Chương 4
Khi Trần Phong đi vào văn phòng, bấm một dãy số, gọi một cuộc điện thoại. Rất nhanh, một thiếu nữ xinh đẹp ăn diện hở hang, liền đi vào văn phòng, đưa tới một cái hộp giấy có vẻ ngoài cực kì đẹp đẽ, tinh xảo.
Thiếu nữ xinh đẹp vừa đi bước, còn không quên dừng lại một chút, quăng một cái liếc mắt đưa tình quyến rũ cho Trần Phong, sau đó mới õng ẹo rời khỏi văn phòng.
Khuôn mặt của Trần Phong không hề bày ra biểu tình gì mà nhìn Trương Kiến tiễn bước thiếu nữ kia. Anh mở chiếc hộp được trang trí đẹp đẽ, tinh xảo này ra.
Trong hộp, liền xuất hiện một quyển mục lục cũng được chế tác đầy tinh xảo, trang trí hoa lệ, bày ra dáng vẻ xa hoa, không tầm thường. Đây chính là thứ mà Trần Phong vừa gọi điện kêu người mang tới——
Danh sách liệt kê ra các thứ được bán trong buổi bán đấu giá ngầm dưới mặt đất.
Trần Phong chậm rãi mở ra bản danh sách này. Bên trong, mọi dòng chữ đều là giới thiệu cùng với liệt kê các hạng mục và tất cả các thứ có trong lần bán đấu ngầm này. Tổng cộng có gần nghìn thứ đa dạng, phong phú khác nhau. Phần lớn mấy thứ được ghi ở trong đó, Trần Phong xem xong, đều cực kì không thể tưởng tượng nổi.
Mấy loại ngọc, đá cẩm thạch thượng hạng loại nhất, đúng thật là còn có chút giá trị để mua về đi.
Nhưng, khiến người ta kỳ quái nhất, chính là, bên trong có rất nhiều thứ từ ngạc nhiên đến cổ quái cũng được bán a. Thoạt nhìn, có lẽ, muốn đánh cược, bán tháo đại đi.
Chứ, ví như, trong danh sách này, có một mảnh lụa màu hồng sắc. Tuy thoạt nhìn, màu sắc này, cực kì rực rỡ. Nhưng, Trần Phong tin rằng, cái loại tơ lụa la, tùy tiện đi vào bất cứ tiệm vải cũng đều có thể mua được một cuộn vải lụa y hệt vậy, dài hơn một nghìn mét đi.
Cái thứ này, mà cũng cũng đưa ra đấu giá được sao a?
Còn có một cây dù cầm tay. Tuy rằng, đồ cổ rất đáng giá, nhưng với nhìn vào màu sắc của cây dù này mà nói, lại không giống như bất kì một món đồ cổ nào cả.
Kì quái nhất, đó chính là, có rất nhiều viên thủy tinh tròn nhỏ đủ mọi màu sắc, y hệt như đống viên bi để cho mấy đứa bé hay chơi vậy, cũng có thể đưa ra bán đấu giá hay sao a?
Trần Phong thật sự là hoàn toàn không thể nào giải thích được sự thắc mắc của mình.
Bất quá, cũng may, chủ nhân tổ chức ra cuộc đấu giá này cũng là người anh quen biết. Tuy đối phương không phải là người có danh khí không lớn trong giới đấu giá, nhưng vẫn là có tiếng về uy tín rất tốt. Anh tin đối phương tuyệt đối sẽ không dám lấy việc quan trọng mà lừa dối, qua mặt anh đi.
Tầm mắt cẩn thận rà soát mỗi một hình ảnh vật phẩm có trong danh sách ở trong tay mình, đến khi đã lướt qua khoảng chừng ba, bốn phần danh sách này, thì rốt cục, Trần Phong đã tìm được một khối ngọc có hình dạng giống y như hình ảnh ở trong đầu của anh vậy.
Dù chỉ là qua ảnh chụp, thì sáng màu xanh ngọc bích kia cũng có thể xuyên thấu ra như đang lóe sáng ở trước mặt vậy, rõ ràng, vật này có giá trị để đạt ‘mức đặt cược’ cao hơn một đống đồ vật trước rất nhiều.
Bàn tay liền thuấn thế cầm lên chiếc điện thoại, Trần Phong bấm một dãy số của một người trong giới đấu giá kia.
– Sao rồi? Anh Phong. Hiếm khi nào được như hôm nay đi. Trong một ngày, anh đã liên tục gọi điện cho em hai lần rồi nha.
Bên tay nghe liền truyền tới một giọng nói dịu dàng, truyền cản của một phụ nữ. Người ta chỉ cần nghe thấy chất giọng này, đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cực kì xinh đẹp cùng vô cùng quyến rũ của đối phương để như thế nào rồi đi.
Bất quá, Trần Phong hoàn toàn vô cảm đối với giọng nói này. Bởi vì anh biết rõ, người đàn bà này xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng tâm tư của cô lại không thua gì rắn rết. Kẻ muốn chiếm lợi ích từ cô, hầu như đều đã bị cô lột xuống một lớp da từ trên người.
– Vật phẩm trong phiên đấu giá này, có thể mua trước khi đấu giá được sao?
Trần Phong cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp nói ra mục đích của mình.
– Là chuyện này a. Ha hả, anh Phong đã vừa mắt vật gì rồi sao?
Tiếng cười thanh thúy của người phụ nữ từ trong ống nghe truyền tới.
– Một khối ngọc bội, trang năm trăm bảy mươi hai.
– …
Đột nhiên, người đẹp lại trầm mặc, ngoài dự đoán.
– Thế nào? Không được sao.
– Ha hả. Sao lại không được a.
Giọng nói yêu kiều, quyến rũ, nói tiếp:
– Chỉ là, em không ngờ tới, anh Phong lại dễ dàng vừa mắt một thứ như vậy a.
– Tôi đây cũng không muốn nhiều lời nữa. Nếu như đã có thể bán, thì cô cứ cho một cái giá đi.
– Ai nha…
Người phụ nữ cười khổ mà nói tiếp:
– Anh Phong a. Việc này, không phải là do em không nể mặt anh. Nhưng mà, em lại chỉ là một kẻ nho nhỏ trong giới đấu giá này thôi. Nào dám có quyền to đưa ra quyết định lớn đến vậy a.
