Quyển 6 - Chương 1-2

Thích Thiệu Phong muốn nghỉ phép. Trước khi đi, một nữ đồng sự thích coi bói cho người khác tay cầm một chuỗi hạt châu pha lê trong suốt, dạo một vòng quanh Thích Thiệu Phong, sau một phen nhắm mắt suy tưởng liền nói: “Thiệu Phong, tôi nói cậu biết, chuyến đi này của cậu, sẽ có – diễm ngộ.”


Lời vừa thốt ra, nhất thời dẫn đến một trận cười đùa vui vẻ trong phòng làm việc.
“Thiệu Phong sẽ dẫn một mỹ nữ tóc vàng về phải không?”
“Mỹ nhân tóc đỏ mắt biếc cũng không tệ.”
“Người nước ngoài dáng đẹp.”


Giữa tiếng cười đùa của đồng sự, Thích Thiệu Phong chỉ lắc lắc đầu. Kỳ nghỉ lần này của cậu chỉ thuần túy là thư giãn thể xác và tinh thần, tạm thời vẫn chưa nghĩ đến những chuyện khác.


Thích Thiệu Phong thuộc một phòng ban của công ty sửa chữa máy tính được đồng sự gọi đùa là ‘Bệnh viện máy tính’, một kỹ sư bảo trì. Cậu hay chạy bên ngoài, công việc ngày thường bận rộn, còn thường xuyên đi công tác. Thật vất vả xin được ngày nghỉ phép, Thích Thiệu Phong hy vọng có thể được đền bù như mong muốn.


Thích Thiệu Phong chọn địa điểm chuyến lữ hành là ở khu rừng phía bắc Na Uy, nơi đó là cực bắc của cả châu Âu. Cậu muốn ngắm tuyết. Thích Thiệu Phong sinh ra ở Hương Đảo, khi nhỏ từng đi theo ông cha đến Penang ở Malaysia ở một thời gian, đến khi lên trung học mới quay trở lại Hương Đảo. Cậu vẫn luôn sống trong khí hậu nhiệt đới, quen nhìn cái nắng gắt, gia phong tiêu vũ, sóng biển bờ cát, còn có các cô gái quấn xà rông đầu đội vòng hoa của phía Nam, cho nên cậu thập phần hướng về phong cảnh ngàn năm băng phong của các nước phía Bắc.


Xuống máy bay, chuyển qua ô tô, khi Thích Thiệu Phong thật sự bước trên mặt đất trắng xóa một mảnh thì nội tâm kích động. Cậu giống như đã quay lại vùng đất đã gọi cậu về từ rất lâu, không hề có cảm giác xa lạ, chỉ thấy thân thiết lạ thường.


available on google playdownload on app store


Thích Thiệu Phong chọn dừng chân lại một thị trấn nhỏ, trong một khách sạn nhỏ của người dân bản xứ, nếm thử món ăn do chính đầu bếp địa phương làm. Ban ngày cậu đi ngắm tuyết, thỏa sức chạy băng băng trên cánh đồng tuyết, cùng trẻ em gần đó chơi ném tuyết, đắp người tuyết, cùng người dân bản xứ phá băng câu cá. Những người nhìn thấy Thích Thiệu Phong vì quá thích tuyết mà giống đứa nhò lăn lộn trên mặt đất đầy tuyết, những nhóm du khách khác đều mỉm cười thiện ý. Buổi tối, à không, thời điểm Thích Thiệu Phong đến là giữa tháng sáu, nơi này không có đêm tối, có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời mỹ lệ giữa đêm khuya cực Bắc.


Tận sức hưởng thụ sự xinh đẹp của thế giới băng tuyết, Thích Thiệu Phong vui đến quên đường về.


Hôm nay, Thích Thiệu Phong lại một mình ra ngoài, vừa tản bộ vừa dừng lại ngắm cảnh tuyết. Có lẽ trong mắt người ngoài màu trắng xóa không có gì khách nhau, thế nhưng thế giới ngân bạch này trong mắt Thiệu Phong lại tràn đầy thú vị.


Bước rồi bước, Thích Thiệu Phong mỏi chân, đơn giản ngồi xuống tại chỗ, cuối cùng thậm chí còn nằm luôn trong tuyết. Cậu ăn mặc rất dày, cũng không cảm thấy lạnh, cảm giác mát lạnh của băng tuyết khiến cậu cảm thấy được một phen tư vị khác. Dùng thân thể cảm nhận tuyết, bên tai dường như nghe được thanh âm khe khẽ hòa tan của tuyết, giống như có người nho nhỏ nói chuyện với cậu, Thích Thiệu Phong cảm thấy cực kỳ thích thú.


