Chương 104
Thuần đế thích mỹ nhân, chỉ cần vừa mắt, thì cũng là người nam nữ không câu nệ, thân thể tuy rằng không dùng được, đặt ở bên cạnh nhìn cũng có thể tâm tình thư sướng. Nhưng thể trạng cường tráng, bộ dạng dữ tợn như Hổ Uy tướng quân, gã còn thật sự không thể hạ miệng. Phát hiện tuy rằng đối phương cầm tù mình, nhưng cũng nhẹ tay nhẹ chân có chút che chở, gã vừa cảm thấy ghê tởm, lại vừa cảm thấy đắc ý vì mị lực của mình.
“Sao lại để ta uống thứ này? Không có gạo bích canh thì cũng có trứng gà đi? Chưng cho ta một chén canh phù dung trứng!” Gã dựa ngồi bên cạnh một tảng đá lớn, liếc mắt nhìn nhìn Hổ Uy tướng quân.
Cho ngươi ba phần màu sắc, lại mở ra cả phường nhuộm! Lúc chó con của lão tử thanh tỉnh cũng không thể ăn được một cái bánh ngọt, dựa vào ngươi cũng xứng à? Trong lòng Mạnh Trường Dạ tức giận, đi lên trước nắm chặt cằm Thuần đế, không chút ôn nhu đổ một chén cháo xuống, cuối cùng bảo Lưu Ôn nhanh chóng sắc thuốc, chờ cháo tiêu hoá lại rót một bát thuốc, sau đó có thể xuất phát.
Cùng lúc đó, hắn cũng âm thầm tự trách: sao lại không nghĩ tới vậy? Không có lương thực tinh tế, chim chóc trong rừng này vẫn có nhiều, tùy tiện đào vài cái ổ chim là có thể kiếm ra rất nhiều trứng chim, có thể lấy tới bồi bổ thân thể chó con. Nếu là đồ mà cẩu hoàng đế từng ăn, hẳn là khẩu vị rất tốt, vậy thì bảo người nấu ăn trong doanh xem xét xem canh phù dung trứng làm như thế nào.
Trong lúc suy nghĩ, một bát cháo đã đổ đến tận cùng, để đề phòng Thuần đế lại nhổ ra, hắn dùng khăn nhét miệng đối phương, lại dùng thừng da trâu trói chặt tứ chi. Thuần đế mới vừa rồi còn đắc ý dào dạt lúc này lại có chút đắn đo không chắc, nhìn bộ dạng lãnh tâm tuyệt tình của Hổ Uy tướng quân, không giống như là có ý với mình, vậy vì sao hắn lại ôm mình đi ngủ, buổi sáng còn động dục với mình?
Thuần đế lúc thì cảm thấy chính mình nghĩ sai, lúc lại hy vọng đây không phải là ảo giác. Tuy rằng gã oán hận Hổ Uy tướng quân, nhưng cũng biết nếu có thể bám lên đối phương, có lẽ có thể sống an ổn cả đời. Nghĩ nghĩ, gã chậm rãi ngừng giãy dụa, đợi lúc Lưu Ôn lại đây đưa thuốc cũng cực kỳ phối hợp nuốt xuống, sau đó rặn ra vài giọt nước mắt, tội nghiệp nhìn về phía Hổ Uy tướng quân.
Gã chưa bao giờ lấy lòng ai, chỉ có thể bắt chước mấy tần phi trong cung mà ra vẻ, đang muốn năn nỉ tướng quân cởi bỏ dây thừng, làm cho mình khoan khoái khoan khoái, đã thấy đối phương lộ ra biểu tình hung thần ác sát, giơ tay lên dường như muốn tát một cái, lên xuống mấy lần rồi lại chậm rãi buông xuống, lớn tiếng mở miệng, “Cảnh cáo ngươi, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn người, nếu không lão tử móc mắt ngươi!”
Đồ dỏm chung quy là đồ dỏm, bất luận có giả vờ như thế nào đi nữa, cũng không che giấu được giả dối và đáng khinh từ trong khung. Gã không tận lực bắt chước chó con thì còn thôi, Mạnh Trường Dạ còn có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng gã bày ra cái loại tư thái này, lại khiến Mạnh Trường Dạ khó có thể chịu đựng một chút nào. Cứ như có một tên trộm đánh cắp bảo vật vô giá của hắn, nhưng lại không biết quý trọng, ngược lại tùy ý giày xéo, tội không thể tha.
