Chương 9: Tập Doanh (1)
Cơn mưa xối xả lúc gần trưa đem đến cho Hán doanh một cỗ oi bức đến khó tin. Không quen thủy thổ Hán binh từ lâu đã rất vất vả mới có thể chịu đưng được cái nóng như đang hầm luộc, vậy mà cơn mưa đầu mùa còn mang theo một mùi đất nồng xốc thẳng lên não chúng. Trong doanh trướng, bọn Hán binh từ ngay sau bữa trưa đã chịu không nổi cái nóng mà cởi phăng y giáp, nhiều tên thậm chí cả nội khố cũng không mặc, hoặc nằm, hoặc ngồi dựa vào những gốc cây râm mát. Trên tay chúng đã không còn những món vũ khí sắc bén, mà thay bằng những cây quạt bằng da, bằng giấy mà đối với chúng còn quý hơn đao kiếm của mình. Sở dĩ chúng dám cợt nhả như vậy, là vì chủ tướng lẫn phó tướng đã xuất doanh từ sớm, mà theo như thông thường thì đến xế chiều bọn họ mới quay trở về, không ai quản thúc chúng cũng bất chấp quân ngũ. Hán binh tinh nhuệ cũng là con người, không thể bắt chúng suốt ngày mặc những cổ y giáp nặng nề kia mà sinh hoạt bình thường được, nhất là ở cái nơi man di nóng nực thế này.
So với những tên binh lính đang không có nhiệm vụ quấn thân, thì những tên phải gác doanh chính thực là những kẻ tội nghiệp nhất. Hai giờ đồng hồ liên tiếp những tên này phải phơi người giữa cái nóng hầm hập, chịu đựng cơn mưa thấm ướt người, rồi mùi đất nồng quấn quanh quần áo, để lại một cái mùi gay tanh cả mũi, nhiều khi, đến cả chủ nhân chúng còn không sao chịu nổi. Thân thể chúng ướt đẫm vì mồ hôi, thỉnh thoảng chúng dựa hẳn vào tường trại, nới nới cổ áo để tham lam hít thở sâu vài cái, tựa như làm như vậy thì cái nóng sẽ lập tức bay mất. Có những tên đứng trên tháp canh trên cao, càng là trực tiếp bị nắng hun cho nóng đầu, từ sáng tới giờ, đây là vị trí phải thay ca nhiều nhất, cũng là vị trí đáng sợ nhất, đã có không dưới mười tên Hán binh đang canh tháp thì choáng ngất vì nóng và thiếu nước, để cho cả một lều quân y nhỏ nhoi phải chật ních người nằm. Bọn Hán binh rất không hiểu, cái khí trời ở cái chốn hoang dã này, sao mà lắm khắc nghiệt như thế, không hẳn khô cằn nóng bức như đại mạc, cũng không lạnh giá như bắc cương, mà như trộn lẫn cả hai vào nhau, rồi thi thay đổi thất thường đến đáng sợ. Không phải như vậy mà vừa sáng trời còn râm mát, giữa trưa đã là một nồi canh.
Riêng hai tên gác cổng doanh lại cảm thấy, thượng cấp hẳn còn rất chiếu cố bọn hắn. Hán doanh có mái lầu che chắn, vừa đủ tạo nên một bóng râm không nhỏ, khiến bọn hắn tuy phải đứng gác như bao kẻ khác, vẫn còn rất dư tinh lực. Có lẽ của hối lộ của chúng mấy hôm nay đã có hiệu quả. Không phải vậy mà bây giờ chúng còn đang vừa đứng gác vừa truyện trò vui vẻ.
"Đêm qua tên nữ nhân kia làm sao?" Một tên ɖâʍ đãng hỏi.
