Chương 33: Đấu Tập

Nghe thấy tên mình, Lý Toàn Hưng phấn khởi bước nhanh tới khoảng trống sân tập và chờ đợi đối thủ của mình.
‘Cuối cùng hôm nay cũng có bao cát di động để tập đánh’ trong lòng hắn hung hăng nghĩ.
“ — Nguyễn Trường Sinh!”


Ngay lúc giáo viên thể chất đọc xong, cả lớp liền di chuyển ánh mắt về phía xung quanh, muốn tìm kiếm người vừa bị đọc tên.
Khi thấy một nam sinh ăn mặc gọn gàng, có mái tóc đen hơi rối cùng một chiếc ngốc mao trên đầu đang đi ra khỏi hàng, mọi người mới rõ ràng hắn là Nguyễn Trường Sinh.


Dù sao ở trong lớp, Nguyễn Trường Sinh rất điệu thấp, kín tiếng, mà ngoại hình hay khuôn mặt của hắn chỉ trên mức trung bình một chút, tuy khá ưa nhìn nhưng không mấy nổi bật, vứt vào đám đông là không có người để ý.
Trước lúc ra khỏi hàng, Khỉ Con lo lắng nói:


“Cẩn thận nha Cục Đá, tên Lý Toàn Hưng này xấu tính vô cùng.”
Ra hiệu bảo Khỉ Con yên tâm, cả đời này cái gì Nguyễn Trường Sinh cũng thiếu, chỉ duy nhất không thiếu cẩn thận.


Dưới những ánh nhìn soi mói, đồng tình, thậm chí cười trên nỗi đau người khác, hắn bước tới trước mặt Lý Toàn Hưng.
Kẻ sau đang nhìn hắn với biểu cảm như nhìn thấy món đồ chơi mới, nóng lòng muốn thử.


Việc đấu tập luôn là chương trình học tập quen thuộc từ thời cấp hai, Nguyễn Trường Sinh đã trải qua nhiều lần, nhưng lần này khác với mọi khi.


available on google playdownload on app store


Bởi vì Cơ Sở Thể Thuật có lực sát thương thấp hơn nhiều so với Cao Đẳng Thể Thuật, cộng với một vấn đề đang đứng trước mặt hắn, đối thủ chính là tên Lý Toàn Hưng.


Kẻ này chắc chắn sẽ không biết võ đức hay nương tay trong đấu tập là thứ gì, dù có giáo viên đứng đó trông chừng, còn có đồ phòng hộ bảo vệ, nhưng chúng là vật phẩm bình thường, chỉ có chút tác dụng giảm xóc.


Nếu không cẩn thận chắc chắn hắn vẫn phải chịu thương tích, thậm chí trọng thương.
Nguyễn Trường Sinh đã tính đến việc làm sao để thua “ổn” nhất có thể.
Mặc dù hắn muốn đê điều, thắng thua trong đấu tập đối với hắn không quan trọng, nhưng không có nghĩa hắn muốn chịu thương tổn.


Sau khi cả hai đứng cách nhau năm mét trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, giáo viên Vũ Anh Tuấn từ trong túi quần lấy ra một đồng tiền càn khôn, bên ngoài hình tròn đại diện cho trời, bên trong hình vuông đại diện cho đất.


Đây là vật phẩm thường được trọng tài dùng để bắt đầu trận đấu, nó mang ý nghĩa chúc phúc cho sự vững bền và phát triển, tiến bộ không ngừng.
Đồng thời cũng là lời chúc phúc dành cho các Linh Tố Sư.
Vị giáo viên đứng ở giữa và thông báo với hai người:


“Khi đồng tiền chạm xuống đất cũng là lúc cuộc chiến bắt đầu, các ngươi nhớ phải tuân theo quy tắc đấu tập.”
Sau đó ném tiền càn khôn lên không và tránh ra xa.
Đồng tiền xoay tít trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống.
Keng!


Tiếng đồng tiền chạm đất vang lên, Lý Toàn Hưng đã nghiêng người về phía trước, gót chân rời khỏi mặt đất, mu bàn chân dậm mạnh xuống khiến mặt đất nứt toác!
Thuấn!
Hắn cực nhanh lao tới, dùng tay phải hung hăng tung ra nắm đấm mang theo sức ép phả tới mặt Nguyễn Trường Sinh!


Cảm nhận được sức gió áp tới gần, đại não Nguyễn Trường Sinh ngay lập tức phân tích được mức độ chênh lệch sức mạnh giữa hai bên.


Hắn cho ra kết luận rằng, Đặc Chất cấp A của Lý Toàn Hưng chắc chắn thuộc loại tăng phúc thể chất vô cùng lớn, nếu không sự chênh lệch về thể chất không thể to lớn đến vậy.


‘Không thể cường chống’ quyết định xong phương án hành động, Nguyễn Trường Sinh tiêu hao tâm thần kích hoạt Chưởng Khống Nhập Vi, thân thể hắn nhanh chóng làm ra động tác né tránh.
Nhu!


