Chương 89: Dẫn Tới
Sáu con linh thú nhị giai, tương đương sáu võ giả Khai Nguyên cảnh, chỉ cần một đội ngũ này bọn họ cũng đã khó mà đối phó.
Thế mà còn cả đám linh thú nhất giai, hợp lại cũng chiến đấu kinh người, hoàn toàn có thể giết sạch bọn họ.
Vì trong số họ, ngoài Đồ Trạch Trác Thiến là Khai Nguyên cảnh, còn lại chỉ toàn là Luyện Thể kỳ mà thôi.
Mà hai người Đồ Trạch Trác Thiến bị thương khi đánh nhau với người Toái Băng Phủ tới giờ cũng vẫn còn chưa khôi phục hoàn thiện.
Thế này làm sao mà chiến?
“Không được! Xông vào chiến thế này chúng ta sẽ ch.ết sạch, không ai sống được!” Khang Trí lắc đầu, mặt béo rung rinh: “Hay là chúng ta chờ một chút? Chờ Đồ đại ca và Thiến tỷ khôi phục hoàn toàn rồi hẵng từ từ chiến đấu?”
“Đội tuần tr.a của Sâm La điện không dễ đối phó đâu, nếu thấy chúng ta biếng nhác, không dốc sức liều mạng coi chừng… bọn họ xử luôn chúng ta đó.”
Trác Thiến nghiêm nghị lắc đầu: “Trốn tránh chắc chắn là không được, chỉ có thể nghĩ cách thôi, đúng rồi, hồi nãy họ có nói, dụ chúng đi thôi cũng được mà. Bọn họ muốn vào trong, mà bị bầy linh thú chặn đường, bây giờ chúng ta chỉ cần dụ đám linh thú này rời đi là coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
“Đúng, Trác Thiến nói đúng.” Đồ Trạch tiếp lời, “Giao chiến trực tiếp với linh thú khác gì tự tìm đường ch.ết, chúng ta lợi dụng việc quen thuộc với địa hình của thạch lâm, chọc chúng rồi dẫn chúng ra ngoài kia là được.”
Tần Liệt cũng gật đầu đồng ý.
Mọi người nhanh chóng tìm ra phương pháp dẫn dụ đám linh thú rời đi.
Nửa canh giờ sau, một đám người núp sau một tảng đá lớn, lặng lẽ thò đầu ra.
Trên một khu vực khá trống trải, mấy chục con linh thú tụ tập, đa số đều là linh thú nhất giai, trong đó có sáu con nhị giai, một con Băng phách mãng, hai con Kim nham thú, hai con Long giác tê, và một con Kim tấn viên.
Sáu con linh thú này đều ngồi xuống thu nạp linh khí.
Từng đám sương mù trắng xóa tỏa ra từ miệng mũi chúng, chỗ của chúng là chỗ có nồng độ linh khí đậm hơn những chỗ khác.
Hẳn nhiên sáu con này đã chiếm chỗ tốt nhất.
Còn lại mấy chục con linh thú nhất gia phân tán chung quanh, cách chúng một khoảng cách xa, hình như bị chúng không cho phép tới gần.
“Linh khí đậm đặc thật.” Tần Liệt ngửi ngửi, thần sắc khẽ đổi, mắt lóe dị quang, thầm nghĩ: “Tụ linh bài! Chính là nhờ Tụ linh bài tụ tập linh khí! Hừ, trong trận Tạ Tĩnh Tuyền bố trí để diệt Phệ hồn thú chắc chắn có giấu Tụ linh bài, nhờ vậy mới thu hút được nhiều thiên địa linh khí như vậy.”
“Động thủ!” Đồ Trạch quát khẽ.
“Động thủ!” mọi người đồng thanh.
“Hưu hưu hưu! Vù vù vù! Xùy xùy xùy!”
Nhất thời từ chỗ họ bay ra từng đạo cầu vồng đầy màu sắc.
Có đốm lửa đỏ thẫm, có tia chớp xanh thẫm, có sương mù xám mờ… phong nhận, tinh quang, cầu vồng… loạn xị, bắn thẳng về phía bầy linh thú.
