Quyển 1 - Chương 7: Ta rất nguy hiểm (2)
Tâp Thủy thành là một thành nhỏ cạnh biên thùy của Minh Lam vương quốc, trong thành nhân khẩu cũng không có quá ba bốn vạn, nhưng mà hàng năm hai mùa xuân hạ, ở đây trở nên phi thường náo nhiệt.
Đó là bởi vì Tập Thủy thành tọa lạc ở sát biên giới rừng rậm Hô Khiếu, rất nhiều người mạo hiểm đều tới Tập Thủy thành vào mùa xuân. Họ coi đây là một cứ điểm nhằm mở mang rừng rậm Hô Khiếu tìm bảo vật. Thông thường vẫn thường ở lại đây vài ngày rồi mới rời đi.
Từ phương diện nào đó mà nói, bọn họ rất giống loài chim đi di trú.
Mà những người mạo hiểm này khi tới, có thể dùng cửa hàng, tửu quán, lữ diếm của Tập Thủy thành thêm thịnh vượng, những lão bản ở đây phần lớn đều ra sức chiều khác. Bọn họ có thể sống được một năm khá giả hay không là nhờ vào thu nhập của hai mùa chính này.
Trên đường lớn, những người mạo hiểm cùng lính đánh thuê với đủ loại trang phục đi tới đi lui, có võ sĩ, linh thuật sư, chiến sĩ, cung tiến thủ… Ở cái chỗ này đâu đâu cũng có thể nhìn thấy người có chức nghiệp chiến đấu trên đường, trong ** còn có cả thú nhân với diện mạo bên ngoài cực kỳ kỳ lạ.
Cửu Thiên đại lục rất nhiều chủng tộc có trí tuệ, nhân tộc, man tộc, thiên linh tộc cùng thú tộc là bốn chủng tộc lớn chiếm cứ đại lục này. Man tộc cùng nhân tộc quan hệ chiến tranh luôn xảy ra, mà thú tộc lại là minh hữu thiên nhiên của nhân tộc.
Thú tộc mặc dù nhân số còn kếm xa so với nhân tộc, nhưng đại đa số thú nhân dũng mãnh thiện chiến. Thú tộc võ sĩ cùng đấu khí đại lục đồng danh. Trong rất nhiều quốc gia nhân loại, quân đội luôn có một lượng lớn thú tộc võ sĩ cùng binh sĩ tồn tại.
Mà những người mạo hiểm cùng lính đánh thuê này mang tới cho Tập Thủy thành phồn vinh đồng thời cũng có một chút hỗn loạn. Thỉnh thoảng những người mạo hiểm tới đây phát sinh ra xung đột cùng tranh đấu, không thể nghi ngờ mang tới cho Tập Thủy thành áp lực rất lớn.
Bởi vậy trên đường lớn trong thành thỉnh thoảng có sĩ binh vệ đội tuần tr.a đi qua, đồng thời còn có đội tuần tr.a của thánh đường cũng duy trì trị an.
Tuyệt đại đa số người mạo hiểm cùng lính đánh thuê không dám đắc tội với thánh đường. Trên thực tế bọn họ rất nhiều người đều xuất phát từ thánh đường, bởi vậy đội tuần tr.a của thánh đường ở chỗ này, những người mạo hiểm luôn kiêu ngạo bất tuân này, cũng phải hành động theo quy củ.
Hàn Phi có thể nói là lần đầu lịch lãm phong cảnh của đại lục này, rất có cảm xúc như tiến vào một trang viện lộng lẫy vậy. Trên đường cảnh tượng náo nhiệt làm cho hắn vui sướng trong lòng.
Khi còn ở Hàn gia, hắn phải cẩn thận không để cho Hàn Mộc Thiên cùng mọi người nhìn ra sơ hở gì, nói và làm đều phải chú ý hơn thường nhiều. Nhưng khi tới bên ngoài áp lực không còn như thế rồi, tự nhiên tâm tình cũng khác.
Nhưng mà tin tưởng thời gian trôi qua, hắn rất nhanh có thể dung nhập vào thế giới này, sau đó là không còn vấn đề nữa rồi.
