Quyển 3 - Chương 11: Người phục vụ ở tiệm bánh
Khi hẹn sẽ về Trầm gia ăn cơm vào cuối tuần, Mạc Ngữ Luân một mực muốn mang một chút quà.
Từ lúc tiểu hồ ly được chính thức ‘gả’ vào Trầm gia luôn được ba và mẹ yêu thương, bọn họ đối xử với hắn như chính con ruột của mình, điều này làm Mạc Ngữ Luân đã từng sợ hãi sẽ không được tiếp nhận vui vẻ cực kỳ.
Buổi tối, Trầm Sở Thiên phát hiện Mạc Ngữ Luân ngồi ở góc giường, ôm gối ngẩn người, anh ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cậu, “Sao vậy? Đang suy nghĩ chuyện gì?”
“Đang nghĩ lần này về nhà sẽ mua gì.”
“Vì chuyện này mà lo lắng sao?” Trầm Sở Thiên bật cười.
Nhìn Trầm Sở Thiên cười nham nhở, Mạc Ngữ Luân khẽ cau mày đẩy anh ra. Trầm Sở Thiên đương nhiên không lo, vì đó là về nhà anh, cho dù hai tay anh trống trơn cũng không sao, nhưng Mạc Ngữ Luân thì khác, cha mẹ đối với cậu tốt như vậy, cho đến giờ cũng chưa từng đòi hỏi cả hai phải chu cấp tiền bạc, ngược lại mẹ Trầm còn mở tài khoản ngân hàng cho Mạc Ngữ Luân, gửi cho cậu một số tiền kha khá để tiêu vặt. Mạc Ngữ Luân cảm thấy không an tâm, lại không thể từ chối, vì vậy mỗi lần về nhà thăm cha mẹ, cậu đều thật tâm chọn quà kỹ càng.
“Đâu phải lặn lội đường xa về thăm nhà, đều cùng trong thành phố, không cần trịnh trọng như vậy. Lại nói, chúng ta trở về là bọn họ vui rồi.”
“Như vậy thì ngại quá.”
“Ngại cái gì, trưởng bối thương yêu thì sẽ như thế, hì hì, như anh thương em vậy mà.” Nói xong, Trầm Sở Thiên kéo Mạc Ngữ Luân dựa vào lòng, ôm lấy thắt lưng cậu, ôm cậu thật chặt. Biết Trầm Sở Thiên muốn bắt cậu đi ngủ, Mạc Ngữ Luân kéo hai tay Trầm Sở Thiên ra, “Anh ngủ trước đi, em phải suy nghĩ chuyện này đã.”
“Nghĩ cái gì mà nghĩ nữa, ngày mai rồi suy nghĩ tiếp.” Trầm Sở Thiên nói xong, không để Mạc Ngữ Luân phản kháng, kéo cậu vào trong giường, đè xuống, Mạc Ngữ Luân vùng vẫy, “Đáng ghét, đáng ghét.”
“Đáng ghét? Một chút nữa sẽ hết đáng ghét.” Trầm Sở Thiên cười xấu xa, vung tay lên kéo màn xuống, khi tay anh tiến vào trong áo ngủ Mạc Ngữ Luân, vuốt ve vùng bụng của cậu, Mạc Ngữ Luân theo bản năng cong thắt lưng lên, nhìn chằm chằm đối phương, cảm giác tê dại làm trong mắt cậu lóe lên một mạt mị ý.