“Ngao!”
Đám linh thú đang thu nạp linh khí, bị đánh đau, đều điên cuồng gào lên.
Những đôi mắt khát máu nhìn khắp xung quanh, lập tức tập trung vào đám Đồ Trạch, rồi đám linh thú đều xông tới.
Sáu con linh thú nhị giai bị tinh vân của trường đao và phong nhận của Long cốt tiên công kích, trên cơ thể hiện ra mấy vết thương máu chảy xối xả, khiến chúng thực sự bị chọc giận.
Bầy linh thú ầm ầm xông ra, thẳng hướng chỗ mọi người giết tới, khí thế như núi lở.
“Chạy mau!”
Khang Trí hét lên, cơ thể mập mạp thực nhanh, là người đầu tiên chạy ra ngoài.
Bọn Hàn Phong Chử Bằng đã sớm vận sức chuẩn bị, vừa thấy hắn chuồn đi, vội vã chạy theo, sợ rớt lại phía sau.
“Đi!”
Đồ Trạch quát to, giục Tần Liệt, Cao Vũ chạy trước, hắn và Trác Thiến vung linh khí cản phía sau.
Mắt thấy mấy chục con linh thú đánh tới, Tần Liệt cũng bị dọa xanh mặt, vội kéo Cao Vũ: “Đi mau!”
Cao Vũ gật đầu, cùng Tần Liệt sóng vai bỏ chạy.
Hai người chạy rồi, Đồ Trạch Trác Thiến cũng không dám ở lâu, vội bắn ra hai chùm công kích, rồi co chân chạy như điên.
Khu thạch phong như rừng cự kiếm, Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung rời khỏi Huyền minh thú, đứng trên đỉnh mũi kiếm cao nhất.
Cây thạch kiếm này cao mấy chục thước, từ trên nhìn xuống thấy được rất xa, lại thêm hai người cảnh giới cao, thị lực tốt, nên thấy ngay cảnh đám Đồ Trạch náo loạn, thấy cả bọn co cẳng chạy thục mạng, cũng nhìn thấy cảnh linh thú điên cuồng truy kích, dần rời khỏi điểm tụ tập ban đầu.
“Đám nhóc này xem như cũng thông minh.” Lương Trung cười: “Nếu ngạnh kháng không chừng cả đám đều ch.ết rồi, bây giờ có thể dụ bầy thú đi, coi như đã đạt yêu cầu của chúng ta. ừm, cũng không tệ lắm, xem ra đã hơi coi thường bọn hắn.”
“Nhìn bên cạnh đi.” Tạ Tĩnh Tuyền chỉ sang một hướng khác: “Đám Xích viêm hội đúng là một sợi gân, không bị thiệt thòi thì không chịu sử dụng đầu óc.”
Lương Trung nhìn về phía đó, mặt mũi quái dị, dở khóc dở cười: “Tên Hùng Phách này đúng là giống hệt cha với gia gia của hắn!”
Từ chỗ họ có thể nhìn thấy Hùng Phách đang xông thẳng vào giữa bầy linh thú, chém giết với chúng.
Đám linh thú kia tuy không lợi hại bằng của đám Đồ Trạch, nhưng cũng có bốn con nhị giai, hơn năm mươi con nhất giai.
Vậy mà Hùng Phách dám một mình xông vào, rõ là liều lĩnh, nếu không nhanh lùi lại, chắc chắn Xích viêm hội sẽ có thương vong.
“Thực không biết dùng đầu.” Tạ Tĩnh Tuyền cau mặt.
Lương Trung thở dài: “Tên này thế nào cũng bị thiệt thòi, Xích viêm lại để cho hắn dẫn đội, thật là thất sách.”
“Người của Toái Băng Phủ, Thủy nguyệt tông và Tinh Vân Các đều thông minh, không chính diện tử chiến với linh thú.” Nhìn một hồi, thấy hành động của Nghiêm Tử Khiên và Na Nặc, Tạ Tĩnh Tuyền gật đầu: “Na Nặc rất được, trong số bốn người, là người có thực lực mạnh nhất, mà đối với tỷ muội cũng rất quan tâm…”
Đứng từ trên cao nhìn ra xa, Tạ Tĩnh Tuyền thấy Nghiêm Tử Khiên và Na Nặc tuy đều là nhằm dẫn bầy linh thú rời đi, nhưng phương thức thì khác biệt.
