Chương 28: Hai phần thư tín
"Vương, sư cô, có việc không hay rồi!" Nàng Quốc lách người giữa đám quân y bận rộn, chẳng hề hay biết quần áo mình đã có chút xộc xệch, cũng không quan tâm gương mặt mình có hay không đỏ hồng cùng hơi thở gấp gáp tạo thành từng luồng khí mỏng qua tấm lụa che mặt đã vội thông báo. Thái độ cùng hình dung của nàng lập tức tác động không nhẹ đến Nhị Vương đang hãy còn đắm mình vào nỗi sầu lo chưa nguôi, hiển nhiên, Nàng Quốc mang lại tin tức có sức nặng mà bất kỳ người nào cũng có thể nhận ra. Nơi xa, Minh cũng phải đành gác lại câu chuyện với ông lão để nhanh chóng đến gần đây, làm cho cô gái trẻ có chút mất tự nhiên chỉnh đốn lại mái tóc hơi không quá ngăn nắp cùng qua loa dùng tay lau đi vệt nước mắt còn đọng trên mặt. Không cần đợi Minh chào hỏi, nàng bất giác tự đề nghị.
“Quân sư, chị Thục, trưởng thôn, chúng ta mau đi vào trang viện xem tình hình ra sao?” Mọi người đồng ý.
Bên trong trang viện rõ ràng mang đến cho người ta một cảm giác mới lạ. Nơi đây thật ra là một cái hồ rất lớn gồm nhiều tiểu đảo nằm rải rác khắp nơi, tạo thành một dãy những căn phòng nhỏ được nối tiếp nhau bởi những cây cầu bằng gỗ mun rất đẹp mắt. Mà những hàng dương liễu cùng bụi tre đang in bóng nghiêng dưới mặt hồ đầy những loài cá lạ đang nô đùa càng tôn thêm nét ưu tĩnh và thanh nhã vốn đã rất khác biệt so với khu nhà sàn bình dị đậm chất truyền thống ở bên ngoài. Minh nghe Âu Lan từng giải thích rằng mỗi căn phòng trên đảo đều có công dụng rất đặc biệt, có thể là chế tạo giáp da, đúc đồng rèn kiếm, lưu trữ binh thư… bao nhiêu thứ thiên kỳ bách quái, nhưng lại không hề có một căn phòng nào là phòng giành cho người sinh hoạt. Vì thế phối hợp với vòng tường cao hơn trượng (~4m) đã bám đầy rêu phong đang ẩn giấu đầy bẫy rập phía sau chúng, thì khu trang viện này hoàn toàn bảo đảm những bí mật được Khí thôn che chở biết bao đời qua.
Khung cảnh mỹ lệ tưởng như luôn luôn cuốn hút bất kỳ ánh mắt nào hôm nay lại bất ngờ không thể làm đoàn khách đang tiến vào bỏ ra một chút thời gian nào để thưởng thức nó. Trưng Trinh rảo nhanh đôi chân tinh xảo tạo nên những tiếng vang kẽo kẹt nghe rất hối hả trên chiếc cầu dài nhất nối liền từ cửa viện đến hòn đảo to nhất ở trung tâm, làm cho hàng dương liễu dưới nước liên tục bị rối loạn bởi những thân ảnh vội vàng lại đầy âu lo đang lướt ngang qua chúng. Trong hồ hiển nhiên có không ít cá, thế nhưng chúng bị một ánh mắt thâm quần cùng đôi bàn tay đang run rẩy nắm chặt dọa cho sợ đến không dám xuất hiện để chào đón khách. Một tâm trạng nặng nề từ gương mặt vốn phải rất thanh tú đầy sức sống nay mang đầy ưu tư cùng rối loạn như truyền nhiễm từ người này sang người khác, khiến cho đoàn người đang đi cũng không ai buồn nói chuyện, ngoại trừ ông Âu Khanh còn có thể giữ lấy gương mặt bình thản, mọi người ai cũng mang trên mình một nỗi lo âu khó tả.