Trần Phong nhíu nhíu mày.
Cái người đàn bà này, lại muốn làm gì đây?
– Anh Phong, anh đừng nóng giận mà.
Tựa hồ như tinh ý cảm nhận được tâm tình không vui của Trần Phong, người phụ nữ liên tục lên tiếng xin lỗi:
– Vốn là có thể. Chỉ cần hợp cách với lại cho ra một cái giá cao, em hoàn toàn có thể thay anh Phong giữ lại vật mà anh Phong muốn. Nhưng chỉ có thể là vật phẩm được giới hạn ở trong ba trăm trang trước thôi a. Còn vật phẩm thuộc về ba trăm trang sau đó, đều là vật phẩm quan trọng để được đưa vào phiên đấu giá chính thức. Cho nên, em cũng không có quyền hạn để bán trước mấy thứ đó a.
Người phụ nữ vô cùng thức thời nói tiếp:
– Nhưng mà… Nếu như anh Phong thực sự yêu thích khối ngọc bội đó mà nói, thì thật ra em có thể giúp anh lấy một thiếp mời tham dự phiên đấu giá này a. Chung quy, không biết là, anh Phong đây, có hứng thú hay không thôi.
– Vậy được rồi, cô giúp tôi lấy hai thiếp mời gửi qua đây đi.
Trần Phong lo lắng một hồi, nhưng vẫn là đồng ý.
– Ha hả. Không cần hai thiếp mời làm gì nha. Anh chỉ cần cầm một thiếp mời trên tay thì đã có có thể dẫn theo sáu người ngồi vào bàn rồi a.
Người phụ nữ cười khanh khách, nói:
– Nhưng mà, thật ra thì, em chưa từng được nghe thấy, lời đồn về phương diện này, anh Phong lại tốt đến mức thiên phú đi.
Cái gì mà tốt đến mức thiên phú hả?
Trần Phong không hiểu lời này là ý gì, càng không thể giải thích được. Đương nhiên, anh sẽ không ngốc đến mức lại lựa loại thời điểm này mà hỏi ra miệng a.
– Một thiếp mời là mười vạn. Mời anh Phong gửi tiền vào tài khoản này liền nhận được thiếp mời ngay a.
Người phụ nữ thuận miệng báo ra một chuỗi dãy số.
Quá đắt đỏ!
Đây là cảm nhận đầu tiên của Trần Phong. Anh thật sự không ngờ tới, chỉ là một cái thiếp mời đến phiên đấu giá mà thôi, cũng tùy tiện có giá mười vạn rồi a. Nhưng, nếu anh đã quyết định đi tham gia, thì tự nhiên, anh cũng sẽ không để ý đến mười vạn này đi. Hơn nữa, nếu như muốn đuổi cái tên sắc quỷ ch.ết bằm kia đi, thì trả ra cái giá mười vạn này thật sự là rất đáng giá nha!
Vì vậy, Trần Phong cực kì mau lẹ, trực tiếp, dùng máy vi tính, mở tài khoản chuyển tiền qua. Chưa đến một phút đồng hồ sau, người phụ nữ bên kia liền xác nhận tiền đã được chuyển vào.
– Ba ngày sau, thiếp mời sẽ được đưa đến. Thời gian, địa điểm của phiên đấu giá hội đã có ghi rõ trên thiếp mời. Mỗi một thiếp mời, có thể tùy ý dẫn theo sáu người vào bàn. Không được phép mang theo bất kì một loại pháp khí nào bên người khi đi vào trong tham dự phiên đấu giá cả.
Lúc này đây, giọng nói của người phụ nữ, không hề mang đến cái loại cảm xúc yêu kiều, quyến rũ nữa, mà lại mang theo vài phần nghiêm túc, trịnh trọng.
Trước khi cúp máy, người phụ nữ dặn dò:
– Anh Phong. Tuy rằng, em không biết là anh có hứng thú đến mức nào đối với vật kia. Nhưng mà, nếu như anh thực sự yêu thích vật đó mà nói, tốt nhất là anh nên chuẩn bị thêm một chút thứ gì đó đi. Em không có ý gì. Chỉ sợ là anh không lấy được vật tới tay mà thôi.
– Cám ơn.
Sau khi Trần Phong cúp điện thoại, anh lại nhịn không được nhớ đến hai chữ trong mấy lời cấm kị của người trong giới đấu giới vừa nói.
Không được mang theo bất kì pháp khí gì đi vào tham dự trong phiên đấu giá?
Nhất thời, vươn tay xoa xoa cằm, Trần Phong không hiểu rõ cái từ ‘pháp khí’ này là muốn chỉ vật gì đây.
Bởi có luật lệ không cho phép mang theo vũ khí mà nói, anh hoàn toàn có thể hiểu được đi.
Thế nhưng, ‘pháp khí’?
Là chỉ vật gì đây?
Còn nữa, lời cuối của người đàn bà kia trước khi cúp máy, lại dặn mình nên chuẩn bị thêm chút ‘thứ gì đó’, mà cô ta cũng không nói rõ, là mình nên chuẩn bị nhiều thêm chút tiền.
Lẽ nào nói, muốn có được vật trong phiên đấu giá thì phải dùng vật đổi vật sao?
Anh mang theo ý niệm này quanh ở trong đầu, mà kết thúc một ngày làm việc, buổi tối liền đi về nhà.
*
Hiện tại, từ trong miệng của Trần Phong nghe được tin này, Hoàng nhịn không được bật cười to.
– Cậu cười cái gì chứ?
Trần Phong có vài phần bất mãn.
Mình hoàn hoàn không thể hiểu ra được gì cả. Nhưng, còn cái tên sắc quỷ ch.ết bằm này, hình như lại hiểu ra được đi, thậm chí là y còn hiểu rất rõ nữa a, thực sự là khiến người ta cực kì khó chịu mà.
Dạo gần đây, cũng không biết bởi vì sao mà, thân thể của Hoàng đã đã bắt đầu có đường nét hình người ngày càng rõ ràng hơn trước. Bình thường, ở nhà, Trần Phong cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của y. Tuy là không đến mức đã hiện ra thân hình trọn vẹn, nhưng tốt xấu gì, cũng tốt hơn trước đây, vốn hoàn toàn không sờ được, không nhìn thấy nổi đi.