"Chả được bao lâu thì hỏng, thật tiếc, thế nhưng mùi vị rất không tệ!" Tên còn lại chậc chậc lưỡi, nhớ nhung cái tư vị tối qua, rồi thầm tiếc mình quá mạnh mẽ, làm hư mất một món đồ chơi thú vị. Đáng lẽ hắn còn muốn giữ ả kia thêm vài ngày, để giải tỏa tâm lý ức chế ở cái nơi xa xôi này. Rồi hắn nhìn xung quanh xem xem, xác định không có ai nghe, hắn tiếp. "Quân hầu và Lý đô úy đã đi từ sáng, ngươi xem, liệu bọn hắn có thể chừa cho chúng ta vài cô em? Ta nhớ những ả đưa đến trướng Lý đô úy nha, chậc chậc, thật đẹp."
Nhìn tên đồng bạn đang vì tưởng tượng mà nước miếng đã chảy đầy đất, tên kia khinh bỉ đáp.
"Ngươi mơ? Ngươi mơ ngươi thử đi tìm Lý đô úy mà xin! Tuyệt đối đừng kéo theo ta." Lời hắn làm tên kia rụt cổ lại. Ai trong doanh cũng biết Lý đô úy nổi tiếng bạo lực, những cô gái vào trướng hắn đều sẽ không bao giờ có kết cục tử tế, hắn càng không biết thương hoa tiếc ngọc, càng sẽ không chia sẻ cho cấp dưới. Chả phải vì tính tình như thế khiến hắn gây ra không ít tai tiếng ở đất nhà, dũng mãnh như hắn cũng sẽ không bị đưa đến nơi này làm chức đô úy nhỏ nhoi. Còn Quân Hầu càng lại là không gần tửu sắc, một mặt người sống chớ gần, và cả, chả có tên lính nào dám liều mạng vào xin xỏ hắn những thứ tầm thường như thế. Dù sao, Quân Hầu không phải thứ bọn tiểu nhân như chúng được phép tiếp xúc.
Đang rôm rả trò chuyện, bỗng chốc có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, chỉ thấy nơi bìa rừng, năm mươi tên Hán binh đang dẫn theo hơn mười cô gái trẻ tộc Việt, cùng vài con trâu cày, lê thê tiến tới. Nếu có cô gái nào chả may té ngã ra đất, chúng sẽ không chút lưu tình vung cho vài roi, để họ mau chóng bắt kịp đoàn người. Cưỡi ngựa phía đầu là một tên đại hán cao to, giáp mặc nửa thân dưới, thân cởi trần, mồ hôi nhễ nhại, nón giáp không có, tóc tai để toán loạn sau lưng. Hắn một tay quấn đầy dây xích sắt, ghìm lấy cương ngựa lững thững tiến về phía Hán doanh, tay kia xách theo một cây lang nha bổng dài gần mét tám rất đồ xộ. Khi hắn đi ngang qua hai tên lính gác, chúng không tự chủ được mà cúi đầu thưa.
"Thuộc hạ, bái kiến Đô Úy." Chúng đồng thanh. Lý Bá liếc xéo bọn hắn, rồi quay người nói bằng giọng hùng hằng.
"Gác trại, không nghiêm chỉnh quân y, gác xong tự lĩnh mỗi người hai mươi quân côn!" Rồi giục ngựa đi vào doanh trong khi hai tên Hán binh chân đã lủng củng run rẩy. Mấy tên Hán binh đi theo vào nhìn bọn hắn mà vừa hả hê, vừa đồng tình.
Lý Bá, Lý Đô Úy hắn tâm trạng cũng đang rất rất không tốt. Nói đúng ra hắn là thuộc hạ của Phục Ba Công đưa vào giám sát tên Bình Lục Hầu Hàn Vũ, thế nhưng hắn lại bị chèn ép thật gắt gao. Chuyện như sáng nay hắn đã gặp không ít, rõ ràng tên Hàn Vũ đã phát hiện có quân công, thế mà hắn lại chia binh, bắt Lý Bá phải đuổi theo một đám tàn binh vô dụng. Để rồi hắn chốc lát phát hiện tung tích để lại kia cũng chỉ là ngụy tạo, bọn hắn chả được gì. Lý Bá hoài nghi Hàn Vũ hắn đã biết từ đầu, nên cố tình loại hắn ra khỏi khối bánh này. Mà theo như thái độ vội vã của tên Bình Lục Hầu, Lý Đô Úy tin chắc, khối bánh kia chắc chắn có trọng lượng không nhỏ.