Minh bước đi thật chậm lạc lõng đằng sau tất cả mọi người để che giấu bao nhiêu cảm xúc ngỗn ngang trong lòng. Để cho một cô bé ở lứa tuổi mười lăm mười sáu như Nhị Vương gánh vác gánh nặng dân tộc như thế này là một việc hết sức tàn nhẫn. Làm sao Minh có thể tưởng tượng được ở thời đại mà hắn đã sống, có thể có bất kỳ một cô nữ sinh nào vì lo lắng cho dân tộc mà oành vai gánh lấy trọng trách giang sơn như nàng? Lại không ai có thể hiểu và cảm nhận được nỗi xót xa trong hắn, khi mà hắn biết được cái tương lai u ám mà nàng đang phải gồng hết sức lực bản thân và tinh thần đi tranh đấu, thay vì được hưởng lấy cảnh sống an nhàn ngây thơ mà đáng ra nàng phải được hưởng.
"Vương, ông nội, mọi người..." Âu Lan chắp tay chào mọi người khi đang dọn dẹp những thứ lung tung trên cái bàn nhỏ được kê giữa căn phòng rộng rãi vốn được dùng làm phòng nghị sự trong thôn. Tiếng nói của nàng làm cho những tên cừ súy đang nhỏ to bàn tán ngồi trên những chiếc phản đặt ở hai bên phòng dừng lại. Họ ngẩng đầu xác nhận mục tiêu của câu chào, rồi nhanh chóng bọn họ cùng nhau đứng lên thi lễ “Vương, đại tướng quân, quân sư…” trước khi tuần tự tiến về chiếc bàn có đầy thẻ tre cùng chiếc khung treo đứng một tấm bản đồ bằng lụa trắng. Nàng Quốc đứng trước tấm bản đồ, nhẹ nhàng sửa lại tấm mạn che mặt, tay khẻ điểm lên vị trí Lãng Bạc mà báo.
"Vương, từ khi chúng ta rút quân ở Lãng Bạc, thám báo quân ta theo như lệnh của Đại Vương cùng Đại tướng quân cũng tăng cường dò thám khu vực này, gần đây nhất, thám báo truyền tin lại Hán quân đang có rất nhiều hành động bất thường. Trong những ngày gần đây, liên tục có nhiều nhánh Hán quân gấp rút hồi đại doanh, thế nhưng khác với những lần trước chỉ là trở về tiếp lấy quân lương cùng vật tư, lần này chúng hoàn toàn chỉ vào, không có ra. Tin tức quan trọng khác là vào vài ngày trước, có một đoàn xe thồ chở nặng được bảo vệ nghiêm ngặt tiến vào doanh, theo như chúng ta phỏng đoán, đây có thể là quân lương được chúng vận chuyển từ các quận Dự Chương, Quế Dương đưa sang. Ngoài ra, chúng cũng gia tăng tần suất hoạt động tình báo trong suốt một vùng từ Lãng Bạc đến Mê Linh. Tất cả đều cho thấy Mã Viện đang chuẩn bị một hành động lớn.”
"Tin tức ấy có mấy phần chính xác? Chị Trắc đã biết hay chưa?" Thục nương hỏi.
"Trinh thám đã gửi những gì chúng ta nhận được cho Đại Vương. Vốn dĩ chúng ta phải tốn thêm nhiều thời gian để xác minh" Âu Lan hiếm thấy nghiêm nghị hẳn lên "Thế nhưng ban trưa, khi bọn em đang tuần tr.a khu vực lúc trước bọn Hán quân bỏ chạy để lại, thì phát hiện một kẻ lạ mặt đang lòng vòng gần đấy. Vì tránh để đường đi vào thôn bị người lạ dò xét, em đã mai phục và bắt được hắn. Kết quả em nhận được hai thứ này.” Cô đưa tay đẩy hai miếng da dê còn rất mới để ngay ngắn ở góc bàn về phía Trưng Trinh.