Đối với loại biến hóa này, dựa theo suy luận bình thường, hẳn là do cái tên sắc quỷ này đã hấp thụ nguyên dương của mình mà tạo nên kết quả này đi. Chỉ có điều trên thực tế, tuy nói ra thì khá là mất mặt, nhưng Trần Phong cũng biết, muốn nói đến chuyện hấp nguyên dương này, nói không chừng, thì bản thân anh đã hấp khá là nhiều đi…
– Phong. Em đang suy nghĩ gì vậy nha?
Đột ngột, một khuôn mặt mơ hồ ập đến trước mặt của Trần Phong, dọa anh nhất thời bị giật mình. Chẳng biết tự lúc nào, Hoàng vừa dụi đến bên người của anh, liền ôm lấy thắt lưng của anh, bất mãn nhìn anh.
Lập tức giấu giếm vứt bỏ ý nghĩ linh tinh của mình vừa hiện lên trong đầu không sót một chút gì cả, trên khuôn mặt của Trần Phong hiện vẻ khó chịu, nhìn Hoàng:
– Đừng có mà đột ngột hiện ra ở trước mặt tôi nữa a, làm giật cả mình.
Hoàng bất mãn, bĩu môi. Tuy rằng, hiện tại, thân hình của mình rất mơ hồ, nhưng cũng hoàn toàn không thể nào tới nỗi dọa người đi.
Nhưng, vừa nghe xong lời này của Trần Phong, thì thật ra, y cũng thực sự bắt đầu lo lắng. Không được rồi, hẳn là mình nên đi tìm một cái thân thể mới được. Thuận tiện, cùng đi với Trần Phong tham gia cái hội đấu giá kia a.
– Phong. Trước đây, em đã từng thích qua ai chưa?
Hoàng cười meo meo hỏi. Trong lòng lại hạ quyết tâm, nếu như Phong đã thích ai đó, thì y sẽ lập tức đi giết ch.ết đối phương, đoạt lấy thân thể của kẻ nọ.
– Không có. Cậu hỏi cái cái này để làm gì?
Trần Phong còn đang chuyên tâm phân tích chuyện hội đấu giá, liền thuận miệng trả lời.
Đôi mắt của Hoàng đột nhiên sáng ngời:
– Vậy thì… Trước khi gặp được tôi, Phong vốn là xử nam hả?
Trần Phong lập tức bắt đầu cảnh giác. Bởi vì, anh không muốn thừa nhận rằng, mình là một người đàn ông trưởng thành hai mươi mấy tuổi lại vốn là thân xử nam. Nếu nói ra, thì không hề dễ nghe chút nào cả.
Trần Phong lo sợ bị Hoàng cười nhạo. Vẻ mặt anh khinh thường, nhếch miệng nói:
– Làm sao lại có thể chứ?
Sắc mặt của Hoàng sắc mặt lập tức bắt đầu âm trầm xuống, xung quanh thân thể liền xuất hiện một luồng khói đen lượn lờ bao quanh. Giọng nói của y càng trở nên trầm thấp mà khàn khàn, trong lời nói còn lộ ra một cỗ sát khí.
– Là ai… Là ai đã từng chạm qua em?
Tuy y cũng đã từng nghĩ tới, trong hai mươi mấy nay này, Trần Phong không thể nào chịu trống vắng được. Nhưng khi thật sự, nghe thấy chính miệng của Trần Phong ra câu này, khiến y không thể nào kiềm chế nổi mà đỏ mắt.
Đột ngột, tâm tình của Hoàng biến xấu đi, khiến cho trái tim của Trần Phong run rẩy. Nhưng anh vẫn mạnh miệng mà nói rằng:
– Ông đây cần gì phải nói cho cậu biết hả.
Màu đỏ ở trong mắt của Hoàng, lại đậm lên thêm một ít, gằn giọng:
– Nói! Rốt cuộc là ai! Nếu như em không nói, hiện tại, thì tôi lập tức đi giết sạch đám người từng quen biết em. Trước tiên, nên bắt đầu từ gã tên Trương Kiến kia…
Vừa dứt lời, thân hình của Hoàng lập tức hóa thành một luồng khói đen, vọt nhanh về phía ngoài cửa muốn bay đi.
Trần Phong kinh sợ, trái tim run rẩy không thôi. Anh biết rõ, bản lĩnh cao cường của cái tên sắc quỷ ch.ết bằm này, đến cả đán thầy pháp cũng không dám đụng đến y nữa là. Nếu như y làm như lời đã nói rằng, muốn giết sạch đám người đó có liên quan đến anh, thì chắc chắc một kẻ trong đám người đó, đều sẽ trốn không thoát. Đặc biệt là đám anh em thân tín đã từng đi theo anh rất nhiều năm này đi. Anh cũng không muốn để cho bọn họ bởi vì cái loại nguyên nhân vớ vẩn này mà toi mạng được a.
– Đệt! Cậu lập tức trở về ngay cho ông đây.
Trần Phong nhảy dựng lên, lớn tiếng mắng.
Đám khói đen dừng lại ngay tại chỗ, xoay lại. Giọng nói xót xa, bi thương của Hoàng liền truyền đến:
– Nói. Rốt cuộc là ai đã từng chạm qua em. Nếu như em chịu nói, thì tôi cũng chỉ giết mỗi một mình hắn ta mà thôi.
Trần Phong nghẹn lời, trong khoảng thời gian ngắn như thế này, lại ép anh tìm ra ngay một cái danh tín “gian phu” để nói ra lập tức, thì làm sao được a?
Nhìn anh ấp úng không nói ra lời nào, Hoàng càng giận dữ, xoay người lại định bay đi.
– Xem ra. Tôi cần phải giết sạch bọn họ rồi a.
