Chương 2: Lạc Lối

Minh xem như nhận thức rõ điều gì xảy ra cho hắn, theo như những cuốn tiểu thuyết, những bộ phim mà man mắn hắn nhớ. Minh xuyên việt, lại là về thời quá khứ, là dạng tu hú chiếm tổ đưa linh hồn một người trưởng thành 27 28 tuổi về một thân xác mới 12 13. Có lẽ do quá trình xuyên qua có vấn đề gì đó, khiến ký ức Minh về tiền thế của mình trở nên mơ hồ, cũng làm cho hắn không thể nhớ rõ nhiều thứ. Nhưng có lẽ là do hắn không cam lòng, hắn vốn không như những nhân vật trong tryện, có cuộc sống tiền thế không quá tốt đẹp, thế nên mới xuyên về để đổi lấy cuộc sống tốt hơn,nên hắn tự mơ hồ.


Ký ức tiền thế của hắn cho biết hắn vốn rất tốt, có vợ, có con, có nhà, có công việc ổn định. Quan trọng hơn là, con mẹ nó hắn đang ở thời bình. Còn hiện tại thì không, không con không nhà không cửa không sự nghiệp. Mà theo trí nhớ và hiểu biết của hắn thì đây hẳn là 1 thời kỳ đen tối của dân tộc. Đây là thời Bắc thuộc, là thời mà các cuộc khởi nghĩa nổ ra không ngừng, và không ngừng bị đàn áp trong máu lửa.


Mà cái cuộc chiến đẫm máu mà hắn vừa trải qua mấy tháng nay, chính là cái kết cho một niềm hy vọng vừa le lói đã bị dập tắt đầy man rợ. Nơi đó, cuộc chiến đó, có 2 người con gái đã vĩnh viễn ngã xuống, kéo theo cả mong ước được tự do của cả một dân tộc Việt, mà cho đến gần ngàn năm sau, mới được thực sự trở lại và thành công. Cả ngàn năm, hắn không thể sống như thế dai, cả loài rùa biển cũng không thể, có thể chờ đợi đến lúc dân Việt lại được sống tự do, chỉ có cụ rùa thần Kim Quy là ngoại lệ.


Hai bà Trưng khởi nghĩa đã thất bại. Mã Viện sau đó sẽ đưa quân vào đốt phá, nấu trống đồng, giết hại đồng bào, xóa bỏ những tiêu chí tự do cuối cùng của một dân tộc, nhưng trong lòng hắn lúc này là trống rỗng. Có lẽ vì không muốn chấp nhận sự thật là hắn xuyên việt, hắn mới có những giấc mơ này, để hắn sống hư hư thật thật, để hắn có thể lúc nào đó từ những giấc mơ, tiếp tục mơ, sẽ lại không tỉnh dậy, sẽ lại không nhìn thấy những gương mặt mệt mỏi, những cây giáo hoen rỉ, những bộ quần áo lem lũ này.


Nếu không phải hôm qua, khi mà hắn lần thứ nhất chính thức đối mặt với cái ch.ết, chính thức cảm nhận được sự tuyệt vọng, đau đơn từ vết thương khiến hắn nhận ra mình đã không thể trở về kéo hắn trở lại, có lẽ hắn sẽ tiếp tục ngây ngô như thế. Từ mấy hôm nay, toán quân này bị quân giặc phát hiện.


Đây có lẽ là vận rủi của những người lính sống sót của bộ tộc. Khi mà một đợt truy binh đã tìm được bọn họ. Giặc đến có chuẩn bị, hơn hai trăm người từ cánh rừng ùa ra bao vây chưa tới năm mươi thương binh. Một phần là hắn bộ tộc, một phần khác là lính đào vong, còn có một phần nhỏ là thuộc hạ của một Lạc tướng may mắn sống sót, hắn mặc áo giáp đồng tinh tế với chiếc khiên tròn, cái mũ trùm kín mặt, lộ ra đôi mắt sáng ngời, nhưng tràn đầy mê mang, khuất nhục.