Nhị Vương tò mò cúi người nhặt chúng lên để rồi bất ngờ mở to mắt khi thấy trên bề mặt một tấm da dê không ngờ lại ghi 《 Phục Ba thân bút》, còn trên tấm da dê còn lại thì không có đề tên người gửi. Bởi vì mấy hôm nay Âu Lan, Ruộng cùng nàng Quốc phải bù đầu chỉnh lý đám quân báo lấy được từ doanh trại quân Hán khi chúng rút đi vội vã nên hai phần thư báo này hiển nhiên đã bị bọn họ xem qua, do đó không cần dùng bội đao cắt mở sợi dây phong thư Trưng Trinh cũng có thể xem được nội dung bên trong.
Phần thư báo của Mã Viện là lời quan tâm thăm hỏi rất chân thành của y đối với việc Đặng Hồng đến “mời” Khí Thôn về Lạc Dương góp sức cho triều đình. Trong thơ y nói xa nói gần sẽ sẵn sàng tăng thêm giúp đỡ bất kỳ khi nào Đặng Hồng muốn, cũng căn dặn không biết bao nhiêu lần hắn cần ý thức được tầm quan trọng của những bí mật mà thôn có thể chiếm giữ. Đây đích thực là việc nàng không thể tự chủ xen vào, vì thế Trưng Trinh mau chóng truyền lá thư lại cho Thục nương ở sau lưng. Người sau hít một hơi thật dài sau khi đọc xong hàng tin vốn ngắn gọn, đoạn nàng tiếp tục đưa nó qua cho ông Âu Khanh mà đưa lời cảm thán.
"Thật không ngờ Mã Viện lại coi trọng thôn chúng ta như vậy! Sư phụ, nếu y nói sẵn sàng gửi thêm Hán quân đến giúp đỡ Đặng Hồng, con xem ra chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt..."
Ông lão không nói mà truyền miếng da dê cho một người trung niên đứng sau lưng ông. Người đàn ông đó tên là Âu Bách tiếp nhận bằng hai tay, thân trọng mở ra đọc thật chậm rãi hàng chữ ít ỏi, lại đọc lại mấy lần sau đó, người con cả của ông Âu Khanh mới tiếp tục truyền nó đi rồi chắp tay cung kính hỏi “Thưa cha?”
Ông Khanh nhẹ nhàng vân vê chòm râu trước ngực rồi đưa mắt nhìn về phía những đám mây đang dần kéo đến đằng xa, giọng hiển nhiên ông từ tốn đáp.
"Mây đen kéo tới, giông tố theo vào rồi thì làm gì có chỗ nào có thể tránh ướt mưa? Dù sao chúng ta cũng đã di chuyển nhiều lần, chẳng lẽ lại ngại thêm lần này nữa sao? Ngươi cứ đi chuẩn bị là được.”
"Vâng thưa cha. Như vậy con cũng xin phép. Mọi người thư lỗi rồi."
Âu Bách chững chạc đáp lời khiến ông lão vui vẻ không thôi. Từ mấy năm qua ông lão đã thôi không còn nhúng tay vào những sự vụ trong thôn mà dần dần chuyển chúng cho người con này. So với đứa em trai tuy tài hoa lại chỉ đam mê rèn chế binh khí, rõ ràng Âu Bách rất thích hợp thừa kế vị trí trưởng thôn. Nhìn hắn có thể gọn gàng ngắn nắp xắp xếp biết bao chuyện lớn nhỏ, lại chưa bao giờ trễ nãi việc quan tâm săn sóc dân thôn, ông cũng cảm thấy an ủi phần nào, cùng an tâm cho tương lai thôn sau khi mình trăm tuổi.
"Ừ, ngươi đi chuẩn bị đi thôi. Sẵn ngươi cũng chuẩn bị nghi thức tế kiếm ngày mai."
Người trung niên nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng ông, liếc nhẹ Khải Minh một chút trước khi lịch sự chắp tay chào mọi người rồi xoay người đi ra ngoài.
Trưng Trinh nhìn bóng lưng hắn khuất sau hàng dương liễu, thở dài đầy áy náy cúi đầu thưa: "Tiền bối, con thật có lỗi, để Khí thôn bị liên lụy đến."
