Chương 64: Mai Nở Hai Độ
Đứng trên nền tuyết dày, hít sâu lấy một hơi lạnh vào phổi, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu hành động.
Hai tay làm động tác phòng thủ phản kích.
Chân trái lùi xuống một bước làm điểm trụ, hơi xoay người, chân phải của hắn cong lên rồi đạp mạnh xuống đất.
Oành!
Gợn sóng xung kích của cú đạp khiến tuyết bay tứ tung.
Phía đối diện, do mảng tuyết chắn hết tầm mắt nên Lý Toàn Hưng không thể nhìn rõ ràng.
Bỗng một bóng hình màu đen từ màn tuyết cực tốc phi thẳng tới.
“ch.ết cho ta!”
Vận lực lượng vào bàn tay, vừa gào thét, Lý Toàn Hưng vừa tung ra cú đấm đầy uy lực.
Đùng!
Khối đá thon dài gần hai mét được bao bọc bởi Linh Tố Ám bị hắn đánh vỡ vụn.
Biểu cảm biến đổi, Lý Toàn Hưng nhận ra mình bị lừa rồi!
Động tác ném đá tung đòn hỏa mù của Nguyễn Trường Sinh cùng công kích của Lý Toàn Hưng diễn ra quá nhanh, chỉ vỏn vẹn trong vòng chưa đến một giây nên người sau không kịp suy nghĩ nhiều.
Vừa mới phát lực xong nên không thể nhanh chóng phản ứng, từ phía cánh trái của hắn, Nguyễn Trường Sinh đã như sát thủ vô thanh vô tức xuất hiện.
Nhân lúc kẻ đối diện lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh.
Hai bàn tay vốn tụ lực từ lâu, chân trái đạp lên một bước, hắn áp sát đối thủ.
Khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Trường Sinh lộ ra một tia vui vẻ, hai tay co gập lại tựa như lò xo bị nén.
Sức mạnh không đủ, kỹ thuật đến góp!
Cúi người!
Trùng gối!
Phát lực!
Ám • Điệp Vũ Tam Trọng Lãng!
Bàn tay bật ra thành chưởng, tinh xảo như ba con hắc hồ điệp xuyên toa liên tiếp vỗ mạnh vào một một vị trí trên cổ kẻ địch!
Khoảng cách mỗi chưởng chỉ cách nhau không đến một phần mười giây!
Trái tim của kẻ địch là một trong những trung tâm phát động của Đặc Chất Khí Huyết Như Long nên khả năng phòng thủ cực mạnh, do đó hắn quyết định chọn điểm yếu chí mạng khác - phần cổ.
Chưởng lực nối liền cộng minh với nhau, tất cả dồn vào một điểm duy nhất.
Răng rắc!
Tiếng xương nứt vỡ giòn tan!
Trợn lồi hai mắt, Lý Toàn Hưng đau đớn như muốn ngất đi.
Phần cổ đã bị đánh lõm vào, lực lượng trên cơ thể nhanh chóng trôi đi như thoát ống nước.
Nhưng ngọn lửa điên cuồng trong lòng hắn lại trở nên nóng nảy hơn bao giờ hết.
Từ mấy lần chạm trán với Nguyễn Trường Sinh, mặc dù bị lừa rất nhiều lần, nhưng Lý Toàn Hưng cũng học khôn, đã biết quyền ra bảy phần lực, còn phải giữ lại ba phần ứng biến.
Trong lúc Nguyễn Trường Sinh vừa mới đánh ra chưởng thứ ba, hắn vận hết sức mạnh còn lại vào nắm đấm.
‘Đồng quy vu tận đi!!!’
Bàn tay khổng lồ đánh tới với tốc độ cực nhanh!
Vừa đánh gãy xương cổ của kẻ địch, Nguyễn Trường Sinh cũng không ngờ rằng Lý Toàn Hưng vẫn chưa hoàn toàn mất hết lý trí, kẻ này cũng đã biết giấu đi một tay rồi nha.
