Chương 37: Xung Đột
“Không bao giờ có chuyện Nguyễn Minh Hoàng này lật xe, nhất quyết không!”
Nói xong câu phản bác, Khỉ Con lập tức quay xe:
“...Có thời gian rảnh nhớ chỉ đạo tiếp cho ta.
Tuy Thuấn đã tới giai đoạn Thuần thục, nhưng ta cảm thấy vẫn chưa đủ lắm.
Dù sao chạy trốn luôn là kỹ năng bảo mệnh thiết yếu nha!”
Nguyễn Trường Sinh: “...”
Từ mấy tuần trước, Nguyễn Trường Sinh đều dành chút thời gian rảnh chỉ điểm Khỉ Con về Cao Đẳng Thể Thuật, đặc biệt là thức Thuấn.
Vì Khỉ Con không có mấy hứng thú với ba thức còn lại, nên hắn chủ yếu chỉ đạo Khỉ Con thức này.
Sau khi nghe hắn phân chia các giai đoạn của Công pháp, Thuật thức, Khỉ Con cũng không cho rằng chuyện này vớ vẩn.
Ngược lại, Nguyễn Trường Sinh còn nhớ, lúc hắn giảng giải và biểu diễn xong từng giai đoạn, hai mắt thằng này liền nổi lên tinh tinh, miệng thì không ngừng kêu “Oa! Quá khốc huyễn. Ta thích!”
Độ tuổi chuunibyou nha, có thể lý giải…
Không nghĩ lại chuyện cũ nữa, hắn trả lời ngắn gọn:
“Biết!
Cũng sắp đến giờ vào lớp rồi, chúng ta đi thôi.”
Khi cả hai đang trên đường về lớp, tai Khỉ Con chợt giật giật, hắn nghe thấy được tiếng gì đó nên vội ngăn lại Nguyễn Trường Sinh:
“Khoan đã, ở phía bên kia có vụ đánh nhau, chúng ta tới xem chút đi.”
Lấy điện thoại ra nhìn, còn hơn năm phút thì hết giờ nghỉ, Nguyễn Trường Sinh miễn cưỡng đồng ý:
“Được, nhưng ba phút thôi đấy.”
Sau đó hắn cùng Khỉ Con chạy chậm tới thao trường - địa điểm đang diễn ra tranh chấp.
…
“Võ Tiểu Phàm!
Ngươi đừng nghĩ rằng hiện tại có thể đánh thắng chúng ta thì ngon.
Đợi khi lên cấp 1, Loại R2 cấp D với Đặc Chất chỉ cấp F như ngươi sẽ biết thế nào là tuyệt vọng.”
Một tên nam sinh đang đau đớn ôm lấy ngực, hắn giận dữ mở miệng hét lớn.
Đằng sau hắn là bốn nam sinh khác, trong đó có hai người bị thương. Tất cả đều có biểu cảm căm thù, đồng thời ánh mắt hiện lên vẻ e dè.
Một tên đang bị thương cũng chêm vào:
“Có khi chẳng cần lên cấp 1, với Đặc chất F như thế, hắn đã phải phơi thây trong Tro Tàn Giới rồi ấy chứ!”
Đối diện bọn họ là một thiếu niên tóc ngắn có vóc dáng cao lớn, mày kiếm, mắt sáng, khuôn mặt tuấn lãng phi phàm.
Theo làn gió thổi nhẹ mái tóc, ánh mắt Võ Tiểu Phàm băng lãnh tới cực điểm.
Hắn lạnh lùng nói:
“Tuyệt vọng hay không thì ta không biết.
Nhưng chắc chắn các ngươi bây giờ phải rất tuyệt vọng, vì từng người các ngươi thắng không nổi một kẻ chỉ có đặc chất cấp F như ta.
Còn lại hai tên chưa đánh, muốn lên thì lên cùng lúc đi, đỡ cho ta phải mất thời gian, nếu sợ không dám thì mau mau cút!”
Thấy Võ Tiểu Phàm mở miệng kiêu ngạo như vậy, học sinh xung quanh lập tức xôn xao.
Đặng Ngọc Mai đang đứng ở gần đó, trong lòng thầm mắng ‘Tên đần, còn muốn sính cường làm gì không biết?’ nhưng thân hình cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không tự chủ toát lên vẻ lo lắng,
“Thật ngạo mạn, còn đòi một đánh hai.”
“Hắn không sợ sau này lên cấp sẽ bị bọn họ trả thù sao?”
“Chắc gì hắn đã có sau này?”
“Hiện tại kiêu ngạo bao nhiêu, tương lai nhục nhã bấy nhiêu.”
Đa số nam sinh đều lắc đầu, thấp giọng thảo luận.
