Chương 55: Băng Nham thành
Đêm, trong nhà không đốt đèn, Tần Liệt cuộn người, hai tay ôm gối núp trong góc tường, đờ đẫn nhìn về phía trước. trong nhà, chiếc bàn sạch không một hạt bụi, phòng tắm như còn truyền tới thanh âm của nàng, trong phòng mỗi nơi đều hiện lên hình ảnh xinh đẹp ấy…
Cảnh những khi họ ở bên nhau hiện rõ mồn một trong đầu hắn.
Ai mà biết, nàng lại phải đi…
Tần Liệt ôm ngực, cảm thấy còn có nhiều lời chưa kịp nói, lại không biết phải nói như thế nào, lòng rất đau.
“Bành!”
Cửa nhà bị phá vỡ đầy bạo lực, một đám người xông vào, ai cũng ôm trong tay một vò rượu.
- là bọn Lăng Phong Lăng Hâm Lăng Tiêu Lăng Dĩnh.
“Tần Liệt, chúng ta tới uống rượu!” Lăng Hâm buông hai vò rượu mạnh xuống, xé lớp vải dầu, đổ ra một chén rượu lớn, đưa cho Tần Liệt, quát: “Nào, uống!”
“Uống rượu! uống rượu!” Lăng Phong Lăng Tiêu phụ họa.
Ngay cả Lăng Dĩnh cũng tới cụng chén, tới mời rượu Tần Liệt, ai cũng mặt mày xầm xì, chẳng nói một câu an ủi, chỉ dùng hành động để tỏ thái độ của mình.
Tần Liệt thấy ấm áp trong lòng, thò tay nhận bát rượu, ngửa đầu uống cạn.
Rượu như lửa nóng chảy vào bụng, lồng ngực như bị đốt cháy, sự thống khổ trong lòng vơi bớt, hắn liền đoạt lấy chén rượu trong tay bọn Lăng Phong, tự rót tự uống liền tù tì.
Bọn Lăng Phong mắt ai cũng đỏ hoe, không nói gì, rót rượu giúp hắn.
“Heaa… các người cũng uống đi, cùng say với ta!” Tần Liệt nói.
“Được! mọi người cùng uống đi, không say không nghỉ!” Lăng Hâm gào to.
Những người kia cũng phụ họa theo, la lối, rồi khóc lóc om sòm.
Tộc nhân Lăng gia, giữa đêm hôm khuya khoắt vẫn còn nghe thấy tiếng la hét, nhưng ai cũng lắc đầu thông cảm, thầm nghĩ: tùy họ đi.
Một đêm say mèm.
Hôm sau lúc Tần Liệt mở mắt đã là giữa trưa.
Trong nhà hắn, bọn Lăng Phong Lăng Hâm ngã trái ngã phải, kẻ gục trên bàn, người nằm dưới gầm bàn, trên giường, góc tường, Lăng Dĩnh áo quần xộc xệch nằm ghé lên giường hắn, khóe miệng còn chảy nước miếng, dáng ngủ rất là ngọt ngào.
Một đám này đều là đồng bạn cùng hắn xuất sinh nhập tử ở Thiên Lang sơn, lúc hắn thấy buồn khổ nhất lại tới trắng đêm điên cuồng say với hắn, giúp hắn giảm bớt nỗi đau trong lòng.
Tần Liệt rất cảm kích, hắn quyết định không đánh thức ai, chỉ lấy linh đan trên người nhét vào người bọn Lăng Phong.
Linh đan này là có được lúc hắn vào Cực Hàn sơn mạch lần đầu tiên, thu được trên người bọn Toái Băng Phủ, hắn đã từng lấy một phần làm sính lễ cho Lăng Ngữ Thi, phần còn lại, hôm nay hắn móc ra hết…
Nhìn bọn họ thật lâu, Tần Liệt lặng lẽ trân trọng cảm tạ trong lòng, rồi rời khỏi nhà, ra thị trấn.
Rất nhanh, từ một tộc nhân hắn biết được ngay trong đêm qua Lăng Thừa Nghiệp đã tuyên bố giải trừ hôn ước của hắn và Lăng Ngữ Thi, sáng nay lúc trời còn chưa sáng, Lăng Ngữ Thi và Lăng Huyên Huyên đã rời đi cùng với người của Thất Sát cốc.
“Thất Sát cốc… một ngày ta sẽ tới đó.”
Tần Liệt thầm nhủ trong lòng, dưới ánh nắng chói chang đi về phía Dược sơn.
Trong sơn động.