Cuối cùng Lý Toàn Hưng lại có thể tiếp tục đánh ra thêm một đòn trước khi ngã gục.
Mới kết thúc một chiêu Thể thuật diễn sinh nên Nguyễn Trường Sinh chưa kịp hồi lực.
Mà nắm đấm cùng gợn sóng nóng rát đã áp sát gần kề!
Vẫn trong trạng thái kích hoạt Siêu Trí Lực cùng Chưởng Khống Nhập Vi, hắn quyết đoán sử dụng Lưu động lực của Cao Đẳng Thể Thuật giai đoạn Hoàn mỹ.
Chỉ cần thi thoảng vận dụng thì người ngoài nhìn vào cũng chỉ cho là bản thân Nguyễn Trường Sinh vẫn còn có dư lực, nên sẽ không sợ bị bại lộ.
Bật hết hỏa lực! Khởi động tăng tiết adrenalin!
Đồng tử co rút thành châm, hắn rụt tay về.
Thức Ám vừa kết thúc được nối liền ngay tức tốc bởi thức Nhu.
Hắc Ám Chi Thủ tăng lực tay! Vô Thanh Bộ tăng tốc độ!
Cường Hóa Pháp - Dị hóa toàn bộ cơ thể!
Xoay tròn!
Lực lượng lưu động, cơ bắp cùng gân mạch trên toàn bộ thân thể co vào hết cỡ, Nguyễn Trường Sinh phát lực!
Nhu • Đấu Chuyển Càn Khôn!
Khi hai tay chạm vào nắm đấm khổng lồ của kẻ địch, Hắc Ám Chi Thủ đã nhanh chóng bị giải thể.
Cảm giác được sự đau đớn lan truyền tới toàn thân, Nguyễn Trường Sinh tức tốc hấp thu lực lượng rồi kéo căng toàn bộ thân thể, thuận theo lực đẩy mà xoay một vòng đánh trả.
Ánh mắt điên cuồng của Lý Toàn Hưng liền hiện lên vẻ hoảng sợ.
Không!!!
Cái cảm giác quen thuộc ch.ết tiệt này! Nó lại tới!
Bành!
Khoảnh khắc bị đánh bay về đằng sau như con diều đứt dây, Lý Toàn Hưng lờ mờ nghe được câu nói dejavu.
“Ngày thứ Hai vui vẻ!”
Trong lòng chỉ kịp phun ra một câu “Cmn” hắn đã mất ý thức.
“…”
Nhìn Lý Toàn Hưng nằm bất tỉnh dưới cơn mưa tuyết, trong không khí chỉ còn lại âm thanh vù vù của tiếng gió thổi, tất cả mọi người đang quan sát trận chiến đều im thin thít.
Sau ba giây ngẩn người, khi thấy giáo viên cùng y sư đi lên cấp cứu, cả lớp mới bắt đầu vỡ òa, bàn tán xôn xao.
“Nguyễn Trường Sinh lại chiến thắng Lý Toàn Hưng!”
“Không ngờ nha!”
“Cách biệt R2 cao thế mà vẫn thắng được, hắn đúng là tấm gương mẫu mực của chúng ta!”
“Thật mạnh! Thể thuật của ta được như vậy thì tốt biết bao.”
Nghe mấy người cảm thán, một học sinh có R2 cấp B đứng bên liền hơi khó chịu:
“Hừ! Chắc chắn là Đặc Chất của hắn liên quan đến việc phụ trợ học tập, nên tốc độ học tập Thể thuật với Thuật thức của hắn mới nhanh như thế. Nhưng càng lên cấp cao thì chênh lệch R2 càng biểu hiện rõ ràng, kỹ xảo có mạnh đến mấy thì tương lai cũng bị vùi dập giữa chợ mà thôi.”
