Chương 1

– Anh Phong.
– Anh Phong.
Trần Phong treo lên khuôn mặt đen thui thùi lùi, hầm hầm, đi lên lầu hai, bước vào văn phòng ở hộp đêm 【 Miên Hạ 】 lớn nhất ở khu Tây này, dưới tầm mắt kinh ngạc của phần lớn đám đàn em.


Cả người của anh đều cương cứng, cố gắng giữ phong độ mà nhấc bước đi tới trước cửa.
Trương Kiến liền đón đầu, nhỏ giọng nói, rằng:
– Anh Phong. Có tên đàn em của cậu Tiêu tới.


Sắc mặt của Trần Phong càng thêm xấu. Giữa hai hàng chân mày dày, đậm đều đã nhăn nhíu lại, sát đến mức mấy nếp nhăn ở đó, cứ như dính sát lại ở cùng một chỗ, hầu như có thể đè ép ch.ết một con ruồi nếu lỡ sa cánh đậu lên trên đó a.


Trương Kiến đã sớm suy đoán được, sau khi Trần Phong nghe thấy tin tức này thì lập tức sẽ không thể nào bày ra cái sắc mặt gì hoà nhã rồi. Cho nên, hắn liền vội vàng lui về một bên, mở cửa văn phòng ra sẵn.


Trần Phong vừa bước vào, cánh cửa lập tức va vào nhau, vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, là do anh hung hăng đóng sầm cánh cửa văn phòng này lại.


Anh đi vào trong văn phòng, tiện tay ném áo khoác lên trên sô pha. Trần Phong bước đến đến phía sau bàn làm việc, vừa mới ngồi xuống, cả khuôn mặt lập tức biến sắc, nhất thời liền bày ra biểu tình dữ tợn.


available on google playdownload on app store


Một tên nhóc thanh niên mang theo một đầu tóc vàng khè kia, vừa thấy anh như vậy, lại càng bị hoảng sợ. Bộ dạng kiêu ngạo ban đầu của gã, cũng tự giác thu liễm lại một chút.
– Mày tới đây, là muốn làm gì hả?
Giọng điệu của Trần Phong rất không tốt, phi thường không tốt.


Bởi vì, bất cứ một người đàn ông vừa mới ngủ dậy một đêm liền đã bị một sinh vật giống đực khác cường bạo thân thể mình, thì dù cho bất cứ là ai cũng chỉ sợ rằng tâm tình sau khi bị cường bạo, cũng sẽ không tốt hơn anh là bao nhiêu đi. Huống chi, đến tận bây giờ đây, Trần Phong vẫn còn chưa thể xác định nổi, cái ‘sinh vật giống đực’ đã cường bạo anh đây, đến rốt cuộc, có đúng là con người hay không đây.


Mà hiện tại, lại còn muốn anh phải đối mặt với một gã đàn em ẻo lả, vô dụng dưới trướng của tên nhóc mặt trắng đối địch, vốn luôn cố sống cố ch.ết, đấu đá một mất một còn với anh đây. Chỉ với điều này thôi đã khiến tâm tình vốn đã thập phần ác liệt của anh, lại vừa mới bị phá hủy thêm ba phần nữa đi.


– Anh Phong.
Tên nhóc lông vàng vừa nhai kẹo cao su, vừa chậm rì rì nói rằng:
– Hai ngày trước, cậu Tiêu đã xảy ra tai nạn xe cộ. Hiện tại, anh ta vẫn còn chưa tỉnh lại, luôn nằm ở trong bệnh viện. Hiện tại, bên Bắc khu của bọn tôi là do anh Hoàng làm chủ.
– Anh Hoàng? Là cái gã Hoàng Giang kia sao?


Trần Phong ngẫm nghĩ, nhớ lại một chút, tựa hồ như là cái gã luôn nịnh nọt, làm chân chó ở bên cạnh tên mặt trắng nhỏ kia đi. Gã này còn tệ hơn nữa, chẳng có bản lĩnh nào khác, ngoại trừ vuốt mông ngựa kẻ trên đi.


– Sao đây, cậu Tiêu của đám tụi bây vẫn chưa có ch.ết mà, có đúng không? Làm sao lại có kẻ sốt ruột đến mức liền đứng ra đoạt quyền rồi hả?
Trần Phong lộ ra một nụ cười nhạt, khinh thường mấy kẻ chẳng đáng bỏ vào mắt của anh này.
Cậu Tiêu?


Bất quá, chỉ là do đám lão đại cầm quyền bên trên, muốn cho lão cha của tên này có được một chút mặt mũi mà thôi đi. Nếu không phải vậy, chỉ bằng với cái tên Tiêu Thiều Lâm phế vật này, lại muốn một mình quản lý, gánh vác cả một khu hay sao a?


Bất quá, thật đúng là không ngờ tới a. Tiêu lão đại mới vừa ch.ết vẫn còn chưa đến ba tháng, lại lập tức có kẻ ra tay với tên này rồi đi. Ai, cũng không biết là do bên nào xuống tay nữa đây.
Tên nhóc lông vàng này, lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Trần Phong cũng dẫn theo vài phần không vui:


– Anh Phong. Anh Hoàng của bọn tôi, là nể mặt anh biết điều, nên mới kêu tôi qua đây chào hỏi. Nếu như anh Trần có cái gì thắc mắc với đại ca bên Bắc khu, thì cứ việc tìm đến Hoàng ca của bọn tôi mà tâm sự. Bất quá, anh Hoàng của bọn tôi có nói. Sau này, Bắc khu đây chính là địa bàn của anh Hoàng, cho nên, quy củ trước đây, chỉ sợ là cần phải sửa đổi lại đôi chút đi.


Trần Phong cười khẩy một cái.


Dám tùy tiện phái một kẻ còn non và xanh thế này đến nói chuyện tay đôi với anh a. Lúc anh đang đánh rắm, thì không biết, da lông của cái đám này, đã mọc ngắn dài đã được bao nhiêu rồi đây, mà cũng dám cả gan lớn mật đứng ở trước mặt của anh, phô trương thanh thế đến vậy đây.


Xùy. Cái đám tàn binh bại tướng vô dụng này lại chỉ dựa vào cái gã Hoàng Giang không biết tốt xấu gì kia, lại dám có ý định diệu võ giương oai, xuống tay ngay ở trước mặt của anh sao. Tên oắt con này, nhất định là không muốn sống an ổn qua tháng ngày này rồi đi a.


Ngày trước, mấy đống quy củ, phép tắc ở Bắc khu, tất cả đều là dựa vào mặt mũi của ông già họ Tiêu kia mới được lập ra.


Còn cái tên Tiêu Thiều Lâm phế vật kia, ngoại trừ chỉ biết chơi bời gái gú ra, thì ưu điểm duy nhất cũng chỉ là chỉ biết cụp đuôi, luồn cúi làm người, đối đãi nịnh nọt với kẻ trên.


Anh lại càng không ngờ tới. Tên nhóc kia chỉ vừa mới bị hôn mê chưa tỉnh, lại để cho cái loại ngựa non háu đá không biết trời cao đất dày như gã này, tùy tiện ngồi lên chiếm chiếc ghế đại ca. Còn kèm theo cả một chuyện cực kì buồn cười. Đó chính là, gã còn dám tùy tiện kêu một tên đàn em thò lò mũi xanh sang Tây khu của anh mà đứng ở đây, nói mấy lời cảnh cáo, thị uy trước mặt anh sao a. Quả thực, là đám Bắc khu này không muốn sống nữa mà.


Anh tùy ý giơ chân lên, gác xuống bàn làm việc. Nhưng, bởi vì thân thể cử động mạnh, mà dẫn đến, chỗ bị thương khó nói ở phía sau, lập tức truyền đến đau đớn. Khiến cho sắc mặt của Trần Phong càng trở nên khó coi.


