Chương 96: The game is going on...

Dịch: Bụt Thánh Thiện
Mười mấy phút sau, ánh đèn tờ mờ đã quay lại giữa tòa bệnh viện tâm thần trong khi tôi đang dựa sát lưng vào tường.


Không gian tranh tối tranh sát tạo áp lực rất lớn trong đầu tôi, khiến tôi nghẹn lời. Cảm giác này y hệt như bạn vừa bật đèn, liền trông thấy một bóng quỷ đứng xa xa, chưa kịp bỏ chạy thì đèn tắt. Đèn lại bật lên lần nữa, bóng quỷ đã ở ngay trước mặt bạn.


Tôi chạy đến chỗ ngoặt, cả hành lang vẫn phảng phất mùi máu tươi. Giang Phi đang ôm hai đứa nhóc, ngồi xổm sát tường.


"Nạn nhân vừa bị giết không phải Giang Phi." Tảng đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Nữ bệnh nhân tóc ngắn và mấy bệnh nhân mới gặp cũng an toàn. Nhưng mà, tôi rõ ràng nghe được tiếng gào to ban nãy, trong đây còn ai khác là phụ nữ nữa ư?
"Là phòng giam ngầm à?"


Vừa nghĩ ra trong phút chốc, tôi bảo Giang Phi cầm dao, chạy theo sau lưng tôi. Tôi và cô ấy đi vòng vèo qua vài chỗ, quay lại khu vực 08 căn phòng giam.
Dòng máu tươi mới mẻ lan ra từ trong phòng. Tôi đẩy cánh cửa sắt có biển đề Thứ ba.


Cô gái trong này vẫn đang bị khóa cổ trói chặt, tỏ vẻ hoảng sợ, thu mình vào một góc. Cô ấy còn sống, vậy kẻ ch.ết chính là tên bác sĩ trẻ tuổi kia!
Gã bị buộc chặt tay và chân, đầu bị nhúng vào rãnh nước. Cổ của gã bị ai đó dùng dao phẫu thuật đâm thủng từ phía sau.


available on google playdownload on app store


"Vết đâm xuyên qua động mạch chủ, một dao trí mạng!"
Kỹ xảo giết người cao siêu thế này khiến tôi thật sự sợ hãi. Dù có là bác sĩ pháp y công tác trong ngành cảnh sát nhiều năm, có lẽ cũng không có dạng năng lực thế này.


Tôi kéo cái xác gã bác sĩ trẻ tuổi này lên khỏi rãnh nước. Gã bị giết trong khi hôn mê, nên chẳng có bất cứ dấu hiệu phản kháng nào.


"Tại sao hung thủ lại muốn giết đồng bọn? Là sợ mình thu được manh mối nào từ gã này ư?" Chắc chắn là tôi đã bỏ quên một đặc điểm nào đó vô cùng quan trọng, nên đối phương phải giết người diệt khẩu để che giấu cái đặc điểm này.


Nhân chứng duy nhất tại hiện trường giết người chính là cô gái điên bị xích cổ này. Tôi quan sát gương mặt cô ấy cẩn thận, hy vọng có thể tìm ra manh mối. Thế nhưng mà, chẳng có bất cứ manh mối gì trên gương mặt ấy, ngoại trừ nỗi sợ hãi và niềm oán hận ẩn giấu trong lòng.


Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên khi bước vào căn phòng này. Nụ cười hèn mọn, nịnh nọt của cô gái này trông y hệt một chiếc mặt nạ được đeo lên. Dù đau đớn, hay tức giận, nụ cười thấp hèn ấy vẫn bất biến.


Tôi không biết cô ấy đã bị dằn vặt sâu sắc đến nhường nào, mới đủ để hình thành và duy trì một nụ cười thấp hèn đến vậy.
Ấy thế mà, ngay giờ phút này, tôi đột ngột phát hiện, nụ cười ấy đã biến mất trên mặt cô gái. Do sợ hãi, hai hàm răng cô ta va vào nhau liên tục.


Cô ấy đã thấy cái gì? Tại sao cô ấy sợ hãi đến vậy? Ai là kẻ khiến cô ấy sợ nhất?
Động tác của hung thủ rất nhanh, mục tiêu rõ ràng. Giết gã bác sĩ xong, hung thủ bỏ đi ngay lập tức, không hề dừng chân.


Đây là một đối thủ cực kỳ khó nhằn, tố chất tâm lý cực mạnh, kỹ xảo giết người cao siêu, lại có tư duy kín kẽ, mỗi hành động đều có mục đích rõ ràng!
"Trên thế giới này, không bao giờ có tội phạm hoàn mỹ! Thời gian gấp rút đến thế, chắc chắn gã sẽ lưu lại kẽ hở!"


Khi tôi vẫn còn loay hoay trong căn ngục giam để tìm kiếm đầu mối bỏ sót, thì lúc này, tòa kiến trúc lại chìm trong bóng tối vì tắt điện lần nữa!
Hắc ám giáng lân, tôi biết rõ sẽ có thêm một người ch.ết, nhưng chẳng biết phải làm sao để ngăn cản.