“Được rồi, ngày mai nghĩ tiếp, ngoan nào.” Tay kia của Trầm Sở Thiên tiến vào giữa hai chân Mạc Ngữ Luân, đồng thời ɭϊếʍƈ nhẹ lên lỗ tai cậu, tiểu hồ ly ‘ngô’ một tiếng, không chút phản kháng.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tiễn Trầm Sở Thiên đi làm, Mạc Ngữ Luân một mình ra chợ, muốn nhìn thử xem có gì mua được không. Dạo một vòng quanh chợ, Mạc Ngữ Luân bị một cửa hàng nhỏ hấp dẫn. Đó là một cửa hàng nhỏ bán bánh cookie, mặt tiền không lớn, trước kia Mạc Ngữ Luân cũng từng qua lại con đường trước cửa hàng, để ý thấy hôm nay có mấy người xếp hàng bên ngoài cửa tiệm, Mạc Ngữ Luân sinh ra tò mò, bánh cookie ngon như vậy sao? Mỗi lần đều thấy có người xếp hàng đứng chờ.
Mạc Ngữ Luân cũng xếp hàng, khi cậu bước vào trong, lập tức bị mùi chocolate thoang thoảng trong tiệm hấp dẫn. Nguyên lai tiệm này không chỉ bán đủ loại bánh cookie, đồng thời cũng bán chocolate do tự tay ông chủ làm, trách không được sinh ý tốt như vậy.
Đứng trước quầy, nhìn thấy đủ loại chocolate trưng bày, Mạc Ngữ Luân chưa biết chọn loại nào. Lúc này, một người bước đến cạnh cậu, cầm trong tay một cái khay nhỏ đưa cho cậu, “Chọn một loại ăn thử xem.”
Mạc Ngữ Luân ngẩng đầu định nói cảm ơn, khi nhìn rõ người kia, không khỏi lui về sau mấy bước, ngạc nhiên mở to hai mắt. Cũng không phải do người kia có diện mạo hung dữ, ngược lại, anh ta anh tuấn dị thường, điều làm cho Mạc Ngữ Luân kinh ngạc là vì cậu phát hiện người kia là đồng loại với cậu – yêu thú.
Bản năng trong người Mạc Ngữ Luân khiến cậu tiếp tục lui về sau, không ngờ lại đụng phải mấy người khách khác, va chạm này làm Mạc Ngữ Luân thanh tỉnh, cậu không muốn kinh động người khác. Nhân viên nọ hiển nhiên hiểu Mạc Ngữ Luân đã nhìn thấy bản thể của mình, khẽ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ lại vừa mất hứng bĩu môi, hạ thấp giọng nói: “Cậu đừng sợ.”
Không sợ thì đúng, Mạc Ngữ Luân biết người kia là thổ lang, là lang, mà trong người Mạc Ngữ Luân có huyết thống của cẩu, cẩu gặp lang, phòng ngự và đối kháng căn bản chỉ là bản năng.
Nhân viên cửa hàng áp ngón trỏ lên miệng, ý bảo Mạc Ngữ Luân đừng nói ra, sau đó anh ta đưa cái khay đang cầm trong tay cho Mạc Ngữ Luân, xoay người đi ra phía sau cửa tiệm.
Mạc Ngữ Luân hoảng sợ nhận lấy, nhất thời có chút luống cuống. Khi cậu còn đang thấy xấu hổ, một nam nhân mang tạp dề đã bước đến, nhẹ giọng nói với Mạc Ngữ Luân: “Cậu không cần sợ, cậu ta không có ác ý.”
Nam nhân trung niên đến bắt chuyện với cậu có vẻ là chủ tiệm, Mạc Ngữ Luân không khỏi nhìn nhìn anh ta, nam nhân có vẻ hiểu được ánh mắt của Mạc Ngữ Luân, mỉm cười nói: “Cậu ta rất ôn hòa, không có ý tấn công, cậu ta là nhân viên cửa tiệm, đã làm việc ở đây một thời gian.”
Lúc này, có khách đã chọn hàng xong muốn tính tiền, nhân viên cửa hàng thổ lang yêu thú kia tính trên máy rồi thu tiền, đưa túi bánh cho khách, mỉm cười nói cám ơn, nhìn nụ cười y ôn hòa, tâm Mạc Ngữ Luân bình tĩnh hơn, cậu không khỏi thầm trách, cảm thấy cậu quá căng thẳng, quá nhạy cảm.