Mắt thấy Hoàng lập tức sẽ bay ra ngoài cửa sổ, rốt cục, ép đến Trần Phong nóng nảy lên, xấu hổ, gấp đến mức mặt mũi đã đỏ bừng lên, liền hé miệng hùng hùng hổ hổ nói lớn:
– Khốn kiếp! Coi như là ông đây sợ cậu rồi đi. Ông đây chưa chạm qua người nào cả. Ông đây chỉ bị mỗi tên sắc quỷ ch.ết tiệt là cậu đã chạm qua mà thôi! Mẹ nó! Ông đây, nổi tiếng là bị lãnh cảm. Cậu, con mẹ nó, tùy tiện đi tìm bất kì ai hỏi một câu thì liền biết đi.
‘Vù’ một tiếng, trong nháy mắt, đám khói đen lập tức bay trở về bên cạnh Trần Phong, biến hình thái thân thể không rõ của Hoàng, liền đè Trần Phong áp ngã xuống trên sô pha. Trong giọng nói liền hiện lên sự hưng phấn khó khống chế nổi:
– Tôi biết ngay mà. Phong vốn vẫn luôn thủ thân vì tôi a.
Trần Phong xấu hổ, tức giận đến cả khuôn mặt đều lập tức đen đi. Anh không chút do dự, vỗ một cái mạnh lên trên đầu của Hoàng. Đáng tiếc là, chỉ là vỗ xuyên qua khối thân hình mơ hồ này thôi.
– Dẹp mẹ nó, cái ‘thủ thân’ chó má gì đi. Ông đây vốn là bị lãnh cảm, hiểu không hả.
Hoàng ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, tựa như con mèo nhỏ dụi dụi lên trên cổ của Trần Phong cổ thượng cọ cọ. Còn đưa bàn tay xuống đặt lên nơi ở giữa chân của anh, xoa nắn vài cái. Y vừa cười meo meo vừa nói:
– Khi Phong cùng tôi làm, rất nhiệt tình nha. Nào có lãnh cảm gì a?
Trần Phong lại vừa thẹn vừa giận, cả khuôn mặt của anh đều bắt đầu trở nên nửa hồng nửa đen, quái dị đến nói không nên lời. Tuy, anh rất muốn phản bác lại lời nói này của Hoàng. Chỉ có điều, ở trong lòng của Trần Phong cũng tự thấy kỳ quái. Tuy, vài lần làʍ ȶìиɦ ban đầu, anh đều là bị ép buộc, nhưng cũng không thể phủ nhận, đó chính là, cho dù là đang ở trong quá trình bị ép buộc làʍ ȶìиɦ này, anh cũng chiếm được khoái cảm, sung sướng.
Càng miễn bàn nói đến bây giờ, khi anh bất chấp mà đồng ý ở chung với Hoàng. Thì, trong lúc hai người hoan ái lại càng thêm hòa hợp, hài hòa đến mức khiến anh đã nghĩ là, hình như hai người đã từng làm vô số lần rồi vậy.
Mỗi một chỗ mẫn cảm ở trên thân thể của anh, đều bị đối phương biết rõ như lòng bàn tay. Vô luận là anh đang run rẩy, rên rỉ, hay là khó nhịn thở dồn dập, đều là do đối phương động chạm đến mà khiến anh cho ra phản ứng, lại thỏa mãn bất luận cái ham muốn nào của anh.
Thậm chí có thể nói là thế này đi. Nếu như không phải, trong đầu của Trần Phong vẫn còn nhớ rõ hoàn chỉnh toàn bộ kí ức của hai mươi mấy năm qua hơn nữa, anh cũng xác định là, cái tên sắc quỷ này vốn chỉ mới xuất hiện vào mấy tháng trước mà thôi. Thì, anh thật sự hoài nghi mình cùng người này có phải là đã từng làm người yêu đã qua vài chục năm rồi đi. Không phải như thế, thì tại sao khi làʍ ȶìиɦ, hai thân thể xa lạ lại có hòa hợp đến thế a?
Tất nhiên là Hoàng không biết được được suy nghĩ ở trong đầu của Trần Phong lúc này. Thế nhưng, y vừa biết được sự thật là Trần Phong đã vì mình mà “thủ thân như ngọc”, khiến y hưng phấn không có cách nào tự kiềm chế nổi nữa. Nếu trong khoảng thời gian ngắn, Trần Phong không có làm ra động tác phản kháng nào, thì đương nhiên là, y liền cho rằng hành vi ‘không nói lời nào’ này, trở thành ngầm đồng ý, không chút do dự bắt đầu xé đi quần áo của đối phương y phục.
Vì vậy, người nào đó vừa hồi thần càng không kịp tránh né, cho nên, Trần Phong đành kháng nghị vô hiệu, lại bị ăn khô đến không bỏ sót gì, lần nữa. Sau khi ăn xong, Hoàng mới thoả mãn mà chép miệng, chậc lưỡ.
Thật là ngon miệng a…
※※※
Ba ngày sau, một miếng bạch ngọc sáng ngời được đặt bên trong chiếc hình vuông xinh đẹp, được đưa đến văn phòng của Trần Phong.
Trần Phong nhẹ tay cầm miếng bạch ngọc trong veo này lên, lật đến xoay đi, bày ra vẻ không thể hiểu nổi. Tuy lần này vẫn là cô gái xinh đẹp kia đưa thiếp mời, nhưng Trần Phong vẫn hoài nghi, thứ này, có phải là đưa lầm hay không đây a.
Thứ này, là thiếp mời kiểu mới gì đây hả?
Anh thật muốn gọi điện thoại hỏi người phụ nữ bên giới đấu giá kia. Nhưng, lại do dự một chút, anh vẫn là không hề bấm lên số điện thoại ra của đối phương.
Vì anh biết, chút quy tắc ngầm trong giới đấu giá. Cho nên, nếu như anh gọi điện thoại hỏi người ở trong giới đấu giá này, thì chỉ sợ, đối phương sẽ cho rằng anh không có đủ tư cách để được tham dự vào trong phiên đấu giá này nữa. Với anh mà nói, thì đây hẳn là không phái cái tin tức tốt gì đi.
Dù sao, thì không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a.
Anh thật vất vả mới tìm được ra khối ngọc bội mất tích này. Nếu như bởi vì cái chuyện vớ vẩn nà mà bị người trong giới đấu giá đá ra ngoài cửa, thì không phải liền trở thành trò cười lớn nhất rồi hay sao. Dù sao thì cũng mặc kệ đi, nói thế nào thì, vụ làm ăn này là làm giùm cái tên sắc quỷ ch.ết bằm kia, cho nên, đối với mọi chuyện về phương diện này, hẳn là y hiểu biết khá nhiều đi a?
