Chương 22: Hồi 22

Toàn thân Thủy Liên Nhu không ngớt run rẩy, nàng ngẩng mạnh đầu nhìn thẳng vào mắt Nhất Linh, lệ châu ròng ròng tuôn rơi.
“Đừng khóc, đừng khóc!” – Nhất Linh nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng: “Chẳng lẻ nàng chưa gả cho người ta mà đã coi như khóa xuân rồi sao? Chúng ta vẫn còn có thể yêu nhau mà!”


“Không!” – Thủy Liên Nhu ngẩng đầu lên, tránh khỏi bàn tay Nhất Linh: “Tôi đã đính hôn rồi!”. Giọng nàng nấc nghẹn: “Tôi tuyệt đối không phải hạng con gái dương hoa phóng đãng!”
“Nàng không phải hạng nữ nhi dương hoa phóng đãng, nhưng nàng chắc chắn là cô gái vô tình, vô nghĩa!”


Thủy Liên Nhu ngạc nhiên ngẩng đầu.


Nhất Linh nhìn sâu vào trong mắt nàng: “Nàng biết không, ngay từ khi vừa nhìn thấy nàng, ta đã yêu nàng rồi. Ánh mắt dịu dàng, lương thiện của nàng như mặt trời mùa đông, trong nháy mắt đã chiếu sáng trái tim ta. Ta biết nàng cũng yêu ta, nhưng nàng lại không chịu chấp nhận tình yêu của ta, cũng vất bỏ tình yêu của mình để đi lấy người mà mình không yêu. Nàng hãy tự hỏi mình xem, có phải nàng vô tình hay không? Vô tình với ta, càng vô tình với chính bản thân mình. Nàng không yêu mà lấy người ta, chính là vô nghĩa với người đó. Ta không nói sai, nàng vô tình, vô nghĩa!”


“Không, huynh không được nói tôi như vậy!” Thủy Liên Nhu hai tay che mặt, khóc nức lên.
Chiếc chăn rơi xuống, để lộ đôi vai trần đang run lên bần bật
“Lời thế nhân quả thật đáng sợ, nếu như tôi và huynh …Người ta sẽ nói gì?”. Thủy Liên Nhu bệu bạo.


Nhất Linh đột nhiên lôi mạnh tay Thủy Liên Nhu, nâng chiếc cằm mềm mại của nàng lên, khẽ nói: “Hãy nhìn vào mắt ta!”
Hai mắt Nhất Linh rực lên như ánh mặt trời, khí thế mãnh liệt phát ra lại càng giống như ánh sáng mặt trời mùa hạ, không chút sợ sệt, cũng không thể chống đỡ.


available on google playdownload on app store


“Ta yêu nàng, nàng yêu ta. Chỉ cần chúng ta yêu nhau, dù trời có sập xuống, cũng không có gì đáng sợ, huống chi là lời người ta nói” – Giọng Nhất Linh trầm xuống nhưng vẫn đầy sinh lực, tựa hồ như một con hùng sư đang gầm thét.
Đây chính là ngữ khí ngạo thị thiên hạ của Thiên Long năm xưa.


Trong nháy mắt ấy, Thủy Liên Nhu đã hoàn toàn bị chinh phục, không còn để ý đến bất cứ điều gì nữa, ngã người vào lòng Nhất Linh.
Hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, hai đôi môi quyện chặt vào một.


Những người thường ngày che dấu tình cảnm không dám bộc lộ ra, một khi đã rung động thì lại giống như ngọn lửa, cháy đến hết mình mới chịu buông xuôi. Thủy Liên Nhu chính là mẫu người như thế.


Nụ hôn của nàng cuồng nhiệt nóng bỏng, vòng tay ôm chặt Nhất Linh, so với Kim Phụng Kiều còn mạnh mẽ hơn nhiều. Sự mãnh liệt của nàng càng kích thích Nhất Linh dữ dội, cậu cuồng nhiệt hôn lên cổ, lên ngực Thủy Liên Nhu. Những động tác ấy vừa như có ma công quỉ quái của Tình ma, lại xen cả bá khí chinh phục tất cả của Thiên Long, cứ thế lan tỏa khắp da thịt nàng.