Thuần đế vội vàng rụt bả vai, cúi đầu xuống, âm thầm suy nghĩ đến tột cùng mình chọt đến sợi dây nào của Hổ Uy tướng quân, sao nói biến sắc liền biến sắc. Tính tình này cũng quá vui giận bất thường rồi.
Đồng dạng cảm thấy tướng quân vui giận bất thường còn có một đám phó tướng. Rõ ràng tối hôm qua còn ôm người vào trong ngực, biểu tình ôn nhu, động tác bá đạo kia, giống như che chở bảo bối tâm ái, sợ bị người ta đoạt đi, sáng nay tỉnh lại liền thay đổi thái độ, chẳng những ném người ra bên ngoài, lại còn trói chặt uy hϊế͙p͙, không có gì khác với đối đãi tù binh bình thường. Đến tột cùng là tướng quân như thế nào vậy? Còn nữa, Thuần đế cũng rất không thích hợp, lúc thì thành thật bổn phận, lúc thì gào gào thét thét, giống hệt như hai người.
Mọi người trăm tư không được giải, chỉ mình Lưu Ôn biết rõ nội tình, bình tĩnh khoát tay nói, “Thường Thuận, khiêng chủ tử nhà ngươi lên trên lưng ngựa đi, ngươi phụ trách chở hắn.”
Thường Thuận ngoan ngoãn gật đầu, đang chuẩn bị xoay người lại ôm chủ tử bị trói gô, lại thấy Hổ Uy tướng quân bước nhanh đi tới, mặc dù vẻ mặt chán ghét, lại vẫn kéo sau cổ chủ tử, dễ dàng ném gã lên trên lưng ngựa, cuối cùng âm thanh lạnh lùng nói, “Ngươi trông kỹ hắn, đừng để nửa đường ngã xuống bị thương.”
Dò xét biểu tình buộc chặt này, dường như có vài phần quan tâm đối với chủ tử? Thường Thuận cũng là người to gan, vội vàng chắp tay năn nỉ, “Còn xin tướng quân cởi dây thừng ra! Chủ tử làn da mềm mại, nếu như trói quá lâu chắc chắn mài rách da, đến lúc đó sẽ phải chịu tội.”
Nhớ tới một thân da thịt trơn láng trắng bóng, phấn nộn, tựa như ngọc dương chi lại tựa như tuyết Thiên Sơn tối hôm qua nhìn thấy, hai má Mạnh Trường Dạ đỏ bừng, bụng dưới cũng nổi lên phản ứng. Hắn gần như không do dự liền khoát tay nói, “Cởi bỏ cho hắn!” Vốn tưởng rằng bị thừng da trâu trói một cái không có gì ghê gớm, lại thiếu chút nữa quên mất thể chất phá lệ mảnh mai của chó con.
Thường Thuận mừng rỡ, vội thay Thuần đế cởi bỏ dây thừng, thật cẩn thận mà đỡ lên lưng ngựa. Đoàn người chạy một ngày đường, rốt cuộc đến một tòa thành trấn loại nhỏ, nhưng không vào trong, mà là hạ trại trong núi rừng ngoài trấn, sau đó phái người đi vào mua sắm vật phẩm cần thiết hằng ngày. Hai ngàn tinh nhuệ chung quy vẫn quá mức chói mắt, lại không biết là địa bàn của ai, nếu rơi vào tay thám tử báo lên trên, khó tránh khỏi rước lấy sự chú ý của những phiên vương còn lại.
“Nhớ rõ mua đầy đủ đồ vật chó con muốn.” Mạnh Trường Dạ dặn dò Lưu Ôn.
“Bùa vàng, chu sa, thằn lằn, nhện, thủy ngân, ô đầu thảo…” Lưu Ôn chậm rãi nhớ kỹ danh sách, nghiêm túc nói, “Ngươi thật đúng là yên tâm, đồ vật trong danh sách này ít nhất hơn phân nửa có độc, ngươi cũng dám giao vào tay hắn. Không nói cái khác, chỉ nói ô đầu thảo này, chỉ cần chà ra một giọt nước, bỏ vào trong bát chúng ta, tất cả chúng ta có thể lập tức ch.ết ngay.”