Cũng không biết nằm bao lâu, giữa tròng kính đi tuyết của Thích Thiệu Phong xuất hiện một vật thể di động. Cậu ngưng mắt nhìn lại, vật thể càng lúc càng đến gần kia giống một tiểu động vật.


Không bao lâu, tiểu động vật đã chạy đến trước mắt, Thích Thiệu Phong nhận ra, đó là một con chồn, xen lẫn lớp lông màu trắng là màu nâu nhạt. Con chồn đi đến trước mặt Thích Thiệu Phong, ngửi ngửi quanh mặt cậu, lại dùng đầu cọ cọ cánh tay cùng ngực Thích Thiệu Phong. Không biết con chồn này muốn làm gì, Thích Thiệu Phong không dám nhúc nhích, thật cẩn thận nín thở. Cậu tin rằng tiểu động vật này sẽ không thương tổn cậu, vậy chắc đến tìm thức ăn sao? Cũng không giống lắm.


Chồn do dự một lúc, sau đó nằm lên người Thích Thiệu Phong, dán sát vào ngực Thích Thiệu Phong. Thích Thiệu Phong khẽ hé mắt nhìn lén con chồn. Sau một lúc lâu, vẫn không thấy chồn rời đi hoặc nhúc nhích. Thích Thiệu Phong không rõ nó vì sao lại nằm lên người cậu, chẳng lẽ nó muốn đem chỗ này làm thành cái tổ sao?


Lúc này, Thích Thiệu Phong nghe được tiếng bước chân sàn sạt, hẳn là có người đạp tuyết đi đến, chồn hiển nhiên cũng nghe được rồi, mở mắt khe khẽ ngẩng đầu nhìn xung quanh. Thích Thiệu Phong không dám động, sợ chồn hoảng sợ, lại nôn nóng trong lòng, thật muốn nói với con chồn – có người đến, mau chạy đi. Chồn lại vẫn cứ nằm úp sấp trên người Thích Thiệu Phong không đi.


Người kia đến gần, là thợ săn giả làm người địa phương, chỉ thấy y chạy nhanh đến, cúi người một cái, một tay vươn ra siết chặt cổ con chồn, tay kia túm được cái đuôi, thuần thục đem con chồn không chịu chạy đi bắt lấy, đồng thời y kêu lên với Thích Thiệu Phong đang nằm trên đất: “Uy uy, cậu không sao chứ?”


Thích Thiệu Phong trở mình ngồi dậy, nhìn nhìn người mới đến cùng con chồn trong tay y, trong đôi mắt đen láy của con chồn tràn ngập kinh ngạc cùng hoảng sợ, lại vì cần cổ đang bị giữ chặt nên kêu không ra tiếng, phí sức vùng vẫy trong tay thợ săn.


Thợ săn thân thiết hỏi Thích Thiệu Phong có phải thân thể không khỏe hay không, sau khi biết được vì Thích Thiệu Phong quá thích tuyết mà nằm trên đất quên thời gian, y cười ha ha.


Thích Thiệu Phong hỏi thợ săn về chuyện con chồn, người kia kiên nhẫn giải thích tất cả với cậu. Nguyên lai, vùng địa cực lưu truyền một tin – trời sinh chồn có tính thiện lương. Các thợ săn ở cực bắc muốn bắt chồn, sẽ giả vờ bộ dáng sắp bị đông đá ch.ết nằm ở chỗ chồn thường đi qua. Chồn nhìn thấy liền chạy ra, dùng thân thể làm ấm áp người đó. Con chồn này khẳng định vì thấy Thích Thiệu Phong nằm trên đất sắp bị đông ch.ết, vì thế chạy đến làm ấm cho cậu, cứu cậu.


Thích Thiệu Phong nghe xong trong lòng rất cảm động, nhìn thấy đôi mắt đen láy của con chồn trong tay thợ săn, cậu cảm thấy nó dường như nghe hiểu được đoạn đối thoại giữa cậu và thợ săn, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy thất vọng cùng bi thương vì bị lừa gạt, còn pha lẫn sợ hãi cùng bất đắc dĩ. Thấy được ánh mắt nó, Thích Thiệu Phong không khỏi một trận đau lòng.


