Chương 50: Lão đại
Sau khi về tới viện an dưỡng, Long Tuấn Hạo cũng chẳng buồn quan tâm xem đám người kia sẽ chuyển Túc Thanh ra ngoài bằng cách nào, cứ vậy mà ôm chó con trở về tiểu viện. Cậu biết Cô Thần phải vài ngày nữa mới trở lại, nên tức tốc chạy về phòng, đóng kín cửa, vứt con chó nhỏ sang một bên, rồi khom lưng lôi cái hộp ra.
Mấy quả bom tiểu Ngọc sai người mang đến rất nhỏ, chỉ to cỡ lòng bàn tay thôi, lại còn mỏng nữa, tất cả đều được đặt gọn gàng ở trong hộp, xếp thành ba tầng, cậu sờ qua sờ lại, nghĩ thầm Cô Thần mà về chắc chắn sẽ dẹp hết đống này cho xem, tuy rằng lần này cậu rốt cuộc đã thoát ra ngoài rồi, cũng ngồi phi cơ rồi, nhưng có một thứ hay như vậy trong tay, bảo cậu cứ thế mà nhìn nó biến mất thì…
Cậu thì thào: “Thật không nỡ chút nào…”
Nhưng tiểu thiếp cậu vừa mới hưu quá khó đối phó, cái hộp này chắc chắn chẳng thể giữ được, Long Tuấn Hạo nhìn nhìn chỗ trống trong hộp, nơi đó từng đặt quả bom cậu đã đưa cho Cô Thần dùng, lại nghĩ, dù cậu có giấu bao nhiêu cái đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn bị Cô Thần tìm ra, đến lúc đó sẽ bị dẹp hết, phải làm sao bây giờ đây… cậu vuốt cằm suy ngẫm, đôi mắt xinh đẹp híp lại, đột nhiên nghĩ tới một chủ ý vô cùng hay ho.
Chú chó nhỏ ngậm khúc xương liếc nhìn cậu một cái, vội vàng cúp đuôi chui xuống ngăn tủ, mặc dù khoảng thời gian này nó ăn hơi nhiều, béo lên không ít, muốn chui xuống dưới tủ là chuyện không dễ dàng, nhưng nó cứ kiên quyết chui chui chui, toàn tâm toàn ý, cắm đầu cắm cổ mà chui, bởi vì cái con người đang đứng giữa phòng kia đang cười vô cùng khủng bố, trực giác báo cho nó biết, có chuyện xấu sắp xảy ra.
Long Tuấn Hạo híp mắt cười man dại, tính toán thời gian Cô Thần sẽ trở về, xoay người cất hộp về chỗ cũ, rồi nhàn nhã bước ra khỏi phòng, cậu tìm đám tùy tùng thường ngày phân phó vài câu, sau đó đi loanh quanh trong tiểu viện, mới vừa đi được hai bước thì thấy một bác sĩ vội vã chạy tới, thần sắc vô cùng hoảng hốt.
Cậu “di” một tiếng, nhận ra đó là bác sĩ chính của ái phi nhà mình, liền vội vàng hỏi: “Ái phi nhà ta làm sao vậy?”
“Vương… vương gia…” Vị bác sĩ nọ thở hổn hển. “Ngài mau đi qua bên kia đi, nhạc phụ, nhạc mẫu của ngài đang gọi ngài qua đó, Vương phi bây giờ đã đọc sách tới mức mất ăn mất ngủ, ai khuyên cũng không nghe.”
Long Tuấn Hạo lại “di” một tiếng. “Phụ mẫu của ái phi gọi bản vương qua đó?” Cậu nhớ sau khi biết cậu tàn nhẫn đánh Thúc Văn, hai người đó hận không thể lao tới cắn cậu, lần này lại muốn làm gì?
“Đúng vậy.” Bác sĩ nói. “Bọn họ nghe nói Vương phi chỉ nghe lời ngài, nên nhờ tôi mời ngài qua.”