“Bổn tọa muốn nhìn một chút xem cậu ta muốn thế nào, nhưng mà ngươi yên tâm, bổn tọa sẽ không lấy tính mạng các huynh đệ nói giỡn…”
Lời chỉ nói một nửa, liền có một sĩ binh đi tới, thấp giọng bẩm báo, “Tướng quân, không phải ngài bảo thuộc hạ nhìn chằm chằm tên thái giám ch.ết bầm kia sao? Giữa trưa hôm nay dừng ở nửa đường nghỉ ngơi, thuộc hạ nhìn thấy hắn lén lút tới gần ngựa của Triệu phó tướng, từ túi yên ngựa trộm vài loại dược liệu.”
“Dược liệu gì?” Sắc mặt Mạnh Trường Dạ đen trầm.
Sĩ binh mới vừa báo ra tên dược, liền nghe quân sư cười lạnh, “Cừ thật, đó cũng là người tinh thông dược lý, tất cả đều là độc dược, vài loại dược liệu trộn lẫn vào liền có thể chế thành mông hãn dược, vả lại còn không có mùi vị gì khác thường. Tướng quân, ngươi đoán bọn họ muốn làm gì?”
Mạnh Trường Dạ trầm mặc thật lâu sau mới nói, “Cứ cho bọn họ một cơ hội, bổn tọa ngược lại muốn xem bọn họ đang đùa trò xiếc gì.” Lời tuy như thế, tay lại đè bội đao, hiển nhiên đã sinh sát ý.
Lưu Ôn cũng không phản bác, dù sao cũng phải để tướng quân tận mắt nhìn thấy tâm cơ của Thuần đế, mới có thể hủy diệt hình tượng chó con cả người lẫn vật đều vô hại trong cảm nhận của hắn. Đến lúc đó lại bắt người trở về, dù Thuần đế giả có thật như thế nào đi nữa, sợ là cũng không chiếm được tí tẹo thương hại của tướng quân.
Mọi người âm thầm bố trí một phen, dẫn Thường Thuận đi hạ độc, đáng thương Thường Thuận còn đắc chí, cho là mình hành động bí ẩn cỡ nào, mưu kế chu toàn cỡ nào. Hắn ta lay lay Thuần đế giả bộ ngủ, nhét bao hành lý và ngân lượng lấy được qua, dặn dò, “Hoàng Thượng, nô tài đi dẫn ngựa, ngài đứng ở chỗ này đợi một lát.”
“Bọn họ, bọn họ quả thực hôn mê à? Có ầm ĩ như thế nào nữa cũng sẽ không tỉnh hả?” Giọng Thuần đế có chút phát run.
“Yên tâm đi, phân lượng mông hãn dược nô tài phối rất nhiều, dù bọn họ cường tráng như trâu, uống một ngụm vào cũng phải nằm một ngày một đêm mới tỉnh.” Thường Thuận là hạ phó trung thành Nguyệt phi dạy dỗ tốt sau đó đưa đến bên người nhi tử, hơn nữa tinh thông hạ độc phòng độc, sợ nhi tử lại bị người ta hại.
Thuần đế vốn còn trong lòng run sợ nháy mắt thẳng lưng, nhặt bội đao của một vị tướng sĩ lên, hung ác nói, “Nếu ngủ như ch.ết, không bằng chúng ta một hơi giết sạch bọn họ!”
Thường Thuận hoảng sợ, vội vàng tiến lên cản lại, “Không được đâu Hoàng Thượng! Nếu ngài giết hết bọn họ, khó tránh khỏi làm ra một thân máu tươi, chúng ta lại không có xiêm y dư thừa để thay, lỡ như nửa đường đưa tới dã thú thì nên làm cái gì bây giờ? Còn có, chờ sau khi trốn vào thành, chắc chắn bị quan binh xem thành tặc tử mà bắt lại. Lại nói, hai ngàn sĩ binh, ngài giết một đám phải giết tới khi nào? Có thời gian này chúng ta đã sớm chạy xa rồi! Hơn nữa, ngài có thể bảo đảm đâm ch.ết tất cả mọi người à? Lỡ như có người mạng lớn tránh được một kiếp, ngày sau còn không lên trời xuống đất đuổi giết chúng ta?”