Đầu hắn như quỷ mị nghiêng sang trái, cơ thể đồng thời xoay nhẹ sang phải, một chân đạp về phía sau tránh né được cú đấm trong gang tấc!
Khi Lý Toàn Hưng chưa kịp đổi động tác nên xuất hiện sơ hở, lúc này nách hắn đã lộ ra.
Nguyễn Trường Sinh trùng thấp người xuống, nhân cơ hội ra đòn.


Thuấn • Thốn Quyền!
Cánh tay phải vừa gập ngay lập tức ra động tác.
Nắm quyền!
Tụ lực!
Cực tốc phát đòn!
Vút!
Đồng tử Lý Toàn Hưng tức khắc co rút lại.
Đùng!


Lúc nắm đấm của Nguyễn Trường Sinh chạm vào thân thể Lý Toàn Hưng, hắn liền có cảm giác như mình đang đấm vào tấm sắt dày vừa cứng.


Biết tình huống không ổn, Nguyễn Trường Sinh tức khắc bật về phía sau, tránh được cú gạt ngang mang theo tiếng xé gió vừa mới xuất hiện trước mặt cùng đôi mắt phẫn nộ của kẻ địch.

Vốn tưởng rằng hôm nay, hắn - Lý Toàn Hưng gặp được một bao cát di động, ai ngờ suýt chút nữa lật xe!


Nếu không phải hắn nhanh trí kịp sử dụng Kính thì trận đấu đã sớm kết thúc chóng vánh.
Thu hồi lòng khinh thường, thái độ của hắn chuyển từ đùa cợt sang nghiêm túc, ánh mắt vẫn còn đọng lại sự phẫn nộ.
Lý Toàn Hưng tiếp tục lao tới!


Hắn không ngừng lấy nắm đấm, cùi chỏ, cánh tay như bão táp mưa sa đánh tới những vị trí chí mạng của Nguyễn Trường Sinh, không cho hắn một chút cơ hội phản đòn!


Cả lớp nhìn cảnh chiến đấu trước mắt mà ngạc nhiên vô cùng, mặc dù Nguyễn Trường Sinh đang ở thế yếu, phải liên tục né tránh hoặc chống đỡ các đòn tấn công đang phạm vào quy định đấu tập của Lý Toàn Hưng.


Nhưng không thể phủ nhận rằng trong lớp xuất hiện một vị thể thuật nhân tài, dù Nguyễn Trường Sinh sắp thua đi nữa, nhưng cũng phải nhìn hắn đang đánh với ai.
Kia là một vị anh tài có Đặc Chất cấp A, còn là Đặc Chất chuyên tăng phúc cơ thể, Cao Đẳng Thể Thuật đều bước vào giai đoạn Thuần thục.


Trong lớp 10-2 này dám nói thắng được Lý Toàn Hưng, chắc chỉ có vị nữ lớp trưởng mà thôi.
Dù Lý Toàn Hưng đã phạm quy, nhưng giáo viên thể chất Vũ Anh Tuấn tạm thời không có ý định ngăn chặn.


Ngược lại với cái nhìn của cả lớp, vị giáo viên này đang vô cùng thưởng thức quan sát Nguyễn Trường Sinh.
Mỗi bước đi, mỗi động tác né tránh, đón đỡ của của thiếu niên đều vô cùng gọn gàng, chính xác và tốn ít sức lực nhất có thể.


Giáo viên thậm chí thấy được hắn đang lấy kỹ xảo tá lực, dùng cánh tay và mu bàn tay gạt đi đa phần lực đánh của đối thủ, một bộ phận lực đánh còn lại được cơ thể đàn hồi và truyền xuống mặt đất.


Đây chính là phương thức áp dụng khá cao thâm của thức Nhu trong Cao Đẳng Thể Thuật, chỉ trong một tuần mà thể thuật có thể đạt đến mức độ ấy, vị học sinh này thật sự thâm tàng bất lộ.
Giáo viên tin rằng, với năng lực như vậy, Nguyễn Trường Sinh không thể dễ dàng thua như thế được.


Mặc dù lấy thức Nhu không ngừng giảm đi lực đòn đánh tác động tới thân thể, tay của Nguyễn Trường Sinh đã bắt đầu tê dại.
Sức mạnh thể chất của hắn quá chênh lệch với Lý Toàn Hưng.


“Chiêu thức thật buồn nôn, nhưng vẫn chỉ là châu chấu đá xe mà thôi, để xem ngươi có thể chịu đựng thêm được bao lâu” giọng nói mỉa mai với biểu cảm khó chịu của Lý Toàn Hưng vang lên, thân thể hắn tiến công càng cuồng dã .


