Chương 17: Hồng thủy quán
Tuy tối qua náo động như vậy nhưng vì lệnh cua Vương Tuấn khải nên không một ai dám hó hé điều gì. Cũng đã phái người qua các phòng khác đánh lạc hướng.
Mới sáng sớm Vướng Tuấn Khải liền cùng các thuộc hạ rời khỏi khách điếm trở về hoàng cung.
Đến gần giữa trưa thì hai người Hín Kim Phụng cùng Hín Kim Ngọc lúc này mới lờ mờ tỉnh dậy.
Làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi hóa trang xong thì cũng đã giữa trưa. Hai người xuống lầu ăn trưa, bấy giờ họ mới biết tên thái tử kia đã rời đi. Biết được tin này hai người không khỏi vui mừng, tên đó đi rồ thì có thể bớt lo phần nào a.
Dùng xong bữa trưa hai người rời khỏi khách điếm đi thẳng.
Từ hôm qua đến nay đều ở trong khách điếm nên hai người cũng không thể nào quan sát hết được đường xá ở đây. Lần này xuống phố cũng không làm họ quá kinh ngạc, cũng không phải là đường phố quá vắng người a.
Đi tiếp thì các con đường vẫn như vậy hàng hóa tấp nập không khác gì hàng cập bến. Đột nhiên phía trước cạnh hồ có một nhóm người kiểu giống như dựng một cái rạp cũng lớn để che nắng.
Thấy nhiều người xúm lại như vậy hai người cũng thầm nghĩ khó trách vì sao nãy giờ các con đường cứ vắng, thì ra là đều tụ tập ở đây.
Thấy tò mò hai người cũng xen vào đó liền đứng đầu. Địa lí thuận lợi, nhìn được rất rõ toàn cảnh a.
Lúc này có một chàng trai cầm cái bàn đến đặt xuống rồi leo lên bàn đúng, cầm chiên gõ gõ ba tiếng rồi hắng giọng nói:
“Đến xem đến xem nào các vị thương thân phụ lão. Hôm nay Hồng Thủy quán chúng tôi có một tin vui nói cùng mọi người đây. Đến xem đến xem đi…”
Người nọ vừa la lên thì người đông lại càng thêm đông. Hín Kim Ngọc đứng một bên tò mò không hiều liền hướng vị thẳm thẳm bên cạnh hỏi.
"Vị thẳm thẳm này không biết Hồng Thủy quán làm ăn cái gì a?"
"Nhìn ngươi chắc là người vùng khác nên không biết. Đây này, Hồng Thủy quán này là trà kịch quán. Tuy chỉ mới mở không lâu nhưng đã nổi tiếng khắp thành này. Các vở kịch của quán không nơi nào có thể diễn hay như vậy. Lão bản của quán tên là Doãn Kha, nghe nói là một nam nhân. Người này trước nay chưa từng xuất hiện bao giờ."
"A đa tạ thẳm thẳm. Doãn Kha..."
Nói cảm tạ với vị thẳm này xong nàng liền trở nên đăm chiêu với cái tên này. Mà Hín Kim Phụng đứng bên cạnh cũng nghe được hết liền suy tư nói.
"Doãn Kha người này chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút."
Nàng nghe vậy cũng cảm thấy đúng liền gật đầu nhưng chợt nghĩ đến bọn nàng có làm cái gì phạm tội sao phải cẩn thận a.
Vừa la xong thì hầu hất mọi người đều tụ tập hết ở đây. Thấy người đến đã đủ chàng trai hài lòng chuẩn bị nói tiếp.
"Các vị cũng đõ biết Hồng Thủy quán này của chúng ta đã mở cửa cũng đã một năm nay rồi. Nay lão bản của ta cũng muốn tăng thêm người liền cần đó là một vị thuyết sư. Vị thuyết sư này không cần quá uyên thâm, học quá rộng."
Mọi người nghe đến đây liền vui không hẳng. Nhưng khi nghe đến câu tiếp theo thì mọi người không khỏi mà trầm ngâm suy nghĩ.
"Nếu ai muốn ứng cử thì đều có thể a. Chỉ cần người muốn ứng tuyển phải làm một bài thơ về các cô nương trên thiên hạ này là liền có thể thông qua."
Nói xong không đợi mọi người phản ứng hắn liền đi xuống bàn lùi về đằng sau đứng cùng các người trong quán.
Qua một lúc liền có một vị thúc thúc xuất hiện. Hín Kim Ngọc và Hín Kim Phụng thì không nói gì chỉ đứng trầm ngâm mà nhìn mọi sự việc đang xảy ra. Đang yên ắng đột âm thanh bắt đầu vang vên, xôn xao lên hẳn.
"Đây không phải là Huyền lão sư sao? Sao người lại ở đây."
"A Huyền lão sư. Không phải bây giờ người đang ở kinh thành sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây."
"Ây da đừng có nói với ta là Huyền lão sư là giám khảo thi nha."
"Cái gì ông ta là giám khảo chấm thi. Trời ơi Huyền lão sư mà chấm thi thì ta phải biết làm sao a. Ngươi có biết ông ta là ai không là lão sư của các thái tử a, nội chỉ có thái tử Vương Tuấn Khải thôi thì đã anh minh như vậy rồi vậy ta làm sao qua a."
"..."
Nghe đến đây mọi người đang nhao nhao lên thì im bặt lại. Không bao lâu thì giọng của một ai đó liền vang lên. Giọng nói đầy trong trẻo.
"Có lợi hại đến vậy không? Ta đến, để ta thử xem nào."