Chương 35

Mưa phùn liên miên rơi đã hơn một tháng.
Liễu Duệ mặc dù không thể ra khỏi nhà, nhưng không bực mình chút nào vẫn thường xuyên đắc ý vui vẻ vừa nhìn phong cảnh ven hồ vừa thưởng thức trà ngon.


Một ngày bình thường của Liễu Duệ là yên lặng ngắm cảnh đẹp trong màn mưa, vừa lấy bố khăn mềm mại tinh tế chà lau cái gương mà mình yêu thích.


Ngày hôm đó sắc trời như cũ vẫn âm u, hoàng hôn sắp tàn phủ khắp không gian một màu vàng nhạt, Liễu Duệ đang chăm chú soi gương, thì chợt nghe bên ngoài vang lên một hồi tiếng đập cửa.
Thời tiết như vậy lại có ai còn tới gọi cửa nhà hắn?


Liễu Duệ trong lòng nghi hoặc, vẫn soi mình trong gương hồi lâu rồi mới chậm rãi đứng dậy mở cửa.
Nhìn thấy người bên ngòai cửa thì… Liễu Duệ từ trước đến nay sắc mặt không hiện ra hỉ nộ cũng lấy làm kinh hãi.


Ngoài cửa là một nam tử vận một thân y phục toàn màu trắng, bởi vì không có che dù nên trên người hắn y phục đã ướt đẫm, nhưng mái tóc đen tuyền dung nhan tuấn tú làm động lòng người.
“Tiểu Mộ?”
“Liễu huynh, đã lâu không gặp.”


Mộ Diệp từ nhiều năm trước đột nhiên rời đi, vẫn biệt vô âm tín, hôm nay gặp lại, hắn tướng mạo tuy rằng không thay đổi, thần tình ngữ khí lại không như lúc trước.


available on google playdownload on app store


Mộ Diệp lúc trước là ngoài mềm trong cứng, tính cách quật cường, lúc yêu thì liều lĩnh, hận lên thì càng kịch liệt quyết tuyệt, mà lúc này hắn đứng ở ngoài cửa ôn hòa cười yếu ớt, khóe mắt đuôi mày chỉ còn lại một mảnh bình tĩnh.


Là ai lại khiến hắn bình thản đối diện với ái hận tình thù?
Liễu Duệ trong lòng tuy có nghi hoặc, cũng không trực tiếp mở miệng hỏi, chỉ nhanh chóng đưa Mộ Diệp vào cửa, đầu tiên là giúp hắn thay xiêm y sạch sẽ, nấu nước nóng pha trà rồi cùng Mộ Diệp ngồi uống trà nói chuyện phiếm.


Nước mưa từng giọt tí tách rơi đánh vào trên mái nhà, thanh âm rất là êm tai.
Liễu Duệ xoay xoay chén trà, nhấp một chút nước trà, nói: “Đệ lần trước đi thật đúng là vội vội vàng vàng.”


“Khi đó vừa vặn gặp chuyện gấp, không kịp cùng Liễu huynh nói một tiếng từ giã, thực sự xin lỗi.”
“Chỉ cần đệ bình an vô sự là tốt rồi, cũng không cần để ý tới những chuyện này. Đệ chắc là đã đi khắp trời đất? Với tiểu tử kia cùng chỗ chứ?”


Lúc trước tình ý của Mộ Diệp cùng Diệp Ảnh, Liễu Duệ cũng mơ hồ nhìn ra vài phần, bây giờ chỉ có hắn một người đơn độc trở về, lại không biết là xảy ra chuyện gì?


“Việc này nói đến thì khá dài.” Mộ Diệp nở nụ cười, cố ý lược qua người kia không đề cập tới, chỉ nói: “Đệ đã bị biếm hạ phàm, kiếp này sẽ không thể trở lại thiên giới nữa.”
Liễu Duệ nhíu nhíu mày, nhưng trong lòng thật ra đã hiểu được vài phần.


Dù sao Mộ Diệp ở thiên giới có một oan gia đối đầu, lúc đó mới chạy tới nhân giới tìm hắn nương tựa. Nên không biết trong đó đến tột cùng có bao nhiêu khúc chiết? Mà Diệp Ảnh không biết đi nơi nào?


Mộ Diệp cũng không có nói qua, Liễu Duệ cũng không hề hỏi, vẫn thân thiết khuyên giải an ủi nói: “Tính tình của đệ từ trước đến nay nhàn tản, vốn cũng không thích hợp trụ ở thiên giới, như ta vậy trải qua ngày tháng nhàn vân dã hạc chẳng phải tốt hơn sao? Huống chi thiên giới không lâu sẽ có đại kiếp nạn, ở lại nhân gian ngược lại an toàn.”


Mộ Diệp nghe Liễu Duệ nói thiên giới sắp gặp đại kiếp nạn, hai tay cầm chén trà không khỏi run lên một chút, nước trà đổ ra ngoài cũng không phát hiện.


