Chương 2: Cuộc gặp bất ngờ (p1)
Sau khi hét xong đã làm mọi người xung quanh giật mình vì tiếng hét vàng oanh của bọn họ. Sau một hồi choáng ngợp, mọi người bình tĩnh lại thì thấy họ đã đi ra xa ở một khoảng trống đằng kia để nói chuyện. "Chị bây giờ làm sao đây? Đây là thời đại nào làm sao chúng ta biết được. Hay đây là một thế giờ khác. Ba mẹ mà không thấy mình về chắc lo lắm." Nàng bây giờ hai mắt đã phủ 1 lớp sương hồng, nhìn Phụng mà nói
"Tại ai mà chúng ta mới ra nông nổi này hả?" Phụng quay lại quát thẳng lên mặt nàng, rồi thấy khuôn mặt nàng như vậy mới sực ra gì đó rồi nói "Được rồi, ai biểu em ham chơi thích đụng này đụng nọ chỉ để xảy ra như thế này. được rồi, đừng có khóc hay là chúng ta vào thành đi ha."
"Nhưng chúng ta ăn mặt như vậy chị cũng thấy đó, mọi người nhìn chị em mình như thể là sinh vật lạ hay sao? Hay là mình đến nhà nào đó xin hay mượn một bộ đồ mặc đỡ nha chị." Nàng cũng bình tĩnh lại nói
"Vậy cũng được nhưng chị sợ là không ai cho thôi." Phụng trả lời xong thì thấy từ xa có một bác gái nhìn chắc cũng tầm 40-45t đang đi tới, hình như bác đã nghe được cuộc đối thoại của họ cũng ân cần nói "Hai con có lạnh không? Ăn mặc như vậy dễ bị cảm lắm đó, hay là 2 con tới nhà của ta đi. Ở nhà ta cũng có đứa con gái lớn hơn các con một chút à nhưng chắc y phục cũng vừa hai con đó."
" Bác..À không bá mẫu à, không biết như vậy có làm phiền bá mẫu quá không ạ!" Chị cũng ậm ừ nói với bác như vậy. Chợt nhớ ra đây là một thời đại khác nên mới nói theo kiểu xưa.
"Không sao đâu, hai con cứ đi theo ta." Bác chỉ cười hiền hậu nhìn họ
"Vậy thì ngại quá. Cảm ơn bá mẫu nhiều ạ!" Nàng tươi cười nói rồi quay sang Phụng cùng nhau đi theo bác.
Bây giờ ở cổng thành có rất nhiều người. Họ đi đến cổng thành thì bao nhiêu cặp mắt cũng đổ dồn vào nàng và Phụng khi đang đi cùng bác, trong khi đó nàng cùng Phụng thì vừa đi vừa ngó xung quanh nên không để ý mọi người đang nhìn mình. Trong đầu chỉ chỉ hiện lên một câu hỏi "Thời xưa cảnh như vậy hả ta, còn đẹp hơn trong phim và sách nhiều."
Đi được 1 lúc thì đến 1 con đường nhỏ bên phải, thấy bác ấy cũng đi vào rồi, bước vào 1 căn nhà thì họ cũng bén gót theo đến trước cửa thì hai mắt trồ ra nhìn cảnh vật trước mắt mình. Hiện giờ trước mắt bọn họ là 1 cái sân cũng gọi là rộng và chính giữa sân gần góc cây là 1 bộ bàn ghế bằng gỗ nhìn thì cũng giống trong phim nhiều, gần đó thì là nhà bếp. Nhìn vào là thấy ngay trước có 1 giây tỏi, giây ớt treo trước đó.
Bác gái từ trong nhà bước ra cùng với 2 bộ đồ khá là đẹp. Đi đến đưa cho hai chị em bảo là "hai con đi vào tắm rửa thay đồ rồi ra đây ta xem có vừa không."
"Dạ." Phụng trả lời bác rồi quay sang nói với nàng "Từ xưa đến nay nhỏ phải nhường lớn, nên chị đi trước lát nữa chị xong thì em vào. Ok"
"...Ok, mà chị phải nhanh lên đó" Ngọc suy nghĩ một hồi rồi trả lời
"Ừm" Phụng vừa nói xong là bước vào phòng tắm theo sự chỉ dẫn của bác
~~~~~~~30" trôi qua~~~~~~
"Chị làm cái gì mà lâu vậy?" Nàng ngồi đợi ngay ghế thấy Phụng lâu ra quá nên la lên. Vừa nói xong liền thấy Phụng bước ra. Bây giờ Phụng đang mang một bộ đồ màu hồng sữa nhìn rất hợp với Phụng.
"Có gì mà la giữ vậy?" Phụng bước ra và nói một câu hết sức là...tỉnh
"Có chứ sao không, chị làm gì mà lâu vậy hả?" Ngọc đứng dậy cầm theo bộ đồ đi đến gần Phụng nói lớn
"Em nói chị? Được, chị không tin là em tắm nhanh hơn chị." Phụng ngước mặt lên trời nói 1 cách thách thức
"Chị không tin? Ok, nếu em nhanh hơn thì chị tính sao?" Ngọc đáp lại mà mặt cười rất gian
"Hào. Nếu em ra nhanh hơn chị thì...thì...thì chị sẽ dắt em ra thành chơi. OK?"
"Nhớ giữ lấy lời" Nàng đưa tay ra hiệu móc ngéo trước mặt Phụng
"Được thôi" Phụng cũng đưa tay ra móc lại. Vì nàng biết là đứa em của mình nói là làm rất hiếm khi thất hứa hoặc thua ai cả, trừ khi không có người thách thức.