mã đóng ngoài kinh thành, vốn định mạnh mẽ đoạt nhi tử rời đi, hiện giờ hắn muốn nàng cái gì cũng không làm ở lại đây trói buộc tay chân của nàng, chỉ có thể đứng bên cạnh hắn, chắc chắn là hiểu được tính toán nàng. Lại nghe được hắn nói cái gì thiên luân chi nhạc, chạm đến nỗi khổ riêng của nàng, vừa sợ lại vừa giận, trên mặt âm tình bất định(*), rốt cục kiềm chế lại lạnh lùng nói: “Hảo, ta đáp ứng ngươi cái gì cũng không làm đó là, kia hài tử của ta đâu?”


(*)thay đổi thất thường (như thời tiết), nhìn không rõ cảm xúc (trong trường hợp này, đoán vậy)
“Thỉnh Đại thế tử!”


Tôi tớ phía dưới một tiếng một tiếng truyền xuống, Vân Trinh tâm cũng một trận một trận phập phồng không chừng, không biết Liệt Nguyên Điển mấy năm nay chăm sóc hài tử này như thế nào, không biết trong chốc lát nữa nhìn thấy hài tử này có hay không lại xa lạ với mình, rồi lại hối hận ngày trước bản thân liều lĩnh bỏ đi, giờ không biết hài tử này đã thành bộ dáng gì, cao bao nhiêu, béo không,… đang miên man suy nghĩ, chợt nghe được thanh âm từ xa: “Đại thế tử đến ——-” tim cứ như sắp nhảy ra khỏi ***g ngực vậy.


“Ái phi, hôm nay còn có một vị khách quý ghé thăm khi trời muộn một chút, đến lúc đó mong ái phi cũng đến!” Liệt Nguyên Điển thu lại khuôn mặt tươi cười khi trước, lạnh lùng nói.


Vân Trinh lung tung đáp lại, chính mình cũng không biết mình nói cái gì, tâm tư từ đầu đến cuối thả trôi theo thanh âm thông báo kia… “Đại thế tử đến —-“. Cuối cùng một câu còn chưa nói hết, chỉ thấy một hài tử mạnh mẽ đẩy cửa vọt vào trong phòng.


“Viêm Nhi!” Liệt Nguyên Điển một tiếng gọi to, Liệt Viêm mạnh mẽ dừng bước, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Liệt Nguyên Điển, nên không dám đến bên người Liệt Nguyên Điển, nhưng ánh mắt si ngốc lại không dời một lúc, nhìn chằm chằm Liệt Nguyên Điển. Từ ngày đó trở đi Liệt Viêm cũng chưa từng thấy qua Liệt Nguyên Điển, mới ban đầu y chưa quen, mỗi lần muốn gặp Liệt Nguyên Điển lại bị mọi người cản lại, những ngày nhung nhớ sắp bức Liệt Viêm đến phát điên rồi, hiện giờ vừa nghe Liệt Nguyên Điển muốn gặp mình, y chạy nhanh như chớp, hận không thể nhào vào trong lòng Liệt Nguyên Điển ngay lập tức. Giờ chỉ có thể ngơ ngác ngắm nhìn dung nhan xiết bao tưởng niệm


“Viêm Nhi, đây là thân mẫu phi của ngươi!”
Liệt Viêm giờ mới phát hiện phòng trong còn có một phụ nhân. Phụ nhân kia vẻ mặt thân thiết nhìn Liệt Viêm, Liệt Viêm lại chỉ hơi nhìn nhìn qua, sau lại quay sang nhìn Liệt Nguyên Điển ngồi tại chỗ không nhúc nhích


“Viêm Nhi! Gặp mẫu phi vì sao không lễ bái?” Liệt Nguyên Điển mặt lạnh quát.


Ngày thường Liệt Nguyên Điển đối mấy thế tử đều thập phần nghiêm khắc, Liệt Viêm đối với hắn trừ bỏ một phần yêu say đắm cũng là vừa kính vừa sợ, lại không dám làm trái ý hắn. Y giờ đây như hài tử ủy khuất lại không dám nhiều lời, cắn cắn môi dưới, bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, hướng Vân Trinh khom người quỳ xuống nói: “Hài nhi gặp qua mẫu phi.”


Vân Trinh thấy nhi tử đã bảy tuổi, mà bộ dạng phấn điêu ngọc mài, lại biết lễ như thế, nhịn không được một phen kéo lại gần: “Hài nhi…” một tiếng liền khóc òa lên.


Liệt Viêm bị nàng ôm chặt, cũng cả kinh ngẩng đầu lại thấy nàng rơi lệ như mưa, cuối cùng là mẫu tử liên tâm, tâm lý không đành lòng, không tự giác liền nâng lên ống tay áo lau nước mắt cho nàng


Liệt Nguyên Điển lạnh lùng nhìn cảnh này, thấy mẫu tử bọn họ ở chung hòa hợp, tâm lý tức giận, một bụng là không vui, lại không thể phát tác, không muốn thấy cảnh này, nhấc chân liền đi ra ngoài phòng.
Có người ăn dấm à nha! Sao mà chua thế nhỉ? Chua quá kia!