Âu Khanh ha hả cười phất tay nói.
"Nào có, Nhị Vương không phải lo lắng như thế. Đây rõ ràng là do lão già ta năm xưa thi ân không chú ý, lại cứu phải tên giả nhân giả nghĩa Đặng Hồng mới gây ra mối họa ngày hôm nay, nào có phải là do lỗi lầm của ai khác.” hiền hòa nhìn sang Khải Minh ông tiếp tục “Vả lại ngày mai nếu Minh có thể thành công chứng thiên mệnh thì theo như tổ quy chúng ta cũng phải cử đồng toàn thôn đi theo. Đây cũng chỉ là nhất cử lưỡng tiện mà thôi.”
Thấy ông nói thế, Trưng Trinh cũng không còn gì khúc mắc, nàng lại mở cuộn da dê còn lại ra. Lần này chỉ đọc lướt qua một lượt sắc mặt nàng đã tái xanh, nàng đọc kĩ bức thư mấy lần, sau đó run rẩy đưa cho Bát Nạn Đại tướng quân. Thục nương thấy biểu hiện của nàng thì cũng trầm xuống, nàng vội đọc sơ qua thì bàn tay đã đấm mạnh xuống mặt bàn rầm một phát "Không thể nào!" Từng chữ được Thục nương gằn mạnh qua hàm răng đang nghiến chặt.
Lắc đầu buồn bã nhìn phản ứng của hai người, nàng Quốc nhìn về phía đống thẻ tre, một lúc sau, nàng thì thào giải thích.
"Sáng nay sau khi bắt được tên thư tín, chúng ta đã tiến hành tr.a hỏi hắn. Mã Viện ngoài việc hỏi thăm Khí thôn còn muốn triệu hồi Lưu An cùng Mã Phòng hồi doanh bàn việc điều binh. Cộng thêm lá thư này, chúng ta phỏng đoán.... " Nàng hơi cúi đầu mà nói bằng giọng uất hận “Trong số những người đang ở bên cạnh Đại Vương, đã có người xin hàng Hán. Họ sẵn sàng bán đứng chúng ta như ở Lãng Bạc.”
“Cái gì?”
“Có kẻ đầu Hán?”
“Bọn khốn khiếp! Lão tử mà biết là tên nào lão liều mạng với chúng!”
“Thẻo chim!”
“ Đúng, thẻo toàn bộ!”
Đến lúc này, tất cả mọi người đều hiểu vì sao Nhị Vương cùng Bát Nạn đại tướng quân thất thố như thế. Không ai có thể giữ được bình tĩnh khi nghe tin tức động trời này, từ tên Hoẵng và Âu Mạn đang gào thét hăm he, cho đến người điềm tĩnh như Sáng hai mắt cũng đã có chút phiếm hồng. Quả thực việc trong nội bộ quân Lĩnh Nam có kẻ phản bội chính là đả kích không gì có thể sánh bằng đối với bọn họ. Đặc biệt là những người thoát về từ Lãng Bạc, nơi mà rất nhiều thân nhân, bạn bè cùng thôn xóm của họ đã ngã xuống. Vốn dĩ rất nhiều binh sĩ đều cho rằng bọn họ đã hi sinh oanh liệt vì nước, lại không thể ngờ được có những kẻ vì lợi ích, quyền lực mà chà đạp lên mạng sống của những người khác. Mà làm sao có thể chịu đựng được khi biết chúng đang dự định lặp lại tràng bi kịch đó. Chúng đã quên mất lịch sử dân tộc, quên đi lòng tự hào trong mỗi người dân Lĩnh Nam, quên đi những ân đức do Hai Vương mang lại suốt thời gian qua, cùng lời hứa son sắt mà chúng từng thề nguyện ở cửa sông Hát hôm nào.