Tức giận Lý Bá cũng không có quay về doanh ngay hoặc đi tìm Hàn Vũ lý luận, mà dẫn bộ hạ càn quyét một cái thôn gần đó, phát tiết hắn tinh lực trên người của mấy ả đàn bà trẻ. Mãi cho đến sau cơn mưa, đã ăn uống và phát tiết no say Hán binh mới lững thững quay về, để lại sau lưng một đống lầy lội vừa máu vừa đầy những thứ nhầy nhụa dơ bẩn, và tiếng khóc gào của những con chuột nhắt mà chúng từ bi tha cho một mạng. Màn vừa rồi chỉ là hắn phát tiết một chút bực bội còn xót lại trong lòng. Sau đó, hắn cảm thấy mình tâm trạng thật đã khá hơn, quăng dây cương cho tên thân binh, nhảy xuống ngựa, tiện tay gác thanh lang nha bổng vào giá binh khí gần đó, hắn bước vào doanh trướng, trước đó ra lệnh cho tên thân binh.
"Lão tử đi ngủ, đừng cho ai quấy rầy." Xong đi chưa được hai bước, hắn dừng lại rồi tiếp. "Xế chiều ta tỉnh lại, muốn có hai vò rượu, một bàn thịt trâu, cùng một chút niềm vui, các ngươi mau chuẩn bị." Mấy tên thân binh vội cúi đầu xưng vâng. Chốc lát sau, đã có tiếng ngáy khò khò vang dội trong lều.
Hai tên gác cổng doanh nhìn tên Lý Bá bước vào trướng mà miệng đắng chát, tự nhủ mình xui xẻo bị hắn giận cá chém thớt, tuy nhiên quân lệnh là không thể cãi, hai mươi côn này thật uất ức, chúng cũng phải chịu. Tâm tình đang không tệ chúng bỗng chốc hậm hực không thua gì đám mây đen chưa tan trên cao. Ngay lúc đó, một toán khác Hán binh đi tới.
Tên Hán binh dẫn đầu cưỡi trên một thớt ngựa cao to, mặt hắn đầy vết xẹo, một cái tay đã mất. Hắn dẫn theo gần năm mươi người, có cả nam cả nữ, cả binh lính lẫn tù binh, chậm chậm tiến vào doanh. Hai tên Hán quân thấy thế tức giận hét to.
"Dừng, doanh binh trọng địa, các ngươi là ai?" Bọn hắn hét, trong mắt không ngừng lướt ngang lướt dọc bọn tù binh, Hán tướng chúng không dám giở trò, tù binh chúng còn không thể xả giận sao? Khi thấy trong đoàn người có một thân ảnh yểu điệu bị trói hai tay, thanh tú gương mặt đầy chật vật bị những tên Hán binh khác dẫn lấy, hai mắt chúng liền tỏa sáng. Tên cưỡi ngựa dẫn đầu nhìn thấy ánh mắt của bọn hắn, hắn sậm mặt lại quát,
"Cẩn thận mắt chó của bọn ngươi." Rồi quăng một tấm lệnh bài cho chúng. Một tên vội vã tiếp lấy, liếc qua một cái liền biến sắc đưa lại cho hắn mà cung kính.
"Thật xin lỗi, theo chức trách theo chức trách, không biết ngài là thuộc hạ Quân Hầu, mời ngài nhập doanh." Đoạn, ánh mắt hắn hơi loạn chuyển, hắn dò xét.
