Chương 21: Trở Về & Bảng

Sau khi thông qua một loạt các loại Thuật thức hoặc công nghệ dò xét, trinh sát, khử độc, đo mức độ ô nhiễm, Nguyễn Trường Sinh rốt cuộc thông qua kiểm tra.
Việc xâm nhập thế giới, vị diện khác đều sẽ khiến bản thân bị thế giới đó “ô nhiễm”.


Tùy sự khác biệt về pháp tắc và mức năng lượng của mỗi vị diện, tốc độ ô nhiễm và hình thái ô nhiễm cũng có biểu hiện khác biệt.
Nhẹ thì bị đồng hóa, nặng thì bị nhiễu sóng.


Chuyện chữa trị, giải quyết ô nhiễm ở tầm thấp thì dễ dàng, nhưng nếu bị ô nhiễm ở tầm trung và cao thì rất khó khăn và phức tạp.


Tại thế giới màu xám tro kia, hắn chỉ sinh tồn hơn mười hai tiếng, đồng thời bản thân không để bị cảm nhiễm bởi thứ gì nên nhân viên y tế chỉ cần dùng Thuật thức “tẩy độc” cho hắn một lần là xong.


Nguyễn Trường Sinh tiếp tục theo hàng người đi sang khu bên cạnh để chữa thương, giải quyết ô nhiễm và ăn uống nghỉ ngơi.
‘Rất tốt, ngón tay vàng không có bị phát hiện.’
Nhân viên kiểm tr.a và nhân viên y tế đều không dò xét được Đạo Chủng, nên hắn đã có thể thở phào một hơi.


Ngoài ra, bọn họ còn thuận tay dùng Thuật thức tẩy sạch bụi bẩn trên thân thể và quần áo của hắn luôn, rất tuyệt vời.
Trong một góc của sân trường.
Hiệu trưởng Lý đang nghiêm túc cùng đội chấp pháp nói chuyện.


available on google playdownload on app store


Hắn rất tức giận, vì các học sinh của mình lại trở thành nạn nhân của một âm mưu khủng bố như vậy, thậm chí còn ch.ết rất nhiều người.
“Các vị đã tìm được nguyên nhân của sự việc chưa?”
Hiệu trưởng hỏi giọng đanh thép.


Đứng bên cạnh, xảo diệu thay, vị đội trưởng của đội chấp pháp vốn từng là học sinh của trường đã vội kính cẩn trả lời:
“Đã hoàn thành dò xét, Thức Tỉnh Cơ Bàn bị động tay động chân, nên các học sinh được thức tỉnh hôm nay đều bị đánh dấu.


Những nhân viên liên quan đến Thức Tỉnh Cơ Bàn đều đã bị tạm giam để điều tra.”
Hơi ngừng lại một giây, đội trưởng tiết lộ một chút thông tin:
“Tuy nhiên, sự việc xảy ra không chỉ riêng tại đây, nó còn diễn ra tại tất cả các nơi trên toàn bộ thế giới.


Các ban ngành của quốc gia Nam Ninh chúng ta đang tức tốc giải quyết hậu quả.”
Nghe vậy, ánh mắt hơi cụp xuống, hiệu trưởng Lý thở dài nói:
“Nghiêm trọng đến vậy sao?”
“Xin ngài hãy yên tâm, toàn bộ lực lượng của quốc gia đã được huy động, chẳng mấy chốc sự kiện này sẽ được giải quyết.”


Cùng vị chấp pháp giả trao đổi thêm một lát, tới khi tất cả các học sinh đã được kiểm tra, chữa trị và ăn uống đầy đủ, hai người nhanh chóng bước tới bục sân khấu tại trung tâm.


Hiện tại là hơn bốn giờ chiều, dù sinh tồn hơn mười hai tiếng trong thế giới kia, nhưng tại hành tinh Trạm Lam, thời gian mới chỉ trôi qua hơn một tiếng đồng hồ.
Sau khi ra tủ đồ lấy cặp sách, rời khỏi trường và bước tới điểm dừng xe bus, ánh mắt của Nguyễn Trường Sinh vô tình lướt qua một vị trí.


Ký hiệu hàm răng nanh máu trên mu bàn tay trái vẫn tồn tại ở đó, nên hắn rõ ràng chuyện này còn chưa xong.
Vừa nãy, trước khi trấn an học sinh rồi cho tất cả ra về, chấp pháp giả đã dặn dò mọi người tạm thời giữ kín chuyện hôm nay.


Ngày mai lên trường, giáo viên và nhân viên chính phủ sẽ giải thích tường tận, sau đó khác có hình thức xử lý vụ việc đầy đủ.
Mặc dù mong muốn được ngay lập tức biết rõ tất cả sự tình, nhưng Nguyễn Trường Sinh đành bất đắc dĩ tuân theo.


Không tuân theo thì làm sao? Hắn đè được đầu mấy vị chấp pháp giả ra để tr.a hỏi chắc?
Nguyễn Trường Sinh tạm thời gác lại sự tình, bởi vì, xe bus đã đến.
Chiều tà, trời trong, ánh nắng của mùa thu đã không còn gay gắt.


