Quyển 5 - Chương 5

Hai ngày thứ ba mỗi tháng là ngày nghỉ của tiệm bánh Cookie’s, bình thường Lục Cẩn Ngôn sẽ dùng hai ngày để liên hệ nhập nguyên liệu cùng bao bì gói hàng, anh đã có thời gian dài hợp tác ổn định với nhà cung cấp. Tuần này, Lục Cẩn Ngôn đã điện thoại liên lạc với đối phương, đặt hàng trước, sau đó anh liền dẫn Phạm Gia Hoa ra ngoài.


“Có muốn đi đến chỗ nào chơi không?” Lục Cẩn Ngôn từ sau khi mở cửa tiệm đã không còn nhiều thời gian rảnh, cũng không biết những người trẻ tuổi thời nay thích chơi ở đâu, anh để Phạm Gia Hoa tự chọn.
“Ân, không có mục đích, chúng ta đi đại nơi nào đó cũng được?”


Đoán Phạm Gia Hoa chỉ muốn ra ngoài chơi đỡ buồn, Lục Cẩn Ngôn dẫn cậu đến khu thương mại sầm uất.


Vì có vấn đề về quyền tạm trú, từ sau khi Phạm Gia Hoa vào Hương Đảo vẫn không dám quang minh chính đại đi trên đường, cậu sợ. Hiện tại, tuy rằng vẫn chưa có chứng minh thư cùng quyền tạm trú chính thức, nhưng cậu đã có Lục Cẩn Ngôn bên cạnh, có sự tin tưởng vào cậu, không nghi ngờ gì cậu.


Nhàn nhã đi dạo nửa ngày, hai người lại cùng nhau đến nhà hàng ăn cơm, sau đó cùng nhau về nhà.
“Đại thúc, chúng ta là đang hẹn hò đi.” Phạm Gia Hoa nói, mắt nhìn về trước, không nhìn Lục Cẩn Ngôn bên cạnh, bất quá từ thanh âm nghe được cậu đang vui sướng.


“Đâu có.” Lục Cẩn Ngôn lắc đầu phủ nhận.
“Cũng gần giống a.” Nói xong, Phạm Gia Hoa vươn tay nắm lấy tay Lục Cẩn Ngôn, kéo anh đi về phía trước.


available on google playdownload on app store


Lục Cẩn Ngôn trong lòng khẽ động, bất động thanh sắc tùy ý để Phạm Gia Hoa kéo anh đi mấy bước, sau đó rút tay lại. Nhìn thân ảnh cao lớn của người bên cạnh, trong tâm Lục Cẩn Ngôn lại xuất hiện thân ảnh một người. Người kia cũng có thân hình cao lớn…


Không, không, không được nhớ lại. Lục Cẩn Ngôn tự nói bản thân phải quên, phải quên đi.
Thổ lang nhạy cảm cũng không phải không phát giác cảm xúc Lục Cẩn Ngôn dao động, cậu lén liếc nhìn một cái, sau đó dời ánh mắt đi. Cậu cũng không hỏi gì, đem tất cả thu vào trong lòng.


Buổi tối, Lục Cẩn Ngôn ngồi ở sofa trong phòng khách, lật xem sách điểm tâm ngọt mới mua được, Phạm Gia Hoa ngồi bên cạnh anh. Sau khi xem sách một lúc, Lục Cẩn Ngôn ngẩng đầu, phát hiện Phạm Gia Hoa đang chăm chú nhìn anh.
“Sao vậy?” Lục Cẩn Ngôn cho rằng đối phương sẽ nói ra suy nghĩ của mình.


Phạm Gia Hoa “Ân” một tiếng, lắc đầu phủ nhận, sau đó bày ra tư thế đang xem TV.
Lục Cẩn Ngôn cười cười, lại tiếp tục vùi đầu đọc sách.


Kỳ thật, hôm nay lúc cùng nhau đi dạo phố Phạm Gia Hoa chú ý đến một việc, khiến cậu thực để ý trong lòng. Khi trả tiền, cậu nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn mở bóp ra, hé ra một tấm hình. Tuy rằng chỉ thoáng một cái, nhưng tiểu thổ lang thị lực không tồi đã nhìn ra được là hình chụp một người. Có thể đặt trong bóp tiền, không có khả năng là bạn bè bình thường.