Thích Thiệu Phong thỉnh cầu thợ săn giao con chồn cho mình, cậu đồng ý mua lại nó. Thợ săn cười ha hả, hào phòng đem con chồn giao cho Thích Thiệu Phong. Thích Thiệu Phong mừng rỡ ôm chặt con chồn trong lòng, cảm giác mất đi rồi tìm lại được khiến cậu kích động tim đập binh binh. Cảm ơn thợ săn, nhìn theo y đi xa dần, Thích Thiệu Phong ngồi xổm xuống, đem con chồn thả xuống đất. Con chồn nhảy ra hai bước, lại ngừng rồi quay đầu lại, cũng không trốn ngay, trong ánh mắt nó nhìn Thích Thiệu Phong tràn ngập cảm kích.


Thích Thiệu Phong vẫy vẫy tay với con chồn, “Đi đi, đi nhanh lên. Lần sau không được dễ dàng chạy đến gần con người như vậy nữa.”
Con chồn quay đầu lại mấy lần, cuối cùng vẫn chạy đi. Nhìn theo thân ảnh nhỏ bé biến mất trong tuyết, Thích Thiệu Phong đứng lên trở về.


Vốn nghĩ con chồn kia sẽ không xuất hiện nữa, kết quả ngày hôm sau Thích Thiệu Phong liền gặp được nó. Khi một mình tản bộ, nó lại xuất hiện, chặn đường đứng trước mặt Thích Thiệu Phong.
“Là mày sao?” Thích Thiệu Phong cảm thấy cực kỳ có ý tứ, cúi người, hay tay chống lên gối nhìn chồn, cười hỏi.


Con chồn chạy đến cọ cọ chân Thích Thiệu Phong, lại chạy đi, đứng cách đó không xa.


“Nếu muốn nói cám ơn thì không cần đâu, lại nói, nếu không tại tao, mày cũng sẽ không bị thợ săn bắt được. Y đem mày tặng cho tao, mày nên cảm ơn y chứ. Còn nữa, không phải nói với mày rồi sao, không được dễ dàng chạy đến gần con người như vậy.” Thích Thiệu Phong kìm lòng không được nói với con chồn, cậu luôn cảm thấy nó có thể hiểu được.


Chồn đứng yên bất động, vẫn không rời đi.
Thích Thiệu Phong dùng động tác khoa trương đập đập lên người, “Nhìn coi, cũng không có thức ăn cho mày. Nếu ngày mai mày vẫn đến, tao có thể mang cho mày. Thích ăn cái gì? Cá sao?”


Chồn hình như hiểu được Thích Thiệu Phong đang giỡn với nó, nhìn nhìn Thích Thiệu Phong một lúc sau đó quay đầu bỏ chạy, giống như đang tức giận, Thích Thiệu Phong ở phía sau cười ha ha.


Khi lại đi dạo, Thích Thiệu Phong thật sự đem theo mấy miếng cá, gói lại cầm trên tay. Lúc đi trên đường cậu vẫn còn nghĩ – không biết nó có thể đến nữa không, có lẽ tức giận sẽ không xuất hiện nữa. Nghĩ đến đây Thích Thiệu Phong nhịn không được mỉm cười, cậu thật sự đã đem con chồn kia xem như người mà đối đãi.


Chồn lại thật sự xuất hiện, đứng ở rất xa, lần này nó không chạy đến gần nữa.
Thích Thiệu Phong vẫy vẫy cái gói trong tay hỏi con chồn, “Đến, đến đây. Có cá nha.”
Chồn không chịu đến gần, khăng khăng đứng tại chỗ, nhưng cũng không chạy đi.


Thích Thiệu Phong ngồi xổm xuống mở cái gói trong tay ra, hướng chồn cười nói: “Đừng giận. Cho mày cá nha. Đến đây ăn, là cá hồi tươi.”


Mùi cá tươi  nhẹ tản ra trong không khí, chồn rốt cuộc bị hấp dẫn chạy đến. Thích Thiệu Phong đặt miếng cá lên mặt đất để chồn tùy ý ăn. Bộ dáng tiểu động vật khi ăn luôn làm người ta thích thú. Thích Thiệu Phong yêu thương nhìn con chồn trước mắt.


“Tao là khách du lịch, ngày mai tao phải đi rồi.”
Nghe thế, chồn đột ngột ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn Thích Thiệu Phong.