-A, không phải là biểu đệ thân ái của ta đây sao? Thực sự rất là hiếm thấy đó!
Giữa lúc Hàn Phi hăng hái bừng bừng đi dạo khắp nơi, một thanh âm quái khí đột nhiên từ sau lưng hắn truyền tới.
Hàn Phi nhìn lại, chỉ thấy một gã thiếu niên còn trẻ tuổi, vẻ mặt mang theo nụ cười nhạt, hai bên cạnh hắn là một thiếu nữ áo trắng cùng một gã tôi tớ.
Tên thiếu niên này tuổi tác xấp xỉ cùng Hàn Phi, vóc người có chút ục ịch, đôi mắt nhỏ cùng đôi mi tròn tròn thô và đen, ánh mắt nhìn Hàn Phi rất là khinh miệt.
Thiếu nữ bên cạnh tên kia vẫn chưa thoát khỏi vẻ ngây thơ trẻ con, mắt ngọc mày ngài, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, sau này chắc chắn là một mỹ nhân.
Hàn Phi cau mày lại, đối phương rõ ràng là biểu huynh cùng tuổi với hắn Hàn Thành Võ, cũng chính là trưởng tử của Hàn Lâm Hải. Thiếu nữ bên người là tiểu muội Hàn Vi Nhi nhỏ hớn Hàn Thành Võ một tuổi.
Nói là biểu huynh, trên thực tế huyết mạch của hai người cách nhau rất xa, bình thường quan hệ càng không tốt, bởi vì phụ thân của Hàn Phi là quý tộc mà Hàn Lâm Hải lại không phải, bởi vậy Hàn Phi thủy chung đều áp đảo đối phương.
Thánh đường xông mạch đấu khí mười ngày trước, Hàn Phi thất bại hôn mê, Hàn Thành Võ may mắn thành công, thân phận hai người trở nên khác nhau.
Hiện giờ Hàn Thành Võ mặc một bộ trang phục võ sĩ màu trắng, ngực đeo một huy chương màu đồng, mặt trên có ký hiệu của thánh đường, trông rất bắt mắt.
-Hàn Phi không phải ngươi thiên phú rất cao sao? Thế nào lại thất bại xông mạch đấu khí?
Hàn Thành Võ cười nhạo nói:
-Còn nói gì là thiên tài chứ, ta xem là phế vật thì đúng hơn!
-Nhàm chán!~ Hàn Phi lạnh lùng bỏ lại hai chữ, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đối với một tiểu tử mới mười ba tuổi, Hàn Phi với hai thế làm người nào có hứng thú gì với chuyện này.
Thấy mình bị người khác không thèm nhìn, thù cũ hận mới lập tức làm cho Hàn Thành Võ nổi giận trong lòng.
Hắn nắm chặt hai nắm tay mình quát:
-Hàn Phi, ngươi không được chạy, ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi biết lợi hại của ta.
Tiếng nói vừa dứt, Hàn Thành Võ liền đánh móc vào sau gáy Hàn Phi, Hàn Vi Nhi ở bên cạnh hắn hoảng sợ, muốn kéo ca ca mình lại nhưng không thành công.
Mắt thấy Hàn Thành Võ sẽ nên một quyền lên lưng của Hàn Phi, Hàn Phi giống như có mắt đằng sau lưng vậy, vai hơi nhoáng lên một cái bước nhanh về bên trái một bước, vừa vặn tránh được đòn đánh lén của Hàn Thành Võ.
Tuy rằng Hàn Phi hiện giờ không có chút nội lực nào, nhưng hắn có kinh nghiệm vài chục năm tu luyện ở kiếp trước cùng với vũ kỹ, đối phó với tiểu hài tử như Hàn Thành Võ một chút kỹ năng cũng không có này chẳng thành vấn đề.
Hàn Thành Võ một quyền thất bại không đình được cước bộ phóng tới phía trước, Hàn Phi xác định đúng thời cơ bay lên một cước, chuẩn xác đá vào đùi phải của Hàn Thành Võ.
-A!