Nhắc nhở, anh nhớ đến một màn hình ảnh bất ngờ đã gặp phải khiến anh phải có trải nghiệm khó quên kia.


Tâm tình của anh vừa mới thoáng tốt lên, bởi cái hành vi buồn cười này của gã đại ca mới của Bắc khu. Thì, bây giờ nhờ vào nỗi đau đớn này, mà ngay lập tức, tâm trạng lại càng trở nên thập phần ác liệt.
– Phắn.
Tầm mắt lạnh lẽo của Trần Phong trừng tên nhóc lông vàng, lạnh lùng quát lên.


Tên nhóc lông vàng sửng sốt, hơi há miệng, tựa hồ như không thể tin được, cư nhiên, đối phương lại không hề có chút nể mặt nào đối với đại ca mới nhậm chức quản lý Bắc khu, mà khách khí với gã một chút nào, dù gì gã cũng là cánh tay đắc lực của đại ca Bắc khu mà.


Gã vừa định mở miệng nói chút gì đó —
– Tao kêu mày cút con mẹ nó đi!!!
Trần Phong quơ đến trên bàn, tiện tay bắt lấy một cái gạt tàn thuốc, mau lẹ cầm lên trong tay, lập tức hung hăng phang đến phía trước.


Tên nhóc lông vàng lập tức hoảng sợ, liền từ trên ghế, trượt té xuống sàn nhà. Tiếng va chạm nặng nề vang vọng, phát ra khi cái gạt tàn đập vào sàn nhà đá cẩm thạch rơi xuống ở trên chân. Chỉ nghe gã hét thảm lên một tiếng. Gã vừa đau đớn lại sợ hãi, luống cuống bật người dậy ôm chân, tiếp theo, lại mở miệng nói một vài lời mắng chửi, vừa cà nhắc mà vội vội vàng vàng bỏ chạy ra từ cửa văn phòng.


– Đệt!
Trần Phong hung hăng nện một đấm lên trên bàn. Khuôn mặt đen của anh đã lạnh lẽo đến mức, hầu như có thể đóng băng mặt nước mùa xuân đi.


Tựa hồ như anh cảm thấy không khí ở trong văn phòng có chút khô nóng. Anh hung hăng kéo kéo cổ áo. Chiếc nút nơi cổ áo đột ngột bị bung ra, hai vạt cổ áo sơ mi màu tím lập tức mở rộng, nhất thời để lộ ra trên mảng nhỏ da thịt màu đồng ở cổ.
– Con mẹ nó.


Đột nhiên, Trần Phong nóng nảy, tàn bạo mắng lên một câu.


Anh lập tức đi vào phòng vệ sinh trong văn phòng. Đứng trước bồn rửa mặt, vòi nước mở nước ào ạt. Hai tay của anh cố sức hứng đầy nước, liền tùy ý tát lên trên mặt của mình mấy đợt khiến cho cả khuôn mặt ướt sũng lan đến cả phần tóc. Một giọt bọt nước trong suốt, lập tức chảy xuôi xuống, dọc theo sườn của khuôn mặt góc cạch, lạnh lùng, nghiêm nghị, được phản chiếu rõ ràng trong tấm gương đối diện được đính trên mặt tường cẩm thạch.


Trần Phong vươn tay đến, lau đi lớp nước bắn tung téo che đi mặt gương băng lãnh, liền dần dần hiện rõ ra rõ một khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của chính mình. Vừa nhìn thấy, Trần Phong lại vẫn nghĩ không ra. Tại sao lại anh lại gặp phải cái loại chuyện gặp quỷ xui xẻo này vậy hả.


Đột nhiên, trong lúc đó, đường nhìn của Trần Phong dừng lại ở trên một nơi nào đó trong hình ảnh phản chiếu in trên gương. Anh nhìn thấy chỗ cổ áo của mình, mơ hồ để lộ ra một dấu hôn tím sậm ở đó. Ở trong nháy mắt, biểu tình của anh, hầu như là đã biến thành cuồng nộ. Lập tức trong không gian im ắng vang lên một tiếng ‘phanh’ đinh tai. Anh đã nện một đấm lên trên tấm gương.


Chiếc gương lập tức ‘ầm’ lên tiếng, bể nát thành từng mảnh nhỏ một.
Trần Phong phẫn hận nhìn chằm chằm đống mảnh kiếng vỡ vụn rồi lại không còn cách nào khác.
– Anh Phong. Anh không sao chứ?
Bên ngoài phòng vệ sinh, truyền tới giọng nói của Trương Kiến.


Trần Phong gắt gao siết chặt lấy nắm đấm, khàn giọng đáp lại:
– Tôi không sao cả.
– Nga.


Trương Kiến vừa gãi gãi đầu, vẫn đang đứng ở ngoài cửa. Bất quá, hắn rất sáng suốt không có tiếp tục hỏi tiếp nữa. Bởi kinh nghiệm xương máu đã đi trên con đường xã hội đen này, là điều quan trọng nhất là phải hỏi ít đi mà nên làm nhiều hơn a, đây cũng chính là bí quyết bảo vệ tánh mạng nha.


– A Kiến.
Giọng nói hồn hậu của Trần Phong, từ trong phòng vệ sinh truyền ra.
– Lập tức đi ra ngoài mua một cái sơmi mới về ngay cho tôi.
– Vâng, anh Phong.
Trương Kiến gật đầu đáp lời. Hắn nhanh chóng rời khỏi văn phòng,  lập tức kêu người đi mua ngay chiếc áo sơmi mang về đây.


Chỉ chờ đến khoảng chừng mười phút, Trương Kiến liền quay vào văn phòng. Hắn cẩn thận, gõ nhẹ lên cửa phòng vệ sinh.
– Anh Phong, sơmi mới đã mua về rồi.
– Cậu cứ đặt ở trên ghế sô pha đi.
Trong phòng vệ sinh, giọng nói của Trần Phong có chút rầu rĩ vang lên.


Trương Kiến càng không dám nói nhiều, đặt áo sơmi xuống đúng nơi quy định, liền rời khỏi văn phòng.


Sau khi xác định Trương Kiến đã rời đi, Trần Phong đẩy cửa phòng vệ sinh mà đi ra. Lúc này, anh đã cởi bỏ chiếc áo sơmi màu tím đang mặc ở trên người. Nửa thân trên, cường tráng liền cứ xích lõa ra không khí. Trên thân thể rắn chắc, cơ bắp căng tràn, có thể thấy rõ dấu hôn loang lổ đang trải đầy khắp nơi.


Anh vươn tay, mở ra lớp bao bì, lấy ra một chiếc áo sơ mi mới màu xanh đen được xếp gọn ở bên trong. Trần Phong vừa thầm hung bạo chửi bới cái tên “quái quỷ” ch.ết tiệt kia, vừa mau lẹ cài lại toàn bộ nút áo đến thật chặt chẽ, vẫn cài đến cả cái nút tận cùng trên cổ áo mới thôi.


Cho nên, cổ áo siết chặt khiến anh có chút khổ sở. Nhưng, anh tình nguyện để bản thân bị áo sơmi siết đến khó thở, dù có ch.ết ngạt đi, anh cũng không muốn cho mấy đám dấu hôn ch.ết tiệt này bại lộ trong tầm mắt của người khác.
※※※
– Ném gã ra ngoài.
Trần Phong rít gào lên một tiếng.


Cánh cửa văn phòng lập tức bị mở ra, hai người kéo một thân thể gầy gò của một tên côn đồ đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, từ bên trong văn phòng đi ra. Cái gã này, rõ ràng đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự, phỏng chừng, không ở bệnh viện mười ngày thì cũng phải nửa tháng, chỉ sợ là không thể nào lành lặn mà ra viện nổi đi.