Long Tuấn Hạo hiểu ra, phất áo chắp tay đứng, khí thế hoàng gia nhất thời bắn ra bốn phía, trầm giọng nói. “Vậy, hãy dẫn đường.”
Vị bác sĩ này nhất thời ngẩn ngơ, bất giác “Dạ” một tiếng, quay đầu đi trước dẫn đường.
“…” Long Tuấn Hạo liền đi theo tới tiểu viện của Thúc Văn, vừa bước vào đã thấy một đám người đứng trước phòng ngủ, ba mẹ Thúc Văn mỗi người một bên cửa, cẩn thận nhìn vào trong.
Bác sĩ dẫn đường hắng giọng hô: “Vương gia giá lâm.”
Đoàn người lập tức nhìn về phía họ, mẹ Thúc Văn thì nhanh chạy tới, ôm lấy tay cậu lôi vào. “Ai nha, hiền chất a, lần trước là hiểu lầm cả, cậu đừng trách chúng tôi, lần này cậu phải khuyên bảo bối nhà chúng tôi đi, chúng tôi chỉ có mỗi một đứa con này thôi a.”
Long Tuấn Hạo bị lôi kéo đến khó chịu, đành bước nhanh hơn. “Hiền chất?”
“Ai ai, hai nhà chúng ta coi như thế giao rồi, tuy lần trước… ai, đều là quá khứ cả.” Mẹ Thúc Văn đã tới trước cửa, đẩy cậu vào. “Cậu mau vào xem, nó… nó làm sao lại thành như vậy a, ai nói cũng không chịu nghe.”
Long Tuấn Hạo nâng mắt nhìn vào trong, cũng giật mình, trong phòng chất đầy các loại sách, ái phi của cậu thì ngồi ở giữa, chăm chú tính toán cái gì, Thúc Văn ngồi nghiêng, từ nơi Long Tuấn Hạo đứng vẫn có thể nhìn thấy lún phún râu dưới cằm, rõ ràng đã vài ngày không cạo râu rồi.
Long Tuấn Hạo chậm rãi bước qua, đi quanh Thúc Văn một vòng, thử gọi: “Ái phi?”
Thúc Văn ngay cả đầu cũng không thèm nâng.
Long Tuấn Hạo lại gọi: “Thúc Văn?”
Thúc Văn vẫn không ngẩng đầu lên.
Long Tuấn Hạo nghĩ lần này là toi thật rồi, đáng thương cho cậu vừa mới hưu tiểu thiếp, lại mất đi ái phi, chẳng lẽ cậu thật sự phải gả ra ngoài? Cậu ngưỡng đầu oán thán, thống khổ lắc đầu. “Nhân sinh nếu như lúc mới gặp thì đâu có gì phải phiền muộn. Thay đổi là điều thường thấy ở con người, sao lại trách lòng người dễ đổi? (1)… Đừng đa tình, tình cảm sẽ chỉ tổn thương mình mà thôi….”
Ngoài cửa, mọi người đầu đầy hắc tuyến, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Vương gia chậm rãi nhấc chân, đạp cho Thúc Văn một cước, đẩy Thúc Văn ngã xuống đất, thuận tiện dẫm luôn chân lên ngực Thúc Văn.
Mẹ Thúc Văn thấy vậy vội vàng đi lên, lại bị ba Thúc Văn ngăn lại, thấp giọng nói: “Xem thế nào đã.”
Thúc Văn chịu một cú này xong giật cả mình, sách trên tay rớt xuống đất, vẻ mặt mờ mịt, trong mắt dường như còn chưa biến mất quang ảnh của những công thức, cậu ngẩng đầu nhìn người trước mặt, một lúc lâu mới tìm lại được thanh âm của mình: “… Anh là?”
Long Tuấn Hạo cúi đầu từ trên cao nhìn xuống, quý khí lan tràn, một lát mới nói: “Ta là nam nhân của ngươi!”
Thúc Văn vẫn ngơ ngác như cũ: “…A?”