Vừa nghĩ đến cái tên sắc quỷ ch.ết tiệt kia, Trần Phong chưa kịp bực mình một chút nào, thì thân thể đã vòng eo đã bủn rủn mất rồi. Giờ phút này đây, hầu như là như có như không, mà đang nhắc nhở cho anh nhớ đến. Ngày hôm qua, cái tên khốn kiếp không biết tiết chế nào đó, đã lăn qua lộn lại làm anh nguyên cả một đêm. Tuy rằng, anh đang trong thời kì tráng niên, nhưng thực sự muốn để anh cứ vậy mà sống tiếp mỗi ngày, Trần Phong thật đau xót mà phát hiện ra, chỉ sợ rằng, thân thể của anh sẽ thực sự sẽ rơi vào kết cục “tinh tẫn nhân vong”.
Đặt mảnh ngọc sáng này vào tronh hộp lần nữa, Trần Phong không để ý đến vấn đề này nữa. Dù sao thì trước mắt, anh chỉ cần đưa mảnh ngọc này cho cái tên sắc quỷ ch.ết bằm kia là được rồi. Nếu như y còn không thể nào bắt được đến tay, vậy thì đây chỉ là vấn đề của y mà thôi.
*
Buổi tối vừa về đến nhà, Trần Phong đưa miếng bạch ngọc này cho Hoàng nhìn. Hoàng chỉ vươn tay đến, sờ lên một cái, lại bất chợt cười cười:
– Hai tháng sau, phiên đấu giá sẽ được tổ chức tại địa điểm này a. Đến lúc đó, tôi dẫn em đi là được rồi.
– Cậu có thể ra khỏi cửa sao?
Trần Phong hiện lên chút kinh ngạc, bật hỏi.
Về cái vấn đề đi ra khỏi nhà này, trước đây, cả hai cũng đã từng bàn luận qua. Có lẽ là bởi vì bị hạn chế cái gì đó ( mà Hoàng lại không chịu nói cho anh biết), cho nên, linh thể của anh không thể nào rời đi ra khỏi chung cư này được, trừ phi y phải nhập vào thân thể của ai đó mới đi ra được ——
Ví dụ như nhập vào Trương Kiến lần trước vậy.
Tuy một tháng đầu, Trần Phong lo lắng đến mức muốn dùng cách bỏ trốn để thoát khỏi cái tên sắc quỷ này, nhưng đến cuối cùng, anh vẫn từ bỏ.
Phải biết rằng, bên trong chung cư này, vốn có mấy trăm hộ gia đình, thì ít nhất, cũng có số lượng đàn ông chiếm hết phân nửa đi. Dù cho, Hoàng thật sự là có kén cá chọn canh đến đây, nhưng chỉ cần có một người có thể lọt vào mắt của Hoàng, thì mắc gì, anh còn bị y ám nữa đi.
Cho nên, hành vi chạy trốn này củaTrần Phong, tất nhiên là sẽ dẫn đến kết cục bi kịch của một mình anh đi.
Để phòng ngừa cái mông của mình phải hy sinh vô ích, Trần Phong tự dằn lòng, nhịn xuống khát khao muốn mình nhanh được trốn thoát khỏi cái tòa nhà chung cư cao cấp này đi a.
– Tôi tìm được một thân thể hợp với mình rồi a.
Hoàng cười meo meo, dịu dàng vuốt ve gương mặt của Trần Phong.
Mí mắt của Trần Phong nhướng cao lên.
Lời này là có ý tứ gì?
Tìm được thân thể hợp với y?
Người này lại muốn đi chiếm thân thể của ai hay sao?
– Ha hả. Em không phải vẫn luôn muốn chạm được cơ thể của tôi hay sao?
Hoàng lại vừa cười vừa nói.
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt của Trần Phong lập tức đỏ bừng lên, lập tức tức giận mắng:
– Ai, mẹ nó, muốn chạm vào cậu hả!
Hoàng mỉm cười. Y cũng không nói lời nào để vạch trần mấy hành động bất giác của anh trong vài lần hoan ái gần đây. Khi anh cho rằng y đã ngủ say, đã từng nhiều lần vươn tay, cố gắng xoa tóc dài của y. Trước đây, đó là một động tác mà Phong thích nhất.
Ngày trước, Phong yêu thích nhất là đưa tay đến xoa tóc dài dày mượt, đen tuyền này của y a. Ngày thường, không có gì, anh cũng sẽ xoa hai cái.
Cho dù, Phong đã mất đi ký ức, tựa hồ như vẫn không bỏ được cái thói quen này.
Chỉ có điều, bởi vì hiện tại, thân thể của y vẫn không có hình thể cố định. Cái gọi là mái tóc dài, bất quá cũng chỉ hiện ra một đường viền mà thôi, căn bản, Trần Phong chỉ có thể sờ đến khoảng không mà thôi.
Cho nên, Hoàng chỉ cười không nói gì.
Trần Phong nhìn thấy vẻ mặt của y. Anh nhất thời càng cháy thêm lửa giận, đang hận không thể hung hăng đấm hai cú lên trên mặt của y nha.
Ban đầu, anh vốn tưởng rằng cái tên sắc quỷ ch.ết bằm này, nói cái gì mà “tìm được thân thể”, thì cũng giống hệt như y nhập hồn vào trong thân thể của Trương Kiến ngày đó, chỉ cần tiến gần đến một mục tiêu y đã chọn, tiếp theo liền nhập vào mà thôi.
Nhưng, rất rõ ràng, lúc này đây, hành vi của Hoàng ngoài dự đoán của Trần Phong. Ngay sau khi y nói ra rằng y đã tìm được thân thể thích hợp, thì đến ngày thứ ba, cư nhiên, cái tên sắc quỷ này liền biến mất không thấy bóng dáng nữa.
*
Ngay khi Trần Phong về đến nhà, mới phát hiện ra, tìm đến toàn bộ các phòng cũng không thấy bóng dáng của Hoàng đâu. Thì, cư nhiên, nội tâm của anh sinh ra một loại cảm xúc rất bất an.