"Chỉ là vì chức trách, xin thứ lỗi tiểu nhân chưa gặp ngài bao giờ, xin hỏi ngài vốn là...?" Không đợi tên lính láu cá, tên dẫn đội liền đá vào mặt hắn mà nói.
"Người của Phục Ba Công ngươi cũng dám nghi ngờ? Chán sống?" Rồi mặc kệ tên kia té nhoài ra đất, bọn hắn nghênh ngang tiến vào doanh. Để lại hai tên Hán binh đang lúi cúi loạn xạ, với nỗi lòng đắng chát, hôm nay thật không phải ngày của bọn hắn, gặp ai cũng không thể trêu vào. Bọn hắn không hề nghi ngờ những người mới tới, vì cái thái độ kiêu căng ấy thật sự là tiêu chí không lẫn vào đâu được của bọn thân vệ binh.
Trong đoàn người, Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn về tên Sáng đang nghênh ngang dẫn đội mà tâm khâm phục mười ngàn lần, lại thêm mười ngàn lần. Nếu để Ruộng hay hắn làm như vừa rồi, đảm bảo sẽ không thể được thông qua trót lọt như Sáng. Nhìn cái cách hắn nắm bắt tâm lý của bọn lính mà quây chúng quần quần thì biết, hắn quả thật là một nhân tài. Đoàn người nhập doanh lại không lâu, thì Minh khẽ ra hiệu cho mọi người tản ra. Bọn hắn không hành động ngay mà theo kế hoạch của Minh, yên lặng thẩm thấu đến từng vị trí trong doanh, xác định cơ cấu cũng như tìm cách áp chế quân Hán.
Tên Hoẵng nhanh nhẹn né qua mấy túp lều, rồi thoăng thoắt trèo lên một cái tháp canh, nhìn thấy tên Hán binh đang ướt đẫm mồ hôi căng mắt nhìn về bên ngoài, hắn chậc chậc lưỡi bảo.
"Huynh đệ, ngươi mệt, nên thay ca nha." Rồi không đợi tên kia ngạc nhiên, hắn tiến lại vỗ vỗ vai, rất đồng cảm. "Dù sao cũng là huynh đệ trong quân, nhìn ngươi này, mồ hôi nhễ nhại vậy còn thấy được gì mà gác, ngươi cũng mau mau nghỉ chút thôi." Rồi trong ánh mắt thân thiện cùng ấm áp như thấy được tri kỷ của tên lính canh, hắn đâm mạnh con dao giấu trong tay áo vào bụng. Còn chưa kịp tên Hán binh rên lên, một tay đã che miệng hắn, tay kia đỡ hắn ngã xuống, chỉ một chốc, lại một tên Hán binh khác xuất hiện đứng gác trên tháp. Cùng tình huống như vậy diễn ra ở tất cả tháp canh, bọn Hán binh mệt mỏi mau chóng chìm vào giấc ngủ trưa thiên thu, để lại gánh nặng cho những người Việt binh đầy trách nhiệm.
Một góc hơn hai mươi tên Hán binh đang tụ tập ngồi nghỉ ngơi dưới nắng nóng, bọn chúng cởi trần mà ráng vung vẩy cá túi nước đã nhanh muốn cạn. Khẩu phần nước mỗi ngày ít ỏi làm chúng điên tiết. Ngay khi chúng muốn đi tìm quản quân doanh lý luận, thì có hai bóng người nhập bọn với chúng.
"Mấy vị đại ca vất vả, bọn tiểu nhân mà lính Dương Việt từ Trường Sa chiêu mộ tới, lính mới rất nhiều quy củ không hiểu. Nên có chút đặc sản quê nhà tiễn đưa mấy vị gọi là hiếu kính. Mong các vị đại ca đừng chê, giúp đỡ nha." Nói đoạn đưa ra cái giỏ đầy những trái lê mọng nước, trước cái nhìn thèm thuồng của bọn lính, tên khác tiếp. "Các vị đừng lo, sẽ không ai biết, đây là quà cá nhân, không phải quân tư." Được hắn nhắc nhở, đám Hán binh hò lên ùa vào tranh giành lê, chúng ăn lấy ăn để cho đỡ cơn khát hành hạ trong tiếng khuyên bảo của hai tên lính Việt. "Cứ từ từ, cứ từ từ ai cũng có phần cả. Đừng chen chúc, đừng đoạt."