Thuần đế nghĩ thấy cũng đúng, không khỏi có chút ủ rũ, rồi lại thực nhanh phấn chấn lên, “Ta đây giết Mạnh Trường Dạ cái thứ không bằng súc sinh kia thì được đi?”
Thường Thuận đỡ trán, vì Hoàng Thượng ngu xuẩn mà cảm thấy tuyệt vọng, “Ngài giết Hổ Uy tướng quân, liền kết tử thù với hơn hai mươi vạn Hổ Uy quân, ngày sau ngài còn muốn mạng để sống không?”
Thuần đế cứng đờ, cuối cùng bất đắc dĩ buông tha, ném bội đao xuống sau đó tiến vào doanh trướng, đi lật quần áo Mạnh Trường Dạ.
“Ngài lại muốn làm gì?” Ngày đông lạnh, Thường Thuận cũng đã mồ hôi ướt đẫm. Xưa nay hắn ta biết Thuần đế khó hầu hạ, lại không biết gã khó hầu hạ đến loại trình độ này, đây chính là chạy thoát thân đó, sao còn không sải chân mà chạy?
“Ta phải cầm lại tàng bảo đồ, ngày sau trẫm phục quốc hoàn toàn dựa vào nó.”
Thường Thuận quỳ xuống, “Hoàng Thượng, nô tài cầu ngài nhanh lên đi, đừng động tới tàng bảo đồ gì, có thể giữ được tánh mạng mới là chuyện lớn hạng nhất. Ngài cũng không nghĩ xem, ngài chạy, bọn họ vội vã đi tìm bảo tàng, chỉ sợ sẽ không phân tán binh lực đuổi theo, nhưng nếu ngài mang theo tàng bảo đồ cùng chạy, có tin là chúng ta trốn không quá hai dặm liền bị Hổ Uy tướng quân tức đến khó thở bắt về không? Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, cầu ngài nghĩ lại.”
Thuần đế nổi giận, một chân uất ức đá qua, “Cẩu nô tài! Cái gì cũng không được, ngươi mẹ nó có phiền hay không?”
“Hoàng Thượng, trốn đi, mau chạy đi! Bảo mệnh quan trọng!” Thường Thuận quỳ gối đi qua ôm hai chân gã.
Thuần đế liên tục hít khí, cuối cùng ngăn chặn lửa giận trong lòng, sau đó xốc màn trướng lên đi ra ngoài. Một lát sau, một chuỗi tiếng vó ngựa dần dần đi xa, cuối cùng biến mất trong rừng rậm tối đen. Lúc này Mạnh Trường Dạ mới xoay người ngồi dậy, mặt trầm như nước.
“Tướng quân, ngài nghe thấy được đi? Chó con dịu ngoan nhu thuận của ngài lúc ngoan lệ lại một chút cũng không thua ngài!” Lưu Ôn vuốt cái cổ có chút lạnh cảm khái.
Màu mắt Mạnh Trường Dạ biến hóa, “Sao ngươi biết chính là chó con của bổn tọa? Lỡ như cậu ấy và Thuần đế thật sự là hai người thì sao?”
“Lỡ như hắn đang giả vờ thì sao? Nhất thể song hồn, loại chuyện ma quỷ này cũng chỉ lừa gạt được đứa trẻ hai ba tuổi, nhưng ngài lại tin tưởng hắn không nghi ngờ, quả thật là sắc đẹp hại người.” Lưu Ôn xốc màn trướng lên, vẫy mấy phó tướng tiến vào. Mọi người đều là khuôn mặt dữ tợn, đằng đằng sát khí, hiển nhiên bị lời Thuần đế nói vừa rồi chọc giận nổ phổi.
“Tướng quân, thuộc hạ lập tức bắt người trở về xử trí.” Lưu Truyền Sơn xoay người chắp tay.