“Ta mặc kệ, dù thế nào thì hiện tại Nguyễn Trường Sinh thực sự ghê gớm. Với cả chiêu hồ điệp chưởng của hắn thật khốc huyễn nha! Ta phải tìm cách học hỏi mới được!”
“Ai có thể giải thích giúp tại sao Nguyễn Trường Sinh có thể thoắt ẩn thoắt hiện không? Não của ta vẫn đang choáng váng đây này.”
“...”
Trong khi mọi người đang nói chuyện sôi nổi, y sư Hoàng Hồng Duyên đã nhanh chóng chữa trị cho hai người vừa hoàn thành trận chiến.
Quả phản đòn bằng thức Đấu Chuyển Càn Khôn khiến toàn bộ cơ thể Nguyễn Trường Sinh như vỡ ra thành từng mảnh.
Dù đã bật hết hỏa lực, nhưng cách biệt về uy lực Thuật thức cũng như tố chất thân thể thật sự quá lớn, so với hồi cấp 0 còn lớn hơn rất nhiều.
Sau này lên cấp cao hơn, mặc cho kỹ thuật có mạnh đến mấy mà Mực Độ Phản Ứng Cơ Sở Linh Tố không cao thì tất cả cũng chỉ như thùng rỗng kêu to.
Tâm lý Nguyễn Trường Sinh bỗng cảm thấy càng thêm cấp thiết.
Hắn phải nhanh chóng luyện chế ra các loại Tạo tác mạnh mẽ cùng với Tượng Ngẫu để bù đắp đoản bản của chính mình mới được.
Chữa xong cho Lý Toàn Hưng, y sư mới bước tới rồi lấy tay chạm vào người Nguyễn Trường Sinh.
Hắn cảm nhận được từng tia sinh mệnh lực tạo thành dòng nước thẩm thấu vào các vết thương trong cơ thể.
‘Đây là Linh Tố Cơ Sở - Thủy…không đúng, dường như là Linh Tố Cực Vị - Sinh Mệnh!’
Linh Tố Thủy cũng có tác dụng chữa thương như Thuật thức Thủy Liệu, Tịnh Linh Thủy,...nhưng không thể phục hồi mạnh mẽ và nhanh chóng như vậy được.
Chỉ qua vài giây, những vết nứt xương cùng những tuyến cơ bắp bị thương tổn đều tức tốc liền lại.
Thấy bản thân đã gần như khỏi hẳn, Nguyễn Trường Sinh vội vàng cúi người tạ ơn.
Gật đầu với Nguyễn Trường Sinh, y sư Hoàng Hồng Duyên liền đi ra khỏi sân đấu.
Giáo viên thể chất thúc giục hắn cùng Lý Toàn Hưng mau mau vào phòng thay đồ.
Lúc này, kẻ sau đã bình ổn đứng dậy, bất quá khuôn mặt vẫn âm trầm như chảy ra nước.
Sau khi vào phòng thay quần áo, Lý Toàn Hưng không quên thả ngoan thoại:
“Lần này là ta bất cẩn, nhưng lần sau ngươi sẽ phải quỳ xuống xin tha! Chắc chắn!”
“Ngươi đừng có khóc nhè như đứa bé ba tuổi xong đi mách phụ huynh là được.
Chỉ cần công bằng đối bính, lúc nào ta cũng sẵn sàng.”
Vuốt vuốt lại ngốc mao, không thèm để ý kẻ vừa nói, Nguyễn Trường Sinh hờ hững đáp lời rồi trở về nơi xếp hàng.
Lý Toàn Hưng hằm hằm nhìn một lúc, sau đó mới hùng hổ sải bước.
Thời điểm Nguyễn Trường Sinh về lớp, đã có hai học sinh tiếp tục lên sân chiến đấu.
Hắn chợt cảm nhận được nhiều ánh mắt tia tới, trong đó có một đôi mắt màu ruby vô cùng nóng bỏng đang quan sát bản thân.