“A cái gì mà a? Ngươi kinh ngạc lắm à?” Long Tuấn Hạo lại cúi tới gần hơn, gia tăng lực dưới chân.
Thúc Văn hoàn hồn cầm cổ chân Long Tuấn Hạo, lại nhìn chăm chú, gật đầu: “Quả thật rất kinh ngạc, tôi không biết anh.”
“Ai…” Long Tuấn Hạo nhìn cậu một cách sâu xa, nỗi bi ai như trực chờ phun trào trong mắt, lan tràn khắp người cậu, cậu thở dài: “Ta biết thế nào cũng vậy mà…”
Thúc Văn như bị nỗi bi ai trên người Long Tuấn Hạo ảnh hưởng, ánh mắt mê man, bỗng nhiên kêu lên: “Phu quân…” Sau đó cậu ngậm miệng kinh ngạc.
Hai mắt Long Tuấn Hạo liền sáng lên, vội vàng gật đầu. “Đúng đúng, ngươi xem ngươi còn nhớ rõ ta mà.”
Thúc Văn lại ngẩn ngơ lần nữa, cuối cùng lắc đầu: “Tôi thực sự không nhận ra anh.”
“Không sao hết.” Long Tuấn Hạo nói. “Đó là bởi vì ngươi đã quên, ngươi bị chứng mất trí nhớ gián đoạn, không tin ngươi hỏi bọn hắn.” Cậu dứt lời quay đầu lại nhìn mọi người, ôn nhu cổ vũ: “Các ngươi nói có đúng hay không?”
Mọi người bị cậu nhìn như vậy, vội vàng gật đầu. “Phải phải phải…”
“Nghe thấy không.” Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn Thúc Văn. “Cho nên ta thật sự là nam nhân của ngươi.”
Thúc Văn há miệng, đột nhiên muốn nói cậu không có hứng thú với con trai, nhưng cậu còn chưa kịp nói thì người trước mắt đã kéo cậu lên và nói: “Không sao cả, ngươi quên cũng không sao cả, chúng ta có thể làm quen lại từ đầu, giờ ngươi đi tắm rửa thay đồ đi, rồi chúng ta ra ngoài đi dạo, chậm rãi nói chuyện sau.”
Thúc Văn cũng hiểu là cần phải cẩn thận nói cho rõ ràng, liền gật đầu vào phòng tắm.
Những người đứng ngoài cửa lúc này mới đi vào, dọn dẹp phòng, mẹ Thúc Văn cầm tay Long Tuấn Hạo, vẻ mặt cảm kích: “Cũng chỉ có cậu biết cách, vậy… thằng con chúng tôi sau này đành phải nhờ cậu chiếu cố rồi, gay cũng không sao cả, chỉ cần nó sống tốt là được, người làm ba mẹ như chúng tôi chấp nhận rồi, con ngoan, có rảnh thì hẹn ba mẹ con cùng ăn một bữa cơm, sau này coi như người một nhà rồi.”
Long Tuấn Hạo miệng méo xệch, mặt đầy hắc tuyến. “Ta không phải…”
“Ai nha, yên tâm đi, ba mẹ đều đồng ý.” Mẹ Thúc Văn nhanh chóng cướp lời, vỗ vỗ tay cậu, “Hơn nữa nãy con cũng nói rồi thôi, con là nam nhân của con mẹ, con còn xấu hổ làm cái gì, thật là, được rồi, cứ như vậy đi, ba mẹ còn có việc về trước đây, con nhất định phải chăm sóc con mẹ thật tốt đó nha.” Dứt lời thì nhìn người đàn ông vẫn im lặng nãy giờ, người ấy nhìn vợ mình rồi tiến lên vỗ lưng Long Tuấn Hạo, cái gì cũng chưa nói liền kéo mẹ Thúc Văn đi, hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
“…” Long Tuấn Hạo cứng còng đứng tại chỗ, lát sau mới tìm lại được thanh âm của mình, nhìn nhìn đám người còn lại. “Các ngươi nói xem, ba mẹ hắn nói vậy là có ý gì?”