Hàn Thành Võ đau nhức kêu lên một tiếng, đùi phải mềm nhũn quỳ xuống đất.
May mắn bình thường hắn cũng chuyên cần luyện võ, lúc ngã xuống cong thắt lưng ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng không bị bầm dập mặt mũi.
Đánh lén không được còn bị đánh lại, Hàn Thành Võ thẹn quá hóa giận gân xanh nổi lên, nhảy khỏi mặt đất, xoay người chuẩn bị nhảy dựng lên đá Hàn Phi.
Nhưng mà phản ứng của hắn vẫn thực sự chậm một chút, vừa mới quay người lại, Hàn Phi thừa cơ mạnh mẽ áp tới trước ngực hắn, huy một quyền nện lên trên mặt Hàn Thành Võ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Hừ!~ Hàn Thành Võ kêu lên một tiếng đau đớn, đầu bỗng nhiên ngửa về sau, máu mũi đỏ sẫm nhất thời chảy ra.
-Ta liều mạng với ngươi.
Hàn Thành Võ không cam lòng trước thất bại, liều mạng, ngẩng đầu huy quyền đấm tới Hàn Phi.
Chỉ là động tác của hắn thực sự chậm, một quyền của Hàn Phi đã sớm nện vào viền mắt trái của hắn, làm cho nước mắt Hàn Thành Võ chảy ra, nắm tay vô lực hạ xuống.
-Ngươi có phục không?
Hoàn toàn chiếm thế thượng phong, Hàn Phi thấp giọng hỏi.
Hàn Thành Võ cố sức nâng đầu mình dậy, hồ đồ quát rằng:
-Ta không…
Còn một chữ “Phục” cuối cùng chưa kịp nói ra khỏi miệng, quyền thứ ba của Hàn Phi đã rơi vào con mắt còn lại của Hàn Phi, thành công tạo thành một đầu gấu mèo đầu tiên trên Cửu Thiên đại lục.
Một quyền này triệt để xóa sạch dũng khí cuối cùng của Hàn Thành Võ. Hắn xụi lơ trên mặt đất, cúi đầu ho suyễn vài cái, cũng không dám nói cứng câu nào nữa.
Trước đây Hàn Thành Vỗ không phải chưa từng đánh nhau với Hàn Phi, thế nhưng đây là lần đầu Hàn Phi ra tay nặng và ngoan độc tới như vậy, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
-A, ca ca!
Nương theo tiếng hét kinh hãi, muội muội Hàn Vi Nhi của Hàn Thành Võ nhanh chóng chạy tới, nắm lấy cánh tay của Hàn Phi cầu xin nói:
-Hàn Phi biểu ca, van cầu huynh đừng đánh nữa!
Kỳ thực nàng cũng không cần cầu xin, Hàn Phi cũng đủ nghiện rồi, ba quyền này đã đủ giải tỏa một chút buồn phiền do mấy ngày nhốt ở trong nhà rồi.
-Được, muội nói không đánh, huynh sẽ không đánh!
Hàn Phi cười cười với Hàn Vi Nhi, buông Hàn Thành Võ ra đứng lên.
Hắn thấy Hàn Vi Nhi cũng chỉ mới ba bốn lần, đối với nàng ấn tượng cũng không tồi.
Tôi tớ cùng Hàn Vi Nhi vẻ mặt thương tâm chạy tới đỡ Hàn Thành Võ lên, chuyện như vậy, đại thiếu gia cùng hắn trở về e rằng cũng chịu trách phát rồi.
Hàn Vi Nhi nhất thời thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Hàn Phi không ngờ toát lên một chút cảm kích.
“Cô gái nhỏ này ngày càng xinh đẹp rồi!” Trong lòng thầm khen một tiếng, Hàn Phi gật đầu với nàng, sau đó cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi, rất nhanh biến mất trong đám người đang nhốn nháo.
Nhưng mà lúc rời đi, hắn mơ hồ nghe thấy thanh âm cuối cùng của Hàn Thành Võ chắc muốn giữ lại một chút thể diện của mình:
-Hàn Phi ngươi chờ ta đó