Từng tia nắng xen qua kẽ lá vàng rơi trên những con đường và mái hiên, khiến thành phố như khoác lên một tấm áo lụa mỏng lấm tấm ánh hoàng kim.


Tấm áo lụa như phản xạ khung màu lên khuôn mặt của Nguyễn Trường Sinh, khiến hắn phải lấy tay che đậy ánh nắng, đồng thời nhanh nhẹn bước lên xe bus tự động, một tay liền giơ thẻ tín dụng ra.


Ngồi xuống ghế và nhìn ra khung cảnh thành phố tuyệt đẹp bên ngoài, tâm thần căng thẳng được làm dịu, hắn có cảm giác tựa như vừa đi qua mấy đời.


Phảng phất tất cả những trải nghiệm Nguyễn Trường Sinh vừa gặp phải ở thế giới kia đều chỉ là ảo giác, nếu không phải trên tay hắn đang cầm cây thủ trượng đầu rồng…


Trang phục của Nguyễn Trường Sinh đã lại được đổi trở về đồng phục học sinh, dù sao nhà trường còn có rất nhiều đồng phục dự phòng.
Thế giới toàn dân văn minh siêu phàm nha, đồng phục làm từ nguyên liệu thường, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.


Lúc này, lượng người trên xe bus khá vắng vẻ, chỉ đa phần là những học sinh tan học hoặc một số người mặc thường phục rẻ tiền.
Nhưng không khí bình yên, nhàn tản lại cho Nguyễn Trường Sinh cảm giác thoải mái phần nào, hoàn toàn trái ngược với không khí trầm trọng buổi sáng.


Những người mặc trang phục chính thức trên tuyến xe bus cùng hắn sáng nay đa phần là những nhân viên, công nhân tầng dưới chót của các tập đoàn, công ty.
Còn nguyên nhân tại sao hắn khẳng định như vậy?


Bởi vì trong xã hội quốc gia Nam Ninh, xe bus tự động là hình thức phúc lợi mà quốc gia dành cho bộ phận học sinh và tầng lớp những người thu có nhập thấp, nên chi phí của xe bus rất rẻ.


Còn tầng lớp thu nhập cao hơn đều dư thừa khả năng chi trả cho việc mua hoặc thuê xe bay tư nhân tự động, việc bọn họ coi thường xe bus tự động đã trở thành một loại văn hóa .
Dù sao Nguyễn Trường Sinh cũng không thèm coi trọng mấy cái văn hóa vớ vẩn ấy, miễn thực dụng với hắn là được.


Hắn chưa đến tuổi pháp luật cho phép tự kiếm tiền và đang phải sống bằng tiền dành dụm, nên tất nhiên hắn cùng thuộc tầng lớp “Kỵ sĩ xe bus” rồi.
Ba mẹ hắn đã mất từ ba năm trước, hắn được một vị họ hàng xa của nhà mẹ đẻ tại cố đô nhận làm người giám hộ.


Vị giám hộ hắn chưa từng thấy mặt này đã cuỗm đi một số lớn tài sản trong ngân hàng mà ba mẹ hắn để lại, nhưng ít ra cũng còn chút tình người, có chừa lại cho hắn một chút, vừa đủ để Nguyễn Trường Sinh tu luyện và sinh hoạt tới năm mười tám tuổi.


Làm người hai đời, Nguyễn Trường Sinh cũng không trách móc gì vị họ hàng xa đó.


Vì hắn biết, nếu không có người giám hộ, hắn sẽ bị bắt buộc đưa tới cô nhi viện, như thế tài sản của ba mẹ hắn cùng chính hắn còn phải gặp bóc lột thậm tệ hơn, xã hội này cũng không phải thế giới cổ tích, không quang minh như những gì mà hắn tưởng tượng khi còn dưới mười tuổi.


Cho nên đây là giao dịch đôi bên cùng có lợi, không ai nợ ai.
Cho dù sau này có gặp nhau, Nguyễn Trường Sinh có thể thoải mái mà tỏ ra không quen biết, không đếm xỉa.
Trong khoảng thời gian ngẫm nghĩ về quá khứ, tuyến xe bus đã đến điểm dừng chân gần nhà.


Ngốc mao đung đưa nhẹ nhàng, xốc lại tinh thần mỏi mệt, hắn bước chân gọn gàng xuống xe, sau đó phóng đi như bay về “căn cứ”.
“Ta về rồi đây.”
Mở cửa nhà rồi đi vào, hắn liền nhìn thấy Gỗ Mun đang ngồi trên ghế sofa xem TV.


Nghe thấy cửa mở cùng tiếng nói của hắn, hai tai Gỗ Mun hơi rung, ánh mắt của nó quay lại nhìn Nguyễn Trường Sinh, kêu lên một tiếng chào:
“Meow!”
Hắn bước tới gần, vuốt nó vài cái để xả stress, sau đó chỉnh lại chiếc khăn quàng nhỏ màu đỏ hình tam giác đang treo trên cổ Gỗ Mun sao cho đẹp.