Đang đứng ở trước cửa, Trương Kiến cùng với Cung Thiên nhìn thoáng qua nhau, cũng không mở miệng nói gì.


Trong lòng của Trương Kiến cũng rất buồn bực. Hôm nay, không hiểu nổi, làm sao mà anh Phong lại cọc tính, nóng nảy lớn đến vậy a? Bình thường, nếu có loại mấy tên côn đồ nhãi nhép, đui mù đến quấy rối, gây sự trong cửa hàng bán ma túy tổng hợp dưới tay băng nhóm của bọn họ. Trên cơ bản, đều là do hắn cùng A Thiên ra mặt giải quyết.


Nhưng, hôm nay, anh Phong lại tự mình xuất trận, hơn nữa, anh còn ra tay nặng đến vậy. Phỏng chừng, tâm tình của anh đang cực kì khó chịu đi.
– Anh Kiến. Anh Thiên.


Quản lý Miên Hạ – lão Triệu, tên tay đang cầm một quyển sổ sách vừa bước lên lầu, vừa gặp hai người đang đứng ở hai bên cửa, lão liền lên tiếng chào hỏi.
– Báo cáo sổ sách?
Trương Kiến bất động, chỉ giương mắt nhìn đến.


Thường ngày, lão Triệu này vốn đối xử thập phần tôn kính với hai anh em bọn họ. Cho nên, có chuyện gì không tốt, hắn chỉ cần nhắc nhở giúp lão một chút cũng đã thật tốt rồi đi.
– Đúng vậy.
Lão Triệu cười cười, tự vươn tay xoa đỉnh đầu trơn láng của mình.


– Hôm nay, tâm tình của anh Phong rất không tốt. Hay là, hôm nào đó, ông hãy trở lại đây đi.
Trương Kiến liếc mắt một cái nhìn cánh cửa đang đóng kín, vừa nhỏ giọng nhắc khéo.


Lão Triệu vội vã gật đầu, tay vẫn đang cầm sổ sách, chân liền nhấc bước đi mau, lòng bàn chân như là đã được thoa dầu vậy.


Đám đàn em làm việc chung với anh Phong đều truyền miệng với nhau là: dạo gần đây, tâm tình của anh Phong rất không tốt. Cho nên, đừng ai ngu xuẩn mà đụng tới. Ai xúi quẩy, không may mà bị anh bắt lỗi đến, mặc kệ là bản thân có làm sai chuyện hay không đều sẽ bị anh trách phạt a. Bất quá, cũng may là Trần Phong phát giận với người một nhà cũng sẽ không làm ra gì quá đáng.


Nhiều lắm, thì anh cũng chỉ chửi rủa bọn họ thậm tệ một chút, phạt bọn họ luyện tập thêm thân thủ, khẳng định là sẽ không có cái gì nguy hiểm đến tánh mạng cả.


Bất quá, lão Triệu cũng biết rõ, lão tự xưng là cánh tay thân tín của anh, nhưng lão cũng không nên đi mạo hiểm a. Cái loại báo cáo sổ sách này a, hôm nay không báo cáo được, thì còn có thể chờ đến ngày mai mà.


Nguyên cả một buổi tối nay, Trương Kiến và Cung Thiên đều đứng canh giữ ở trước cửa, không ít người vừa đi đến trước cửa, nghe xong lời khuyên bảo của bọn họ, đều rất “sáng suốt” mà lựa chọn cách thức là đợi đến hôm nào đó, trở lại nói chuyện sau.


Ở trong lòng, hai người họ cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Phải biết rằng, tuy bọn họ mang danh là vệ sĩ cho Trần Phong. Nhưng trên thực tế tm, thì là hai người bọn họ cùng ra tay đánh tay đôi thôi, chỉ sợ là cũng đánh không lại một mình Trần Phong a.
– Con mẹ nó.


Trần Phong hung hăng nện một đấm xuống bàn làm việc cứng rắn, màu nâu đen sậm được làm từ gỗ nguyên chất. Nhưng, do sức mạnh va chạm quá lớn, đến trên mặt bàn cũng đã để lại một dấu vết hơi lõm xuống.


Từ ngày hôm nay, cứ vừa ngủ một đêm, tỉnh lại, thì tâm tình nóng nảy, ác liệt này luôn duy trì liên tục, không ngừng khiến anh phiền táo không gì sánh được.


Trong ngày hôm nay, hết lần này đến lần khác, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ mọi người trong hộp đêm đều hoàn toàn không có bất kì công việc gì cần phải báo cáo mà tìm đến anh cả, khiến cho anh nghĩ muốn dời đi lực chú ý đến nơi khác cũng đều không được.


Trong đầu óc của anh, luân chuyển tới lui, xoay vần không ngừng, hiện lên màn hình ảnh sắc tình đã xảy ra vào đêm qua.
Anh càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng nghĩ khuất nhục.
Bởi, anh là —
Trần Phong, đại ca của Tây khu, lại không biết vì sao, tùy tiện bị một tên ngu ngốc là người hay quỷ gì đó —


Đâm vào mông của mình.
Cho dù, tối qua, cái tên “quái quỷ” kia, trong lúc làm vừa ôn nhu, lại săn sóc, tỉ mỉ cũng không  thay đổi được sự thật là tên đó đã cường bạo Trần Phong này.


Nhưng, hết lần này tới lần khác, điều khiến cho Trần Phong không thể chịu đựng nổi. Đó chính là, với cái loại chuyện này, anh không chỉ, không thể nào tìm được kẻ gây án để trả thù. Mà hơn nữa, anh càng không thể nói ra ngoài. Bằng không, anh làm một đại ca xã hội đen lại dễ dàng bị người cường bạo. Việc này, tuyệt đối sẽ khiến anh không ngẩng đầu lên nổi còn trở thành trò cười đứng đầu ở trong giới xã hội đen C thị này đi.


Việc thích đàn ông thì không sao cả. Nhưng chuyện bị một thằng đàn ông khác cường bạo, thì đã hoàn toàn trở thành hai chuyện khác nhau. Vô luận là có như thế nào đi nữa, anh cũng không có thể để lộ chuyện này ra được.


ch.ết tiệt. Xem ra, bản thân chỉ có thể nhẫn nhịn mà nuốt xuống cái đống thiệt thòi này mà thôi.
Trần Phong cắn răng thầm nghĩ.
– A Kiến.
Trương Kiến lập tức đẩy cửa tiến vào.
– Anh Phong? Có chuyện gì?
– Chuẩn bị xe.
Trần Phong nhu nhu huyệt thái dương, phiền táo ra lệnh.
– Vâng.


Trương Kiến bất thanh động sắc, liếc mắt bay về phía đồng hồ đang treo trên tường. Kim giờ vừa chỉ về hướng số mười một.


Ngày thường, vào lúc này, chính là thời gian để Trần Phong xử lý công việc. Bất quá, hắn cũng không dám nói nhiều lời, lập tức lui ra ngoài. Rất nhanh, một chiếc xe hơi màu bạc lăn bánh đến, liền đứng ở  trước cửa chính của 【 Miên Hạ 】.


Cung Thiên mở cửa xe thay cho Trần Phong, để cho anh ngồi vào trong xe, hắn đóng cửa lại. Tiếp theo, cũng theo sát phía sau, mà ngồi trên ghế phó lái.
– Anh Phong, đi đâu a?
Trương Kiến nắm tay lái, hỏi.


Do nguyên nhân nào đó, do tư thế ngồi xuống của Trần Phong liền khẽ động đến vết thương phía sau, biểu tình ở trên mặt cũng có chút cứng ngắc, vừa nghe thấy câu hỏi của Trương Kiến, anh lại nhíu mày theo, đáp:
– Đưa tôi về nhà.