Bỏi vì, bản thân tôi cũng là một trong những con mồi của hung thủ. Nếu tôi tùy tiện hành động trong bóng tối, có khả năng cao sẽ bị trúng phải quỷ kế của đối phương.


Kéo Giang Phi vào trong ngục giam này, tôi và cô ấy dựa sát lưng vào tường, dùng ánh sáng điện thoại heo hắt để rọi sáng khu vực gần cánh cửa sắt.
Bóng đêm ngưng tụ, tôi không dám chớp mắt lấy một lần, sợ rằng ngay khoảnh khắc đó sẽ bị người tấn công.


Dằn vặt thêm mười mấy phút, lần này, tôi không hề nghe thấy bất cứ tiếng kêu thảm thiết nào cả. Tôi hy vọng may mắn sẽ mỉm cười với mình, bèn rảo chân quay lại khu đại sảnh ban nãy.
...
"Có người bị thương rồi!"
"Không, là có người bị giết rồi!"


Hàn Nhạc ngồi trên ghế, lầm bầm lầu bầu. Vừa nghe thấy thế, tôi bèn lập tức chạy đến hành lang. Người bị giết chính là Tống Tiểu Uông.
Thằng nhóc bị sứt môi, dáng dấp cổ quai nhưng có tâm trí đơn thuần kia đang nằm ngay vị trí cầu thang đi lên tầng hai.


Nó thở hổn hển, nặng nhọc. Cả người tựa như một ấm nước bị chọc thủng, máu tươi của sinh mệnh đang chảy tràn ra ngoài.
Hung khí giết ch.ết Tống Tiểu Uông không phải là dao giải phẫu, mà là một chân ghế gãy được vót nhọn.


Chân gỗ nhọn hoắt đâm thủng trái tim của thằng bé. Sức mạnh của hung thủ rất lớn. Nhằm đảm bảo có thể giết người thành công, kẻ đó đã đâm lút cả thanh gỗ nhọn vào ngực Tống Tiểu Uông.


Giang Phi tái mặt khi trông thấy cảnh này từ xa. Nếu không phải tôi nhanh tay ôm choàng cô ấy, cô ấy đã ngã lăn ra đất.


"Là em sai! Đều là em sai! Lúc nãy, đáng lý ra em phải dẫn cháu nó đi cùng!" Một người sống sờ sờ đứng cạnh mình cách đây mười mấy phút, giờ đã biến thành một bộ thi thể. Chuyện xảy ra đêm nay quả thật đã vượt quá giới hạn chịu đựng đối với tâm lý của Giang Phi.


"Liệu chúng ta có ch.ết không? Có khi nào người ch.ết kế tiếp là em không?" Giang Phi che miệng, trạng thái tinh thần đang mấp mé ở bờ vực tan vỡ.


Tôi không biết phải an ủi cô ấy thế nào. Nhìn thằng nhóc đang co giật trên mặt đất, tôi cảm giác tử vong y hệt như bóng với hình. Ai dám chắc bản thân mình có thể sống sót đến sáng mai đâu?


"Giang Phi, nghe anh nói nè! Đối phương giết từng người một như thế, chính là để chúng ta đánh mất tất cả mọi hy vọng. Kẻ đó tự xem bản thân là Thượng đế, chúa tể sinh mạng của kẻ khác. Đây là nguy cơ sống còn của anh và em, nhưng đối với gã, đây chỉ là một trò chơi.


Kẻ đó đang cố ý dằng vặt tinh thần của em. Nếu em sụp đổ, đồng nghĩa với việc kẻ đó cầu được ước thấy."
Trong lúc tôi đang nhìn chằm chằm, Tổng Tiểu Uông cũng co giật chậm dần, rồi dừng hẳn. Tôi không cứu nổi nó, đành trơ mắt nhìn nó ch.ết đi.


Cảm giác này khiến bản thân tôi tự trách mình vô dụng, nhưng cũng khiến một loại cảm xúc khác nhen nhóm lên. Đó là sự tức giận.


Sự kích động và nổi giận sẽ ảnh hưởng đến tư duy phán đoán. Tôi đã cố gắng khống chế tâm tình của mình nhiều lần rồi. Nhưng ngay lúc này, trước hành động giết chóc trắng trợn của hung thủ như thế, trong trò chơi mèo vờn chuột của gã hung thủ ẩn danh kia, quả thật tôi không thể nào áp chế trạng thái tâm lý của mình nữa rồi.


"Tao phải tóm được mày! Nhất định tao phải tóm được mày!"
Tôi cầm cây dao giải phẫu trong tay Giang Phi, rồi tăng độ sáng của điện thoại lên mức cao nhất, rồi tập hợp bọn bệnh nhân tâm thần kia ra ngoài đại sảnh.
Mỗi người ngồi vào một ghế dựa dài, đối mặt với cây Thập tự giá treo ngược.