Mèo đen quay đầu nhìn hắn, biểu cảm ghét bỏ.
“Ngao ô.”
Con sen mau mau cút ngay, đừng có làm phiền trẫm xem TV.
Nhìn thấy nó đang tiếp tục theo dõi chương trình thế giới động vật, mà Nguyễn Trường Sinh cũng đã rã rời về cả thể xác lẫn tinh thần, cho nên hiện tại không tiện chơi đùa cùng nó.


“Ngươi không biết hôm nay ta đã trải qua những thứ gì đâu, mà thôi, để tối ta kể cho ngươi sau.”
Không thèm chấp nhặt với Gỗ Mun, hắn liền đi cất balo và thay quần áo.
Uống hết một cốc nước lọc, Nguyễn Trường Sinh lên phòng ngủ và ngã xuống chiếc giường mềm mại.


Bây giờ hắn mới thực sự có thời gian rảnh để suy nghĩ kỹ về Đạo Chủng.
Ý thức của hắn chui vào trong tận cùng tâm trí, Nguyễn Trường Sinh kiểm tr.a lại từng năng lực của ngón tay vàng.


Trong lúc ngẫm nghĩ thêm cách khai phát tác dụng đầu tiên: chiếu rõ tất cả trạng thái của chủ thể theo tâm ý, hắn chợt nảy ra một ý tưởng thú vị!
“Như vậy thì…”
Hơi nghĩ ngợi, Nguyễn Trường Sinh liền điều khiển Đạo Chủng.
Những tia sáng trong tâm trí bắt đầu dung hợp lại với nhau.


Cuối cùng, chúng hình thành bảng trạng thái và hiện lên giác mạc của hắn:
Nguyễn Trường Sinh
Tuổi: 15/100
Trạng thái: Khỏe mạnh
Đạo Chủng: Cấp 1
『Năng lực』:
Cấp 1: Siêu Trí Lực Lv1
Cấp 2: (Chưa mở khóa)
Cấp 3: (Chưa mở khóa)
Cấp 5: (Chưa mở khóa)

Linh Tố Sư: Cấp 0 (Dưỡng Thể)


R2: Ám (35%) Âm (27%)...
Đặc Chất: Chưởng Khống Nhập Vi (Cấp B)
『Công pháp』:
Minh Tưởng (Tinh thông)
『Thuật thức』:
Cơ Sở Thể Thuật (Tinh thông)
『Học thức』:
Luyện Kim Cơ Sở (Sơ hiểu)

Bởi tâm lý quấy phá, hắn đã biến hóa hình thái của Đạo Chủng thành bảng trạng thái nhân vật.


Dù sao Nguyễn Trường Sinh chỉ nghĩ ra một cách tốt nhất để nâng cao hiệu suất, đồng thời tăng cường thêm tính tích cực và động lực cho bản thân, đó chính là số liệu hóa trạng thái.
Chỉ cần nhìn thấy trạng thái của bản thân tăng lên mỗi ngày, là ai cũng sẽ năng động tích cực.


Minh Tưởng và Cơ Sở Thể Thuật là hai môn đánh tạo cơ sở mà hắn được dạy ở trường cấp 2 từ năm mười một tuổi.


Học thức về Luyện Kim là Nguyễn Trường Sinh đọc sách và học lỏm được một chút từ mẹ hắn, nhưng đây là loại tri thức có nhiều yếu tố siêu phàm nên trước đây hắn không thể nào học nổi.


Một số kỹ xảo như Nghe âm biện hình hay các loại học thức về khoa học kỹ thuật không được hiện trong bảng bởi vì bản thân chúng chưa phải là năng lực siêu phàm, cho nên bảng trạng thái không ghi nhận.
‘À đúng rồi, số liệu hóa trạng thái thì sao có thể thiếu độ thuần thục được cơ chứ.’


Truyền đạt ý muốn của mình cho Đạo Chủng xong, hắn xem lại bảng trạng thái:
Nguyễn Trường Sinh
Tuổi: 15/100
Trạng thái: Khỏe mạnh
Đạo Chủng: Cấp 1 (5%)
『Năng lực』:
Cấp 1: Siêu Trí Lực Lv1
Cấp 2: (Chưa mở khóa)
Cấp 3: (Chưa mở khóa)
Cấp 5: (Chưa mở khóa)

Linh Tố Sư: Cấp 0 (Dưỡng Thể) (0%)


R2: Ám (35%) Âm (27%)...
Đặc Chất: Chưởng Khống Nhập Vi (Cấp B)
『Công pháp』:
Minh Tưởng (Tinh thông) (22%)
『Thuật thức』:
Cơ Sở Thể Thuật (Tinh thông) (31%)
『Học thức』:
Luyện Kim Cơ Sở (Sơ hiểu) (3%)

Siêu Trí Lực Lv1 (Bị động/Chủ động)






Truyện liên quan