available on google playdownload on app store


Cuộc rượt đuổi không có gì đặc sắc, liên tiếp có binh lính Việt ngã vào dưới móng ngựa của Hán binh, cho dù không muốn thừa nhận, Minh vẫn phải giật mình vì trình độ khác xa giữa 2 quân, quân Hán tinh nhuệ với trang bị hoàn hảo và kinh nghiệm phong phú tới cực điểm. Kỵ binh Hán tuy không có nhiều lợi thế khi truy đuổi quân Việt trong cánh rừng dày, vậy mà vẫn gắt gao cắn chặt bọn họ, từ sáng sớm đến xế chiều bọn chúng vẫn kề kề đi theo như hình với bóng, hơn hai trăm người không đồng loạt xông lên, mà chia thành từng tốp từng tốp xua đuổi quân Việt vào vòng vây, để cho những tướng lính trẻ tuổi nhẹ nhàng chỉ huy những đợt xông pha ngắn, liên tiếp thu hoạch tính mạng địch nhân. Trong khi quân Việt chỉ có binh lính của tên Lạc tướng là tương đối còn tốt, coi như có huấn luyện bài bản, thê mà trong đó chỉ có tầm mười người là có giáp da, khiên đồng, còn lại đa số "binh lính" đều ở trần, mặc chiếc khố hoặc khoác 1 cái áo cộc bằng da thú hoặc bằng dây mây, trên tay họ là những thanh gỗ dài làm côn, có cái có đầu thương đính vào, phần nhiều là không, đao kiếm chỉ tầm 5 6 cụ, tấm thuẫn lại rõ ràng từ những miếng gỗ hết sức sơ xài ghép thành, vừa không đủ cản phá những mũi tên xuyên giáp từ địch binh, lại cũng không đủ to lớn để bảo vệ hết cơ thể ho.


Tuy nhiên, binh Việt cũng có ưu thế, đó chỉ có tinh thần anh dũng, hoặc nói là bi tráng. Minh đã thấy rất nhiều người lính lạc đàn, hoặc bị kỵ binh tách ra từ đám người, hoặc bị tiễn thương gần như mất sức chiến đấu, nhưng hắn chưa thấy một ai chấp nhận cúi đầu, tất cả người phát hiện bản thân không còn đường trốn đều lao thẳng vào địch mà quyết tử, tuy đa số là không công, nhưng cũng làm trì hoãn được cho nhiều đồng bào hơn tụ tập lại, hoặc có thể đổi mạng 1 2 binh Hán. Ưu thế khác là Việt binh ai cũng có cung tiễn, có lẽ vì lâu dài sinh sống ở nơi man hoang nhiều dã thú nguy hiểm mới luyện thành mỗi binh lính Việt đều thạo cung tên, tuy tiễn đầu gỗ cũng không thể xuyên phá được đồng khiên của địch, nhưng độ chính xác vẫn hết sức khả quang.


Minh bi ai suy nghĩ, dường như quân Hán đang xem tàn binh Việt như những con mồi cho một cuộc săn dã ngoại của chúng. Chúng không vội kết thúc cuộc vui, mà dự tính kéo dài ra, hoặc có lẽ chúng đang tìm kiếm gì đó từ những tàn binh khắp nơi, nên không vội tàn sát Việt binh. Đến xế chiều, quân Hán sẽ dừng lại ở 1 khoảng cách Việt quân tầm 1 cây số, 1 cự ly không quá gần để phòng quân Việt căn trả, lại cũng không quá xa, vừa tầm để kỵ binh giặc đuổi theo trong rừng.


Đêm đầu tiên, bên Việt binh chỉ còn không tới bốn mươi người, mà đã người người mang thương, ngay cả tên Lạc tướng trẻ tuổi cũng đã có một mũi tên cắm vào vai trái, hắn đang được một bộ tướng băn bó cho, trong khi 2 3 tên khác thì đứng nhìn xung quanh. Thật lạ là bọn hắn không cho ai nhìn về phía này, mà cũng chả ai thèm quan tâm, tất cả mọi người đều ch.ết lặng vì cái ch.ết sắp tới, vì tương lai của bộ tộc bọn họ.


Ruộng là tên của lão trung niên, tầm 35 tuổi trái phải, hắn là con trai của một lão bộ tướng trong thị tộc, lão tướng có tên Cây Đa, là một lão nhân gần 70 tuổi vẫn ra trận, lão nhân rất quan tâm Minh, hắn nói vì Minh giống thằng con út đã ch.ết trong trận công phá Luy Lâu của hắn, nên đặc biệt chiếu cố. Từ bữa cơm thêm miếng thịt đến lén lút may lại cái giáp vai Minh bị chém đứt trong một trận chiến khác, hoặc lúc Minh quằn quại vì những giấc mộng, lão nhân cũng ngồi kề bên nắm tay hắn mà quan tâm nhiều đêm liền. Có lúc, Minh cảm thấy nhờ lão nhân quan tâm mà mình không bị điên mất giữa những ký ức đảo lộn của tiền thế và hiện tại, những lúc ức chế không cản nổi, Minh cũng không cố kỵ kể cho lão nghe về những giấc mơ của mình, mà đáp lại, lão nhân chỉ cười, rồi nói rằng Minh là thần tiên phái xuống giúp dân tộc, là hắn phải cố gắng mà qua. Minh cũng chỉ có thể bó tay cái đơn thuần của người xưa như lão, hắn coi như lão chấp nhận bí mật của hắn, nên hắn an tâm kể lão nghe rất nhiều. Cuối ngày hôm nay, lão ch.ết.