Biểu cảm cùng ánh mắt đố kị, chán ghét, khinh thường và chê cười của bọn họ đều hướng về phía Võ Tiểu Phàm.
Còn các nữ sinh lại nhìn hắn với ánh mắt tiếc hận, mê luyến.
Mặc dù tiềm lực của Võ Tiểu Phàm rất thấp, nhưng bù lại hắn có ngoại hình đẹp trai ngời ngời nên rất được phái nữ yêu thích, phái nam đố kị.
Thêm vào đó là việc thường đi bên cạnh nữ thiên tài Đặng Ngọc Mai nên hắn luôn bị mọi người soi mói.
Lúc này, giọng điệu khiêu khích của Võ Tiểu Phàm vang lên làm hai tên nam sinh trong nhóm thẹn quá thành giận, chúng bèn nháy mắt nhìn nhau ra hiệu, sau đó vừa nói vừa tụ lực xuống chân:
“Thật cuồng, đã thế chúng ta phải dạy cho ngươi một bài học thích đáng!”
Thuấn!
Cả hai nam sinh không hẹn mà cùng song song phóng tới Võ Tiểu Phàm!
Một kẻ dáng người hơi cao gầy ra trảo vào yết hầu!
Kẻ còn lại vóc dáng to béo tung nắm đấm nhắm tới ngực!
“Rất biết nghe lời!”
Cảm nhận được nguy hiểm áp sát, Võ Tiểu Phàm thong dong làm ra ứng đối.
Tay phải hắn giơ lên dùng cầm nã thủ bắt được nắm đấm!
Thanh âm va chạm phát ra một tiếng ‘bộp’ trầm đục!
Không dừng ở đó, chân trái của hắn bước lùi sang phải đồng thời nghiêng thân thể theo hướng bước chân, tránh được thủ trảo vừa xuyên qua đường tơ kẽ tóc.
Sau khi lấy Nhu tháo bỏ một bộ phận lực lượng từ nắm đấm, Võ Tiểu Phàm mượn lực, nhanh chóng vặn tay nam sinh to béo rồi vứt hắn sang phía của đồng đội, làm tên nam sinh ngã dúi dụi.
“Đỡ bạn của ngươi này!”
Nghe được giọng mỉa mai từ Võ Tiểu Phàm, nhưng nam sinh cao gầy vẫn phải bất đắc dĩ tránh đi, nếu không sẽ lọt vào bẫy của đối thủ.
Biết tình thế tên béo không lạc quan, hắn bèn tức tốc tiến lên ra đòn nhằm thực hiện kế hoạch Vây Ngụy Cứu Triệu!
Đang chuẩn bị tung cước đá gục trước một tên, Võ Tiểu Phàm thấy vậy bèn đổi chiêu.
Bàn tay trái nắm thành quyền hơi phồng lên, chân trái của hắn tiến lên một bước!
Dẫm mạnh mặt đất!
Phát lực! Kính!
Thủ trảo cùng nắm đấm đều vận lên thức Kính chạm lấy nhau, tạo ra tiếng trầm vang mạnh mẽ khiến phong ba xung quanh trập trùng!
Tên nam sinh cao gầy liền bị đánh bật lùi về sau.
Cảm giác được bàn tay của mình đau nhức, cố nén đau đớn, hắn cao giọng nghi vấn:
“Thể chất của ngươi sao có thể mạnh như vậy?!?”
Dường như không bị một chút phản chấn nào từ đòn chạm trán chính diện, Võ Tiểu Phàm dư lực tiếp tục cúi người lao tới!
Nhân lúc kẻ địch lực cũ đã hết lực mới chưa sinh, hắn quyết định nhanh chóng giải quyết gọn gàng!
Trùng chân, tụ lực!
Ra quyền!
Thuấn!
Khi Võ Tiểu Phàm cực tốc tung ra nắm đấm, dị biến chợt nảy sinh!
Đôi mắt của tên học sinh nam bỗng biến đổi, ánh mắt như liệp ưng bắt được từng động tác nhỏ nhất của Võ Tiểu Phàm, thân thể nam sinh lập tức phản ứng.
Mặc dù không kịp tụ lực lấy Thuấn tránh đi, cơ thể hắn đã uốn éo quái dị, né được cú đấm cực nhanh nhưng quỹ tích đơn điệu của kẻ địch.
Rốt cuộc thở lấy một hơi, bàn chân tên nam sinh vừa đạp mạnh lùi về bên phải vừa tránh tiếp được một đòn sượt qua ngực, sau đó cùng tên học sinh to béo đã đứng được lên, chuẩn bị tiếp tục hai mặt giáp công.