Hắn thu thập đồ đạc, lấy tượng gỗ, Tinh Vân lệnh, hỏa tinh thạch, và một ít tài liệu, gói ghém kỹ lưỡng.
Cầm túi đồ, hắn nhìn về phía một khối đá nhô ra phía sau một cái cột đá một hồi lâu, rồi nói: “Cũng nên rời khỏi…”
Hằn đè khối đá đó xuống, rồi không chút ngần ngừ rời khỏi động, xuống núi.
Trước đây gia gia từng nói, khối đá nhô ra kia là đầu điều khiển kỳ trận của Dược sơn, có thể xóa sạch tất cả mọi dấu vết.
Hắn tu luyện Thiên Lôi Cức đã đạt mức đột phá, có thể tự mình tu luyện, không cần đến hệ thống ở Thiên Lang sơn hỗ trợ nữa.
Nửa năm trước, thực ra hắn đã có thể rời khỏi Dược sơn, vào Tinh Vân Các tu luyện, chỉ là hắn vẫn chọn ở lại mà thôi.
Hôm nay, người khiến hắn tình nguyện ở lại đã ra đi, hắn không còn lý do ở lại nữa.
“Rầm rầm rầm!”
Trong Dược sơn truyền tới những tiếng nổ kinh người, cả tòa Dược sơn run rẩy.
Tần Liệt đứng dưới chân núi đứng xem một lúc, rồi nhìn thoáng qua Lăng gia trấn một cái, cất bước đi về phía Băng Nham thành.
Nửa canh giờ sau.
Huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp và Lăng Khang An lòng nóng như lửa đốt đi vội vào trong Dược sơn, mới thấy kỳ trận đường đá bên trong đều bị loạn thạch phá hủy.
Dược sơn hình như cũng bị lún xuống một đoạn.
“Tới giờ ta vẫn chưa biết trong Dược sơn cất dấu cái gì, sau này sợ là càng không thể biết.” Lăng Thừa Nghiệp khẽ than.
“Có lẽ hắn đã đi Tinh Vân Các.” Lăng Thừa Chí nói.
Lăng Thừa Nghiệp cau mày: “Là chúng ta có lỗi với nó, do ta không tuân thủ ước định, giải trừ hôn ước sớm một năm. Ai, không hiểu tại sao, ta cứ có cảm giác đang làm sai chuyện gì đó…”
Lăng Khang An nhìn ra xa, nói: “Thừa Nghiệp ngươi làm không sai, không cần tự trách. Chỉ cần Huyên Huyên, Ngữ Thi ở Thất sát cốc, tương lai nhất định có một ngày Lăng gia sẽ lớn mạnh! Chúng nó làm thân truyền đệ tử của Cưu bà bà, sau này sẽ có rất nhiều không gian phát triển, chúng cũng có thể tìm được rất nhiều người trẻ tuổi tài ba khác, chúng ta nên mừng cho chúng nó.”
“Hy vọng như thế.” Lăng Thừa Nghiệp thở dài.
Chạng vạng.
Bọn Lăng Phong tỉnh dậy, mới biết kỳ trận trong Dược sơn đã bị phá hủy, Tần Liệt đã bỏ đi.
Bọn họ vận động người, mới phát hiện trong vạt áo ai cũng có linh đan, khiến ai cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Họ đều hiểu Tần Liệt đã rời khỏi Lăng gia trấn, đi Băng Nham thành.
“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư đi, Tần Liệt cũng đi, chỉ còn chúng ta ở Lăng gia trấn thôi.” Lăng Tiêu uể oải nhìn trời chiều: “Ai, mọi việc xảy ra nhanh quá, hai hôm trước còn rất tốt, Thất Sát cốc xuất hiện một cái, cuộc sống chúng ta đã biến đổi nghiêng trời lệch đất.”
“Nước chảy chỗ trũng, người thường đến chỗ cao, đây là đạo lý từ cổ chí kim không hề thay đổi. chúng ta muốn theo kịp họ, nhất định phải cố gắng, khắc khổ tu luyện, nếu không khoảng cách sẽ càng ngày càng xa.” Lăng Phong khẽ nói.
“Phải lắm.” ai nấy kiên định đồng thanh.
…
Sáu ngày sau, một người gầy gầy đến trước cửa nam Băng Nham thành.
Thiếu niên cầm trong tay một cái túi, mặt đầy phong trần mệt mỏi, nhìn bức tường đá hùng vĩ cao ngất, nhìn hai thị vệ canh cửa, lẩm bẩm: “Băng Nham thành, cuối cùng cũng tới rồi.”