Chiều nay, Minh đã rất mệt mỏi, lúc hắn thật sự cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa, cảm thấy mình hẳn nên bỏ cuộc, có lẽ hắn vừa ch.ết, hắn sẽ trở về với cuộc sống trước, lúc đó hắn sẽ tỉnh dậy, quên đi thực tế tàn khốc này. Kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác, Minh từ bỏ, hắn vấp ngã, nằm nhoài xuống đất và không chịu đứng dậy, mấy tên Hán binh cười khà khà lao ngựa đến, một tên có lẽ muốn thử tài kỵ thương của mình, hắn ra hiệu đồng bọn đừng bắn tên, rồi thành thạo lao đến, mũi thương chếch xéo, chỉ cần phút chốc, hắn sẽ nâng lên một cái xác ch.ết xiên trên hắn thương, để máu chảy đầy hắn nón giáp, mùi máu tanh sẽ làm hắn hưng phấn đến tột cùng. Trong cái suy nghĩ miên man và cái khí huyết dồn dập như cơn nghiện đó, một đạo tàn ảnh lóe lên trước mặt tên Hán binh, ngay khi hắn sắp đâm mũi thương xuống thân thể Minh thì bản thân bị kéo phanh lại vì một nguồn lực mạnh không tưởng. Trước khi định thần lại thì một cỗ đau đớn đến tâm thần phế liệt từ ngực hắn truyền tới, thu vào tầm mắt tên Hán binh là hai hình ảnh gần như tương đồng, một thân lao gầy gòm từ gỗ mọc xuyên ngực hắn từ trước ra sau, và cách đó không xa, một thân ảnh khác gầy gồm không kém bao nhiêu đang ra sức lôi kéo hắn con mồi bỏ chạy. Tên Hán binh không cam lòng định gào thét, nhưng nhanh chóng hắn mang theo hai cái hình ảnh đó đi vào bóng tối vĩnh hằng.


Hai tên kỵ binh gần đó trố mắt nhìn tên đồng đội ch.ết thảm ngay trước mặt, lão nhân kia tốc độ quá mau đến nỗi chúng không kịp phản ứng. Nhưng ngay lập tức tinh binh tố chất giúp chúng lấy lại tinh thần. Cả hai gào rú phóng ngựa như điên về phía lão Cây Đa và Minh, một tên cài cung bắn ngay hai phát về phía lão. Lão Cây Đa như có mắt sau lưng, thật khó hiểu vì sao một người sắp ch.ết như lão lại có như thế linh hoạt, lão né người tránh đi mũi tên thứ nhất, thuận tay bắt lấy mũi thứ hai. Sau đó bằng sức mạnh không tưởng lão vác Minh lên vai, tay trái lẹ làng quơ cây cung treo trên người Minh xuống, nhanh tựa chim cắt bắn một mũi tên về sau, mũi tên như thần dẫn đâm thủng yết hầu tên kỵ binh trước khi hắn kịp bắn mũi thứ ba.


Tên còn lại vô cảm nhìn đồng đội lại ngã xuống, láu cá hắn nhận ra Minh có ý nghĩa quan trọng với lão già, vì thế khi khoảng cách gần đủ, hắn quăng mạnh cây thương về phía Minh. Cây thương như mũi lao được ném mạnh từ lưng ngựa với tốc độ cao, được thực tế cho thấy là không thể cản phá. Lão Cây Đa bất đắc dĩ kéo Minh lệch sang một bên, hắn cứu Minh một mạng, nhưng cây thương đã xuyên thủng vai phải hắn. Lực quán tính kéo cả hai bay thêm một đoạn xa trước khi cắm phập vào đất. Lão không rên rỉ, cắn răng giữ cho tinh thần mình còn tỉnh táo, lão Cây Đa ra hiệu Minh im lặng, bản thân lại giả bộ rũ xuống như đã ch.ết, cho đến khi tên Hán kỵ lại đủ gần, lão móc từ trong ngực ra 2 miếng xương gai thú và phi mạnh về phía địch, 1 mảnh xuyên hắn mắt trái, mảnh kia thấu họng, tên địch hừ 1 tiếng rồi choàng người xuống ngựa.






Truyện liên quan