Chưa đánh đã hàng, cõng rắn cắn gà nhà, Minh buồn bã lắc đầu sau khi đọc xong bức thơ từ tay ông Âu Khanh. Trong thơ là lời nhắn dành cho tên Lưu An, người gửi bảo hắn mau chóng quay về để kịp tham gia tranh đoạt chức tiên phong, bởi vì đã có gian tế cài trong Lĩnh Nam quân báo về vị trí cùng bản đồ bố phòng của Trưng Trắc. Dân tộc Việt rất đoàn kết, dù đối đầu với bao nhiêu kẻ thù mạnh hơn vẫn hiên ngang chiến đấu đến cùng để giành lấy tự do. Nhưng truyền thống sáng chói đó vẫn không thể che đi được những vết dơ vốn quá đen tối. Trong suốt chiều dài lịch sử, không biết bao nhiêu kẻ tuy mang dòng máu Lạc Hồng vẫn không ngừng cúi đầu trước kẻ địch, tuy có biết bao tấm gương phía trước, vẫn không sao chiến thắng được tư lợi của bản thân. Đây chính là bản tính con người, cho dù thời gian có qua bao nhiêu lâu đi nữa cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
Trưng Trinh chống hai tay lên mặt bàn, những gì mọi người la hét đều không thể tới được vào tai nàng, hai mắt nàng phiếm hồng nhìn chòng chọc về phía dòng chữ Lãng Bạc được đánh dấu bị loại bỏ trên tấm bản đồ lại không hề hay biết mép da đã bị nàng nhàu nhăn nhúm đến không còn nhận rõ hình dáng. Thục nương hiểu rất rõ Trưng Trinh tuy còn nhỏ tuổi nhưng nội tâm tuyệt đối không hề thua kém chị nàng, vì thế Trinh Thục công chúa cũng chỉ đứng bên cạnh nàng từ nãy giờ, cảm thấy nàng nên bình tĩnh lại, Thục nương nhắc nhở"Trinh," Trưng Trinh nghe thế lắc đầu đáp.
"Em không sao.” rồi nàng đứng thẳng người nhìn xung quanh, đợi mọi người hơi lắng xuống nàng mới nói lớn rằng “Chư vị. Hiện tại chị Trắc còn đang chờ đợi chúng ta đến góp sức, mọi người không biết có ý kiến gì không?"
Trưng Trinh hiện giờ chính là lãnh tụ của mọi người ở đây, nghe nàng lên tiếng. Mỗi người đều tự giác yên tĩnh lại, thấy họ đang đăm chiêu suy nghĩ đối sách mãi vẫn chưa thể đóng góp được gì, Thục nương nhìn vào tấm bản đồ, nhẹ nhàng thở ra.
"Theo như kế hoạch lúc trước, chúng ta còn cần phải dẫn dụ Hán quân vòng quanh để có thể kéo dài thêm thời gian cho công sự ở Cấm Khê thêm hoàn mỹ. Nếu chúng ta không biết tin tức này, ắt sẽ bị Mã Viện chớp mất thời cơ, binh vây Cấm Khê trước khi các cánh quân ta kịp rút về, cũng sẽ đảo loạn kế hoạch phá hủy lương đạo, ba mặt giáp kích của Hoàng quân sư đặt ra."
Mọi người nghe vậy kinh nghi nhìn nàng, việc chia nhiều toán quân nhỏ để rút lui khỏi Lãng Bạc vốn là điều mà nhiều người khó hiểu, nhưng dù sao thân ở trong quân bọn họ cũng biết có những thứ nên biết, có những thứ lại không. Thục nương vừa nói như vậy không chỉ giải thích khúc mắt trong lòng họ mà còn kín đáo nói rõ nàng cũng như Nhị Vương đều tin tưởng mọi người ở đây. Điều này khiến mỗi người cảm thấy mình được tin tưởng trân trọng, tên Đào Nhất ấp úng gãi đầu nói.
“Nói, nói như vậy, Vương, đại tướng quân, quân..., quân sư, như vậy chả phải lão, lão Mã Viện đã thông báo toàn quân cẩn...,cẩn thận không nên cho, cho quân ta hội, hội…., hội binh ở đâu đấy?”