Tôi hướng điện thoại di động về phía đại sảnh. Dù có tắt đèn, nhờ vào ánh sáng từ màn hình điện thoại, tôi vẫn có thể thấy rõ nhất cử nhất động của từng người tại đây.


Làm như vậy, tôi có thể bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người, nhưng lại tự đặt mình vào trường hợp nguy hiểm.
Đứng ngay góc khuất, tôi có thể quan sát tất cả mọi người trong đại sảnh, nhưng tôi không thể quan sát vị trí sau lưng mình.


"Giang Phi, em ngồi trước mặt anh. Một lát, nếu đèn tắt, em phải chú ý tình hình xung quanh anh, nếu có ai đến gần..."


Tôi chỉ vừa bàn giao một nửa, ánh đèn trên đỉnh đầu liền tắt ngấm. Bóng tối xuất hiện đột ngột như thế khiến lời nói dang dỡ bị nghẹn nơi cổ họng. Vạn vật yên tĩnh, cả đại sảnh rơi vào một khoảng lặng ch.ết chóc.


Tôi liếc mắt qua đại sảnh, quan sát gương mặt từng người bệnh nhân, nhớ rõ vẻ mặt từng người trong bóng tối.
Từng giây, từng phút dày vò tôi. Lượt tắt đèn lần này có vẻ dài đằng đẵng.


Bàn tay cầm dao giải phẫu của tôi ướt đẫm mồ hôi, hơi trơn ướt. Duy trì tư thế căng thẳng như thế này qua một thời gian dài, cả người của tôi bắt đầu tê cứng dần.
Tôi dè chừng trong lòng, đã 10 phút, 15 phút, ròng rã 20 phút trôi qua, nhưng hung thủ vẫn chưa ra tay.


Mồ hôi trượt dài hai bên thái dương. Mãi đến phút thứ 25, tôi bỗng có cảm giác, lại có thêm một người xuất hiện trong căn phòng này. Chẳng biết là do trực giác được rèn giũa qua bao lần livestream, hay do tâm pháp Diệu Chân từng cường hóa các giác quan của tôi, nên tôi mơ hồ nhận ra có một luồng khí vẩn đục nào đó đang dần hướng về mình.


Càng lúc càng nhanh... càng lúc càng nhanh!!!
"Cẩn thận!" Trong bóng tối, Giang Phi đột ngột đứng dậy khỏi ghế.
Nghe cô ấy nhắc nhở, tôi liền chém dao giải phẫu về phía sau lưng.
... Keng...
Tiếng kim loại chạm nhau nghe lanh lảnh. Cả tay tôi tê rần. Tôi mơ hồ trong thấy một bóng đen thoát chạy về hướng tầng hai!


"Đứng lại!" Tôi khác với mấy cô cậu nam thanh nữ tú đóng vai chính trong phim kinh dị trên màn ảnh. Tôi không phải là bạch liên hoa trói gà không chặt, mà từng là một sinh viên cứng đầu hay bị phạt vì đánh nhau khi còn ngồi ghế Học viện cảnh sát.
Nắm chặt dao giải phẫu, tôi đuổi theo hung thủ ngay lập tức.


Tôi đã quyết tâm, lần này không nương tay nữa. Chỉ cần tóm được, tôi sẽ cắt đứt hai chân của nó!
Trong bóng tối, tôi và cái bóng đen mơ hồ đó vọt nhanh lên tầng hai. Tiếng bước chân vang lên ầm ĩ giữa tòa kiến trúc.


Màn rượt đuổi kéo dài gần 05 phút đồng hồ, cuối cùng, kẽ đó tiến vào một căn phòng kỳ quái.
Ngay khi tôi dùng sức tông mở cửa phòng, hung thủ đã lẻn ra từ một cánh cửa khác bên trong căn phòng đó.


Bóng tối cũng kéo dài không lâu tính từ thời điểm này. Ngay khi ánh đèn được bật lên, tôi nghe thấy tiếng Giang Phi thét lớn ngay tại tầng một.
Tôi liền vội vã quay lại tầng dưới, vừa thấy cảnh tượng trong đại sảnh, tôi hoảng sợ điếng hồn.


Người thai phụ tên Mỹ Trư kia đang nằm nhoài bên cạnh Thập tự giá, máu tươi ướt đẫm cả ngực. Hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, lại có kỹ thuuật dùng dao kinh người. Cô ấy chưa kịp thét lên gì cả, đã bị cắt đứt khí quản.


Ban nãy, tôi rượt đuổi một người trong bóng tối, cớ sao lại có người ch.ết ngay trong đại sảnh?
Nhìn thi thể của người thai phụ này, tôi cố giữ cho tâm mình bình tĩnh lại: "Xem ra, có lẽ không chỉ mỗi một tên hung thủ duy nhất rồi!"






Truyện liên quan