Đi vào thành phố này, gặp được Lục Cẩn Ngôn, anh hiện tại là ‘người đầu tiên’, cũng là ‘duy nhất’ của Phạm Gia Hoa, một loại chiếm hữu khó hiểu từ trong nội tâm Phạm Gia Hoa phát ra. Nếu nói lúc ban đầu gặp nhau Lục Cẩn Ngôn đã có người bầu bạn, thì Phạm Gia Hoa đã không có tư tưởng chiếm hữu này tồn tại. Hiện tại, Lục Cẩn Ngôn rõ ràng là một mình, nhưng trong đáy lòng lại giữ một bóng hình. Không thể độc chiếm Lục Cẩn Ngôn, điểm này khiến trong lòng Phạm Gia Hoa như có một cái gai nhọn, có chút nhoi nhói đau.


Mấy ngày nay, sự ôn nhu, thiện lương, săn sóc của Lục Cẩn Ngôn, luôn luôn làm Phạm Gia Hoa cảm động, càng nhìn lại càng thấy nhiều hơn, lại càng cảm thấy Lục Cẩn Ngôn là một nam nhân tốt. Nam nhân này không chỉ thu lưu Phạm Gia Hoa cô đơn, còn làm ấm trái tim Phạm Gia Hoa. Trong thời gian ngắn ở chung không có thời điểm để suy xét tốc độ phát triển tỉnh cảm. Nam nhân hiểu biết đơn thuần cũng không cần mất nhiều thời gian, thế giới của cậu đơng giản lại trong sáng. Phạm Gia Hoa không muốn phủ nhận tâm tình, tình yêu của tiểu thổ lang đến trực tiếp lại tinh khiết, mang theo tâm tính giống như trung khuyển, thích, chính là thích!


Chính thức thu lưu Phạm Gia Hoa, Lục Cẩn Ngôn bắt đầu chuẩn bị giúp cậu việc đăng ký tạm trú. Cẩn thận hơn nữa, Lục Cẩn Ngôn đến phòng tạm trú thuộc sở cảnh sát  nơi anh ở để được tư vấn. Anh lấy lý do là có bạn nhờ hỏi, ai biết rằng vừa mới nói đến thổ lang, cảnh sát viên ngồi đối diện anh lập tức nhảy dựng lên, làm Lục Cẩn Ngôn hoảng sợ.


“Cái gì? Sói hả?”
“A, không, không phải,” Lục Cẩn Ngôn vội vàng giải thích, “Là sói bắc mỹ, tiểu thổ lang, chỉ giống như một con chó nhỏ, bộ dáng xấu xấu, màu đen, trên đỉnh đầu còn có một nhúm lông.”


Viên cảnh sát trừng mắt nói: “Thổ lang cũng là lang! Động vật nguy hiểm như vậy vì sao không lập tức đến báo cáo!”


“Cậu ta… cậu ta rất ôn hòa, tuyệt đối không nguy hiểm, ý tôi là, giống y như chó nhà a.” Lục Cẩn Ngôn bị thái độ của viên cảnh sát làm cho khẩn trương, có phần bối rối, lắp bắp trả lời.


“Sao lại không cẩn thận như vậy, dù sao cũng là lang! Đó là yêu thú sẵn tính công kích, mang tính nguy hiểm, cho dù bây giờ rất yên ổn, rất suông sẻ, nhưng cũng không chứng tỏ y không có tính công kích. Một khi vì một nguyên nhân nào đó mà cuồng tính dẫn đến tổn thương người thì càng không được. Loại yêu thú nguy hiểm này mà chạy vào trong thành phố nhất định phải đăng ký lưu sổ.”


“Như vậy sẽ không cấp chứng minh thư để y chính thức ở lại được rồi?” Lục Cẩn Ngôn lo lắng, đồng thời trong lòng mang tự vị khó chịu kỳ lạ. Phạm Gia Hoa từ rừng sâu bước vào thành phố, tin rằng cũng đã trải qua cố gắng một phen cuối cùng mới thành công. Ngạn ngữ có câu, ‘An cư lạc nghiệp’, thổ lang tuổi trẻ không nghề nghiệp cố gắng hết sức tại thành phố lớn này nhất định nếm qua đau khổ, hiện tại thành phố này cũng không thể thừa nhận y, không thể tiếp nhận y. Nếu Phạm Gia Hoa biết, sẽ rất thương tâm đi.


“Chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.” Cảnh sát chuyển đề tài.
Vừa nghe có hy vọng, mắt Lục Cẩn Ngôn sáng rực lên.


Tay viên cảnh sát mở ra tập văn kiện như quyển sổ lật xem, “Đầu tiên là phải ở đủ ba năm, không đủ ba năm khẳng định không được; sau đó là không phạm tội hoặc không bị lập biên bản về bất kỳ hành vi nào, còn nữa, tài khoản tín dụng bản thân cũng ổn định, đúng hạn phải nộp bảo hiểm, nếu vẫn đang nợ tín dụng hoặc quá hạn chưa thanh toán, hoặc có vấn đề về phần kinh tế thì cũng không được.”


“Còn gì nữa không?”
“Nếu đã ở đủ ba năm, người có quyền công dân có thể xin giúp y, điều tr.a thấy không có vấn đề nào thì cấp chứng minh thư chính thức ở lại, bất quá cũng có điều kiện, bản thân yêu thú phải có nghề nghiệp.”


Lục Cẩn Ngôn nghĩ trong bụng, nhân viên bán hàng trong tiệm bánh có được tính là nghề nghiệp hay không, lại hỏi, “Xin hỏi, nếu là yêu thú mới đến, chưa ở đủ ba năm, nhưng muốn xin ở lại thì phải làm sao?”


“Chưa đủ thời gian nha…” Viên cảnh sát lật tìm trong sổ tay, sau một lúc tr.a tìm, “Chưa đủ thời gian thì có thể xin chứng minh thư tạm thời, có ba công dân trong thành phố ký tên bảo lãnh, đồng thời lập hồ sơ lưu lại ở sở cảnh sát. Nga đúng rồi, phải có nơi ở chính thức, hơn nữa, cứ nửa năm phải đến để khai báo một lần.”


Cân nhắc trong lòng, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy cũng không quá khó. Ba người, anh chỉ cần tìm hai người bạn đại diện là có thể, sở cảnh sát lập hồ sơ cũng không sao; chỗ ở chính thức chỉ cần lấy địa chỉ nhà Lục Cẩn Ngôn là được, đến tận nơi khai báo cũng không thành vấn đề. Nói như vậy, Phạm Gia Hoa cũng không phải không thể ở lại.


“Cám ơn cậu, phiền cậu quá.”


Vị cảnh sát đứng lên tiễn Lục Cẩn Ngôn ra đến cửa, không quên dặn anh: “Nhớ nói bạn anh nhanh chóng mang yêu thú kia đến sở cảnh sát. Kỳ thật lập hồ sơ cũng chỉ muốn tốt cho bọn họ, chỉ cần trong thời gian nhất định không bị xử phạt gì hết là có thể xin quyền cư trú. Nói ngược lại, vạn nhất yêu thú hại người, khi phá án chúng tôi cũng có manh mối để điều tra, nếu không, giống y như mò kim đáy biển, khổ chủ lại càng khiến người khác đồng tình.”


“Được, tôi biết rồi.” Lục Cẩn Ngôn liên tục gật đầu, nói cảm ơn, ly khai sở cảnh sát.


Trở về tiệm bánh, Lục Cẩn Ngôn thay quần áo khử trùng xong bắt đầu làm bánh cookies, anh cũng không nhắc đến chuyện anh đến sở cảnh sát với Phạm Gia Hoa, anh muốn từ từ chậm rãi nói với cậu, lại nói, những người bạn có thể ký tên bảo lãnh vẫn còn chưa hẹn được người nào.


Cả ngày một mình ở tiệm bánh, Phạm Gia Hoa thấy Lục Cẩn Ngôn trở về rất cao hứng. Nhưng khi cậu lấy đồng phục cho Lục Cẩn Ngôn, thổ lang mẫn cảm ngửa được một chút hương vị xa lạ từ trên người Lục Cẩn Ngôn. Phạm Gia Hoa nhăn mũi, sắc mắt thay đổi.


Buổi tối từ tiệm bánh về nhà, sau khi ăn tối xong, Phạm Gia Hoa giúp dọn dẹp lại phòng bếp, sau đó kéo Lục Cẩn Ngôn ngồi xuống sofa trong phòng khách, hỏi: “Chú hôm nay đã đi đâu?”


