Chương 35
Brolin đẩy cánh cửa phòng làm việc của mình.
Anh có một cuộc họp với đại úy Chamberlin sau vài phút nữa, nhưng trước tiên anh muốn nói chuyện với Juliette.
Juliette ngẩng đầu lên khỏi một cuốn giáo trình khi thấy anh thanh tr.a bước vào.
- Harper và McKenzie đề nghị em ngồi ở đây đợi anh về, cô xin lỗi. Em hy vọng là không làm phiền anh.
Brolin lắc đầu. Anh ngắm nhìn cô vài giây. Cô đã dũng cảm thoát ra khỏi địa ngục, không hề gì cho dù cái ch.ết đã từng ở rất gần cô. “Một cô gái tuyệt vời, anh nghĩ. Đầy sức sống và ý chí.”
Cũng chính ý chí ấy thúc đẩy cô quan tâm đến vụ Hồn ma Leland. Tại sao lại hỏi thông tin về quãng thời gian trong tù của Leland hơn một năm sau khi cô bị bắt cóc? Sự giống nhau giữa hai vụ án là rất rõ ràng.
- Có gì không ổn sao, anh Joshua? Cô nghiêng đầu hỏi.
Một lọn tóc đen nhánh rơi xuống trước khuôn mặt.
Đôi môi mọng của cô gái giật giật khi cô nuốt nước bọt. Đôi mắt màu xanh trong vắt như pha lê chăm chú nhìn Brolin, anh không thể rời mắt khỏi cô được. Từ cô toát ra một vẻ đẹp đặc biệt. Sức quyến rũ không chỉ do may mắn phù hợp với các tiêu chí thẩm mỹ “đúng mốt”, mà còn nằm ở sự kết hợp giữa nét ngây thơ trong trắng và sự trưởng thành.
- Không, không sao, anh đáp. Nói cho anh biết đi, tại sao em lại muốn biết thông tin về Leland Beaumont?
Cô đặt cuốn sách xuống và giải thích bằng giọng chậm rãi, gần như mô phạm:
- Kẻ giết những phụ nữ này quen biết Leland, chắc chắn như vậy. Và vì Leland không có bạn bè cũng như gia đình, trừ người bố có đầu óc hơi chậm chạp, nên em đoán là chúng quen nhau trong tù. Đây là nơi lý tưởng để hai tên tội phạm thân thiết với nhau. Mỗi tên đều biết rằng tên kia chẳng hề ngây thơ, nên chỉ sau một thời gian ngắn, chúng làm quen với nhau và chia sẻ một số bí mật.
Brolin kéo một chiếc ghế và ngồi xuống trước mặt Juliette.
- Suy luận rất tốt. Em rõ ràng là rất có năng khiếu trong chuyên môn của mình. Nhưng đây là một hướng đi mà bọn anh đã thăm dò. Không đem lại kết quả.
Juliette nhíu mày.
- Thực ra, cảnh sát đã nghiên cứu kỹ hồ sơ của Leland sau khi hắn ch.ết, Brolin nói tiếp. Có vẻ bất bình thường khi hắn không có một lý lịch tư pháp dài hơn; đối với một người khó hòa nhập xã hội như hắn, mọi người cho rằng hắn phải từng ở tù vì tội xâm hại ȶìиɦ ɖu͙ƈ, thậm chí vì tội hϊế͙p͙ ɖâʍ. Nhưng chẳng có gì cả. Thực ra Leland đã từng bị kết án vì mưu toan hϊế͙p͙ ɖâʍ, nhưng đó là khi hắn mới mười bốn tuổi. Vì có thiên hướng thích bạo lực, nên hắn bị tống vào một trung tâm tâm thần ở Salem, nơi hắn được các chuyên gia tâm lý theo dõi. Mười sáu tháng sau, hắn ra khỏi đó và khi đủ tuổi thành niên, hắn được xóa vụ việc này khỏi lý lịch tư pháp. Sau nhiều cuộc nói chuyện với các bác sĩ tâm thần, yêu cầu của hắn được chấp thuận để hắn có thể sống một cuộc sống lành mạnh và dễ dàng tìm được việc làm hơn. Điều này đặc biệt đã cho phép hắn mua được một khẩu súng nhờ lý lịch tư pháp trong sạch và giúp cảnh sát quên hắn đi.