Bỏ qua những lời rác rưởi của Lý Toàn Hưng, Nguyễn Trường Sinh đã quan sát kỹ tin tức cùng tính cách của đối thủ, có thể chuẩn bị sẵn sàng để diễn một vở kịch “tuy bại mà vinh”.


Nhưng không hiểu sao, trận đấu tập nguy hiểm này lại khiến tâm trí hắn như bùng lên một ngọn lửa, làm hắn cảm thấy vô cùng phấn khích, Nguyễn Trường Sinh không ngờ rằng một trận đấu sinh tử lại thú vị đến vậy.
Cảm giác này…thật đột ngột.


‘Đây là lần thứ hai rồi!’ khóe miệng hắn hơi nhếch.
Lần thứ nhất có biểu hiện như vậy là khi đánh với Dị Hình ma sói trong dinh thự bỏ hoang…
Có lẽ là ánh mắt, lời nói và các đòn đánh chí mạng, không coi sinh mệnh người khác ra gì của Lý Toàn Hưng khiến hắn chán ghét, tức giận.


Hoặc có lẽ, tình huống sinh mệnh du quan làm Nguyễn Trường Sinh cảm thấy…hưng phấn, vui vẻ?
Mặc kệ lý do gì, điều hắn muốn ở thời điểm hiện tại đã thay đổi!
Hắn, Nguyễn Trường Sinh, muốn cho tên Lý Toàn Hưng này một bài học thích đáng!


Sau một thời gian chiến đấu ngắn ngủi, khi đã phân tích rõ ràng kẻ địch, hắn quyết định thu lưới.
‘Tới rồi!’
Phần phật!
Lý Toàn Hưng theo thói quen giơ tay đấm ngang.
Thấy vậy, Nguyễn Trường Sinh lùi nhẹ một bước và nghiêng người cúi xuống, một chân ghì chặt xuống đất làm trọng tâm.


Tụ lực!
Vặn eo!
Chân kia của hắn bật vút lên!
Một đòn xoay người ba trăm sáu mươi độ đá mạnh vào đầu kẻ địch được hắn thực hiện.
Ám • Chuyển Luân Cước!


Đây là một thức đá xoáy mướn tốc độ ly tâm cùng phương pháp phát lực của thức Ám, có tác dụng xuyên thấu phòng ngự đối tượng.
Oành!!!
Cú đá có thể chấn vỡ mặt tường tạo nên gợn sóng trập trùng!


Nhưng cảm nhận tin tức của chân hắn khi chạm vào Lý Toàn Hưng, trong lòng Nguyễn Trường Sinh không chút nào ngạc nhiên, ‘quả như thế’.
Ngay lập tức hắn co chân vừa đá lại, một tay nghiêng xuống đỡ lấy trọng tâm thân thể, hai chân liền duỗi ra và đạp mạnh vào ngực kẻ địch, mượn phản lực phi thân về phía sau.


Trong lúc bay, Nguyễn Trường Sinh tinh xảo lộn một vòng để bàn chân tiếp lấy mặt đất.
Đặc Chất cấp A của đối thủ thật phiền phức, ngoại bộ và nội tạng đều được tăng phúc vô cùng toàn diện khiến thức Ám của hắn không có nhiều tác dụng.


Phía đối diện, Lý Toàn Hưng lúc này đang vô cùng điên cuồng.
Hắn bị đánh mặt, đánh mặt! Thậm chí bị đánh ngay trước mặt nữ thần của hắn!
Nếu không phải hắn kịp kích hoạt năng lực Đặc Chất giúp tăng cường thêm một vòng thể chất, tình huống còn nhục nhã hơn thế nữa!


Không kịp sờ lấy một bên mặt bắt đầu sưng vù, ánh mắt Lý Toàn Hưng như dã thú nhìn kẻ vừa gây ra tai họa cho mình đang phi thân về phía sau.


Quanh thân hắn tỏa ra gợn sóng đỏ máu, gần như mất hết lý trí, xung quanh mặt đất nứt vỡ bởi sức đạp của bàn chân, Lý Toàn Hưng xé gió phi thẳng về phía trước như một mũi tên!
Khuôn mặt man dại gào thét, đồng thời đánh ra tuyệt chiêu áp đáy hòm!


Cánh tay đỏ lừ của Lý Toàn Hưng phồng to vô cùng dị dạng, gân mạch và cơ bắp nổi lên chằng chịt, tạo cảm giác áp bách đầy khủng khiếp.
Kính • Phá Quân!
Dù cú đấm tạo thành từng tiếng rít còn cách Nguyễn Trường Sinh gang tấc, nhưng sức gió ma sát đã khiến toàn thân hắn đau nhức dữ dội!


Cả lớp đều thốt lên sợ hãi, Khỉ Con muốn lao lên mà không kịp.
Giáo viên thể chất Vũ Anh Tuấn gắt gao nhìn tình huống, hai chân đã vận lên Thuấn, chuẩn bị cấp tốc lao vào cứu trợ.






Truyện liên quan