Thủy Liên Nhu cả người như muốn vỡ tung, mỗi một đường cơ đều căng lên, đáp lại mãnh liệt những âu yếm của Nhất Linh. Trong cơn mê tình, Thủy Liên Nhu không hề hay rằng nàng đang rên lên da diết.


Thủy Liên Nhu vốn là một cô nương đoan trang mực thước. Tiếng rên ấy, thường ngày, ngay cả nghĩ, nàng cũng không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ, nàng đã không còn để ý tới bất cứ điều gì nữa. Trên thực tế, nàng đã không còn biết gì nữa rồi.


Tiếng rên của nàng chính là khuyến khích lớn nhất đối với Nhất Linh. Ma công trong người cậu đại hiển thân thủ, điên cuồng đưa Thủy Liên Nhu lên tận chín tầng mây.


Cao trào đã qua, hai người nhìn nhau, đang cảm thấy trong lòng áy náy thì đột nhiên bên cạnh khẽ truyền đến tiếng vỗ tay. Cả hai thất kinh quay đầu nhìn ra, thấy Kim Phụng Kiều không biết đã về từ lúc nào, đang điềm nhiên ngồi đó.
“Thật đặc sắc! Sao đã thu trận nhanh như vậy? Lại một lần nữa xem!”


“A!” Thủy Liên Nhu kêu lên xấu hổ, hai tay che kín mặt.
“Đừng xấu hổ!” Kim Phụng Kiều cười: “Có điều, hảo tẩu tẩu của tôi ơi, muốn vụng trộm thì cũng nên tránh tiểu cô cô này ra chứ!”
“A!” Thủy Liên Nhu lại kêu lên, rút mạnh thanh kiếm bên gối toan tự sát.


Nhất Linh dùng tay đoạt kiếm hét lên: “Nàng làm gì vậy?”
Thủy Liên Nhu ôm mặt khóc: “Tôi không còn mặt mũi nào mà sống nữa, hãy để tôi ch.ết đi!” – Rồi lại giằng lấy thanh kiếm.


Kim Phụng Kiều lao đến, giữ chặt tay nàng hét lên: “Chỉ đùa một chút thôi mà, Nhu tỉ đừng có tưởng thật. Thực ra, tỉ còn chưa gả cho đại ca tôi, cũng không thể nói là vụng trộm được. Đính hôn rồi vẫn có thể thoái hôn mà, người thoái hôn, thiên hạ đâu phải là không có?”


Thủy Liên Nhu liếc nhìn Kim Phụng Kiều hỏi: “Muội thực sự nghĩ như vậy sao?”
Kim Phụng Kiều gật đầu: “Đúng thế!”
“Nhưng …Nhưng chuyện xấu hổ như vậy đều bị muội trông thấy cả rồi, ta làm sao sống nổi!” – Thủy Liên Nhu dậm chân.


Nhất Linh cười: “Cô ấy dám nhìn, đương nhiên có nguyên nhân của cô ấy.”
Lần này đến lượt Kim Phụng Kiều xấu hổ, cúi đầu xuống: “Thực ra muội cũng đã là người của huynh ấy rồi. Có điều … lúc nãy muội đi tìm huynh ấy … đã cho huynh ấy …cho huynh ấy rồi.”


“Ta không tin!” – Thủy Liên Nhu lắc đầu: “Muội gạt ta! Bao nhiêu nam tử theo đuổi, muội đều không để ý tới, sao mới mấy ngày đã dâng cho hắn rồi?”
“Tai nghe không thật, mắt thấy mới đúng!” – Nhất Linh cười: “Ta và cô ấy sẽ biểu diễn luôn tại hiện trường này vậy!”


“Ây a, không!” – Kim Phụng Kiều kêu lên, định tránh ra, nhưng thắt lưng đã bị Nhất Linh ôm lấy, lập tức trở nên bất lực.
Sau đó Nhất Linh cùng hai cô gái chung chăn ngủ. Những chuyện mây mưa tiếp theo, không nói cũng biết.


Hộ tiêu trở về, ba người càng trở nên thân thiết, không phút nào rời nhau. Nhất Linh không còn nhắc tới chuyện bỏ đi nữa, ngày nào cũng đắm chìm trong hương sắc, tha hồ thi triển các tiêu hồn thủ đoạn đã tu luyện hàng trăm năm của Tình ma, khiến cho cả hai cô gái mê mẩn đến thần hồn điên đảo.


