Chương 29
Hai tuần sau kì quân sự đúng là cơ hội tốt .Khúc Y Nhiên để cho Lí Mật nhập vào mình mà ăn cá của ca ca được, tất nhiên cũng có thể cho Bá Nha nhập vào ,cho tới bây giờ y luôn vì suy nghĩ vì nguyện vọng của linh hồn nên sẽ không cự tuyệt việc mình làm được huống hồ y đã thực sự kiểm soát được thân thể này .
Nhưng Bá Nha và Lí Mật không giống nhau , thời gian hắn ở nhân gian so với Đông Phương còn nhiều hơn , cho hắn nhập vào chỉ sợ không chịu nổi .
Phụ hồn thương thân là chuyện nhỏ mà S thị đột nhiên nhiều linh như vậy mới là chuyện lớn .
Khúc Y Nhiên suy nghĩ rồi nói “ Bá Nha ,giờ đi theo ta hai tuần sau ta sẽ tìm cách cho ngươi đàn khúc tri âm trước toàn trường được không ?”nói đến đây mắt Ba Nha sáng lên làm Lí quỷ ngây người nhưng Khúc Y Nhiên đã hỏi ” Có phải ngươi muốn dùng đoạn huyền cầm mà đánh đàn ”
” Sao ngươi biết? ” Bá Nha kinh hãi
“ Vì Khúc ca là số một mà ”ngày đó y giúp mình thi, mình cũng hoảng nữa , chỉ là linh môi sư mà dám mạo hiểm như thế cũng quá tin tưởng mình ,không sợ thân thể đang Ma hợp , Lí Mật cảm nhận được Khúc Y Nhiên rất quan tâm mình .
Trong cuộc thi dù không đỗ thì nhà người ta có tiền mà ,vậy mà y cũng không để y tạo ra hiệu ứng cánh bướm còn giúp mình tìm linh khí, cho mình ăn cá cho mình tắm (di?)
Khúc Y Nhiên cười “ Vì thấy ngươi lưu luyến trong cây đàn thôi, nó tên gì ”
Bá Nha nói “ Đúng vậy , nó là Dao Cầm ” Nhiều năm sương gió lớp đồng đã phai đi .
Khúc Y Nhiên bị cái tên làm chấn động , sẽ không phải là Dao Cầm do Phục Hi tạo ra đi , không …
Cứ như vậy viên ngọc có thêm một người , Bá Nha không giống hai tên kia, hắn lưu luyến ở lại vì muốn có một người nghe tiếng đàn hiểu được tâm hắn, Khúc Y Nhiên không biết ngọc chứa được bao nhiêu hồn nhưng hai thì đủ vì Lí Mật bị đuổi vào tủ quần áo rồi .
Khúc Y Nhiên lặng lẽ về phòng , Phương Thiên Trác thật sự đã ngủ , Đông Phương đang ngồi ngay ngắn trên giường của y “ trở lại sao ” Khúc Y Nhiên cầm tờ giấy bạc ghi thông tin của Đông Phương đưa mà nói “ Đã vất vả rồi ”
Đông Phương Bất Bại không nới gì nhì Bá Nha đang ôm cầm đi sau Lí Mật mà hỏi “ Các ngươi ôm cả đàn về đây ?’
Ba người ??? sau đó đồng loạt gật đầu , Khúc Y Nhiên nói “Lí Mật bảo đem về cho tiện ”
Đông Phương không nhanh không chậm mà phóng kim về phía Lí Mật “ Đem nó trở lại đi
“ ô sao ngươi trát ta , a đừng trát ta đi , tiểu nhân đem nó đi ”Khúc Y Nhiên và Bá Nha nhìn nhau cười, hắn còn sợ sẽ không hợp với họ nhưng xem ra không sao rồi ,cho dù lạnh như Đông Phương Bất Bại không vì hắn vào mà bất mãn mà ngược lại còn gật đầu chào hắn .
Bá Nha chui vào ngọc cảm thấy ấm áp vô cùng còn Đông Phương chưa vào mà ở ngoài hỏi Khúc Y Nhiên “ Ngươi không ngăn hắn đem đàn về ?”