Mọi người do dự nhìn cậu, cuối cùng chẳng dám ho he gì hết, tiếp tục cúi đầu dọn phòng.
“…”
Cửa phòng tắm rắc một cái mở ra, Thúc Văn đi ra, nhìn người con trai đứng giữa phòng, ánh mắt vẫn cứ ngây ngốc như cũ, ngơ ngác nói: “Tôi xong rồi.”
Long Tuấn Hạo giật mình tỉnh lại, đi qua bá cổ cậu dẫn ra ngoài. “Đi thôi, ra ngoài hít thở không khí.”
Thúc Văn bị cậu kéo, muốn tránh nhưng lại không dám, bởi vì như vậy sẽ làm cậu vô thức nhớ lại nỗi bi ai trong mắt người này, đương nhiên, đó là do cậu không biết đó là người nào đó giả trang. Cậu nhìn người tự xưng là nam nhân của cậu, nghĩ lại thấy quái lạ, há miệng nói. “Này…”
“Muốn nói ngươi không nhớ ta là ai hay là nói ngươi không có cảm giác với ta?” Long Tuấn Hạo ngắt lời cậu, quay đầu cười với cậu. “Không sao hết, chúng ta sau này cứ là bạn bè đi, ngươi có thể kêu…” Long Tuấn Hạo nghĩ nghĩ. “Phải rồi, gọi lão đại.”
“… Vì sao?”
Long Tuấn Hạo rũ mi. “Bởi vì ngươi là người quên trước.”
Thúc Văn lập tức gật đầu. “Được được được, tôi gọi, lão đại…” rồi cậu chần chờ hỏi. “Anh… không đau khổ sao? Tôi như vậy…”
“Nga, không sao.” Long Tuấn Hạo nhìn về phía trước, thương cảm nói. “Vốn duyên phu thê của bản vương và ngươi cũng sắp tận, ngươi không cần quá tự trách.”
Thúc Văn nói: “Sao lại vậy?”
Long Tuấn Hạo tiếp tục vọng về phương xa, giọng nói càng thương cảm hơn. “Bởi vì bản vương sắp phải xuất giá rồi…”
“…”
Long Tuấn Hạo kéo Thúc Văn đi lòng vòng trong viện, Thúc Văn vẫn không rõ lắm về hoàn cảnh của mình, Long Tuấn Hạo cũng kiên nhẫn giải thích cho cậu hiểu, cuối cùng thì kéo cậu về lại phòng. Long Tuấn Hạo nghĩ người này dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình, vậy nên thường xuyên qua thăm, Thúc Văn ngồi dưới thảm xem sách, Long Tuấn Hạo sẽ ngồi bên cạnh. Cô Thần từng nói khả năng chịu đựng đả kích của người này quá kém, mà thứ người này đang nghiên cứu lại khá là phiền phức, người này sẽ thường hay xuất hiện trạng thái sụp đổ tan vỡ, mỗi lần như vậy Long Tuấn Hạo đều đánh cậu ta một trận, thuận tiện đau lòng mà dạy dỗ: “Có chút thất bại mà cũng chịu không nổi sao có thể làm tiểu đệ của ta?! Bản Vương từng chịu đả kích còn lớn hơn như thế này, không phải vẫn tốt đó sao?”
Thúc Văn cả mặt xanh tím, chân chó nhìn cậu. “Lão đại, anh… anh cũng từng gặp trắc trở?”
“Tất nhiên!” Long Tuấn Hạo dứt lời liền kể lể lịch sử bi thương của cậu một lần. “Thế nào, ngươi phải học tập ta, phải càng đánh càng hăng!”
“Nga…” Thúc Văn ngây ngơ gật đầu, đột nhiên hỏi. “Anh thật không phải người điên?”