Trương Kiến không nhịn được liếc mắt nhìn Cung Thiên, hai người trao đổi ánh mắt. Chiếc xe hơi ổn định chạy thẳng về phía trước.
– Được rồi, hai người bọn cậu, đều trở về đi. Năm giờ chiều ngày mai, lại tới đón ta.


Trần Phong đuổi Trương Kiến và Cung Thiên đi. Tuy rằng, có thể nhìn ra được hai người bọn họ, đều có chút nghi hoặc, ‘tại sao hôm nay, mình lại chỉ cần làm việc đến giờ này liền được trở về rồi đây’. Bất quá, mượn cả hai lá gan của bọn họ gộp lại, cũng không dám thật sự hỏi ra miệng a. Huống chi, Trần Phong càng không thể nào muốn trả lời bọn họ đi.


Sao mà trả lời đây a?
Lẽ nào lại muốn nói cho bọn họ biết rằng, bởi vì tối qua, đại ca của hai cậu, bị người ta thượng đến hết cả một đêm. Cho nên, cả xương sống đến thắt lưng đều bị đau nhức, toàn bộ cái mông đều khó chịu. Vì vậy, anh chỉ muốn về sớm để nghỉ ngơi sao?


Nhất thời vừa nghĩ ra như vậy, Trần Phong liền không nhịn được, lại ở trong lòng mắng chửi cái tên “quái quỷ” kia đến nát tan, tơi tả thêm vài lần a.


Đợi cho đến khi Trương Kiến lái xe chạy đi, nhanh chóng rời khỏi cách của tiểu khu của anh, hoàn toàn khuất dạng, thì Trần Phong vừa đi ra từ trong nhà, đi về phía cổng ra vào của tiểu khu. Bên cạnh cổng ra vào của tiểu khu này, có do vị hàng xóm mở ra một cái cửa hàng tiện lợi nho nhỏ. Tuy rằng, không có quá nhiều loại mặt hàng đa dạng, phong phú, nhưng đều có đầy đủ mọi mặt hàng nhu yếu phẩm sinh hoạt. Mà lúc này, mục đích của Trần Phong tới đây —


Để tìm dãy hàng bán thuốc tây.


Trần Phong đã cố gắng mà anh dũng hoàn thành hai bước cuối cùng. Bước thứ hai, anh chụp lấy tuýt thuốc mỡ hạ nhiệt, giảm sưng đau trên dãy thuốc, vào trong tay, không quên nhẫn nhịn mà siết chặt lấy nó. Bước ba, dưới ánh mắt ái muội, mờ ám của em gái nhỏ bán hàng đang tính tiền cho anh, thì cuối cùng, anh cũng đã cắn răng mà thành công bỏ tuýt thuốc mỡ này vào trong túi quần của mình a.


Anh phẫn hận quay trở lại trong phòng ngủ của mình, cởi hết đám phụ kiện hàng ngày với cái quần trên nửa người dưới ra.


Trần Phong có chút ngạc nhiên phát hiện ra. Bên trong quần tam giác nhỏ của mình, cư nhiên vẫn rất sạch sẽ, không hề có một tia vết máu nào cả. Đêm qua, hậu huyệt của anh đã bị mở rộng tới cực điểm, lại không hề bị xé rách. Điều này, cũng khiến anh an tâm rất nhiều. Xem ra, tựa hồ như mình không cần phải đi đến bệnh viện rồi đi. Vừa nghĩ vậy, loại đau đớn này khiến cho tâm tình của anh phức tạp mất cả đêm, phảng phất như trong nháy mắt, liền nhẹ đi rất nhiều.


– Mẹ nó.
Hít sâu vào một hơi, Trần Phong nhìn một cái, tuýt thuốc mỡ ở trong tay mình. Anh vẫn quyết định thoa lên. Tuy rằng, nơi đó không có chảy máu, bất quá, dự phòng vạn nhất cũng tốt hơn.


Cố nén loại cảm giác căng tràn quái dị này, Trần Phong đang tự chen một ngón tay vào trong hậu huyệt của cơ thể mình mà vẽ loạn một lớp thuốc mỡ đậm đặc vào đó. Tác dụng của thuốc mỡ hạ nhiệt, giảm sưng đau, rất nhanh liền đã phát huy. Nỗi đau đớn dần dần như bớt đi, từ miệng huyệt sưng đỏ huyệt truyền tới cảm giác man mát nhè nhẹ.


Mặc lại quần nhỏ với quần ngoài, đi vào phòng vệ sinh, rửa sạch tay, liền trở lại phòng khách ngay, Trần Phong theo thói quen cởi bỏ nút cổ áo ra, lần thứ hai, dấu hôn lại lõa lồ hiện ra. May là, hiện tại, anh đang ở trong nhà một mình, cũng đã miễn đi xấu hổ khi bị người phát hiện ra a.


Từ trong tủ lạnh lấy ra một chai bia, tiện tay mở lên TV, Trần Phong tựa người nghiêng lên trên sô pha, vừa uống bia, vừa xen bộ phim đang chiếu trên TV chẳng có gì đặc sắc cả.


Từ sau khi anh nhậm chức, quản lý Tây khu, hầu như là mỗi ngày anh đều phải bận bịu đến khuya khoắt mới được nghỉ ngơi, nào có được rảnh rỗi như bây giờ, vừa uống bia vừa xem phim chiếu trên TV, tựa hồ như đã thật lâu anh vẫn chưa từng nếm trải qua nữa vậy.
Tích —


Đồng hồ điện tử phát ra tiếng báo giờ ‘tích tích’, đã đúng mười hai giờ.
Anh đang ngồi nghe lời mở đầu bảng tin trên TV vào nửa đêm. Không hiểu sao, Trần Phong đột nhiên có một loại cảm giác bị người nào đó đang theo dõi.


Trong ngực liền sinh ra một loại dự cảm không ổn, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cư nhiên lại hiện ra một tia hoảng loạn.


Từ trên sô pha, anh đột ngột bật dậy, lập tức đứng lên, vừa định đi đến bàn ăn, lấy cây súng ngắn được cất ở phía dưới bàn. Nhưng lại kinh ngạc vừa phát hiện ra, cơ thể anh lập tức đã không có cách nào khác mà nhúc nhích được nữa.
Không sai. Là “vừa tức thời” đi.


Cơn ác mộng tối qua, phảng phất như lại muốn tái diễn lại.
Trần Phong dồn sức gồng người để cử động, tuy nhiên, thân thể của anh, không cách nào mà nhúc nhích được cả. Nhưng cái tên “quái quỷ” này, tựa hồ như cũng không có cấm thanh anh.


– Mẹ kiếp! Rốt cuộc, mày con mẹ nó là cái quái quỷ gì vậy hả. Mau hiện hình ra đây.
Trần Phong chửi ầm cả lên. Nhưng, hai chân của anh lại không chịu khống chế mà tự động đi về phía phòng ngủ.


– Mày làm gì mà nhất quyết cứ quấn quít lấy ông đây hả. Mày nhìn xem, ông đây, lại càng hoàn toàn không phải là người đồng tính luyến ái a.
Đôi chân vẫn di chuyển từng bước một, không có chút do dự.


Thân thể của Trần Phong, chậm rãi, ung dung đi vào phòng ngủ, đứng ở trước hai tấm gương to được đặt hai bên trái phải của tủ quần áo.
Gắt gao cắn chặt lấy môi dưới, trong mắt của Trần Phong, xác thực đang hiện ra một vẻ mặt kinh khủng.


ch.ết tiệt, tên quái quỷ khốn kiếp này lại muốn mình làm ra một bộ dạng ɖâʍ đãng của ngày hôm qua đi.
Phảng phất giống như là muốn xác nhận suy nghĩ này của anh vậy.