Mặc dù, anh vẫn nghĩ cách muốn thoát khỏi cái tên sắc quỷ ch.ết tiệt này. Nhưng mà khi anh vừa mở cửa nhà, phát hiện ra không có cái bóng người mơ hồ đột ngột chào đón mình nữa. Thì, trong lòng của anh, sinh ra một loại tư vị nói không nên lời.
Trần Phong lại tìm kiếm một vòng ở tất cả các phòng lần nữa. Sau khi đã thật sự xác nhận tên sắc quỷ ch.ết bằm kia, giống như là hoàn toàn chưa từng xuất hiện qua, bóng dáng biến mất đến không còn thấy tăm hơi.
Vậy là anh đã không còn bị tên sắc quỷ ch.ết tiệt đó dây dưa nữa rồi đi. Đáng lẽ, Trần Phong nên cảm thấy rất vui mừng mới đúng. Nhưng, lúc này, anh không chỉ không có vui mừng như trong dự đoán. Trái lại, ở trong lòng anh, lại nặng nề dị thường, trong mũi còn có loại cảm giác chua xót.
Anh không thể giải thích được bản thân vì sao lại sẽ sinh ra loại cảm xức không hợp với lẽ thường này. Nhưng Trần Phong là một người đàn ông đã trưởng thành, lại vẫn còn phải gánh lấy trách nhiệm của đại ca Tây khu. Cho nên, anh chỉ có thể ép buộc mình làm việc càng nhiều càng tốt, vẫn còn sót lại một tia che giấu.
Chỉ trong chớp mắt, đã liền trôi qua bảy ngày.
Trong bảy ngày này, tâm tình của Trần Phong vẫn không thể nào tốt lên nổi. Bởi vì anh không biết, vì sao tên sắc quỷ ch.ết tiệt đông này lại biến mất không bóng dáng, cũng như anh không biết vì sao mình lại gặp phải cái tên sắc quỷ này, còn nhất định phải luôn ở bên người của anh nữa.
Luồng khí lạnh áp suất thấp của Phong đại ca lan tỏa ra, khiến cho cả mọi người ở cả Tây khu này đều phải đang chịu đựng một loại trạng thái luôn nơm nớp lo sợ. Tất cả mọi người biết, mấy ngày nay, tâm tình của anh Phong cực kì không tốt. Nếu ai không muốn ch.ết, thì trong hai ngày này, ngàn vạn lần, đừng nên gây nên phiền phức gì cả a!
Mặc dù, do tâm tình của anh nhất định đã ảnh hưởng đến công việc, nhưng thủy chung là Trần Phong vẫn không vật dậy tinh thần để khôi phục lại trạng thái bình thường nổi nữa.
Ngồi ở trong xe, nhìn cảnh đêm di chuyển vun vút ở ngoài cửa sổ xe, dưới từng ngọn đèn sặc sỡ phô bày sự phồn hoa, nhộn nhịp này, càng làm nổi bật lên sự cô tịch dị thường của Trần Phong.
Anh loại tự giễu, cười cười. Từ trong túi quần, lấy một gói thuốc, đốt lên một điếu, lập tức một màn khói trắng lượn lờ bay lên, phủ lên khuôn mặt của Trần Phong, thoạt nhìn, có chút không rõ ràng.
Từ khi còn là một tên côn đồ, đến tận bây giờ đã đại ca của cả Tây khu, Trần Phong đều vẫn luôn ngồi ở vị trí hào nhoáng ở trong thành thị này, mà vượt qua vài chục năm. Trong vài chục năm này, tựa hồ như là cho tới bây giờ, cũng không ai có thể động đến nỗi lòng của anh. Càng không cần nói đến đối tượng là cái tên sắc quỷ ch.ết tiệt kia, rõ ràng là đã làm ra rất nhiều chuyện quá phận đối với anh rồi đi. Nhưng hết lần này tới lần khác, đều bị anh xem nhẹ, giống như là không quên nổi y vậy.
Trần Phong rít thật sâu vào một hơi, trong nháy mắt, luồng khói cay độc lập tức tràn ngập khắp cả lồng ngực của anh. Anh lại chậm rãi nhả ra một luồng khói.
Trần Phong hung hăng dụi đầu mẩu thuốc lá đến nát bấy tronh gạt tàn trên xe.
Anh cũng nên thanh tỉnh lại thôi. Anh lại tùy tiện vì một tên đàn ông, thậm chí còn có thể nói là tên đàn ông, người không ra người, quỷ không ra quỷ, mà phải thất hồn lạc phách đến thế này. Điều này, căn bản, không phải là tính cách của Trần Phong – anh đây. Mặc kệ là có như thế nào đi nữa, anh cũng đã quyết định, qua ngày hôm nay, anh cần phải khôi phục lại trạng thái bình thường. Cho dù là vì đám anh em hay đám thuộc hạ của mình hay không, thì anh cũng không thể cứ tiếp tục phiền táo như vậy mãi được.
Sau khi xe vừa dừng đến nhà, anh liền đuổi Trương Kiến và Cung Thiên đi, Trần Phong mang theo vài phần uể oải, mở cửa lớn ra.
Mọi trang trí ở trong căn nhà vẫn trước sau như một, chỉ thiếu duy nhất mỗi cái bóng dáng quỷ quái kia luôn bất động, anh vừa về đến, đã nghĩ muốn cởi quần của anh ra.
Từ trong tủ lạnh lấy ra một lốc bia, tiếp theo, Trần Phong lười biếng ngồi ở trên sô pha, cũng không muốn tự hỏi bản thân mình, cái loại cảm giác cô đơn này ở trong lòng, rốt cuộc là nguyên nhân gì.
Chỉ duy nhất ngày hôm nay nữa mà thôi!
Trần Phong lại một lần nữa, âm thầm, phát thệ!
Qua ngày hôm nay, mình sẽ hoàn toàn quên đi cái tên sắc quỷ không biết vì sao xuất hiện lại đột ngột biến mất này, tuyệt đối không để cho sự hiện diện của tên đó, trở ngại lấy cuộc sống hàng ngày của mình được!