“Muốn mua chocolate không? Thử ăn một chút đi, xem có hợp khẩu vị với cậu không?” Nam nhân chủ tiệm ân cần khuyến khích.
Mạc Ngữ Luân lấy mấy viên chocolate nhỏ ăn thử, phát hiện chocolate của tiệm ngon đặc biệt, hương vị thuần túy, khẩu vị cũng đa dạng, thử ăn vài loại, Mạc Ngữ Luân chọn được mấy loại cậu thích, vừa định nói, lại phát hiện quầy bên trong còn có chocolate hình vỏ sò các loại, nhớ đến mẹ của Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân nói: “Tôi muốn loại ít ngọt, sữa nhiều, mấy loại chocolate hình vỏ sò kia có khẩu vị như vậy không?”
Chủ tiệm quay nhìn thoáng nhìn, lắc đầu: “Loại đó là chocolate thuần túy, hơi đắng một chút, cậu chọn được vị cậu thích, tôi có thể dùng khuôn làm riêng theo ý của cậu.”
“A, vậy rất cảm ơn.”
“Bất quá, hôm nay chưa thể lấy được, nhanh nhất cũng phải ngày mai.”
“Vậy ngày mai tôi đến lấy.”
Nhân viên cửa hàng lấy đơn đặt hàng ra để Mạc Ngữ Luân điền vào, để ý thấy ánh mắt y nhìn Mạc Ngữ Luân hơi có oán ý, chủ tiệm kéo tay y: “Gia Hoa, đừng như vậy.”
Nhân viên cửa hàng Mạc Ngữ Luân, nhỏ giọng: “Rõ ràng giống y như tôi. Có thành kiến.”
Biết mình thất lễ, Mạc Ngữ Luân lén nhìn qua mấy khách hàng khác, dùng thanh âm không để người khác chú ý nói: “Xin lỗi, tôi không có thành kiến, tôi chỉ bị dọa sợ thôi.”
“Tôi không hung dữ mà.” Tai nhân viên cửa hàng nghe được, bất mãn phản bác.
Mạc Ngữ Luân còn chưa trả lời, chủ tiệm đứng một bên vội nói: “Gia Hoa, đừng như vậy.”, nói xong, anh ta đẩy cậu ấy đi, nói với Mạc Ngữ Luân, “Thật sự cậu đừng hiểu lầm, cậu ta rất tốt.”
“Y là… lang…”
“Ta biết.” Chủ tiệm mỉm cười, nhìn nụ cười mang ý thấu hiểu, tín nhiệm của nam nhân trung niên, Mạc Ngữ Luân bình thường trở lại.
“Tôi là hồ ly.” Mạc Ngữ Luân nhỏ giọng nói, không biết vì sao, cậu không ngại tiết lộ với chủ tiệm.
Chủ tiệm cười cười vươn tay rờ rờ đầu Mạc Ngữ Luân, giống như cảm ơn cậu.
“Đại thúc, chú không được chạm vào cậu ta.” Nhân viên cửa hàng thổ lang đứng bên trong kêu lên, vẻ mặt bất mãn.
Mạc Ngữ Luân nhìn nhìn nhân viên đứng phía trong cửa hàng, mặc quần đen áo đen, đeo tạp dề màu xanh nhạt, cậu ta có đôi mắt đen láy, hàng lông mày tuấn lãng, lúc này, cậu ta đang liếc Mạc Ngữ Luân, bộ dáng như… đang ghen.
Mạc Ngữ Luân cười trộm, sau đó nói với chủ tiệm: “Cám ơn anh, ngày mai tôi sẽ đến lấy.”
Khi bước ra khỏi cửa tiệm, Mạc Ngữ Luân nghĩ: nguyên lai thổ lang cũng không hoàn toàn mang bộ dáng giống như trong truyền thuyết, cũng là một người rất thú vị nha.