Mộ Diệp nhắm mắt lại, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn рhía chân trời. Bên tai tự nhiên vang lên trận trận tiếng sấm, một cảnh long trời lở đất như phảng phất ngay trước mắt.
Mộ Diệp cũng không quyến luyến thiên giới cẩm y ngọc thực, nhưng thế nào cũng quên không được chỗ cấm địa hoang vu đó.


Địa phương đó... chôn vùi tình cảm chân thành của người tuyệt thế dung nhan.
“Tiểu Mộ? Tiểu Mộ!”
Mộ Diệp kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần, thẳng đến Liễu Duệ kêu lên mấy tiếng, mới cả kinh tỉnh lại, gượng cười nói: “Không có gì, đệ chỉ có chút mệt mỏi.”


“Đệ vừa mới bị mắc mưa, xác thực phải nghỉ ngơi cho thật tốt.” Liễu Duệ gật đầu, nói: “Ta phải đi thu thập một chút, đệ vẫn như cũ nghỉ ở gian phòng trước đây đi.”
Mộ Diệp liên tục nói lời cảm tạ.


Liễu Duệ nhàn nhạt lên tiếng, Mộ Diệp là tri kỷ bạn tốt của hắn nên cũng không nói nhiều lời khách sáo, chỉ đứng dậy đi ra cửa.
Thế nhưng vừa đi tới cửa thì lại bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Mộ Diệp, nhíu mày nói: “Ta nguyên bản là không nên xen vào việc của người khác.”


“Sao?”
“Thế nhưng thấy đệ trong lòng giấu diếm mọi chuyện thật sự là quá mức chướng mắt.”
Mộ Diệp “A” một tiếng, trên mặt nhất thời đỏ đỏ lên, do dự mà giải thích nói: “Liễu huynh quả nhiên nhìn ra? Đây là…”


Lời nói còn chưa hết, một quang cầu vẫn giấu ở trong lòng hắn rốt cục nhẫn không chịu nổi, khó khăn chui ra. Quang cầu hình dáng tròn trịa ở giữa không trung chuyển động một vòng, sau đó phiêu phiêu rơi xuống đầu vai Mộ Diệp. Khối quang cầu đó dường như có một thái độ không coi ai ra gì rất cao ngạo, rõ ràng là biểu thị công khai quyền sở hữu.


Chính Liễu Duệ kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng gặp qua chuyện cổ quái như vậy, nhịn không được hỏi: “Đây là gì?”
“Là... hồn một người bằng hữu” Mộ Diệp suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ngào nói: “Hắn thân thể đã bị hủy, linh lực tẫn tán, chỉ còn lại có một nguyên thần mà thôi. ”


Dừng một chút, còn nói: “Đệ lần này tìm đến Liễu huynh, bởi vì huynh bác học tinh thông thấy nhiều biết rộng, tài trí hơn người, có thể có biện pháp trợ y khôi phục hình người.”


Liễu Duệ trầm ngâm chỉ chốc lát, gật đầu nói: “Việc này cũng không phải là không thể làm được nhưng một lần cũng nói không rõ được, đệ trước hết nên nghỉ một chút, ngày mai ta sẽ nói tiếp chuyện này.”
Vừa nói vừa đi ra khỏi cửa.


Không bao lâu, Liễu Duệ ở gian phòng sát vách thu thập tất cả đồ đạc tìm kiếm sách cổ nghiên cứu.


Mộ Diệp bước vào phòng lúc trước đã từng ở, đóng cửa lại. Khối quang cầu lập tức bay vòng quanh hắn, di chuyển xung quanh đầu ngón tay hắn ý muốn hắn ôm vào người. Thấy Mộ Diệp hờ hững, bèn ở trước mặt hắn bay qua bay lại giống như nhìn hắn.


Mộ Diệp bị đùa nghịch như vậy cười rộ lên, hỏi: “Bệ hạ muốn nói cái gì? Đệ thực sự không rõ.”
Quang cầu thở phì phì run run thân thể, tựa hồ phát giận, nhưng dáng dấp thân hình vẫn một dạng tròn tròn, khí phách cũng không thể hiện ra được, trái lại càng làm cho thêm khả ái.


Mộ Diệp vươn tay vuốt ve một chút, cuối cùng cũng dừng lại cười, nghiêm mặt nói: “Bệ hạ trách đệ dùng bằng hữu hai chữ xưng hô với huynh? Ai kêu huynh ngay thời khắc sinh ly tử biệt, cũng muốn gạt đệ để đệ đau lòng.”


Hắn ngày ấy quyết định chủ ý cùng Lâu Sâm đồng sinh cộng tử, vậy mà lúc cấm địa đổ nát, hắn mở mắt tỉnh lại phát hiện mình vẫn bình yên vô sự. Mà Lâu Sâm... Lâu Sâm thân thể xác thực hóa thành trụ trời, nhưng hồn phách, lông tóc không tổn hao gì.


Nếu biết người này đã sớm lưu được đường lui, hắn hà tất vội vã cùng y ch.ết chung?
Đương nhiên cũng vì hắn rất dễ bị lừa.
Có thể biết rằng với tính tình của Lâu Sâm từ trước đến giờ, sao lại để bản thân rơi vào tuyệt cảnh?






Truyện liên quan