Đầu óc mờ mịt, có chút bất tri bất giác, uống từng ngụm một, liền uống hết một lon bia vai bụng, tiếp theo, hết cả một lốc bia, sau đó, thậm chí cả, rượu đế lẫn rượu nho được để ở trong tủ lạnh đều bị anh một hơi uống hết.
– Hức…
Trần Phong rũ rượi ngồi ở trên sô pha, đầu ngửa về sau, gác lên thành dựa của sô pha, hai mắt đều phủ sương mù, ngước lên, nhìn trừng trừng trần nhà, nấc cục lên hơi rượu.
Lon bia ở trên tay vô lực, bia đổ ra, tràn đầy sô pha lẫn sàn nhà. Anh hung hăng quăng nó ra ngoài.
Trên mặt của Trần Phong hiện ra tâm tình giận dữ không thể ức chế nỗi:
– Đệt mẹ nó, cái tên sắc quỷ ch.ết tiệt này! Mi, con mẹ nó, dám tùy tiện chơi xỏ ông đây! Từ khi bắt đầu đến giờ, ông đây vẫn còn không biết vì sao bị cái tên rùa rụt cổ khốn nạn bám riết theo đây. Khốn kiếp! Còn khiến cho ông đây rất nghiêm túc mà tập trung đi kiếm tiền, muốn giúp mi mua được cái ngọc bội quỷ quái gì đó nữa chứ.
– Hức. Hiện tại thì tốt rồi. Mi cũng đã cút đi biệt dạng rồi, không cần cái ngọc bội quỷ quái gì kia nữa. Thì, ông đây liền chiếm được tiền rồi a.
Đôi mắt của Trần Phong đã có chút đỏ lên. Rõ ràng, mình chỉ mới ở chung với tên sắc quỷ ch.ết bằm này, chỉ mới được mấy tháng mà thôi. Y cũng chỉ mất tích mới được mấy ngày, nhưng lại khiến trong lòng của anh phải dâng lên nỗi khổ sở đến vậy.
Rõ ràng là anh bị ép buộc.
Rõ ràng là do bất đắc dĩ nên anh mới có thể chịu để y lật đến lăn đi.
Rõ ràng, hẳn là anh nên vui vẻ bởi vì y đã rời đi mới đi. Nhưng, vì sao, hình như là anh bị người yêu lâu năm đã bỏ rơi vậy, nỗi khó chịu dâng lên đến cồn cào, không gì sánh được.
– Mi, con mẹ nó, rốt cuộc là đã hạ bùa chú gì cho ta hả! Vì sao ông đây lại không ngừng nhớ đến mi! Cái tên sắc quỷ ch.ết tiệt khốn nạn này! Mau giải bỏ bùa chú ở trên người của ta ra! Nếu không, đến khi nhìn thấy mi lần nữa, ông đây nhất định phải làm mi, còn muốn cắt mi ra thành tám, mười miếng thịt lớn a! Đệt mẹ nó! Ông đây nhất định càng không thể nào yêu phải mi được!
Trần Phong hung hăng nói, trong mắt lại tràn đầy ngoan lệ:
– Mi, con mẹ nó, tên sắc quỷ ch.ết tiệt này, ngàn vạn lần đừng để cho ông đây bắt được. Phi. Nếu không, thì mẹ nó, ông đây không thể không thiến mi đi. Thượng ông đây mấy tháng, lại nói đi là đi. Nào có chuyện tốt dễ dàng đến thế hả?
Vừa uống thêm xong một lon bia ném xuống sàn nhà.
– Con mẹ nó. Ông đây cũng không tin là không tìm được mi. Con mẹ nó. Mi không phải là rất muốn cái ngọc bội đồ bỏ kia sao a? Cứ chờ đến lúc ông đây bắt được nó tới tay rồi, thì ông đây liền đập vỡ nó a.
Trần Phong không ngừng mắng, nhãn thần cũng càng ngày càng sương mù.
– Đồ rùa đen rụt cổ! Đợi đến khi ông đây tìm được mộ phần của mi, thì coi ta liền có đào lên thi thể trước kia của mi hay không hả.
Từ từ, theo men rượu dâng lên, giọng nói chửi rủa của Trần Phong càng ngày càng thấp đi. Nhưng nếu như cẩn thận nghe kĩ, thì còn có thể nghe thấy miệng của anh đang lầm bầm, lèm bèm trù cho cái tên sắc quỷ kia, cả đời cũng không cương nổi.
*
Cốc, cốc, cốc!
Đột ngột, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Phong bỗng giật mình tỉnh giấc, ở trong nháy mắt, bị ánh sáng chói chang ập vào mắt.
Nhìn qua cái đồng hồ đã treo ở trên tường, hiện tại, đã là ba giờ sáng, anh không tìm ra nổi, giờ giấc này còn có ai sẽ tìm anh a.
Thân người lung lay lắc lắc từ trên mặt đất đứng lên. Anh trở tay, đặt lên báng súng Desert Eagle được giắt bên lưng quần, không rời. Anh trầm giọng hỏi:
– Ai?
– Anh Phong, là tôi.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói rất thanh thúy, có chút quen thuộc. Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn, quả thật là Trần Phong nghĩ không ra nổi là ai a.
‘Lạch cạch’
Vang lên một tiếng, cánh cửa liền bật mở ra, Trần Phong cảnh giác nhìn bóng người đứng ở ngoài cửa. Tuy anh vừa uống rất nhiều rượu, thì anh vẫn chưa mất đi cảnh giác ngày thường đi.
Một thân quần áo tây bắc trạng bị cắt may càng tôn lên thân hình thon dài của đối phương. Dưới mái tóc ngắn vừa mềm mại có màu vàng nâu, rám nắng, hiện ra khuôn mặt có chút âm nhu, trên vành tai tinh xảo, còn mang một cái khuyên tai đính viên ru-bi màu hồng.
– Cậu Tiêu?
Trần Phong nhất thời sửng sốt.
Anh trăm triệu không ngờ tới, ba giờ sáng khuya khoắt, Tiêu Thiều Lâm lại tùy tiện tìm đến nhà của anh.