Nhìn thấy biến hóa của kẻ trước mặt, trong lòng Võ Tiểu Phàm hơi trầm xuống, là Đặc Chất cấp C - Ưng Nhãn.
Nó có tác dụng cường hóa cực mạnh tầm nhìn và động thái thị giác của chủ thể, vì thế tên nam sinh kia mới kịp thời tránh né đòn đánh của hắn.
Biết mình không thể trong thời gian ngắn giải quyết đối thủ, thậm chí có tỉ lệ phải thua tại trận một đấu hai này, Võ Tiểu Phàm rất nhanh bình tĩnh tâm tình.
Hắn nên lấy ra át chủ bài, mặc dù còn chưa sử dụng thuần thục lắm, nhưng Võ Tiểu Phàm cần phải thắng áp đảo trận chiến để dằn mặt bọn chuột nhắt, hòng giết gà dọa khỉ.
Nếu không, bất kể là ngày nào hắn và Đặng Ngọc Mai cũng sẽ bị chọc phiền.
Hít thở một hơi thật sâu, cơ thể Võ Tiểu Phàm thả lỏng, một chân quẹt vòng cung về phía sau, đôi chân đều hơi trùng xuống.
Trước mặt hắn, nam sinh to béo đã dùng Thuấn lao tới trước như chó săn, chậm phía sau nửa nhịp là tên cao gầy, ánh mắt liệp ưng của kẻ địch như tay thợ săn đang chuẩn bị giương cung, hỗ trợ chó săn của mình đánh hạ con mồi.
Đôi mắt nghiêm túc mà quyết đoán, hai tay Võ Tiểu Phàm từ từ giơ ngang, một cao một thấp, bắt đầu thực hiện động tác cầm nã!
Đùng!!!
“A…”
Gầm nhẹ một tiếng đau đớn, nắm đấm cứng rắn của tên nam sinh to béo đánh tới đã được hắn dùng một cánh tay ngoan cường đỡ đòn mà thân thể không chút xi nhê hay lùi bước.
Dành toàn bộ sự chú ý về hướng khác, khi nghe thấy tiếng thủ trảo xé gió, tay kia của Võ Tiểu Phàm tức tốc biến đổi!
Hắn kịp thời nắm được phần cổ tay của tên mắt ưng đang đánh lén!
“Bắt trúng ngươi rồi!”
Động thái thị giác cao thì đã sao? Giỏi né đòn thì đã sao? Ngươi ch.ết chắc!
Thể Thuật Diễn Sinh: Kính • Du Long Tham Vân Thủ!
Khác biệt với thức Nhu thông qua tính dẻo và đàn hồi của thân thể chuyển di lực tác động, Kính • Du Long Tham Vân Thủ mượn tính cứng cáp và giảm xóc xen kẽ của từng tầng thân thể để hấp thu và dẫn truyền lực phản chấn của kẻ địch.
Nam sinh cao gầy bị bắt lấy cổ tay nên không thể né tránh.
Lúc hắn đang định phản ứng, toàn bộ lực lượng và sức chấn động mà cánh tay Võ Tiểu Phàm mới phải chịu đã chuyển hóa thành sức mạnh, theo động tác thân thể du động toàn bộ tụ về bàn tay kia của hắn.
Võ Tiểu Phàm dồn lực, bóp mạnh!
Răng rắc!
“Aaaa!” cổ tay đang vận thức Kính vô cùng cứng rắn lại dễ dàng bị bóp nát, nam sinh thảm thiết kêu rên!
Đồng thời, hắn tiếp tục phải chịu một cú đấm tạt từ mu bàn tay của Võ Tiểu Phàm vào cằm làm cả người liền văng xa, rơi tự do về phía sau hai mét!
Nhân cơ hội nam sinh to béo đang thất thần vì đồng đội mình bại quá nhanh, Võ Tiểu Phàm lập tức bước lên phía trước!
Cánh tay tựa cây roi quất mạnh, khuỷu tay thông qua thức Kinh đã cứng như sắt thép hoành ngang, tinh chuẩn đập trúng ngực kẻ địch!
Tiếng va chạm vang rền mãnh liệt, nam sinh to béo bị đánh ngã lăn ra xa.
Hoàn thành xong trận chiến một chọi hai, Võ Tiểu Phàm thở hắt một hơi.
Xung quanh bỗng nhiên im bặt, chỉ còn lại tiếng rên hừ hừ của hai kẻ chiến bại.
Cuộc chiến diễn ra quá nhanh, mới chưa tới hai phút mà Võ Tiểu Phàm đã giải quyết xong trận đấu.