Long Tuấn Hạo liếc mắt trừng qua, Thúc Văn lập tức rụt đầu vào sách. Long Tuấn Hạo nhìn cậu một lát, xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Ngoan, tính thêm lần nữa, phải tin tưởng vào mình chứ.”
Thúc Văn lại rụt cổ lại, tay run run bắt đầu tính toán. Long Tuấn Hạo lại tiếp tục nhìn, cách một khoảng thời gian thì kéo cậu ra ngoài đi một vòng, có khi còn chạy hai vòng, tăng thêm lượng vận động. Thúc Văn dưới sự rèn luyện kiểu vừa đánh vừa xoa như vậy dần dần khỏe lại, chờ cho tới lúc cậu như nguyện bước lên bục nhận thưởng, nắm trong tay chiếc cúp thì liền khóc như mưa, tất cả mọi người đều nói là do cậu xúc động, lại không biết là bởi cậu đang vui vẻ vì sau khi ra viện không còn phải chịu mấy trận đòn của lão đại nhà mình nữa.
Long Tuấn Hạo tẫn trách chăm sóc tiểu đệ mấy ngày mà Cô Thần vẫn chưa về, ngược lại Túc Tòng đến, tới thăm Túc Thanh. Cậu nghĩ một chút, có lẽ Túc Tòng biết Cô Thần ở đâu, liền đi qua hỏi thăm. Lúc cậu tới thì thấy hai người đang ôm nhau, đứng đứng ngoài cửa suy tư một lúc, mới quyết định đứng ngoài chờ một chút, một lát sau, Túc Tòng chậm rãi bước ra, miệng vẫn cười dài nhưng như có gió lạnh thổi quét ngang qua.
Long Tuấn Hạo tức khắc rụt cổ, do dự nhìn nhìn.
Túc Tòng liếc cậu một cái, cười hỏi: “Vương gia muốn hỏi Cô tướng quân ở đâu?”
Long Tuấn Hạo nghe xưng hô của cậu thì méo miệng. “Xem như.”
“Nga, anh ta vài ngày nữa sẽ về.”
Long Tuấn Hạo gật đầu, sau đó nói thêm vài câu, cuối cùng nhìn người nọ cười cười rời đi, lại cảm thấy nụ cười của cậu ta dường như có ý gì đó sâu xa, nghĩ nghĩ, cậu chậm rãi bước vào phòng Túc Thanh.
Túc Thanh lúc này đang nhàn nhã uống trà, vẽ mặt vẫn đạm nhiên, Long Tuấn Hạo nhìn một hồi, đột nhiên cảm giác dưới lớp mặt thản nhiên ấy ẩn ẩn có nét dại ra, do dự một chút, cậu hỏi: “Đệ đệ ngươi nói cái gì với ngươi?”
“Em ấy chẳng nói gì với tôi cả.” Túc Thanh nhẹ giọng nói. “Em ấy là muốn làm cái gì.”
“Nga, vậy hắn muốn làm cái gì với ngươi?”
Túc Thanh không đáp.
Long Tuấn Hạo liếc anh một cái, đổi một kiểu hỏi khác. “Vậy hắn làm chưa?”
Túc Thanh lắc. “Chưa, chân tôi còn chưa hồi phục, chắc là em ấy chờ tôi khỏi rồi sẽ…”
Anh nói đến đây thì bỗng dừng lại, Long Tuấn Hạo nhất thời trừng to mắt, không thể tin được nói: “Ngươi mà cũng tự ngừng nói?” Người này chẳng lẽ rốt cuộc đã nhận ra bản chất miệng quạ đen của mình?
“Ừ.”Túc Thanh gật đầu, thản nhiên nói: “Tôi có dự cảm xấu, giống như nếu nói ra sẽ không tốt.”
“…”
Long Tuấn Hạo cũng không đứng trong phòng Túc Thanh quá lâu, vì cậu sợ đột nhiên trọng tâm câu chuyện sẽ đổi sang người mình, nên chỉ nói nói vài câu liền quay về tiểu viện, đám tùy tùng của cậu còn chờ cậu trong tiểu viện, thấy cậu về liền tiến lên nói: “Vương gia, thứ người muốn đã mang tới rồi, để ở trong phòng ngủ.”