“Sao không ăn nữa? Ăn đi, của mày hết đó.” Thích Thiệu Phong cởi bao tay, thò tay vuốt ve đầu con chồn, xúc cảm mềm mại từ lớp lông làm cậu cảm thấy rất hưởng thụ, “Khụ, tao cuối cùng vẫn cảm thấy mày hiểu được tao nói gì. Nhưng mà, kỳ thật cái gì mày cũng không hiểu đi.”


Chồn không ăn cá nữa, nó dùng ánh mắt đen láy nhìn Thích Thiệu Phong, từ trong ánh mắt toát ra vẻ không muốn rời.
“Thật cao hưng nhận thức người bạn là mày.” Chú ý đến ánh mắt của chồn, Thích Thiệu Phong nửa đùa nửa thật nói.


Chồn đi tới, dùng thân thể cọ Thích Thiệu Phong, Thích Thiệu Phong vươn tay ôm lấy con chồn giơ ra trước mắt.
“Mày gần gũi với tao như vậy, là vì thiên tính hả?” Thích Thiệu Phong hỏi, “Đặc tính như vậy là không tốt, mày phải sửa. Vì con người là muốn bộ da của mày, mày phải biết rồi chứ.”


“Mày kề cận tao như vậy, là vì thích tao?” Thích Thiệu Phong đột nhiên nảy sinh ý tưởng, còn nói thêm.
Con chồn vừa nghe, đột nhiên quay đầu sang một bên.


“A, mày cũng xấu hổ sao? Thật thú vị. Tao công nhận đúng là dễ nhìn. Là vì bộ dáng tao đẹp trai nên đối với tao nhất kiến chung tình, ha ha.” Thích Thiệu Phong cười nói, sau đó lại tự giễu mình trả lời lại: “Nhưng mà tao mang diện mạo phương Đông, trong mắt người Bắc Âu, căn bản không tính là dễ nhìn đi. Hay trong mắt chồn Bắc Âu là dễ nhìn? Ha ha.”


Thả con chồn trong tay ra, Thích Thiệu Phong đứng lên, “Tao đi đây. Sau này phải tự mình cẩn thận một chút.” Nói xong, cậu xoay người muốn đi. Chồn đuổi theo, đảo quanh chân Thích Thiệu Phong.


Thích Thiệu Phong dừng chân, xoay người bế con chồn từ mặt đất lên, “Làm sao bây giờ, tao luôn coi mày như con người, ảo giác này cũng không tốt. Vì sao tao lại nghĩ mày nghe hiểu được tao nói gì? Mày rõ ràng không phải con người. Không nỡ để tao đi hả?”
Chồn cực kỳ quyến luyến nhìn Thích Thiệu Phong.


“Đừng nhìn tao như vậy. Thiếu chút nữa tao hại mày rồi.” Thích Thiệu Phong nói thẳng.
Chồn dùng chân bắt lấy cánh tay Thích Thiệu Phong.


“Ân, muốn đi theo tao không?” Nói ra những lời này, ngay cả bản thân Thích Thiệu Phong cũng thấy có chút kinh ngạc, cậu mang con chồn này đi như thế nào cậu vẫn chưa nghĩ đến, thế nhưng nhìn con chồn luyến tiếc cậu, mà cậu cũng luyến tiếc nó.


Đặt con chồn xuống đất, Thích Thiệu Phong nói với nó: “Mày muốn đi theo tao, liền đi theo. Hiểu không?”


Lúc xoay người đi Thích Thiệu Phong còn nghĩ – một con chồn sao có thể hiểu được tiếng người, khẳng định là vì cậu thích con chồn này, xem nó như bạn, cho nên luôn nghĩ có có thể hiểu được lời cậu. Nó sẽ không đi theo.


Sau khi đi được một đoạn Thích Thiệu Phong quay đầu lại, con chồn vẫn theo phía sau cậu, thấy cậu quay đầu lại, chồn đứng thẳng lên bằng hai chân sau, giống như muốn nói gì đó.
Ôm lấy con chồn trên mặt đất, Thích Thiệu Phong nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của nó, hỏi: “Thật sự đi theo tao?”


Chồn dùng đầu cọ vào ngực Thích Thiệu Phong, nắm lấy cáo sơ mi Thích Thiệu Phong không buông.
“Để tao thử coi làm như thế nào để mang mày đi theo.”






Truyện liên quan