Chương 44: Cao Đẳng Thể Thuật Hoàn Mỹ

Sáng sớm ngày mùng một của tiết Lập Đông, khi bầu trời còn mờ đục, tiếng bước chân của Nguyễn Trường Sinh nhẹ nhàng đạp lên thềm phố vắng lặng.


Đã sang tháng mười một, khí hậu ở tỉnh Vĩnh An đã hoàn toàn chuyển lạnh, những cây cối xung quanh bắt đầu trở nên trơ trọi, bọn chúng như đang thu mình trong lớp vỏ khô cứng, giấu đi hạt giống sinh mệnh của bản thân vào tầng sâu nhất.


Chim chóc cùng côn trùng đều thưa thớt hẳn, bình thường vào giờ này, hắn đã nghe thấy tiếng hót líu lo.


Cảm giác làn gió lạnh thổi qua bộ quần áo huấn luyện mỏng và chạm tới làn da khiến Nguyễn Trường Sinh đánh cái rùng mình, hắn lập tức chuyển từ đi nhanh sang chạy bộ để tăng cường nhiệt lượng cơ thể.


Mang theo balo bước vào công viên Tứ Phúc, hắn nhìn thấy xa xa đã có lác đác một vài người trung niên tại xung quanh nơi này tập thể dục buổi sáng.


Công viên được xây dựng với quy mô không lớn, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, tại đây có một hồ nước khá rộng thoáng, cũng chính là mục đích mà Nguyễn Trường Sinh muốn tới.


available on google playdownload on app store


Cách tốt nhất để nghiên cứu, sáng tạo một thứ, đó chính là bắt chước tự nhiên, lấy tự thân đi cảm nhận dòng nước lưu động là cách tốt nhất và đơn giản nhất mà Nguyễn Trường Sinh có thể nghĩ ra.


Thông qua phân tích tính lưu động của dòng nước, hắn nhất định có thể khiến lực lượng của bản thân mình lưu động, cuối cùng bước chân vào giai đoạn Hoàn mỹ.


Tới gần hồ nước, quan sát và tìm tới một chỗ vắng người, Nguyễn Trường Sinh lặng lẽ cởi quần áo rồi cất vào balo, để lại trên người duy nhất chiếc qυầи ɭót bốn cạnh và nhảy xuống mặt nước.


Cảm giác lạnh buốt chạy dọc qua sống lưng khiến thân thể nhanh chóng hạ nhiệt, cắn răng chịu đựng, hắn bắt đầu lặn sâu xuống đáy hồ.
Khống chế thân thể phong bế toàn bộ hô hấp, Nguyễn Trường Sinh đồng thời dùng Nhu vạt đi hầu hết lực cản của dòng nước.


Càng xuống sâu, không gian hồ nước càng tăm tối và lạnh lẽo, hắn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khung cảnh trong bán kính năm mét.
Không để ý những con cá tò mò bơi xung quanh, hai chân hắn cuối cùng chạm tới phần đáy.


Nguyễn Trường Sinh làm động tác thiết bản kiều để giữ cho trọng tâm trầm xuống, sau đó chậm rãi luyện lại tứ thức trong Cao Đẳng Thể Thuật.


Vì lực cản dưới nước vô cùng trầm trọng, dù dẫn dắt toàn bộ lực lượng của cơ thể chuyển động, ngoại trừ thức Nhu, mỗi động tác ra đòn của hắn đều trở nên khó khăn trắc trở.
Tập được khoảng một lát, Nguyễn Trường Sinh thấy không đúng.


‘Ta tới đây để cảm nhận tính lưu động của dòng nước, chứ không phải đối nghịch với dòng nước như này, cho nên phải đổi lại chút mạch tư duy mới được.’
Nghĩ thế, hắn không còn mạnh mẽ ra đòn mà dần chậm lại động tác.


Mặc kệ áp lực và cái lạnh của hồ nước, Nguyễn Trường Sinh bước vào trạng thái minh tưởng.
Hắn lấy tâm trí cùng ngũ giác bắt đầu cảm nhận sự chuyển động của mọi thứ xung quanh.
Qua gần nửa tiếng, khi thời gian nín thở của Nguyễn Trường Sinh sắp hết, hắn mới lờ mờ nhận ra một thứ.