Cố nén cảm giác ê ẩm toàn thân do tác dụng phụ từ chiêu át chủ bài vừa nãy, hắn lụng lùng đứng thẳng rồi quay đầu hướng về nhóm năm tên nam sinh, ánh mắt tựa như mãnh hổ quân lâm:
“Lũ chó săn các ngươi nhanh cút, đồng thời về nói cho chủ của các ngươi biết, có tiếp tục giở bao nhiêu trò bẩn thỉu đi nữa thì mối quan hệ của ta với Ngọc Mai cũng không bao giờ bị dễ dàng phá hỏng như vậy đâu.
Có giỏi thì tự thân đường đường chính chính bước ra đây chiến đấu, đừng giấu đầu lòi đuôi như bọn chuột nhắt!”
Dưới những cái nhìn kinh ngạc của mọi người, Võ Tiểu Phàm hướng về phía nữ sinh nhỏ nhắn có đôi mắt màu hổ phách.
Hắn bước tới, đồng thời dắt lấy tay nàng và rời khỏi đám đông.
Đi được vài bước, Võ Tiểu Phàm mỉm cười vui vẻ:
“Thấy được chưa? Ta rất mạnh nha! Ngươi không cần phải lo— hự!”
“Ai bảo ngươi nói “mối quan hệ của ta với Ngọc Mai” gì gì đó, mọi người hiểu lầm thì sao, thật mắc cỡ ch.ết ta!”
Liên tiếp tung ra miêu miêu quyền tới Võ Tiểu Phàm, Đặng Ngọc Mai đỏ hết cả mặt, đồng thời giận dữ cất tiếng.
Nhưng khi thấy trên trán bạn thanh mai trúc mã của mình chảy xuống mồ hôi lạnh cùng khuôn mặt nhăn nhó đau đớn, nàng vội dừng tay và lo lắng kiểm tra.
“Còn cố tỏ ra là mình không sao, ảnh hưởng xấu đến tốc độ học tập, tu luyện thì làm sao bây giờ? Chỉ còn hơn một năm thôi đấy!
Lần sau không cần cậy mạnh như vậy, ta không quan tâm người khác nghĩ gì về ngươi hết.
Đợi một hai hôm nữa ta vào cấp 1, khi chính thức khống chế được Linh Tố thì, hừ!”
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô tỏ vẻ kiên quyết:
“Sau này có ta bảo vệ, để xem ai không sợ bị ta ghim ch.ết, còn dám hé răng dè bỉu Võ Tiểu Phàm ngươi.
Nhanh, ta đưa ngươi tới phòng y tế.”
Nghe giọng nói nhí nhảnh đáng yêu của Đặng Ngọc Mai đậm mùi hung hăng cùng bao che khuyết điểm, trong lòng hắn vô cùng ấm áp, Võ Tiểu Phàm bèn khoát tay ra hiệu mình không sao và nói:
“Yên tâm, ta nghỉ ngơi một chút là khỏi.
Rất nhanh ta liền có thể trở nên vô cùng mạnh mẽ, khi đó Võ Tiểu Phàm ta sẽ bảo vệ Đặng Ngọc Mai ngươi cả đời.”
Từ khi còn bé đã bị vứt bỏ tại Cô Nhi Viện cho tới giờ, chỉ có duy nhất Đặng Ngọc Mai là người bạn luôn luôn tìm hắn chơi, Võ Tiểu Phàm rất quý trọng và muốn bảo vệ mối quan hệ này.
Hắn cũng không nói khoác, vì Võ Tiểu Phàm thực sự tin tưởng mình có thể làm được, mặc dù Đặc Chất của hắn, cấp F - Ăn Là Trời, có tác dụng tăng cường tiêu hóa và khiến hắn luôn trong trạng thái đói khát, rất vô bổ.
Nhưng nó đã và đang xuất hiện tình trạng biến dị ngày càng mạnh.
Võ Tiểu Phàm không biết khi nào Đặc Chất hoàn thành biến dị, nhưng hiện tại hắn đã được hưởng phần tiền lãi từ tình trạng này: thể chất của hắn được cường hóa và tăng thêm năng lực hấp thu một phần động năng.
Nếu không nhờ phần tiền lãi trên, ban nãy Võ Tiểu Phàm cũng không dám lấy thân phạm hiểm mà sử dụng át chủ bài, như thế quá mức rủi ro.
Nghe hắn trả lời, trong lòng Đặng Ngọc Mai vô cùng ngọt ngào, nhưng mặt ngoài làm bộ hứ giọng mũi, nàng ghét bỏ nói:
“A…nam nhân!”
Khi cô nàng nhất quyết muốn mang Võ Tiểu Phàm tới phòng y tế, có một nhân viên nhà trường đã chạy tới chỗ hai người họ và nghiêm giọng thông cáo:
“Mời hai trò theo ta vào phòng giám hiệu để giải trình vụ việc.”
“...”