Tình trạng ba người, Thủy Lục Thuận đều nhận thấy cả. Nhưng một là tính mệnh của già trẻ và cơ nghiệp tiêu cục của Lục Thuận đều do một tay Nhất Linh cứu lại từ chỗ ch.ết, hai là trong đầu lão có tính toán thầm.


Lục Thuận kén Kim Long Thụy làm rể cũng chỉ vì muốn núp bóng Tứ đại thế gia. Bây giờ, uy thế của Nhất Linh lớn lao như vậy, vượt xa cả bốn nhà kia. Con gái mình quyến luyến thân mật với Nhất Linh như vậy, chọn cậu làm rể, chẳng phải càng tốt hơn sao? Vì thế lão nhắm một mắt, không hề ra lời can thiệp.


Hai người anh Thủy Liên Nhu là Thủy Kiên, Thủy Cố thấy cha mình không nói, lại rất mực yêu chiều muội muội, cũng mừng thầm vì đã quý nhân phù trợ. Huống hồ, Nhất Linh mang một khí chất mà ai cũng yêu quý, dễ nói chuyện hơn nhiều so với Kim Long Thụy.


Điểm đáng tiếc duy nhất của Nhất Linh là cậu quá nghèo, không có lợi lộc gì để kiếm chác.


Chỉ có Thủy Liên Nhu là tâm trạng hổn loạn, hôm ấy dậy sớm, vừa chải đầu, vừa nghĩ ngợi. Nghĩ đi, nghĩ lại cũng không ra chủ ý nào mà chỉ biết ngồi khóc. Cả Nhất Linh và Kim Phụng Kiều đều cảm thấy ngạc nhiên, xúm lại an ủi.


Kể từ khi có mối duyên hợp thể với Nhất Linh, những ngày này, sắc mặt hai cô gái lúc nào cũng tràn ngập sức xuân. Hai người vốn đã đẹp như hoa, khi này xem ra còn có vài phần nhan sắc hơn cả hoa nữa. Thủy Liên Nhu đột nhiên khóc ròng, làm sao không khiến người khác không khỏi kinh ngạc. Nhất Linh đỡ khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng, trái tim như thắt lại, vội nói: “Liên tỉ. Hảo Liên tỉ. Sao thế? Tại sao lại đau lòng như thế?”


Thủy Liên Nhu thấy cậu lo lắng như vậy, trong lòng cũng an ủi được vài phần, cầm lấy tay Nhất Linh than dài: “Nhất Linh à! Huynh đã nghĩ chưa, muội và đại ca của Phụng Kiều đã đính hôn, chưa thoái hôn đã làm chuyện hồ đồ như vậy, bảo cha muội ra đường làm sao dám nhìn mặt người ta đây?”


Nhất Linh nói: “Ta không coi trọng việc ấy. Như thế này vậy, ta sẽ đi cầu thân với cha nàng, xin ông ấy thoái bỏ hôn sự với đại ca của Phụng Kiều”


Thủy Liên Nhu lắc đầu, tay kia đưa ra nắm lấy tay của Phụng Kiều: “Nhất Linh à, chuyện hôn sự này không thể thoái được. Vô duyên, vô cớ thoái hôn, đại ca của Phụng Kiều sẽ nổi giận, nhất định sẽ hận muội và huynh, vậy bảo Phụng Kiều phải làm thế nào? Nếu đại ca Phụng Kiều không cho Phụng Kiều theo huynh thì huynh tính sao?”


“Không, muội có ch.ết cũng phải đi theo Nhất Linh” – Phụng Kiều dựa sát vào Nhất Linh, vẻ kiên quyết không gì ngăn cản nổi.
“Vậy thì sẽ làm tổn thương đến tình cảm huynh muội!” – Thủy Liên Nhu than.


Kim Phụng Kiều rùng mình: “Muội từ nhỏ đã mất cha, là ca ca nuôi muội lớn.” – Nói đến đây, dường như trong giọng nói có lẫn cả tiếng khóc.