Hai tay của Trần Phong vươn đến, tự vuốt ve nhẹ nhàng lên trên khuôn mặt mình. Ngón trỏ chậm rãi xoa lên đôi môi đang khẽ mở ra của anh. Nếu như đây là bàn tay của người khác mà nói, thì không có bất luận kẻ nào sẽ hoài nghi rằng, chủ nhân của đôi bàn tay này, đang ôn nhu, âu yếm người yêu của mình a.


Nhưng, đáng tiếc là, hai bàn tay này lại đang tự mơn trớn mềm mại, dịu dàng trên khuôn mặt của chính mình, cái loại cảm giác quỷ dị này khiến cho đám lông tơ của người ta đều sẽ dựng thẳng đứng lên đi.


Đôi môi bỗng nhiên hé mở ra, Trần Phong hung hăng cắn xuống ngón tay của mình đang xoa lấy cánh môi. Không ngờ tới, ngón tay này, phảng phất như là đã đoán được hành động bộc phát đột ngột này của anh, mau lẹ, né tránh. Tiếp theo, ngón tay điểm vài cái lên trên chóp mũi của anh, cử chỉ vô cùng thân mật, phảng phất như là đang chỉ trích anh không ngoan vậy.


Trần Phong cảm thấy bản thân sắp bị tức giận đến ép điên rồi.


Rõ ràng đây là thân thể của mình, nhưng căn bản, anh không có cách nào khống chế nổi. Hơn nữa, hành vi này của đối phương, làm sao mà khiến cho anh nhìn, giống như là người bạn trai đang săn sóc, dỗ dành người yêu của mình đang bốc đồng vậy.
– Mẹ nó, rốt cuộc là mày muốn làm gì hả!!


Trần Phong không nhịn được mà rống giận.
Đôi bàn tay dừng lại một chút.
Trần Phong thề rằng, bản thân tựa hồ như nghe thấy một tiếng cười thanh thúy vang lên bên tai vậy.


Tiếp theo, đôi bàn tay chậm rãi mở ra hàng nút trên áo sơmi. Không thể nghi ngờ gì nữa, tất nhiên là lồng ngực xích lõa liền hiện ra trong gương. Ngón trỏ của tay phải đặt ở trước ngực, bụng ngón tay vuốt ve qua từng cái dấu hôn in trên đó. Cái loại vuốt ve đầy sắc tình này, khiến cho Trần Phong cảm giác rõ ràng, tựa hồ như đối phương đang thưởng thức mọi dấu vết hoan ái được lưu lại ở trên người của anh.


Tựa hồ như là đã xác định được  không có nhiều thêm bất kì một cái dấu hôn mới nào trên thân thể của Trần Phong cả. Đôi tay kia liền bắt đầu linh hoạt mau lẹ mở ra đai lưng quần. Sau khi đã mở xong, y cũng không hề cởi hẳn quần ra. Trái lại là tùy ý để chiếc lưng quần trượt xuống hơn phân nửa, nghiêng ngả, vướng lại trên xương hông của Trần Phong. Chiếc khóa kéo của quần đã bị kéo xuống, vừa lúc để lộ ra, chiếc quần nhỏ màu đen ở bên trong.


Chiếc áo sơmi trên người cũng đã bị cởi bỏ phân nửa, trượt xuống, mắc ở khuỷu tay hai bên.
Lúc này, tuy Trần Phong đang quần áo không mặc chỉnh tề. Mà trên thực tế, lại không hề để lộ ra bất kì chỗ trọng yếu nào cả.


Nhưng, hết lần này tới lần khác, cái loại hình ảnh nửa lộ nửa che này, lại khiến cho cả người của anh đều hiện ra một cỗ mùi vị sắc tình.
– Khốn kiếp!
Khóe mắt của Trần Phong mơ hồ đều đỏ ửng lên, nói không rõ, là do bị ủy khuất hay là vì đang bị tức giận.


Đáng tiếc, chủ nhân của đôi bàn tay, cũng không hề dừng lại động tác của y. Trái lại, càng thêm càn quấy, một tay xòe ra, cách lớp vải quần nhỏ, xoa nắn dục vọng mềm mại đang ngủ đông, tay còn lại bắt lấy đầu ɖú bên phải của Trần Phong mà bắt đầu ngắt, nhéo nhè nhẹ.


Thân thể của Trần Phong cũng không có bộc lộ ra cái loại phản ứng gì quá mạnh mẽ. Do anh luôn sống trong các trận đánh nhau kịch liệt liên quan đến sống ch.ết mà rèn luyện ra một thân thể thập phần rắn chắc. Trước cơ ngực chỉ có nhiễm lên một lớp mồ hôi mỏng. Trên đó, lại nhô ra hai đầu nhũ màu hồng ửng lên. Lúc này, Viên đậu đỏ bên phải, đã bị hai căn ngón tay không ngừng ngắt nhéo, vuốt ve đến thập phần tội nghiệp, rồi lại không thể khống chế nổi mà nổi cộm lên.


– Ngô…
Dù sao, Trần Phong cũng là một người đàn ông đã thành niên.


Tuy rằng, nhìn hình ảnh đang diễn ra trong gương là anh đang mơn trớn thân thể của mình. Nhưng trên thực tế, toàn bộ thân thể của anh, ngoại trừ việc anhd đang há miệng thở hổn hển ra, thì mọi chỗ khác đều không hề ở trong phạm vi khống chế của anh.


Đầu ngón tay truyền đến loại cảm xúc mềm mại từ trên đầu nhũ của bản thân khiến anh rùng mình một cái. Dục vọng dưới lòng bàn tay đang tận lực lấy lòng, đã có xuất hiện dấu hiệu bán cương rồi đi.


Anh đành phải cúi đầu, bật ra tiếng rên rỉ. Nghe được âm thanh này, tên quỷ đang khống chế lấy thân thể của anh tựa hồ như nghe được khen ngợi vậy. Hai bàn tay bận rộn liền tăng thêm độ mạnh yếu mà song song mơn trớn.


Bàn tay đang vuốt ve lấy dương vật của anh, tựa hồ như cũng bị kích động lên, lập tức kéo lưng quần nhỏ xuống, lộ ra dương vật bán mềm ra ngoài, liền dùng tay tiếp tức mơn trớn lên.


Biết rõ bản thân chống cự cũng không có ích gì, cho nên, Trần Phong cũng không chửi bậy nữa. Anh chỉ là gắt gao nhắm mắt lại. Đều là đàn ông, anh hiểu rõ bản chất đơn giản nhất của đàn ông. Đó là trong khi làʍ ȶìиɦ, mình càng giãy dụa, chửi bới, thì đối phương càng vui vẻ. Nếu như đối phương là người, thậm chí là sinh vật nào đó có hình dạng ở trạng thái rắn, thì anh tuyệt đối có thể nắm chắc một cây súng máy mà bắn thân thể đối phương lỗ chỗ thành cái sàng đi.


Nhưng, hiện tại…
Rõ ràng là, đối phương đã vượt qua phạm trù “con người” rồi a, đến thân thể cố định cũng không có nữa là.
Đối với Trần Phong mà nói, thật sự là không có cách nào để giết ch.ết y được cả.


Năm ngón tay vuốt ve lấy dương vật ngón tay càng lúc càng làm càn. Màu hồng tím trên thân dương vật, đã trướng lên thành một độ căng kinh người. Mấy vết chai mỏng ở trên ngón tay, thành thạo vuốt lên trên dưới. Từng cơn sóng vui vẻ một, đang dần xói mòn đi đại não tỉnh táo của Trần Phong.