Nguyễn Trường Sinh liền ngẩng đầu, hắn thấy lớp trưởng Trần Băng Băng đang nhìn mình với chiến ý mạnh mẽ.
m thầm ê răng, hắn có chút hối hận vì trận chiến sinh tử vừa nãy có thể hiện hơi quá, nên bây giờ muốn trốn tránh cũng càng khó khăn hơn.
Tuy nhiên, mỗi lần vào trạng thái chiến đấu ngươi ch.ết ta sống, Nguyễn Trường Sinh lại khó mà kiềm được sự háo hức trong lòng.
Với cả bản tính của hắn thuộc loại cẩn thận, kín tiếng, không quan tâm hư vinh, chứ không phải thuộc loại cẩu.
Phiền phức nào có thể né được thì né, nhưng Nguyễn Trường Sinh không phải là kẻ sợ phiền phức.
Cơ mà phiền phức từ lớp trưởng - một trong hai tâm bão của trường thì hắn phải né chắc rồi!
Giả bộ như không biết, Nguyễn Trường Sinh lanh lẹ di chuyển về chỗ đứng cạnh Khỉ Con.
Trông Nguyễn Trường Sinh nhìn nàng một cái rồi lại giả ngu, trong lòng Trần Băng Băng bất mãn:
‘Hứ! Trốn cái gì mà trốn, đã hứa đấu tập với ta mấy trận.
Nhưng hai tháng rồi mà vẫn bài bây nuốt lời. Ngươi chờ đấy cho ta!’
Bình thường ở trong lớp, tên này tựa như người vô hình, thoáng cái là biến mất, làm nàng tìm mãi không thấy người.
Phải tìm cách ép chiến mới được!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Trần Băng Băng hơi xoay tròn.
Qua nửa tiếng, cuộc thi giữa kỳ của môn Cao Đẳng Thể Thuật đã kết thúc, mọi người ồn ào bước về phòng căn tin.
…
Ngày 28 tháng 12 năm 1135.
Buổi Thể thuật hôm đó cũng là trận tuyết lớn cuối cùng, từ ngày ấy đến nay, tuyết đã ngừng rơi hẳn.
Tuần thi giữa kỳ cũng đã được hoàn thành, học sinh chính thức bước vào một tuần nghỉ lễ.
Không biết có phải Nguyễn Trường Sinh quá cả nghĩ hay chăng, nhưng dạo này nữ lớp trưởng vô tình hay cố ý rình rập hắn.
Thậm chí còn chơi trò người giả bị đụng rồi sau đó túm lấy hắn và yêu cầu đánh một trận, làm Nguyễn Trường Sinh phải hứa hẹn hết lời, cù kéo rất lâu mới thoát thân được.
Những ngày sau đó, hắn liền trốn thật kỹ!
Cuối cùng ngày nghỉ lễ cũng tới, Nguyễn Trường Sinh mới thở phào nổi một hơi.
Sáng sớm, sau khi hoàn thành chương trình học tập, tu luyện hằng ngày, hắn đi tắm rửa rồi thay quần áo.
Trong phòng bếp, như mọi khi Gỗ Mun đã ngồi trên bàn ăn chờ hắn tới.
Hút mèo một lát để lấy năng lượng tích cực, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu nấu ăn.
Qua hơn một tiếng, khi đồng hồ điểm bảy giờ đúng, đã ăn uống xong xuôi và ngồi đọc báo được một lúc, hắn liền đứng dậy mặc thêm quần áo và chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ đầu tiên, dựa theo kế hoạch đã định, Nguyễn Trường Sinh sẽ đi tảo mộ ba mẹ mình.
Hắn kêu lấy mèo đen ra ngoài cùng:
“Trước khi tới nghĩa trang, chúng ta phải đi qua siêu thị mua ít đồ đã.
Đi thôi nào Gỗ Mun!”
“Meow!”