Anh càng không chút do dự, trở tay rút cây súng lục giắt ở trên thắt lưng, vững vàng đỉnh ngay giữa trán của Tiêu Thiều Lâm, Trần Phong lạnh giọng, hỏi sẵng:
– Tại sao mày lại tới nhà của tao hả?
Tầm mắt lạnh như băng nhìn Tiêu Thiều Lâm đang tươi cười, Trần Phong cảm thấy thật không ổn.
※※※
Mấy tháng trước, Tiêu Thiều Lâm bị tai nạn xe cộ mà biến thành người thực vật. Nhưng, Trần Phong cũng không hề thu được bất kì tin tức gì nói rằng, hắn đã bình phục lại cả.
Hiện tại, Tiêu Thiều Lâm lại toàn thân hoàn hảo không hề tổn hại gì, lại tùy tiện vào đêm khuya khoắt thế này, không hiểu vì sao đứng ở trước cửa của anh, khiến cho anh không khỏi hoài nghi. Có phải là cái đầu óc này của hắn có cái vấn đề gì hay không a?
Mà khiến cho anh kinh ngạc, nghi ngờ không ngừng, là nụ cười luôn hiện ra vài phần tà mị trên mặt của Tiêu Thiều Lâm trước mắt anh này.
Tiêu Thiều Lâm này vốn là một gã phế vật ——
Điều này, đều là nhận thức từ lâu của mọi đại ca của các khu trong thành phố này a.
Chỉ có điều, hắn lại là một gã phế vật rất tự giác biết điều, cho tới tận bây giờ, hắn đều là cụp đuôi mà đối đãi với mọi người. Nếu không thì hắn cũng không có cách nào mà lại ngồi an ổn được trên cái vị trí đại ca của Bắc khu này, cho tới hôm nay đi.
Nhưng hiện tại, cái dáng vẻ của người tên Tiêu Thiều Lâm đang ở trước mặt này, không hề nhìn thấy được một tia khúm núm của trước đây cả. Trái lại, trong ánh mắt lại tản mát ra vài phần khí thế vị giả, khiến cho Trần Phong kinh hãi đến khó hiểu.
– Phong.
Tiêu Thiều Lâm đối diện, nhẹ nhàng câu lên khóe miệng, không thèm để ý đến nơi này là nơi nào, mà chỉ vươn tay đến vỗ vỗ lên nòng súng lạnh như băng đang chỉa thẳng vào trán mình,
– Không cần phải đến dùng cái thứ này mà chào đón anh trở về đi.
Tuy rằng, trong lòng của Trần Phong nghĩ đến, người này có chút không thích hợp. Nhưng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt lại không hề biểu lộ ra bất kì thần tình nào khác. Anh vẫn chỉ lạnh lùng nhìn cậu, trên cổ tay vẫn không có một tia rung động nào cả.
– Mày đã hồi phục từ lúc nào? Tới đây tìm tao là có chuyện gì?
Trần Phong trầm giọng hỏi. Ánh mắt lướt qua phía sau của cậu một cái, đôi con ngươi hơi co rụt lại,
– Không đem theo đàn em của mày sao? Làm sao mà mày lại tìm được tao ở đây?
Nơi ở của Trần Phong cũng không phải là cái gì cơ mật. Nhưng anh không tin Tiêu Thiều Lâm sẽ không dẫn theo một tên đàn em nào, cũng không dám chạy đến chỗ anh ở đi.
Phải biết rằng, mặc dù tất cả mọi người đều biết rõ Tiêu Thiều Lâm là tên phế vật, nhưng tốt xấu gì thì trên danh nghĩa, cậu cũng là đại ca Bắc khu. Ngoại trừ, đám người đã từng bị ông lão họ Tiêu đã ‘chiếu cố’ qua chắc chắc sẽ không buông tha cậu ra, kèm theo đó là, muốn chiếm đoạt lấy địa bàn của cậu đi.
Đối với câu hỏi này của Trần Phong, tựa hồ như, Tiêu Thiều Lâm nhăn nhíu mày lại,
– Hai câu hỏi này, thật đúng là rất khó trả lời a.
– Nói!
Giọng nói của Trần Phong mang theo vài phần thô bạo. Vẫn còn đang oán niệm đối với cái tên sắc quỷ ch.ết tiệt kia vẫn không nơi phát tiết, cho nên, anh hoàn toàn chuyển dời mọi oán niệm, đến tên mặt trắng nhỏ ở trước mắt này khiến cho anh thập phần nhìn không vừa mắt này đi.
Mẹ nó. Một tên mặt trắng nhỏ phế vật mà thôi, lại có thể dễ dàng khiến mình sinh ra loại cảm giác bị áp bách đến thế a. Thật đúng là mẹ nó, mình càng sống càng lùi bước a!
Trần Phong âm thầm mắng.
Đôi mắt của Tiêu Thiều Lâm liền mị mị, lộ ra một nụ cười thập phần vui sướng, nhẹ nhàng nâng tay phải lên.
Trần Phong lập tức hoàn toàn nâng cao tinh thần lên. Tuy rằng, anh không biết là rốt cục, Tiêu Thiều Lâm đang nghĩ muốn làm cái gì. Nhưng anh lại bất giác dâng lên loại cảm giác thập phần cảm giác không ổn.
Tách!
Khẽ búng tay một cái.
Trong nháy mắt, cả thân thể của Trần Phong liền bị cứng ngắc.
– Ha hả…
Tiêu Thiều Lâm nhẹ giọng nở nụ cười, tự tay đẩy ra họng súng đến chỉa ngay trên trán của mình ra.
Thân thể cứng còng của Trần Phong liền lui mấy bước về sau, tránh ra khỏi của lớn.
Tiêu Thiều Lâm liền cất bước, dáng vẻ ưu nhã, tự nhiên đi vào, tiện tay đóng lại cửa lớn.
Nhìn mảng hỗn loạn ở trong phòng, khắp nơi trên mặt đất đều là lon bia, Tiêu Thiều Lâm cười càng thêm vui mừng. Quả thật là Phong của cậu chưa từng thay đổi qua a.
Tiêu Thiều Lâm nghênh ngang ngồi xuống trên sô pha, khống chế hai chân của Trần Phong bước tới gần, dang hai chân ra, ngồi lên trên hai chân của cậu.