Lục Cẩn Ngôn bị ngữ khí trịnh trọng lại mang theo thái độ hoài nghi khiến cho có chút hồ đồ, anh hỏi lại: “Cái gì là cái gì?”
“Trước đó chú nói với tôi có chuyện cần làm, hôm nay để tôi một mình coi cửa tiệm. Tôi muốn biết chú đi đâu, làm chuyện gì?”


Lục Cẩn Ngôn ngẩn ra, lập tức đảo mắt cười cười giấu diếm, “Cũng không có gì, không phải chuyện quan trọng.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Phạm Gia Hoa không cam lòng tiếp tục truy vấn.


“Cậu vì sao muốn hỏi chuyện đó?” Lục Cẩn Ngôn khó hiểu, anh thầm nghĩ đến cảnh cục tư vấn cũng không coi là chuyện không quang minh chính đại, như thế nào vẻ mặt Phạm Gia Hoa lại khó chịu, thật giống như Lục Cẩn Ngôn đã làm chuyện trầm trọng gì đó.


“Tôi muốn biết.” Phạm Gia Hoa nghiêm túc nói, trong biểu tình ngưng trọng lại toát ra chút hờn giận, “Chú có phải là không định nói cho tôi biết không?”


“Ách, tôi…” Trước khi chưa thể chính thức giúp Phạm Gia Hoa xin quyền định cư, Lục Cẩn Ngôn chưa muốn nói với cậu, anh lo sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, làm tiểu thổ lang không vui, sau đó cũng không với Phạm Gia Hoa vì vấn đề  thủ tục sẽ làm cậu chờ đợi rất lâu. Tốt nhất vẫn chờ đến khi giai đoạn chuẩn bị ổn thỏa rồi mới nói cho cậu.


“Là chuyện gì?” Phạm Gia Hoa lại hỏi một câu, lúc này, sắc mặt đã không còn âm trầm, ngược lại thoạt nhìn có chút ủy khuất.
“Đại thúc, chú có việc gạt tôi…”
“Này…”


“Là chuyện gì, là chuyện gì, nói đi, nói a, đại thúc…” Phạm Gia Hoa cúi đầu, tóc mái lướt qua đầu vai Lục Cẩn Ngôn, cậu vươn tay túm lấy cánh tay Lục Cẩn Ngôn lắc lắc.
“Thật sự không có gì, chỉ là chuyện thường ngày.” Tư vấn, quả thực xem là chuyện thường đi, Lục Cẩn Ngôn nghĩ vậy.


“Chính là trên người chú có mùi không giống nhau.” Thấy Lục Cẩn Ngôn vẫn không chịu nói ra, Phạm Gia Hoa đột nhiên nói.
“Tôi?” Lục Cẩn Ngôn theo bản năng nghiêng đầu qua, hít hít vai anh, lại nâng cánh tay lên ngửi, “Nào có, không có a.”
“Có, chính là có. Mũi tôi rất thính nha.”


“Vậy cậu nói thử xem, là mùi gì?” Lục Cẩn Ngôn đoán có lẽ Phạm Gia Hoa chỉ đang dỗ dành anh.
“Rất tạp nham, là một nơi có rất nhiều người, mùi mồ hôi, còn có khói thuốc, là một nơi có rất nhiều nam nhân đúng không? Hơn nữa còn có người hút thuốc.”


Lục Cẩn Ngôn nghe vậy sửng sốt, chính xác, đại sảnh thụ lý ở cảnh cục rất nhiều người, trừ bỏ cảnh sát, còn có không ít phạm nhân bị bắt, đám luật sự tới lui, mùi quả thực tạp nham, hơn nữa còn có khói thuốc. Anh không ngờ Phạm Gia Hoa mẫn cảm như vậy.
“Tôi… đến cảnh cục.”


“Đến đó là gì? Xảy ra chuyện gì?” Phạm Gia Hoa một phen túm chặt Lục Cẩn Ngôn, sau đó lại nắm lấy tay lại rờ thắt lưng, đem anh đẩy tới đẩy lui kiểm tra, “Chú bị thương? Bị tấn công? Có người dọa nạt chú? Có người khi dễ chú? Làm mất đồ? Bị cướp?”