‘Đây là…luật động của nước!’ trong bức tranh tinh thần của Nguyễn Trường Sinh xuất hiện các đường nét mềm mại hô ứng lẫn nhau, chúng đang chuyển động quanh mỗi động tác của hắn.


Không còn chống lại dòng chảy của đáy hồ, hắn dùng thức Nhu vận lên toàn bộ lực lượng chuyển động thuận theo các đường nét mềm mại này.


Càng bắt chước được chuyển động của dòng nước, thân thể Nguyễn Trường Sinh càng trở nên nhẹ nhàng thoải mái, lực áp trong hồ tựa như biến mất hoàn toàn.
Nhưng lúc này, sự chú ý của hắn không ở áp lực thân thể, mà là Lưu động lực, Nguyễn Trường Sinh rốt cuộc đã cảm tri được nó!


Lưu động lưu động, luôn luôn vận động, người tìm chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, lưu động chính là bản năng, cũng là quy luật tuần hoàn của tự nhiên, hạch tâm ở hai từ “tuần hoàn”.


Khi lực lượng trong thân thể di chuyển tuần hoàn thì mới được gọi là lưu động, trước kia hắn chỉ biết chuyển vận lực lượng mà không biết tuần hoàn lực lượng, nên mới không thể khiến bản thân giữ được trạng thái lưu động của lực lượng.


Hiện tại chướng ngại đã được đánh phá, khí lực của toàn bộ thân thể Nguyễn Trường Sinh cũng chính thức đạp vào Lưu động lực, Cao Đẳng Thể Thuật chính thức tấn thăng giai đoạn Hoàn mỹ.
Bốn dòng tứ thức trong bảng trạng thái đều biến mất và xuất hiện một dòng mới:
『Thuật thức』:


Cao Đẳng Thể Thuật (Hoàn mỹ)
Bây giờ, lực chiến cũng như tốc độ tụ lực, phát lực của hắn đã trở nên vô cùng đáng sợ, so sánh dễ hiểu là Nguyễn Trường Sinh hiện tại có thể treo lên đánh bốn Nguyễn Trường Sinh ở một phút trước.


Dù đứng dưới đáy hồ, hắn có thể dễ dàng phát ra tứ thức với tốc độ nhanh chóng mà linh xảo, đồng thời các thức lúc ra đòn giữa chừng đều có thể chuyển đổi lẫn nhau trong tích tắc, thậm chí song song vận chuyển hai thức cùng một lúc.


Trong lòng thỏa mãn vô cùng, Nguyễn Trường Sinh thích thú tập luyện dưới hồ thêm vài phút.
Khi cảm thấy không khí trong phổi chuẩn bị cạn kiệt, hắn mới bật lên mặt nước.


Xung quanh hồ nước của công viên Tứ Phúc lúc này đã kha khá người, một nhóm phụ nữ mặc đồ bó thể thao đang tụ tập gần đó để tập chương trình thể dục theo đài.


Một người trong đó bỗng nhìn thấy một bóng người trần trùng trục từ hồ nước ngoi lên, nàng ngỡ ngàng hô lấy mấy người bên cạnh:
“Nhìn kìa! Có người cởi chuồng tắm hồ vào sáng sớm á!”
“Ta nhìn không rõ mặt, nhưng dáng người rất không tệ nha, còn có cả tuyến nhân ngư.”


“Giới trẻ bây giờ thật lắm kẻ biến thái! A…ta vừa nghe thấy tiếng *hút trượt* con mụ lẳng lơ nào vừa phát ra tiếng đó? Mau đứng ra đây cho ta!”


Tên “biến thái” Nguyễn Trường Sinh đang toát mồ hôi hột, tức tốc mặc quần áo và dùng hết tốc lực tựa như thuấn di để chạy trốn nhằm tránh thoát những ánh mắt như lang như hổ kia.


Hôm nay là ngày cuối tuần nên nhịp sống của mọi người cũng chậm đi phần nào, dù đồng hồ đã điểm sáu giờ sáng, khung cảnh quanh phố vẫn khá tĩnh lặng và yên bình.