“Phụ vương!” Vừa thấy Liệt Nguyên Điển đi ra, Liệt Viêm lớn tiếng gọi.
Liệt Nguyên Điển dừng bước lại, không hờn giận nhìn Liệt Viêm:”Chuyện gì?”
“Viêm Nhi muốn... Phụ vương.” Liệt Viêm ngắm người kia đến thẫn thờ, yếu ớt nói, nói xong tâm lý đau xót, nước mắt lại trào khỏi khóe mi.


Liệt Nguyên Điển tâm lý cũng là mãnh liệt quặn đau, thập phần khó chịu, lại đảo mắt chứng kiến Vân Trinh đang ôm Liệt Viêm, tâm lý giận dữ, lòng lại tàn nhẫn thêm mấy phần, quát: “Khóc cái gì? Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ! Khóc sướt mướt, không ra thể thống gì!” Nói xong mấy câu đả kích nghe đến xé lòng, ngay đến Vân Trinh cũng không nhịn được mà biến sắc.


Liệt Viêm lại chỉ yên lặng quỳ xuống, cung kính nói “Con nhớ kỹ!”
“Ngươi hôm nay hảo hảo bên mẫu phi ngươi đi.” Liệt Nguyên Điển thấy trong đôi mắt hài tử long lanh ẩm ướt, cố gắng nén khóc, tâm lý thở dài, cuối cùng không đành lòng, nói “Hôm nay tối muộn có lẽ ta sẽ gặp ngươi.”


(Điển ka xấu tính, ghen vô tội vạ, ghen cả với mẹ ẻm, xót người ta khóc thì nói hẳn ra là xót, bày đặt *bĩu môi*)
“Vâng thưa phụ vương!”


Vân Trinh vừa thấy Liệt Viêm không muốn xa rời Liệt Nguyên Điển như thế, ý niệm ban đầu muốn mang Liệt Viêm rời Đại Liệt lại hiện lên. Muốn để nhi tử bên người mình hận vô cùng đã thập phần miễn cưỡng, giờ lại để nhi tử cùng hắn sinh tình, bất kể như thế nào nàng cũng tuyệt đối không cho phép.


“Viêm Nhi...” Vân Trinh công chúa thập phần thông minh, biết hắn đứa con trai này với vị “Phụ vương” kia có cảm tình vô cùng sâu nặng. Dù cho sau này có cơ hội rời đi, Viêm Nhi cũng không nhất định cùng nàng đi, nghĩ đến đây, nàng tiếp tục không chần chờ, hỏi: “Nếu mẫu phi có một ngày phải đi, ngươi nguyện ý đi cùng ta không?”


“Không, Viêm Nhi không ly khai phụ vương!” Liệt Viêm rất nhanh đáp.
Vân Trinh mặc dù đoán được đáp án như vậy, vẫn là khó chịu cực kì, ý niệm muốn mang nhi tử dời đi nơi này càng mạnh.”Nếu phụ vương ngươi không cần ngươi thì sao, hắn muốn ngươi rời đi thì sao?”


“Không! Sẽ không! Phụ vương sẽ không có không quan tâm đến ta như vậy!” Liệt Viêm mạnh mẽ gào, xoay người ra chỗ khác, tức giận không liếc nhìn Vân Trinh một cái.
“Có thể như vậy đi, thế nếu có người bức phụ vương ngươi từ bỏ ngươi đi?”


Liệt Viêm chỉ có bảy tuổi, hết thảy đều chỉ chạy theo yêu thích cá nhân, với Liệt Nguyên Điển đến tột cùng có thể không cần đến y ngay cả Liệt Viêm cũng không cho phép, tâm lý bất an, chỉ có la lớn: “Không! Phụ vương sẽ không!”


“Tốt lắm! Tốt lắm! Viêm Nhi đừng nóng giận! Mẫu phi chỉ là sợ… sợ rời ngươi đi nha.” Nói xong, nàng thấy Liệt Viêm không muốn rời Liệt Nguyên Điển đến mức này, tâm lý đối Liệt Nguyên Điển lại càng thêm hận, vừa tức, nước mắt lại tràn mi mà ra.


“Nga — mẫu phi không cần phải lo lắng! Viêm Nhi ở ngay tại vương phủ, sẽ không rời đi, làm sao ngươi lại không gặp được?” Liệt Viêm lúc này mới xoay người, giúp Vân Trinh lau nước mắt. Lòng y kỳ thật với vị mẫu phi này cũng không cảm tình gì, chỉ là mẫu tử thiên tính, lại thêm Liệt Nguyên Điển phân phó, tâm lý coi như không thích cũng sẽ cung kính với Vân Trinh.


“Nếu…nếu vì an nguy của phụ vương ngươi, ngươi nhất định rời đi… ngươi có nguyện ý đi không?” Vân Trinh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhẫn tâm hỏi thêm lần nữa.
Liệt Viêm nhìn Vân Trinh nhỏ nhẹ nói: “Nếu có người dám đem chúng ta tách ra, ta nhất định giết người nọ. Tận tay.”


Vân Trinh nhìn hàn quang sâu trong đôi con ngươi trong trẻo như hồ nước của nhi tử, sau lưng lại không tự giác một trận lạnh sống lưng.






Truyện liên quan