Tuy rằng, thân thể là xuất phát từ loại cảm giác bị ép phải tự “thủ ɖâʍ”, nhưng cảm xúc sung sướng cường liệt lại không hề suy giảm chút nào cả. Trên khuôn mặt của Trần Phong nhuộm lên từng mảng đỏ ửng một, anh cắn răng khắc chế, cảm giác gần đạt đến cao trào.


Tựa hồ là cảm nhận được Trần Phong sắp sửa gần đạt được cao trào. Bàn tay đang vuốt ve lấy thân dương vật càng thêm cố sức. Bàn tay đang xoa nắn đầu nhũ cũng dần cường liệt thêm.


Ngay trong nháy mắt, trước khi Trần Phong đạt được cao trào, một đôi môi mềm mại đã dán lên trên đôi môi đã hé ra không kịp kịp khép lại, đang rỉ ra ít nước miếng của Trần Phong. Đầu lưỡi linh hoạt chui vào, càn quấy ở bên trong khoang miệng của anh, ɭϊếʍƈ láp mỗi khắp ngóc nghách trong đó.


– A, ưm ưm ưm hưm… Ngô ngô ngô…


Trần Phong gầm nhẹ lên một tiếng, lập tức liền đạt đến cao trào. Chưa kịp để anh phát tiết hoàn toàn, thì một nụ hôn bất ngờ liền giáng xuống, hoàn toàn che lấp đi đôi môi của anh, khiến cho anh không có cách nào mà hô hấp nổi nữa, liền cảm nhận được cái loại cảm giác hít thở không thông. Cư nhiên, khiến cho anh thật sự tức giận phẫn nộ nhất là dương vật của anh vẫn còn đang bắn ra từng cỗ từng cỗ tinh dịch trắng đục.


Từng luồng tinh dịch được mạnh mẽ phun ra từ lỗ tiểu nhỏ trên đỉnh của quy đầu màu tím hồng bắn ra. Một vệt trắng đục thật nhiều, phun đến trên mặt gương lớn. Tinh dịch trắng đục thập phần dính dấp. Liền chảy xuôi theo cái mặt gương trơn nhẵn, chậm chạp nhiễu xuống. Rõ ràng là tinh dịch đang dính lên trên tấm gương, vừa nhìn thấy hình dáng của người hiện ra ở trong gương.


Khiến cho Trần Phong sinh ra một loại ảo giác—
Kỳ thực, là thứ chất lỏng trắng đục dính dấp này, đang dính lên trên người của anh.


Anh chưa kịp từ trong cảm giác cao trào quay về hiện thực. Thì, đôi môi mềm mại đã rời khỏi môi của anh. Khiến anh đã bỏ lỡ mất một cơ hội tốt để cắn đứt đầu lưỡi của đối phương —
Nếu như, anh vẫn còn sức để cắn nổi thì hãy nói tiếp a.


Vừa mới trải qua cao trào, Trần Phong cảm thấy toàn thân đều đang mềm oặt xuống như nhũn ra. Nhưng đôi chân thon dài của anh lại vững vàng rũ đứng xuống trước mặt gương, phảng phất như là cặp thương ghim chặt xuống mặt đất vậy.
– Mày, mẹ nó…


Đột ngột, cánh tay bị nâng lên, kéo đến phía trước, vươn ra ngón trỏ quét xuống một ít tinh dịch màu trắng đục đang chảy ở trên mặt gương, dính vào đầu ngón tay.


Bỗng nhiên, Trần Phong lập tức dâng lên dự cảm không tốt, liền gắt gao muốn khống chế thân thể lại. Nhưng, đáng tiếc lại bị bàn tay còn lại, bắt được chiếc cằm của anh, khiến cho anh hé miệng ra, cuối cùng, đưa ngón tay dính tinh dịch kia, nhét vào trong miệng của anh, xoay chuyển quét một vòng trong khoang miệng.
– Phi phi phi! Tao đệt.


Mùi vị đắng chát của tinh dịch tràn ngập khắp trong khoang miệng, thái dương của Trần Phong lập tức nảy lên ba sợi gân xanh.
Cái tên sắc quỷ khốn kiếp, ch.ết tiệt này, còn dám ép mình ăn vào tinh dịch của bản thân a.


Bên tai tựa hồ như nghe thấy một trận tiếng cười thanh thúy, điều này càng khiến cho sắc mặt của Trần Phong lập tức đen đi vài phần.


Hai tay của Trần Phong tự vuốt ve thân thể của mình lần nữa Dùng ngón trỏ, vẽ theo đường cong của cơ thể. Nếu như lúc này có người ở ngoài cửa sổ nhìn vào, thì có thể thấy, Trần Phong đang tự âu yếm ôn nhu thân thể của mình như là người đang bị tự kỉ vậy.


Thân thể của anh, thoáng lùi hai bước về phía sau, cởi xuống áo sơmi cùng quần ngoài lẫn quần nhỏ ở trên người, đều bị ném đi. Hiện tại, thân thể của Trần Phong đã hoàn toàn hiện ra lõa lồ ở ngoài không khí.


Đặt mông ngồi lên trên giường, hai chân của Trần Phong dạng ra cách xa nhau. ƈôи ȶhịȶ mềm mại rũ xuống ở giữa, trên đỉnh vẫn còn đang dính một ít tinh dịch trắng đục.
– Mày đã thỏa mãn rồi còn muốn gì nữa hả.
Trần Phong cắn răng nói lớn.


Tuy rằng, anh biết rõ dù cho bản thân có nói gì cũng vẫn không hề sinh ra bất kì hiệu quả nào. Nhưng, anh vẫn ôm lấy một phần vạn hi vọng, mong rằng y sẽ không làm ra cái loại chuyện kia với anh như tối qua nữa.


Đáng tiếc là, tên sắc quỷ này, tựa hồ như cũng không hề được thỏa mãn. Trái lại, y khống chế hai chân của anh, giơ lên, nâng cao  đạp lên trên giường. Nửa người trên nhất thời bị bật ngửa về phía sau, mật huyệt giữa kẽ mông do hai bắp đùi dang rộng ra bị ép phải bại lộ ra ngoài.


Ánh đèn phản chiếu lên màu nâu nhạt của mật huyệt, lúc này đang hơi mấy máy liên tục, phiếm lên một tầng đỏ tươi nhàn nhạn.


Miệng huyệt có chút sưng đỏ. Thế nhưng cũng không có dấu hiệu bị xé rách. Vuốt ve bên mép miệng huyệt đang khép đóng chặt tựa hồ như có chút màu trắng của thuốc mỡ. Trần Phong đưa tay trái ra sau, chống đỡ lấy thân thể, còn tự vươn tay phải về phía miệng huyệt sờ soạng.


Ngón tay giữa mơn trớn nhẹ nhàng miệng huyệt đang đóng kín. Tuy rằng không cách nào để khống chế thân thể của mình, nhưng Trần Phong cũng không tự giác mà bắt đầu khẩn trương lên. Các đường nếp uốn dày đặc xung quanh, hơi co rút lại, chống cự lại sự xâm lấn của ngoại vật.


Ngón tay vừa chen vào liền tiếp xúc với dịch thuốc mỡ màu trắng, lập tức càng trở nên trơn trượt dễ di chuyển. Đây chính là thuốc mỡ mà anh vừa bôi loạn ở bên trong không bao lâu, màu thuốc mỡ màu trắng này, vẫn còn không chưa bị thân thể hấp thu hoàn toàn, trái lại càng tạo nên thuận tiện cho tên sắc quỷ này xâm chiếm vào bên trong cơ thể của anh.