- Không bác sĩ tâm thần nào thấy được bản chất bạo ɖâʍ của hắn hay sao? Mới mười tám tuổi, hắn đã qua mặt được các chuyên gia rồi sao?
- Đây không phải là chuyện lần đầu tiên xảy ra. Để anh kể cho em chuyện này. Năm 1972, Edmund Kemper tới Fresno ở California để trải qua một loạt trắc nghiệm với hai bác sĩ tâm thần nhằm được xóa lý lịch tư pháp. Trên thực tế, Kemper đã giết ông bà mình khi hắn mới mười bốn tuổi và hắn cho rằng ở tuổi hai mươi tư, hắn có quyền sống một cuộc sống bình thường. Ít nhất đó là những lời hắn nói với các bác sĩ tâm thần. Bởi vì em hãy tưởng tượng là trên đường tới Fresno, Kemper vứt bỏ những mảnh thân thể của một cô bé vị thành niên mà hắn đã giết hôm trước đó. Hắn giữ lại trong cốp xe cái đầu của nạn nhân và sau này thậm chí hắn còn thú nhận đã ngắm nghía nó ngay trước khi vào gặp các bác sĩ tâm thần. Các bác sĩ chẳng hiểu gì cả, còn hắn có được một lý lịch tư pháp trong sạch. Sau đó, Kemper giết tám người trong hai năm trước khi ra đầu thú với cảnh sát. Một số người có khả năng điều khiển người khác bằng một nghệ thuật đáng được công nhận, mà than ôi, những kẻ giết người hàng loạt lại thường nằm trong số này.
Juliette đồng tình, vẻ suy nghĩ. Brolin nói tiếp:
- Leland Beaumont chưa bao giờ ngồi lâu sau song sắt, và anh không nghĩ hắn thuộc loại có thể tâm sự nhiều chỉ trong vài ngày. Mặc dù vậy, hai thanh tr.a ở Salem đã thẩm vấn những tên trước đây cùng ngồi tù với Leland và kiểm tr.a bằng chứng ngoại phạm của chúng trong đêm xảy ra vụ án. Nhưng việc em nghĩ đến chuyện này cũng rất đáng khen ngợi.
Anh đứng dậy và lại gần cô.
- Nghe này, anh hiểu là em muốn giúp ích cho cuộc điều tra, nhưng em không thể làm gì được cả. Tất cả những gì em biết, em đều đã nói ra từ năm ngoái và có lẽ sẽ không tốt nếu em lại xới tung tất cả trong đầu mình thêm một lần nữa. Em có nghĩ thế không?
Juliette chỉ nhìn đôi bàn tay mình, một nụ cười thất vọng hiện trên môi.
- Juliette, Brolin nói tiếp, Leland thực sự là một kẻ rối loạn nhân cách, một kẻ điên rồ đam mê sự huyền bí và ma thuật. Đối với loại người này, em định làm gì? Làm ơn đừng tham gia vào…
- Vâng… em cứ nghĩ là đã làm đúng…
- Đúng thế. Nhưng hiện tại, điều anh cần nhất là em đừng chạy khắp thành phố. Không an toàn đâu.
- McKenzie và Harper luôn đi theo em, em không gặp nguy cơ gì lớn cả.