“Chờ một chút, trước tiên phái vài người giỏi ẩn nấp đi theo bọn họ, xem bọn họ muốn đi đâu, muốn làm gì.” Trong đầu Mạnh Trường Dạ không ngừng hiện lên cặp mắt đen trắng rõ ràng của chó con, cuối cùng không cách nào quyết định.
Các vị phó tướng lĩnh mệnh mà đi, Lưu Ôn cũng muốn chạy theo, nhìn thấy bóng dáng tướng quân cô đơn suy sụp tinh thần giấu ở trong bóng tối, có mấy phần hương vị yếu ớt, trầm ngâm một lát mới từ từ mở miệng, “Tướng quân, nếu ngài là thật sự không bỏ được Thuần đế, bắt người trở về giam lỏng cả đời cũng được. Bất quá chỉ là bị người ta phản bội thôi, chuyện lớn nhiêu đâu.”
“Sao ngươi biết cậu ấy phản bội bổn tọa? Người mới vừa rồi là Thuần đế, cũng không phải chó con của bổn tọa, cậu ấy sẽ không nhẫn tâm như vậy.” Nhưng mà Mạnh Trường Dạ không thể không thừa nhận, khi Thuần đế dùng giọng nói quen thuộc, diện mạo quen thuộc nói ra những lời ngoan độc bất kham đó, hắn trong lúc nhất thời đau lòng như cắt, thiếu chút nữa liền không diễn tiếp được.
“Được rồi, dù bọn họ là hai người, thì sao chứ? Ngài cũng không nghĩ xem, trên đời có nam tử nào nguyện ý thư phục dưới thân người khác? Sở dĩ hắn cúi đầu nghe theo ngài, còn không phải là vì bảo mệnh sao? Một khi có cơ hội chạy trốn, tất nhiên là một đi không trở lại, đây là nhân chi thường tình, ngài cũng không cần quá để tâm vào chuyện vụn vặt. Chẳng lẽ ngài còn giảng chuyện thật tình với hắn à?”
Sắc mặt Mạnh Trường Dạ trở nên hết sức khó coi, mu bàn tay đè chuôi đao cũng toát ra từng sợi gân xanh. Hắn không cách nào phản bác lời quân sư, vốn dĩ giữa hắn và chó con chỉ là một hồi trao đổi lợi ích, hắn bảo hộ cậu, cậu trả giá thân thể, lại trong lúc bất tri bất giác bị mê hoặc, quên mất trụ cột tình cảm của hai người yếu ớt như thế, một khi sụp đổ một góc, thì đều tan thành mây khói.
Ngày hôm sau lúc cậu tỉnh lại phát hiện đã thoát khỏi trói buộc của mình, chỉ sợ sẽ vui mừng khôn xiết đi? Nghĩ vậy, Mạnh Trường Dạ không khỏi cắn chặt răng, cứng rắn tự kiềm chế cơn đau khổ thật lớn bỗng nhiên nảy lên trong lòng kia.
A, giống như càng an ủi càng làm tướng quân thương tâm! Có điều đau dài không bằng đau ngắn, cứ như vậy chịu đựng đi. Lưu Ôn lắc đầu, xốc màn trướng lên không nhanh không chậm mà rời đi.
Thường Thuận kết luận Hổ Uy tướng quân không dám trắng trợn bắt người bốn phía trong thành trấn thuộc quản hạt của phiên vương khác, vì thế mang theo Thuần đế suốt đêm chạy trốn, lúc ánh mặt trời sáng lên là lúc đến cửa thành, dùng tiền cướp đoạt được để giao phí vào thành. May mà Tấn quốc đại loạn, phiên vương nội đấu, chế độ thẩm tr.a hộ tịch đã sớm thành hư không, dù không có lộ dẫn, chỉ cần cho đủ bạc đủ tiền là có thể một đường thẳng tiến.
Thường Thuận tìm một khách điếm đặt chân, mới vừa đỡ Thuần đế lên giường liền thấy đối phương ôm gối ngủ như ch.ết, còn nhỏ giọng khò khè, hiển nhiên đã là tình trạng kiệt sức. Thường Thuận giúp gã lau sạch sẽ hai chân lại đắp kín chăn, dựa ở bên giường nằm úp sấp.
Ba canh giờ sau, Hữu Xu tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trong một gian phòng xa lạ, thần kinh lập tức buộc chặt.