“Cấm Khê, tên đầu gỗ mục này nếu ngươi hồi hộp đến nỗi cà lăm như thế thì đừng đứng ra phát biểu gì cả, làm mất mặt lão nương!” Nhài Hương xám mặt lao ra từ trong đoàn người, vừa nhéo tai hắn lôi về vừa nói, hình ảnh ngộ nghỉnh thú vị cùng bản mặt ngây ngô đau đớn của tên Đào Nhất làm khóe miệng nhiều người vô tình hiện lên ý cười, nhờ vậy mà không khí trong căn phòng chợt bớt đi mấy phần ngột ngạt.
Thục nương kín đáo cho nàng một ánh mắt cổ vũ rồi tiếp.
"Vì thế, việc chúng ta nhận được tin tức này thật ra là một điều hết sức may mắn. Trong tín báo y gửi cho Đặng Hồng cùng quân lệnh mà y giao cho Lưu An cùng Mã Phòng đều không hề nhắc đến Cấm Khê. Điều này chứng tỏ sắp tới y sẽ có một loạt hành động nguy hiểm và bí mật đến không ngờ. Nay chúng ta may mắn nhận được thư tín nên có thể phỏng đoán được phần nào y định làm gì mà sắp xếp đề phòng cho thích hợp. Mọi người mời xem" Đoạn nàng chỉ vào Cấm Khê mà nói
“Cấm Khê tên cũng như địa hình, cụ kỳ hiểm trở, vốn có nhiều vùng trũng lại không thiếu đồi núi, rất thích hợp ém quân cùng chiến đầu lâu dài. Xung quanh lại có hai dòng sông Đốc - Hoài chính là hai bức tường chắn vững chải, rất thích hợp cho chúng ta xây thành lũy cùng công sự. Đã thế vùng này lại có nhiều đường nhỏ bí mật len lỏi ra sau lưng địch, thích hợp cho chúng ta quấy rối hậu phương địch." Nghe đến đây Sáng cũng gật gù phân tích
"Nay Mã Viện đã có nội gián góp sức, ta e rằng hắn cũng đã biết được bí mật của Cấm Khê. Nếu hắn sớm cho binh vây Cấm Khê, tuyệt đối sẽ cho trọng binh đóng giữ đường nhỏ chặt đứt cơ hội cho quân ta phản công. Hoặc hắn có thể lừa cho quân ta xuất quân rồi bao vây tiêu diệt, thậm chí trực tiếp dùng chúng để đánh lén chúng ta."
Trưng Trinh nghe vậy chau mày hỏi: "Như vậy chúng ta hiện giờ phải làm sao?".
Thục nương rời mắt khỏi mặt bản đồ, nhẹ nhàng nhìn từng người mà nói.
"Chuyện gian tế mật báo vị trí của Đại Vương hiển nhiên đã làm xáo trộn kế hoạch của chúng ta, đồng thời cũng đẩy chúng ta vào tình thế nguy hiểm. Tuy nhiên chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra, chúng ta không thể thay đổi nó. Thay vào đó, chúng ta nên suy xét đối sách thì hợp lý hơn.
Chúng ta cần mau chóng xuất phát, cướp lấy trước khi Hán quân khởi binh mà thông báo các cánh quân đang còn phân tản mau chóng hội binh Cấm Khê. Đồng thời càng nhanh càng tốt đến đó hỗ trợ Đại Vương, kịp thời đóng giữ vị trí quan trọng. Chuẩn bị đón đánh Mã Viện"
Đoạn nàng nắm chặt tay la lên.
"Lần này chúng ta nhất định đập tan bọn hắn ở Cấm Khê."
"Đúng, chúng ta quyết tử chiến ở Cấm Khê!"
"Đúng!"
Trong phòng không khí xục xôi đứng dậy, nhiều vị cừ súy không kiềm chế được bật dậy nắm chặt tay quyết tâm. Mọi người chiến ý hừng hực, hận không thể lập tức bay đến tử chiến với Hán quân ở Cấm Khê.
"Vương, đại tướng quân, Cấm Khê không thể thủ!"