Tức tốc chạy ào vào sân nhà và đóng cửa, bởi tóc vẫn ướt nên ngốc mao của hắn cũng ỉu xìu xuống, Nguyễn Trường Sinh cuối cùng thở dài một hơi.
‘Ai…lần sau không thể chơi kiểu này nữa, quá cmn “nguy hiểm”…’
“Meow!”


Nhìn hắn ướt như chuột lột, Gỗ Mun đã đứng ở trước cửa nhà với ánh mắt lo lắng xen lẫn giận dữ.
Con sen ch.ết tiệt đi đâu không báo, làm trẫm mở mắt ra không thấy còn tưởng ngươi bị cắp đi rồi chứ, meo ô!


Cái mũi nháy nháy, mèo đen chợt nhận ra trên người Nguyễn Trường Sinh có mùi tanh của cá, nó lại càng giận hơn!
“Meow meow ô!”
Đã thế ngươi còn dám bỏ ta một mình đi đánh quả mảnh, thứ ăn vụng mà không biết chùi mép, tội này đáng chém ngàn đao!


Gỗ Mun ngay lập tức điên cuồng lao tới hắn rồi liên tục thả chiêu miêu miêu quyền cùng miêu miêu trảo.
Mặc dù Nguyễn Trường Sinh không hiểu nó giận cái gì, nhưng hắn đang rất vui vẻ nên không thèm chấp nhặt.


Hắn vừa cười vừa dùng một bàn tay chơi đùa cùng nó, qua một lát khi mèo đen đã mệt mỏi và nguôi giận, Nguyễn Trường Sinh xoa đầu nó:
“Mới sáng ra đã khó ở thế nha Gỗ Mun, ta vừa ra ngoài có chút việc, giờ phải đi tắm cái đã, người ta toàn mùi nước hồ tanh ngòm đây này.


Yên tâm, tí nữa khác nấu cho ngươi một bữa ngon để hạ hỏa.”
Gỗ Mun nghe vậy nhưng làm bộ không thèm để ý, đôi mắt ngọc lục bảo hiện lên vẻ ngạo kiều.
Trẫm vẫn đang giận đâu, đừng tưởng chỉ dăm ba thứ đồ ăn có thể mua chuộc được trẫm!
Meo ô! Món này thật ngon á!


Nhìn Gỗ Mun say mê với đống đồ ăn, Nguyễn Trường Sinh nhẹ nhàng mỉm cười, thuận tay vuốt ve nó vài cái.
Sau khi tắm giặt và thay quần áo xong, hắn đã thực hiện lời nói của mình: mất hơn một tiếng xuống bếp để làm một bữa sáng “ngự thiện” vô cùng tươm tất cho hoàng thượng.


Ngày cuối tuần không phải đi học khiến Nguyễn Trường Sinh có khá nhiều thời gian dư dả, nhưng chỉ còn 7% nữa thôi là hắn có thể bắt đầu khai mở Nội Cảnh và đột phá, chính thức bước vào Linh Tố Sư cấp 1.


Từ tối qua, Khỉ Con và Gấu Chó đã hẹn hắn ra quán nét chơi trò chơi AR cùng VR nhưng đều vì chuyện đột phá mà từ chối.
Nên cả buổi hôm nay và những ngày tiếp theo Nguyễn Trường Sinh phải tập trung cao độ trong việc tu luyện.


Hoàn thành bữa ăn sau nửa tiếng, hắn tiếp tục thực hiện chương trình tập luyện hằng ngày đang còn giang dở: tu tập Hô Hấp Pháp và Quan Tưởng Đồ.

Bảy ngày lặng lẽ trôi đi.
Ngoại trừ tới trường, Nguyễn Trường Sinh đều dành hết thời gian vào học tập và tu luyện không ngừng nghỉ.


Gấu Chó, Khỉ Con cùng một số học sinh trong lớp đều đã lục tục thăng giai.
Cuối cùng, vào tối hôm nay, điều mà hắn mong chờ nhất cuối cùng cũng đã đến.
Linh Tố Sư: Cấp 0 (Dưỡng Thể) (100%)


Đóng lại bảng trạng thái rồi hít sâu lấy một hơi thật dài, Nguyễn Trường Sinh ngồi xuống giữa sân tập trong khu tập luyện và bắt đầu đột phá.






Truyện liên quan