Ngón tay giữa của Trần Phong không chút do dự liền đâm sâu vào. Nương theo sự trơn trượt từ thuốc mỡ, đến cuối cùng, thân thể cũng không hề chống lại dị vật đang đâm sâu vào trong.
– Ngô…
Anh nhịn không được mà phát ra một tiếng rên rỉ khuất phục.
Lúc này, Trần Phong thật hận ch.ết bản thân.


ch.ết tiệt. Tại sao mà mình lại muốn đi mua cái tuýt thuốc mỡ ch.ết tiệt này vừa bôi vậy hả. Hiện tại, lại càng thuận tiện để cho tên hồn ma đồng tính luyến ái ch.ết tiệt này thực hiện được hành vi cưỡng bức mình a.


Tự anh đâm một căn ngón tay vào trong, không hề bị cản trở, vẫn đang đưa đẩy, vào ra mật huyệt. Loại cảm giác này, tuyệt đối là quỷ dị không thể nói nên lời đi.
Tuy rằng, thân thể của Trần Phong đã bị khống chế, nhưng xúc cảm khi ngón tay ra vao bên trong cơ thể lại cực kì rõ ràng.


Vách thịt bên trong gắt gao siết chặt, giữ lấy ngón tay của mình, tựa hồ như đang nỗ lực hạn chế sự di chuyển của ngón tay này vậy.  Toàn bộ trong vách ruột, đều tiết ra tràn đầy chất dịch trơn trượt, dính dấp.
Cảm giác bây giờ tựa hồ như rất mâu thuẫn, lại là cảm nhận vô cùng chân thực của anh.


– A…


Trần Phong phẫn nộ, tự liếc mắt trừng vào khoảng không ở phía trước mặt. Tuy rằng, anh không hề nhìn thấy bất cứ cái gì, nhưng anh lại có loại cảm giác, cái tên sắc quỷ này, nhất định là đang đứng ở trước mặt anh. Thân thể vô hình của y, đứng ở giữa hai chân của mình. Thậm chí, anh còn có thể cảm giác được, tầm mắt nóng rực hừng hực lửa của đối phương đang chăm chú nhìn chằm chằm vào mật huyệt vẫn đang bị bản thân tự khuyếch trương ra.


Sắc mặt của Trần Phong lập tức đỏ lên.
Loại cảm giác nan kham này, thật khiến anh phẫn nộ, xấu hổ đến muốn ch.ết đi cho rồi a.
Lại vừa tự gia tăng thêm một căn ngón tay nữa.


Hai căn ngón tay cứ đang linh hoạt đưa đẩy mà mở rộng mật huyệt. Tối hôm qua, đã bị thương yêu rất nhiều lần, cho nên, mật huyệt không chịu nổi nữa, đã bắt đầu đưa ra phản kháng khi bị chà đạp.
– Tê…


Trần Phong khó nhịn, hít vào một ngụm khí lạnh. Vô luận là người kiên cường đã trải qua rất nhiều đau khổ đi nữa, thì cái loại  đua đớn phát ra từ nơi này, đều không thể chịu đựng nổi a.
Động tác của hai căn ngón tay, đột ngột, ngừng lại.
Trần Phong nhất thời lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc.


Lẽ nào… tên nhóc quái quỷ này đã đổi tính a?
Ở trong lòng, Trần Phong nhịn không được mà nói thầm. Đồng thời, anh cũng âm thầm mang theo vài phần hi vọng.
Nhưng, đáng tiếc là, rất nhanh, mộng tưởng này của anh đã tan biến.


Bởi, hai căn ngón tay vạn ác này lại tiếp tức động lên lần nữa. Bất quá, chỉ là lúc này đây, cử động rõ ràng đã ôn nhu hơn rất nhiều đi.
Trong lòng của Trần Phong,  nảy lên một loại tâm tình khó hiểu nổi? Hành động này được tính là cái gì đây? Tội phạm cưỡng gian đầy ôn nhu sao?


Rất nhanh, mọi suy đoán ở trong đầu đều nhanh chóng bị lướt qua, cho dù có đối xử ôn nhu với anh ra sao đi nữa, thì phạm tội cưỡng gian vẫn là kẻ phạm tội cưỡng gian như cũ a.


Bởi vì không lâu sau đó, hai ngón tay đang mở rộng đã biến thành ba ngón. Trên ngón tay của Trần Phong đều dính đầy một lớp chất dịch ướt sũng, dính dấp. Ba ngón tay có độ lớn khác nhau đang đưa đẩy ra vào trong mật huyệt, tựa hồ như thay đổi mọi góc độ như là đang tìm kiếm gì đó vậy.


Trần Phong cắn chặt khớp hàm. Cho dù, nơi cực kì mẫn cảm ở trong cơ thể, thỉnh thoảng bị đụng vào, thì anh cũng không mảy may định để lộ chút sung sướng nào cả. Đáng tiếc, quyền điều khiển thân thể không nằm ở bản thân anh đây, cho nên, dù là anh có tự mạnh mẽ, nhẫn nại đến thế nào đi nữa, thì sau vài lần tìm kiếm, đụng chạm thì chỗ mẫn cảm đó đã bị con quỷ kia tìm được.


– Ân a…
Anh lập tức không có cách nào khống chế nổi nữa. Từng cơn sóng vui sướng cứ đánh vào thân thể của anh khiến anh như bị nhấn chìm vào trong khoái cảm.


Tuy rằng, sức mạnh ý chí của Trần Phong vốn được mệnh danh là kinh người. Nhưng đáng tiếc là, bản năng nguyên thủy cũng vốn là điều không phải chỉ dựa vào sức mạnh của ý chí liền đè ép xuống được. Anh vẫn đang cố chống cự, lại chịu không nôi sự kích thích đầy vui sướng này, liền bật ra rên rỉ.


– Ừ…
Cắn chặt đôi môi, Trần Phong phát ra giọng mũi nặng nề, ƈôи ȶhịȶ giữa háng lại cương cứng, đứng thẳng lên, tràn đầy tinh thần lần nữa, thỉnh thoảng giật giật lên, trên đỉnh còn nhỏ ra ɖâʍ dịch trong suốt.


Trong ngực dường như một con mèo nhỏ không ngừng cào lên từng đợt, khiến thân thể của anh ngứa ngáy không ngừng.
Trần Phong bị dục vọng dằn dặt đến muốn phát điên. ƈôи ȶhịȶ đáng thương đang run rẩy bị bỏ rơi, không hề chiếm được bất kì âu yếm nào.


Mật huyệt giữa kẽ mông bên hai đùi, đang bị ba ngón tay đưa đẩy, phát ra từng đợt tiếng nước ɖâʍ mỹ, lớp thuốc mỡ màu trắng đã bị nhiệt độ cơ thể của anh hòa tan thành chất dịch dính dấp, theo ngón tay trừu sáp mà bị kéo ra bên ngoài cơ thể. Chất dịch dính dấp màu trắng này, xuôi theo đường kẽ mông, chậm rãi chảy xuống, nhiễu lên mặt ga giường, thấm xuống cả tấm nệm lót bên dưới.


Trần Phong thực sự nghĩ, bản thân của anh sắp phải phát điên lên rồi. Mọi sắc thái trong đôi mắt cũng trở nên mờ mịt.
Trên thân thể truyền đến cái loại  cảm giác cơ khát khiến cho đầu óc của anh đã biến thành một đống hồ dán.
– Ngô ngô ngô… A a…


Bất chợt, một loại hơi lạnh giống vài phần như là bị bệnh phong thấp gì đó, đang bao lấy dục vọng của anh. Trong miệng của Trần Phong lập tức phát ra rên rỉ vô thức.