Nhất Linh thất kinh ôm nàng vào trong lòng rồi đưa tay kia ra ôm cả Thủy Liên Nhu. Nghĩ đến một ngày nào đó, cả hai cô gái đáng yêu này đều rời khỏi vòng tay mình, Nhất Linh trong lòng cảm thấy rối bời. Ma công của Tình ma, âm linh của Âm ma và cả hào khí của Thiên Long đồng thời phát tác, chỉ phút chốc cậu bỗng trở nên hào sảng, dõng dạc: “Xe đến trước núi tất có đường! Tóm lại một câu: Trên trời, dưới đất, người, quỷ, thần, phật, không ai có thể cướp hai nàng ra khỏi vòng tay ta!”


Khí thế cuồn cuộn và lòng tin mạnh mẽ của Nhất Linh đã truyền sang cả hai cô gái, hai người như không bận lòng gì nữa.


Nhưng cũng chỉ được trong phút chốc đó mà thôi. Thủy Liên Nhu vẫn thi thoảng nhớ đến chuyện đã đính hôn, lại sụt sùi khóc. Mỗi lúc như vậy, Nhất Linh ngoài dùng lời lẽ dịu dàng an ủi ra, cũng không còn cách nào khác.
Sau mấy ngày, Kim – Thủy hai nhà bỗng đón một hung tin.
Kim Long Thụy đã bị hại.


Nguyên nhân cái ch.ết của Kim Long Thụy bắt đầu nguồn từ Lưu gia, một trong Giang Nam Võ Lâm Tứ đại thế gia.
Tứ đại thế gia vùng Giang Nam gồm: Trương gia Trấn Giang, Kim gia Thường Châu, Lưu gia Vô Tích và Chu gia Hàng Châu, đều nằm bên cạnh Đại Vận Hà.


Chủ nhân Lưu gia là Lưu Thế Vinh, có con gái tên Lưu Mai gả cho sĩ tử Hàng Dương là Vạn Vân Phi. Hơn mười ngày trước, hai người phụ nữ, một già, một trẻ đột nhiên xông vào Lưu gia. Người trẻ tuổi tự xưng là muội mưội của Vạn Vân Phi, nói Lưu Mai đã hại chồng mình, cũng là ca ca của cô ta và đã trốn về nhà. Vì thế, cô ta cùng nhũ nương của mình đến để đòi người.


Lưu Thế Vinh hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Không thấy Lưu Mai trở về, trước khi những người này đến, cũng không thấy động tĩnh gì, đương nhiên không nhận. Hai bên đã xảy ra tranh chấp, ra tay động thủ. Không ngờ nhũ nương kia võ công kinh người. Lưu gia trên dưới, bao gồm cả Lưu Thế Vinh cũng không phải đối thủ của bà ta.


Hai người phụ nữ chặn ngay trước cửa nhà Lưu gia. Lưu Thế Vinh không biết làm gì liền cầu cứu ba nhà kia. Kim gia ở gần nhất. Kim Long Thụy nhận được tin, lập tức đến tương trợ, nào ngờ lại ch.ết ngay trước cửa nhà Lưu gia.
Đỉnh đầu Kim Long Thụy bị dập nát, hiển nhiên đã bị binh khí nặng đập cho đến ch.ết.


Binh khí mà người nhũ nương kia sử dụng là một chiếc Long đầu trượng. Trượng pháp lấy cương mãnh làm chủ. Bà ta chính là nghi phạm lớn nhất.


Kim Phụng Kiều nhận được tin, khóc đến ngất đi. Nhất Linh vội cứu cho nàng tỉnh lại. Kim Phụng Kiều sà vào lòng Nhất Linh nức nở: “Huynh nhất định phải báo thù cho ca ca muội”.
Thủy Liên Nhu cũng khóc: “Thù này, huynh nhất định phải báo!”


Tình ma chỉ ham mê nữ sắc chứ những thứ khác thì tuyệt đối không. Tuy ở với nhau lâu như vậy, cả hai cô nương chưa hề thấy Nhất Linh thi triển một thế võ công nào, song chuyện đòi lại chuyến tiêu lần trước, đã khẳng định Nhất Linh tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.


Nhất Linh gật đầu nghĩ thầm: “Cũng vì Liên tỉ, ta sẽ trả mối thù này cho huynh ấy, ta nợ huynh ấy quả thật quá nhiều rồi!”.






Truyện liên quan