Nói chung, từ khi đoàn người này tiến vào doanh, thì doanh trại Hán binh như sinh động hẳn lên, bọn chúng là lính mới nên rất ân cần săn sóc bọn lính cũ. Làm cho bọn Hán binh bỗng chốc ngây ngất như mình vừa được thăng chức, quên hết cả cái nóng hừng hực và cái oi bức khó chịu. Liếc mắt nhìn những thứ này, Minh cùng Sáng và Ruộng áp lấy nhóm thân vệ cùng Trưng Nhị tiến vào trung doanh. Ngay khi vừa đi qua một cái doanh trướng, bỗng có một giọng hét cắt ngang.
"Dừng, các ngươi, đứng lại, mau lại đây!" Tên Lý Bá hậm hực lao tới với chỉ chiếc quần cộc. Vừa ngủ không được bao lâu thì hắn đã bị đánh thức bởi mấy tên thân vệ, nếu không phải bọn chúng thề thốt cam đoan mình vừa thấy hàng "cực phẩm" hắn chắc chắn đã làm chúng kêu cha gọi mẹ đến ch.ết. Mắt hắn nhanh chóng nhìn về phía Trưng Trinh mà tỏa sáng, đây quả thực cực phẩm của cực phẩm, có khi còn hơn mấy ả con gái mệnh quan triều đình hay khâm sai mà hắn biết. Với hắn, đó đã là tầng lớp cao nhất hắn được gặp. Rồi chợt nhận ra bọn hắn đang tiến về doanh trướng của tên Hàn Vũ, hắn sậm mặt lại, cơn giận giữ vô tình bốc lên. Hắn thật không khỏi nghĩ đến lúc sáng mà tâm lý bay loạn xạ, đạo, hắn làm khó.
"Các ngươi thật khả nghi, chủ tướng không trong doanh mà các ngươi đi đâu?" Thấy bọn hắn im lặng, tên thân binh chợt nhớ, mới tới bọn Hán binh không nhận thức mình chủ công, liền lao ra quát.
"Lý Đô Úy đang hỏi các ngươi câm hay sao? Ở đây nơi này Lý Đô Úy là lớn nhất!" Tên Lý Bá hài lòng gật đầu, còn bọn Hán binh cùng tù binh kia cũng ồ lên vỡ lẽ. Một tên nhóc con giống như mới nhập ngũ không bao lâu xum xuê lấy hắn.
"Lý Đô Úy, Lý Đô Úy nha, tiểu nhân thật hâm mộ ngài từ lâu." Đoạn hắn chạy đến gần Lý Bá mà cúi lạy, mắt hắn sáng rực như nhìn thấy thần tượng, tay chân loạn xạ như muốn sờ nắng khắp người hắn. Tên Lý Bá hưởng thụ cười. "Mày từ đâu đến?"
"Tiểu nhân người Dương Việt, mới vừa..." chưa nói xong thì đã bị tên Lý Bá quất bay mất, nhìn tên Dương Việt miệng đầy máu bay ngã ra xa, Lý Bá khà khà cười. "Man di cũng đòi gần gũi ta, tha mày một mạng." Đoạn, hắn ra lệnh "Bọn mày có thể tản, riêng ả để lại, ta tự mình thẩm vấn!" Bỗng hắn thấy ổ bụng mình đau nhói, khi hắn cúi xuống, một thanh đoản kiếm đã gắm sâu vào bụng hắn. Nới xa té trên đất Minh hét to.
"ĐỘNG THỦ!!!!!"