“ Ân nhìn Lí Mật khóc rất vui ” Không phải ngươi đang trả thù vụ đi tắm sao ?
Đông Phương không nói gì quay trở về ngọc, sau đó lại văng một câu “ Rất có ý tứ ”
“ Ha ha ha ”
Lí Mật cô đơn lê lết cây đàn về phòng nhạc cụ , thì đột nhiên hắt xì , là ai nhớ hắn đi “ Về sau tinh ý một chút ” ông già nhỏ bé hiện ra trong phòng nói với hắn .
“Thổ địa ngài nói vậy là sao , ngài nói như vậy không sợ chúng ta bị tên linh môi sư đó thu hết sao ?”
Lão nhân búng trán hắn “ Y là linh môi sư không phải là cái tên âm dương sư ác đức trăm năm trước ” Lão đầu yên tâm mà nói “ Y sẽ không làm gì các ngươi ”.
Nguyện ý thả tự do cũng có thế cho ngươi ở lại nhân gian chỉ cần ngươi không làm chuyện thương thiên hại lí , đương nhiên nếu gặp phải hắc bạch vô thường thì phải cưỡng chế ngươi đi đầu thai thôi , dù sao sứ giả cõi âm cũng khác linh môi sư .
“ta khuyên các ngươi nhanh đi lấy lòng y nhưng cũng đừng bỏ qua hồng y đó hắn là ngươi tuyệt đối không thể đụng trong sổ đen của âm phủ ”Lão thổ địa nói xong đang chui xuống đất thì bị Lí Mật đạp phải ông kêu lên “Ai đạp ta ”
Lí Mật vừa đi về băn khoăn “ ch.ết rồi mình còn đạp được ai nữa ?”
Một đêm qua đi, ngày hôm sau đã là quân huấn .
Sáng sớm Phương Thiên Trác đã lôi Khúc Y Nhiên ra mời bữa sáng , y ngáp một cái ,hôm qua ngủ muộn lại còn có linh hồn vào mộng chào hỏi mình gần sáng mới ngủ , vì vậy mà không ngủ đủ Khúc Y Nhiên phát huy năng lực vượt qua người phàm mà rời giường .
Phương Thiên Trác kéo y đến căng tin tưởng là sớm mà người đã đông nghìn nghịt “ Khó trách học trưởng nói phải đến sớm để xếp hàng ” biết vậy tối qua đã mua đồ ăn trước rồi , Khúc Y Nhiên lại không chú ý bữa sáng à nhìn theo học trưởng Đại tam hôm qua , bên cạnh còn một học tỉ .
“ Chúng ta về đi có đồ ăn nóng ”
Phương Thiên Trác ngơ ngẩn “ Làm sao nóng ”
“Có lò vi sóng, sân phơi bị xây thành phòng bếp rồi ” chưa chuẩn bị bánh mật sao có thể gặp học tỷ , Lưu bá còn oán sao không có đường ga .
Phương Thiên Trác “….” Hôm qua hắn chưa nhìn ban công .
Hai nam sinh , một là tiểu mĩ nam ôn nguận như ngọc , một uy mãnh đúng chất suất ca lượn một vòng căn tin không mua gì cũng làm người ta chú ý .
Khúc Y Nhiên khí tràng nội liễm không mãnh liệt nhưng Phương Thiên Trác lại cao lớn thu hút ánh mắt người khác .
“ Kia là Khúc Y Nhiên ”có người nhận ra dù báo chí không có ảnh nhưng bảng tin trường cũng chói lọi . “ Đâu Đâu ?” “ Đi rồi”
“ Thật đáng tiếc ,trạng nguyên mà không có học bổng ngươi nói thầy hiệu trưởng có nghĩ lại không ”
“ Chuyện này sao biết nghe nói nhà hắn có điều kiện ”
“ Bối cảnh ra sao, y mua điểm không cần học à ” có người lại nói “ Đáng tiếc là học văn ”, đang để ý khoa nhân tài muốn học không được , ai ngờ trạng nguyên khoa lí lại học văn