“Thường Thuận, chúng ta đang ở chỗ nào?” Cậu lắc lắc cái người đang ghé vào mép giường ngủ say.
“A? A, chúng ta ở Thanh Lâm trấn, nơi này là địa bàn của Quách tướng quân, Hổ Uy tướng quân không dám lại đây. Hoàng Thượng ngài an tâm đi, không có việc gì. Ngài đói bụng không? Nô tài đi bưng cơm.”
Ngắn ngủn mấy câu nói, Hữu Xu đã ý thức được, Thường Thuận đã dẫn Thuần đế trốn đi. Nhưng làm sao có thể chứ? Hai ngàn tinh nhuệ còn trông không nổi hai tù binh, quân đội của chủ tử tuyệt đối sẽ không vô dụng như thế! Còn nữa, bọn họ trốn ra như thế nào? Xông ra là khẳng định không có khả năng, chẳng lẽ là kê đơn?
Nghĩ vậy, cậu thăm dò nói, “Tiếp theo chúng ta đi chỗ nào? Có thể bị đuổi theo hay không?”
“Dược hiệu vẫn chưa giải trừ, chúng ta còn có thời gian hai canh giờ, ăn điểm tâm xong liền mua vé tàu xuôi dòng xuống Mậu thành. Đường thủy nhanh hơn đường bộ vài lần, bọn họ đuổi không kịp.” Thường Thuận vừa nói vừa cách khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên là kê đơn, giải trừ có thể đuổi theo lại đây, hẳn là mông hãn dược linh tinh. Trong lòng Hữu Xu xác định, khoát tay nói, “Ta không đi, ngươi tự mình chạy đi.”
“Hoàng Thượng ngài nói cái gì?” Thường Thuận không dám tin mà quay đầu lại.
“Ta nói ta không đi, ngươi tự trốn đi. Có bạc hay không, mượn trước một chút, ngươi để một sợi tóc làm bằng chứng, ngày sau ta tự sẽ trả lại cho ngươi.” Hữu Xu cũng không tính toán đối phó với thái giám này, một là bởi vì hắn không có ác ý; hai là bởi vì hắn chiếu cố Thuần đế nhiều năm, cũng tương đương đang chiếu cố thân thể của mình.
Thường Thuận đem bạc cướp được đặt lên bàn, thấp giọng nói, “Hoàng Thượng ngài muốn bao nhiêu chỉ cần lấy, nói cái gì mà có cho muợn hay không. Ngài ngàn vạn lần đừng vờ hồ đồ, cho rằng ở chỗ này liền an toàn, lỡ như Hổ Uy tướng quân phái vài mật thám tới bắt người thì sao?”
“Ta đều có tính toán. Tấn quốc đã vong, ngươi đã lớn cũng không cần hầu hạ ta nữa, cầm bạc về nhà đi.” Hữu Xu lấy ra hai thỏi bạc, nghênh ngang đẩy cửa phòng ra.
Thường Thuận là một cô nhi, ở ngoài cung căn bản không có nhà, có năng lực đi chỗ nào? Còn nữa, hắn ta bị dạy dỗ nhiều năm, nô tính đã sớm kiên cường, thói quen khó sửa, dù lấy gậy gộc đuổi đi cũng tuyệt đối không chịu đi. Hữu Xu hết cách, chỉ đành để hắn ta đi theo. Hai người đầu tiên là mua rất nhiều lá bùa vàng, sau lại đến y quán mua rất nhiều trung dược không thể hiểu được, gần đến chạng vạng mới trở lại khách điếm.
Lúc đi tự nhiên Thuần đế sẽ không mang theo hình nhân điêu khắc gỗ, Hữu Xu chỉ đành khắc lại một cái. Cậu xem như đã suy nghĩ cẩn thận, Thuần đế một ngày chưa diệt liền ầm ĩ ra rất nhiều nhiễu loạn. Lần này bọn họ hạ độc rời đi, cũng không biết sẽ khiến chủ tử giận thành dạng gì, độ hảo cảm thật vất vả xoát được hiện tại chỉ sợ đã rớt xuống số âm.