- Đúng, và kẻ giết người mà chúng ta đang tìm không có thói quen hành động giữa trung tâm thành phố, nhưng xin em, đừng làm việc gì nguy hiểm. Juliette, em đã bị bắt cóc một lần, em phải luôn thận trọng…
Lần này, mắt cô vụt hiện ra từ hư không và hướng về phía Brolin, hai đồng tử rực sáng, bám sâu vào thực tế:
- Em đã sống trong nỗi kinh hoàng suốt nhiều tháng, em không dám ra ngoài, em không muốn gặp ai nữa và em mất gần một năm mới trở lại bình thường được. Một năm để gạt bỏ sợ hãi, để học lại cách ngủ, để quyết định sống! Em sẽ không vứt bỏ tất cả chỉ vì một kẻ điên tự cho mình là Leland, và nếu hắn có ý định tấn công em, thì cũng mặc kệ! Em ý thức được chuyện đó, nhưng em sẽ không khiếp sợ đến tận khi hắn bị bắt đâu. Anh có hiểu không?
Máu dồn lên má cô tương phản với màu đen của tóc và màu xanh của cặp mắt đang giận dữ.
Brolin thở dài rồi đặt tay lên vai cô. Họ đã chuyển từ hai người xa lạ thành “bạn bè” trong vài tháng, rồi lại quên nhau đi. Cho tới ngày tròn một năm xảy ra sự việc.
Đúng một năm sau.
Một năm sau, cô gọi cho anh.
Một năm sau, kẻ giết người ra tay.
Brolin chợt cảm thấy tiếc vì họ gặp lại nhau trong khung cảnh ch.ết chóc như thế này. Anh thầm mong họ có thể ở bên nhau để chuyện trò và đùa vui trong hoàn cảnh tốt đẹp hơn.
Mắt cô vẫn nhìn anh.
Brolin thấy tim mình đập nhanh khi ngắm nhìn vẻ đẹp của Juliette. Anh nhìn lên môi cô và thấy đôi môi đang hé mở.
Cô đặt tay lên tay anh.
Điện thoại reo.
Brolin lùi lại như thể bị bắt quả tang thò tay vào túi ăn trộm kẹo. May sao họ chưa làm điều gì không thể cứu vãn. Họ không thể cho phép mình làm điều đó. Juliette cũng rụt tay lại và cất cuốn giáo trình mà cô đem theo để đọc trong khi chờ đợi.
- Brolin nghe đây.
- Mọi người đang đợi anh đấy, Salhindro nói trong ống nghe. Craig đã có kết quả cho chúng ta. Anh ấy đã xác định được mẫu xe mà kẻ giết người sử dụng. Đến nhé.
Brolin đặt máy xuống và nhìn thẳng vào Juliette.
- Anh phải đi đây.
Cô gật đầu và đứng dậy.
- McKenzie và Harper sẽ đưa em về nhà, và một chiếc xe sẽ thay ca vào ban đêm. Em đừng buồn, đừng sợ gì cả.
- Em biết.
Họ đứng đối diện nhau, vài giây tưởng chừng như kéo dài thành vài phút.
- Anh sẽ gọi báo tin cho em, Brolin nói trước khi đi ra.
Trong hành lang, Brolin đi về phía phòng của đại úy, còn Juliette đi ngược lại, về phía thang máy.
Cô ấn nút gọi thang máy, McKenzie hiện ra sau lưng cô như một thiên thần hộ mệnh.
Brolin ở cuối hành lang, vẫn còn kịp gọi cho anh. Cô có thể mời anh ăn tối ở nhà cô nếu anh có thời gian, hoặc ít nhất là tới ngủ như lần trước, mỗi người nằm trên một chiếc ghế dài, để nói chuyện mãi không thôi.
Có thực là cô muốn họ xa cách đến thế không?
Mấy giây trước, cô cảm thấy Brolin sắp ôm hôn cô. Và nhất là cô tự nhận ra mình mong muốn anh làm điều đó.
Đó là mong muốn?
Hay ham muốn?
Hay hình ảnh an toàn mà anh gợi lên trong vô thức của cô? Anh đã cứu cô, anh là “người hùng” đã cứu sống cô.
Bởi vì nếu đúng như vậy, quan hệ của họ có lẽ sẽ sớm ch.ết yểu vì được tạo dựng trên những cơ sở không mấy tốt đẹp.
Cô liếc nhìn anh lần cuối cùng. Anh đã biến mất.
Như thế tốt hơn.
“Như thế tốt hơn”, cô nhắc lại.