Sau khi chọc giận bầy linh thú, Nghiêm Tử Khiên và Phùng Khải chạy trước, mặc kệ những người còn lại.
Na Nặc thì giống với Đồ Trạch Trác Thiến, chủ động ở lại cuối cùng, chờ những tỷ muội cảnh giới thấp chạy trước rồi, mới chạy.
Nhìn rõ cách xử sự của bốn phương, Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung cũng đã có đại khái nhận thức về tính cách của họ.
Nhìn một hồi, hai người đều dời lực chú ý về phía Tần Liệt Đồ Trạch, mà trọng điểm là Tần Liệt và Cao Vũ.
“Cao Vũ này luyện linh quyết đặc thù, tính nết cũng âm tàn kỳ quặc, bản tính cũng khá độc ác.” Lương Trung vừa nói vừa tìm từ: “Lại không thích sống tập thể, ưa thích độc lai độc vãng, hợp tác đoàn đội hơi kém.”
Thấy Tạ Tĩnh Tuyền không nói gì, Lương Trung nhíu mày, nói tiếp: “Còn tiểu tử Tần Liệt, ta cũng có chút nhìn không thấu…”
“Hử?” Tạ Tĩnh Tuyền quay đầu lại nhìn hắn.
“Suốt đường đi, Tần Liệt luôn rất im lặng, như một tiểu tử điềm đạm ôn nhu. Chúng ta ở cửa hàng Lý Ký gặp hắn mấy lần, cũng thấy hắn biểu hiện rất bình thường, nói chuyện có chừng mực, làm việc cẩn thận, không có gì đặc biệt,…”
“Nhưng mà lúc giao chiến với người khác, lại trở nên hung mãnh cuồng bạo, như mãnh thú bị áp chế mà được thả ra, ra tay không chút lưu tình, chiêu nào cũng hung ác điên cuồng. Một khi chiến đấu, hắn như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, hóa thân thành sát tinh, hoàn toàn khác biệt với biểu hiện thường ngày, cái này khiến ta rất là kỳ quái.”
“Có lẽ lúc chiến đấu thì hắn mới thật sự là hắn, còn biểu hiện ngày thường chỉ là ngụy trang mà thôi.”
Tạ Tĩnh Tuyền lên tiếng, lại làm cho Lương Trung khó hiểu. không chờ Lương Trung hỏi, Tạ Tĩnh Tuyền đã nói tiếp: “Ta đã nói chuyện với Đồ Mạc, nghe Đồ Mạc nói Tần Liệt xuất thân từ thế lực phụ thuộc Lăng gia, hắn và gia gia đều ở Lăng gia, nghe nói hắn bị mất hoàn toàn trí nhớ của tuổi thứ mười trở về trước.”
Tạ Tĩnh Tuyền nhíu mày: “Bộ dáng con người trong khi chiến đấu mới là bộ dáng chân thật nhất. Vì vậy, Tần Liệt hung tàn bạo ngược kia mới thật sự là Tần Liệt, là tính cách hắn được dưỡng thành trong mười năm trước kia.”
Lương Trung ngạc nhiên: “Nói như vậy, tiểu tử này thực đúng là không đơn giản, những gia hỏa có tính cách hung tợn này thường có xuất thân đều không tầm thường.”
“Đúng vậy.” Tạ Tĩnh Tuyền khẽ gật, “Chỉ đáng tiếc hắn không cách nào nhớ ra được chuyện trước kia, nếu không thì chúng ta đã biết rồi. bây giờ ta chỉ hy vọng lúc chúng ta cần, hắn có thể giống như lần trước, dẫn động được cửu thiên lôi đình. Nếu không, dù hắn có lai lịch thế nào cũng chẳng chút giá trị với chúng ta.
“Đúng vậy.”