“Uy, uy, cái gì a, đều không có, đều không có.” Lục Cẩn Ngôn đẩy tay Phạm Gia Hoa ra, nói.
“Vậy chú vì sao lại muốn đến cảnh cục?” Phạm Gia Hoa truy vấn.
“Tôi muốn giúp cậu xin ở lại chính thức, đến hỏi thăm trước một chút phải làm thế nào, có những thủ tục giấy tờ gì.”


Nguyên lai là vậy, tim tiểu thổ rớt xuống tại chỗ.
Lục Cẩn Ngôn gục đầu xuống, nhìn bộ dáng có vẻ chán nản của anh, Phạm Gia Hoa vươn tay đẩy đẩy vai anh, “Đại thúc, làm sao vậy?”
“Bây giờ còn chưa làm được.” Lục Cẩn Ngôn vốn tưởng bảo lãnh sẽ dễ dàng.


Nghe được câu trả lời đơn giản, Lục Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Làm gì mà phải xin lỗi, đại thúc, chú bằng lòng xin giúp tôi, tôi cảm ơn chú còn chưa kịp, vì sao chú phải nói như vậy.”
“Tôi vốn nghĩ có thể nhánh chóng hoàn thành…”


“Không sao, từ từ rồi cũng được.” Phạm Gia Hoa nói rất nhẹ nhàng. Cậu chỉ cần biết Lục Cẩn Ngôn không xảy ra chuyện là tốt rồi, cậu mới không ngại chuyện xin quyền định cư bị chậm trễ.
“Tôi hy vọng có thể nhanh chóng xin cho cậu, như vậy cậu…”


Phạm Gia Hoa cắt ngang câu nói Lục Cẩn Ngôn, “Loại thủ tục văn bản nhà nước làm gì nhanh như vậy, nhất định rất phiền phức. Đừng nôn nóng. Đại thúc là đang lo cho tôi không có thân phận trong thời gian này đi. Chỉ cần đại thúc chú bằng lòng thu lưu tôi là được, như vậy là tôi có chỗ ở, cũng có việc làm.”


“Ân.” Lục Cẩn Ngôn gật đầu, nhìn Phạm Gia Hoa cười cườ, nụ cười của anh làm Phạm Gia Hoa nhịn không được vươn tay, lấy ngón tay chọt chọt hai má anh.
“Đại thúc, cho dù tôi có chứng minh thư, chú cũng sẽ cho tôi tiếp tục ở lại đây, đúng kho6gn.” Phạm Gia Hoa cười hi hi hỏi.


“Đúng vậy, chỉ cần cậu nguyện ý, vẫn có thể ở lại.”


Nhận được câu trả lời khẳng định, Phạm Gia Hoa vui vẻ thở hắt ra, hai tay bắt chéo sau đầu dựa vào sofe, “Cho nên a, đại thúc, tôi cũng không phải là con sói lưu lạc không có nhà để về. Không hiểu chú vì cái gì thoạt nhìn bộ dáng khó chịu như vậy, không phải chỉ là chuyện nhỏ cần có thời gian thôi sao.”


“A, nói cũng đúng.”
“Thôi, vui lên đi, cáp ô.” Phạm Gia Hoa bật người dậy, đột nhiên vươn tay chụp về phía Lục Cẩn Ngôn, hai bàn tay một trái một phải giữ chặt hai bên má Lục Cẩn Ngôn, kéo ra hai bên, khiến cho khuôn mặt anh lộ ra nụ cười kỳ quái.


“Ô, đau…” Lục Cẩn Ngôn không ngờ Phạm Gia Hoa ra tay với anh, vừa sợ vừa thẹn, một phen gỡ tay Phạm Gia Hoa ra, sau đó ôm mặt xoa xoa hai má bị nhéo đau, bất mãn nói: “Cậu làm gì! Cậu càng ngày càng không biết lớn nhỏ!”


“Bởi vì tuổi của chú cũng không lớn mà.” Phạm Gia Hoa lộ ra nụ cười sau khi làm chuyện xấu có chút sợ hãi lại có chút đắc ý, sau đó đứng le6h, “Được rồi, đại thúc, khuya rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai còn phải đi làm.”


Vốn tưởng rằng khi biết không thể xin ở lại được ngay lập tức, tiểu thổ lang sẽ thất vọng, lại không ngờ rằng cậu nguyên khí tràn đầy như vậy, tâm tình rối rắm của Lục Cẩn Ngôn cũng thả xuống, biểu tình thoải mái trở về phòng ngủ.






Truyện liên quan