Sắc mặt Hữu Xu tối đen, tùy tiện khắc ra một hình mẫu đặt lên bàn, sau đó dùng lá bùa vàng viết ngày sinh tháng đẻ của Thuần đế dán trên trán, chuẩn bị thi triển di hồn thuật. Thường Thuận đã sớm bị cậu đuổi tới phòng cách vách, lại bày ra mê hồn trận đề phòng khách không mời mà đến.
Di hồn thuật là phép thuật cấp cao, vô cùng hao phí tinh thần lực, mà tinh thần lực của Hữu Xu bị phong ấn, tuy rằng mỗi ngày đều đang khôi phục, tốc độ lại vô cùng thong thả, hoàn toàn không đủ chống đỡ cho đạo thuật hoàn thành, chỉ đành mượn dùng pháp trận. Nhưng thực nhanh cậu liền phát hiện chuyện kỳ quái, ánh sáng trên pháp trận đang bị thân thể mình hấp thu, khiến cho phong ấn càng thêm vững chắc, từ đó cam đoan một linh hồn khác sẽ không bị bài xích ra ngoài. Loại thuật pháp giam cầm linh hồn này cũng không phải đạo sĩ bình thường làm được, ngược lại càng giống thủ đoạn của những quỷ tiên minh phủ.
Chủ tử từng làm Diêm La vương, đối với phép thuật của quỷ tiên Hữu Xu cũng biết một phần, thực nhanh liền hiểu rõ: dựa vào chính mình hiện tại, căn bản không có khả năng thu thập một linh hồn khác trong thân thể. Hiện nay chỉ có hai biện pháp, thứ nhất, chờ lực lượng khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh lại thử xem; thứ hai, tìm được người khởi xướng, bảo hắn giải trừ phép thuật.
Biện pháp thứ nhất tương đối thực tế, lại không biết phải chờ đợi bao nhiêu năm. Cái thứ hai quả thực là không tưởng. Quỷ tiên qua lại vô tung, đi chỗ nào tìm? Chẳng lẽ dán một tấm ly hồn phù đến địa phủ? Nhưng chủ tử đã không còn là Diêm La vương, ai cũng không thể cam đoan cậu sẽ còn sống trở về. Nếu không về được, thân thể này chẳng phải triệt để thành đồ vật của người khác sao?
Hữu Xu không gánh vác nổi hậu quả như vậy, chỉ có thể lựa chọn nhẫn nại. Cậu ném rối gỗ vào chậu than, nhìn nó từng tấc từng tấc đốt thành tro tàn, lúc này mới nhấc bút chế tác bùa. Trong địa cung cất giấu thứ gì ai cũng đoán không ra, vì bảo hộ chủ tử, cậu tự nhiên phải chuẩn bị nhiều, liệt hỏa phù, lôi đình phù, âm quỷ phù… Phàm là phù có lực sát thương thật lớn, đều làm mấy chục tấm, trong lòng tốt xấu cũng có một điểm dựa.
Cùng lúc đó, Mạnh Trường Dạ đang ngồi ở tại chỗ chợp mắt, nghe thấy không trung truyền đến tiếng chim chóc vỗ cánh, lập tức mở mắt nhìn qua. Một con bồ câu đưa tin màu xám vỗ cánh dừng trên mu bàn tay hắn, mắt cá chân cột lấy một ống trúc nhỏ.
“Bọn họ chuẩn bị bỏ chạy đi chỗ nào? Ta đoán là xuôi dòng xuống Mậu thành. Lúc này hẳn là sắp lên thuyền đi?” Lưu Ôn chắc chắn nói.
“Còn không lên thuyền liền không kịp nữa rồi.” Một phó tướng cười lạnh.
Mạnh Trường Dạ mắt điếc tai ngơ, chỉ lo chầm chậm xem tờ giấy, xem rất nhiều lần mới phun ra một hơi, “Không trốn, bọn họ còn đang ở trấn trên. Sau khi chó con tỉnh lại liền đi mua mấy thứ ngày hôm qua cậu ấy viết cho ta, sau đó vẫn luôn đóng cửa không ra.”
“Ha, diễn trò còn làm nguyên bộ!” Lưu Truyền Sơn cười lạnh.