Quyền khống chế thân thể, tựa hồ như lại được anh nắm giữ lại một phần nào đó. Cho nên, anh không tự giác mà đong đưa vòng eo, đâm vào đẩy ra bê trong thứ lành lạnh đang bao vây lấy ƈôи ȶhịȶ của anh.
– Hưm a a…


Trần Phong nhắm mắt lại, sắc mặt ửng hồng. Anh không ngừng đong đưa vòng eo thon, rắn chắc lại dẻo dai của mình. ƈôи ȶhịȶ thô to đang ở trong không khí mà hung hăng trừu sáp. Tuy rằng, thoạt nhìn giống như là không hề có bất cứ cái gì. Nhưng Trần Phong biết, lúc này, ƈôи ȶhịȶ của mình, tuyệt đối là đang bị ngậm trong khoang miệng của tên sắc quỷ này.


Tuy rằng, anh tự biết bản thân sẽ khó thoát khỏi số phận bị cường bạo tiếp theo. Thế nhưng, anh vừa nghĩ đến, thời khắc mà bản thân đang bị thao dưới thân của tên sắc quỷ này, lại khiến cho Trần Phong vẫn là nhịn không được càng thêm hưng phấn.
– Ngô ngô… Buông ra…


Vào một khắc trước khi Trần Phong sắp tới đạt đến cao trào, lại bị cái tên sắc quỷ ch.ết tiệt này bóp chặt lấy ở bộ rễ của ƈôи ȶhịȶ, không có cách nào để phát tiết ra, khiến cho anh thống khổ  không thôi, hận không thể đốt cái tên khốn nạn nào đó thành tro a.


Sắc quỷ tự nhiên sẽ không làm theo ý muốn của anh đi. Y khống chế thân thể anh, nằm lên trên giường. Hai chân gấp khúc dạng xa nhau ra, nhón cao lên. Hai bàn tay tự khống chế, giữ lấy bộ rễ của ƈôи ȶhịȶ thô to của chính mình. Trong tầm mắt của Trần Phong, tư thế này đã lập tức khiến cho mật huyệt đã bị ngón tay khai phá thành mềm mại, ướt át, co dãn trong không khí.


– Không…
Trần Phong kinh hoảng hô lên.
Đáng tiếc là, sắc quỷ lại không cho anh có cơ hội phản kháng nào cả. Một dáng dấp vô hình như là ƈôи ȶhịȶ thô to, lập tức vội vàng chen vào, đâm thẳng vào hậu huyệt của anh.
– A a…
Trần Phong kêu to một tiếng.


Cả thân ƈôи ȶhịȶ mang theo xúc cảm vài phần băng lãnh, đâm sâu vào trong cơ thể của anh, v chạm vào nơi cực kì mẫn cảm kia, khiến cho từng đợt khoái cảm dâng trào. Huyệt khẩu chật hẹp lại bị dị vật to lớn đột ngột chen vào khiến cho đau đớn, nhưng cũng không che giấu được từ trong cơ thể sinh ra từng cỗ vui sướng cường liệt. ƈôи ȶhịȶ đang đứng thẳng chỉa lên trên bụng của anh, theo một lần hung hăng đâm vào này, lập tức, run rẩy lên, bắn ra chất dịch màu trắng dính dấp trên chiếc bụng nhỏ.


– Ngô ngô…
Tựa hồ như đã hoàn toàn chiếm được sự thả lỏng từ cơ thể của anh, cho nên, sắc quỷ lập tức hung hăng tiếp tục đưa đẩy, khiến cho khối thân thể cường tráng này hoàn toàn ở dưới thân của y, bị khoái cảm của y mang đến mà không thể khống chế nổi nữa.


Mật huyệt mềm mại đang hoàn toàn bị xâm chiếm lấy, dãn ra đến cực điểm, để cho ƈôи ȶhịȶ trong suốt vô hình nào đó, không ngừng trừu cắm đến nơi mẫn cảm sâu trong vách thịt. Miệng huyệt bị banh ra hết mức đến có thể thấy rõ lớp vách thịt màu phấn hồng ở bên trong, tham lam bao bọc, hút chặt lấy một thứ vô hình nào đó. Theo động tác ra vào, một tầng rồi lại thêm một tầng thịt lập tức chồng chất đè lên cùng một chỗ. Các lớp nếp uốn của vạch thịt này, không ngừng nhúc nhích, tiếp theo lại được tạo ra nếp uốn mới, lại bị đẩy tới, đè lên cùng một chỗ, lại tiếp bị động tác nọ đâm vào tạo ra cái mới.


– Khốn… kiếp…, tao … Ngô, tao muốn giết mày.
Từ trong cao trào vừa hồi thần lại, lúc này, Trần Phong phát hiện ra bản thân đang nằm ngửa ở trên giường. Hai chân đang dang rộng, mặc cho tên sắc quỷ này đưa đẩy, làʍ ȶìиɦ kịch liệt. Anh lập tức tức giận, chửi ầm lên.


Sắc quỷ này lại tựa hồ như rất hưởng thụ khi bị anh tức giận mà mắng lê. Y không nhanh không chậm từng chút một, đâm vào hậu huyệt của anh. Đồng thời, điều khiển hai tay của anh, tự mơn trớn dịu dàng lấy thân thể của mình, thoạt nhìn như là anh đang bày ra dáng vẻ rất thích thú.
– Ngô…


Trần Phong cứng rắn, nuốt trở vào tiếng rên rỉ vừa bật thốt ra. Anh tập trung nhìn chằm chằm vào nơi giữa hai chân của mình. Tuy rằng, anh vốn cũng không hề nhìn thấy bất kì cái gì cả. Thế nhưng anh biết, tên khốn kiếp vô hình này đang ở ngay đối diện anh, nhìn chằm chằm anh, lại còn tận hưởng, chiếm lấy thân thể của anh.


Bên trong thân thể lại đang bị đâm đến tấm lưng màu nâu nhạt cường tráng đều phải run rẩy, lay động lên từng đợt một. Dục vọng vừa phát tiết đang ngủ đông, mềm mại, nằm rũ xuống, theo động tác đong đưa của thân thể, mà lắc lư nhẹ nhàng trên bụng nhỏ của anh. Bề mặt của bụng nhỏ đều đọng lại một mảng chất dịch trắng đục dính nhớp đáng xấu hổ đang dần bị khô lại, thoạt nhìn, dáng vẻ này lại tràn ngập cảm giác sắc tình kích thích mạnh đến thị giác.


Chẳng biết là từ đâu lại truyền đến một tiếng thời dài đầy thỏa mãn, ƈôи ȶhịȶ vô hình đang ra vào thư thả, đột ngột tăng lên tốc độ. Hai tay gắt gao giữ lấy bộ rễ thô to của bản thân, thân thể của Trần Phong lại tự giác phối hợp với động tác kịch liệt của sắc quỷ này.


Mật huyệt càng không tự chủ được mà co rụt, siết chặt lại. Trần Phong làm ra cái loại hành vi chống cự này, trái lại càng thuận tiện tạo ra một loại khoái cảm vô cùng cho sắc quỷ. ƈôи ȶhịȶ vô hình lại tiếp tục ra vào càng thêm kịch liệt hơn nữa. Đến cuối cùng, cả thân của ƈôи ȶhịȶ vô hình này, đột ngột, trướng lớn lên một vòng, vừa hung hăng đâm sâu vào vài cái, lập tức bắn ra một cỗ tinh dịch lạnh lẽo, dũng mãnh tiến vào trong vách thịt ấm áp sâu ở bên trong cơ thể của Trần Phong.


Gắt gao cắn chặt lấy môi dưới, Trần Phong tàn bạo nhìn trân trân lên trần nhà. Hai tay vẫn giữ chặt lấy thứ ở giữa đùi, trên mặt của anh, chỉ lộ ra một biểu tình khuất nhục.






Truyện liên quan