Băng Nham thành chia làm Bắc thành và Nam thành, thành Bắc có Toái Băng Phủ, mọi việc đều do Toái Băng Phủ quản lý, ở đó chỉ có người của Toái Băng Phủ.
Nam thành là tổng bộ Tinh Vân Các, do Tinh Vân Các quản lý tất cả.
Người ở Nam thành cũng phần lớn là võ giả và người nhà của Tinh Vân Các, chỉ có một chút phàm nhân.
Hai thế lực cùng ở một thành, tạo thế thủy hỏa, tranh đấu gay gắt nhiều năm, vẫn bất phân thắng bại, cừu hận hai bên càng ngày càng sâu.
Ra xa phía nam của Nam thành là Cực Hàn sơn mạch, quanh đó có rất nhiều thế lực nhỏ, như Lăng gia, Cao gia, Đỗ gia,…đều phụ thuộc Tinh Vân Các.
Phía bắc của Bắc thành là lãnh địa của Toái Băng Phủ, cũng có nhiều thế lực nhỏ.
Sau khi phản bội Tinh Vân Các, cả Phùng tộc đều đã chuyển về phía đó.
Thế lực phụ thuộc Toái Băng Phủ và thế lực phụ thuộc Tinh Vân Các hoàn toàn bị ngăn cách bởi Băng Nham thành.
Dù là Toái Băng Phủ hay Tinh Vân Các, võ giả đều có người nhà và người thân, họ chỉ là phàm nhân hoặc võ giả cảnh giới thấp, không có tư cách vào Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các tu luyện.
Những người này đều sinh sống ở Bắc thành và Nam thành của Băng Nham thành. Các võ giả khi không vướng nhiệm vụ, không bận tu luyện, đều đến nhà người thân ở Bắc thành và Nam thành ở với người nhà.
Giữa Bắc thành và Nam thành có một con phố bán linh tài, thương phố này được xem như ranh giới ngăn cách hai thành.
Vì Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các trở mặt với nhau,, thường xuyên tranh chấp kịch liệt, nên nói chung, võ giả và phàm nhân của Bắc thành khó mà vào được Nam thành, và ngược lại.
Nhưng ở thương phố lại rất náo nhiệt, võ giả hai bên đều thường xuyên tới đây.
Đầu thương phố có nhiều cửa hàng bán linh tài linh dược linh thảo linh khí, một số cửa hàng ở đó có bối cảnh rất lớn, là chi nhánh của những thế lực cường đại, ngay cả Toái Băng Phủ Tinh Vân Các cũng không dám trêu vào.
Nên tuy hai phe náo túi bụi, nhưng lại âm thầm ăn ý tuyệt không động võ ở khúc đầu đường này.
Tần Liệt từ cửa nam vào Nam thành của Băng Nham thành, cũng không cầm Tinh Vân lệnh vào Tinh Vân Các, mà tới hướng đầu đường kia của thương phố.
Một khi vào Tinh Vân Các, hắn sẽ trở thành thành viên trung tâm, có thể dùng tài nguyên của Tinh Vân Các để tu luyện, có thể lấy điểm cống hiến để vào phòng đặc biệt tu luyện tăng tiến tu vi, có thể xem sách, có thể đi nghe võ giả cảnh giới cao hơn giảng thuật…
Đó là ước mơ trong lòng bọn Lăng Phong, cũng là mục đích của hắn khi đến đây.
Chỉ có điều một khi đã vào Tinh Vân Các trở thành thành viên trung tâm, sẽ có thể bị phân công nhiệm vụ, mất đi tự do.
Vì chuyện Lăng Ngữ Thi, bây giờ trong lòng hắn vẫn còn chưa bình tĩnh hẳn.
Hắn còn muốn dành thêm thời gian để thuần thục khắc linh trận đồ.
Nên hắn chưa vội, muốn đợi đến khi mình thực sự tĩnh tâm rồi, nắm vững linh trận đồ rồi, mới vào Tinh Vân Các.
Vì vậy, hắn đi vào khu thương phố, thuê phòng ở, tiếp tục tập khắc Tụ linh trận đồ.
Còn hai mươi bốn bức linh bản chưa sử dụng, đã có kinh nghiệm khắc thành công một lần, hôm nay hắn đã tự tin hơn nhiều.
Lấy một bức linh bản, hắn tập trung tinh thần, bắt tay vào tập khắc.
Rất nhanh, linh trận đồ hiện ra, lúc này trong đầu hắn không còn chuyện Lăng Ngữ Thi nữa, chỉ có bức trận đồ mà thôi.
Hắn bắt đầu quá trình luyện tập buồn tẻ vô vị mà lại vô cùng gian khổ này.