“Nga? Thật tốt!” Hai mắt Long Tuấn Hạo long lanh, vội vàng chạy vào, ngay khi thấy thứ được đặt trên thảm liền cười thật tươi, cậu phất tay cho tất cả ra ngoài, khom lưng ôm cái hộp ra lần nữa, lấy vài trái bom giấu kỹ, sau đó lại gọi mấy người kia vào. “Các ngươi tới ôm mấy cái này theo ta.”
Cậu nói xong thì ôm hộp dẫn đầu đi ra, hướng đi là hướng tới tiểu viện của Sở Kiên.
.
La Dịch dạo này rất bi thảm, bởi vì bà xã nhà anh luôn bắt anh ra ngoài làm việc, hơn nữa sau khi bà xã hồi phục trí nhớ, muốn áp đảo càng khó hơn, làm anh hối hận tới mức muốn đâm đầu vào tường, nghĩ thầm phải chi nhân lúc bà xã còn rất nghe lời áp đảo vài lần là tốt rồi, nhưng mà giờ mới nghĩ tới thì đã muộn.
“Bà xã…” La Dịch nhìn bà xã nhà mình, hôm nay rốt cục anh cũng được nghỉ, bà xã nhà anh tâm trạng có vẻ cũng rất tốt, đang suy tính xem có khả năng ăn tới miệng hay không.
Sở Kiên tựa vào hành lang phơi nắng, nghe vậy thì lười biếng quay đầu, hai hàng lông mi của cậu rất dài, nhìn qua như vậy như có thể nhìn thấy chúng bị ánh mặt trời bao phủ trở nên lấp lánh, làm La Dịch ngứa ngáy tâm tư, ɭϊếʍƈ môi, chậm chạp cọ lại gần, mắt thấy móng vuốt tội lỗi sắp vươn tới nơi thì đột nhiên tiểu viện của vợ anh tới một đám khách không mời. “Ô, đã lâu không gặp.”
Sở Kiên nhìn qua. “Thế nào, cậu cuối cùng cũng nghĩ thông, muốn nói cơ mật của Lôi Nham cho tôi sao?”
“Nga, không phải…” Long Tuấn Hạo tủm tỉm nhìn Sở Kiên. “Ta nói này, Sở đặc công, La lão đại hắc bang kiêm cảnh sát, các ngươi có muốn chơi một trận CS (trò chơi điện tử bắn súng Counter-Strike) người thật không?” Cậu lui lại một bước, show ra những thứ đám tùy tùng phía sau đang ôm, tiếp tục cười nói: “Trang bị ta đều mua đủ rồi, chúng ta kêu thêm vài tên lính đánh thuê, hơn nữa ta còn có một hộp bom uy lực nhỏ, có thể làm vài thông đạo hoặc là phá ra vài cái lỗ, cản trở địch… thế nào?”
Sở Kiên nhìn mấy thứ kia, cậu đã lâu lắm rồi chưa cầm súng, cũng không chấp hành nhiệm vụ. Dù mấy thứ này chỉ là đồ giả, nhưng nếu thêm vài tên lính đánh thuê… La Dịch nhìn hai mắt sáng lóa của bà xã, im lặng quay mặt đi.
“La Dịch.” Sở Kiên nói. “Tôi muốn chơi.”
Là Dịch nói. “Ờ.”
“Thế anh còn ở đây làm gì? Đi nhanh, đi gọi người.”
La Dịch nghẹn ngào, cúi đầu nhìn cái tay còn chưa kịp vươn ra, bi phẫn nói: “Tuân lệnh.”
Chú thích:
(1) “Mộc lan hoa lệnh – Tự cổ quyết tuyệt từ giản hữu” của Nạp Lan Tính Đức, đọc lại chú thích chương 14