Lưu Ôn lại trầm ngâm nói, “Chẳng lẽ là ta đoán sai? Lúc này hắn hoàn toàn không cần phải diễn trò cho chúng ta xem nữa, trực tiếp chạy thoát chẳng phải trời cao biển rộng sao? Thanh Lâm trấn cũng không phải tuyệt đối an toàn, chúng ta không thể bốn phía bắt người, phái vài mật thám đi vào lại cực kỳ dễ dàng.” Nếu đổi lại là bản thân hắn ta, hoặc là bất luận một người thông minh nào trên đời, cũng sẽ không chậm chạp không đi.
Mạnh Trường Dạ hơi thở phào, vừa chà lau bội đao vừa hạ lệnh, “Muốn bắt người cũng phải chờ người lên thuyền rồi lại bắt, bảo thám tử bí mật một chút, động tác đừng quá lớn.” Cho đến lúc đó, hắn có thể hết hy vọng, sau đó đánh gãy chân chó con, xem cậu còn chạy như thế nào.
Lưu Ôn lĩnh mệnh, viết mật thư để bồ câu mang vào Thanh Lâm trấn.
Lại qua nửa canh giờ, dưới chân núi một lần nữa truyền đến tin tức, khiến mọi người rất là kinh ngạc. Lại hóa ra Thuần đế không chỉ không chạy, ra khỏi cửa thành lại trực tiếp trèo lên núi, cũng không biết trong hồ lô cậu đến tột cùng bán dược gì. Thái giám của cậu thì ngược lại là còn bình thường, một đường đau khổ khuyên nhủ, cuối cùng ôm lấy hai chân cậu lăn lộn chơi xấu trên mặt đất. Dù như thế, cũng không thể ngăn cản bước chân Thuần đế, khi dùng bồ câu đưa tin tới tay Mạnh Trường Dạ thì cậu đã chạy tới chân núi, đang ngồi xổm dưới đất lấy hơi.
Mạnh Trường Dạ rốt cuộc kiềm chế không nổi, nhấc bội đao chạy gấp về phía chân núi. Mọi người vốn tưởng rằng hắn giận đến mức tận cùng, rất có thể chém ch.ết Thuần đế, dù cho không chém ch.ết, thì đánh gãy chân cũng có, nào ngờ theo tới chân núi nhìn thấy, sôi nổi thất vọng.
Tướng quân hùng hổ như mãnh hổ xổng chuồng vừa mới đón khuôn mặt tươi cười kinh hỉ của Thuần đế, lông mày dựng thẳng liền hạ xuống, sắc mặt đen trầm lại hồng nhuận, hai mắt hung ác nham hiểm sáng lên, cả người giống như khối băng rơi vào nước sôi, xèo xèo tan chảy đến không còn một mảnh, chỉ còn tiên khí lượn lờ bay loạn xung quanh.
“Ngươi mẹ nó sao lại không chạy? Ngươi tiếp tục chạy đi, xem ta đánh gãy chân chó của ngươi không!” Lời tuy nói như vậy, người đã tự động hạ thấp xuống, quát lớn nói, “Còn không mau đi lên, lão tử cõng ngươi!”
“Tướng quân, muốn chạy chính là Thuần đế, không phải ta.” Biểu tình của Hữu Xu vô cùng ủy khuất, cuối cùng ghé vào bên tai chủ tử, thấp giọng nói, “Ta, ta còn chưa làm ấm giường cho ngươi đâu.”
“Coi như ngươi thức thời!” Bên tai Mạnh Trường Dạ đỏ bừng, đỉnh đầu bốc hơi nước, để che dấu quẫn bách trong lòng, không khỏi hung hăng vỗ cái mông đầy thịt của thiếu niên.
Một tiếng bốp giòn vang khiến mọi người sôi nổi ghé mắt, lại xúc động thần kinh của hắn, ác thanh ác khí mắng, “Nhìn cái gì vậy, đều mẹ nó cút cho lão tử! Một đám gây chuyện! Đúng rồi, trói thái giám ch.ết bầm kia lại, sau khi trở về lão tử không lóc sống hắn không được mà!”
Ai nói chó con không có tình nghĩa với hắn? Không có tình nghĩa sẽ tự chạy về hả? Rõ ràng yêu hắn yêu muốn ch.ết!