Chương 5
" Làm ơn ai đó giúp tôi với
Làm ơn..."
- XE ĐẾN NƠI RỒI MÀY XUỐNG XE CHO TAO
- Cháu xuống đi, đừng ở đây làm xấu mặt cô thêm nữa!
-KHÔNG THẢ TAY TÔI RA HUHUHU TÔI KHÔNG QUEN MẤY NGƯỜI HUHUHUHU
- XUỐNG ĐÂY!!!!!!
- KHÔNG!!! HUHU
Bị lôi xềnh xệch xuống xe, nó khóc càng ngày càng lớn, kêu gào tới mức giọng khàn đi một cách tuyệt vọng
"Sao họ có thể coi lời cầu cứu của mình như không vậy?
Họ vô cảm vậy?
làm ơn
...
Làm ơn
..."
- Ông kia ông làm gì vậy?
Giọng nói đó...
Mắt nó đẫm lệ ngước nhìn lên, nấc lên thổn thức, mọi cảm xúc vỡ òa.
- Nam...Nam...huhu
"Chồng hờ" và người "cô rơi" ngạc nhiên, trước mắt họ là cậu thanh niên điển trai, với khuôn mặt lạnh như băng, cao lớn, mặc đồng phục học sinh
Tiếng ồn ào khiến người đi đường dừng lại càng ngày càng đông
- MÀY LÀ THẰNG NÀO? VIỆC NHÀ TAO KHÔNG KHIẾN MÀY QUẢN!!!
Người đàn ông đó lấy lại bình tĩnh liền gào lên
Tiếng xì xào bàn bán càng ngày càng lớn
Nam tiến tới, kéo tay nó, trừng mắt với hắn
- Thả tay ra
- À HAY MÀY LÀ BỒ NÓ? THẰNG CHÓ NÀY VỚI CON LĂNG LÒA
Bà cô đứng cạnh cũng cùng phụ họa
- Tao gặp thằng này qua nhà mày mấy lần, chắc chắn là mày dụ dỗ cháu tao, phá nát hạnh phúc nhà nó
Nước mắt rơi xuống liên tục, nó chỉ biết nhìn xung quanh lắc đầu
Được đà người đàn ông đó giơ tay ra tát nó
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến nó chỉ biết nhắm mắt chờ đợi
....
- AAAAAAAA
Tiếng kêu thất thanh khiến nó mở mắt, Nam đang bẻ cổ tay ông ta, bà cô thấy vậy liền chạy vô can, không chút biểu cảm, Nam gằn lên từng chữ một đủ hai người họ nghe
- Có biết tao rất ghét nói nhiều không? Tao nói thả ra là thả ra!!!
Ai xung quanh cũng cảm thấy có gì đó lạnh sống lưng, hai kẻ lừa đảo mặt tái mét. Lấy lại bình tĩnh, hắn nghĩ Nam chỉ thuộc dạng thùng rỗng kêu to, tên "chồng hờ" liền tóm chặt tay nó hơn khiến nó "a" lên tiếng, vẫn quát nhưng giọng hơi run
- MÀY ĐÃ THEO VỢ TAO... MÀ...MÀ MÀY CÒN...CÒN DỌA TAO...MÀY NGHĨ TAO SỢ...SỢ À.
Mọi thứ đang khiến đầu nó quay cuồng
Nó nhìn Nam
Mắt nó đang sưng
Nó sợ..Chưa bao giờ sợ như vậy
Cảm giác như địa ngục
...
...
...
Nam dùng hết sức kéo nó thoát khỏi tên kia, giờ đây trong mắt Nam là một bầu trời u ám. Vẫn cái khuôn mặt lạnh lùng đó nhưng băng giá hơn, sát khí nặng nề hơn, khẽ nhếch mép
- Ban đầu tao định nói lý với mày nhưng loại như mày có lẽ chỉ nên nói chuyện với nắm đấm
Cậu đặt nó đang co ro, ngồi xuống
Hai tên lừa đảo như cảm giác có gì không ổn liền lùi lại
Nam bước nhanh tới túm áo hắn, mắt hằn lên những vết đỏ, cậu chuốc hết sự dồn nén nãy giờ vào mặt hắn ta
Tên đó không kịp phản ứng, bị cậu đánh cho ngã xuống đất, máu từ miệng hắn chảy ra sợ hãi nhìn cậu, lê về phía sau. Người đàn bà như sực tỉnh, thấy lớn chuyện liền bỏ mặc tên đồng bọn, tìm cách len qua đám đông chạy chốn.
Nam quay lại nhìn vẻ khổ sở của nó mà lòng cậu đau xót
Bỗng
Nó tròn mắt, hét lên
- NAM! PHÍA SAU
Nhân cơ hội, Nam sơ sẩy, tên kia vớ được cục gạch dưới đất liền nhắm vào đầu cậu, chạy tới thật nhanh. May mắn, cậu lấy tay đỡ kịp, hạ hắn trong một đòn, đúng lúc công an vừa tới, giải hắn đi.
Công an cho biết đó là kẻ lừa đảo, bắt cóc rồi buôn bán người.
Họ mời nó và Nam lên đồn làm bản tường trình.
********************
Nó tựa đầu vào lưng cậu, cảm giác thật an toàn. Nó tự hỏi nếu lúc đó không có Nam nó sẽ ra sao và bọn chúng sẽ đưa nó về đâu? Rồi chợt hỏi Nam
- Sao mọi người lại vô tâm vậy? Sao họ không giúp tôi?
Nghĩ mà sống mũi nó cay cay, giá như khi đó có một người lên tiếng giúp nó thì có phải hai tên kia không dám làm gì nó, nó cũng có dũng khí hơn để đối mặt, đằng này không một ai đứng về phía nó.
Nam im lặng.
Nó cũng không biết cậu đang nghĩ gì, cậu chỉ đi và đi.
Buổi chiều tà thật ảm đạm và u uất. Chính vì vậy nó không thích chúng.
Mùi hương bạc hà từ tóc Nam phả vào mũi nó thật dễ chịu, chỉ có ở cạnh cậu nó mới thấy thoải mái, chỉ có ở cạnh cậu nó mới thấy sự an toàn tuyệt đối
Và cũng chỉ ở cạnh cậu nó mới thấy cảm giác lạ lùng mà nó cũng chẳng biết đó là gì
- Bà hít hà người tôi vừa thôi nhột quá!
Sực tỉnh, mặt nó đỏ bừng bừng, hất hàm
- Hứ ai thèm
- Từ sau đừng đi xe buýt nữa
Giọng cậu dịu lại thật ấm áp.
- Ừ
Mỗi lần nằm trên lưng cậu là nó lại muốn ngủ, mùi bạc hà thoang thoảng, thêm chút sự mệt mỏi, đôi chân đau nhức vì lê lết khiến nó thiếp đi từ lúc nào không hay.
***************
- Linh...Linh...sao rồi con?
- Có thấy đau nhức, mệt mỏi đâu không?
Vừa mở mắt, nó đã nằm trên ghế sofa ở nhà từ bao giờ, rồi thấy khuôn mặt lo lắng của bố và mẹ. Mọi sự tủi hờn, sợ hãi trong nó trào dâng, ôm trầm lấy mẹ, nó khóc nức nở.
- May thằng bé Nam đến kịp! Không sao là tốt rồi! Thật không ngờ trên đời lại có loại người lừa đảo như vậy.
Bố nó tuy nói vậy nhưng khuôn mặt không nguôi sự lo lắng, phẫn uất. Nó thì chỉ gật gù theo bố, lau nước mắt trên mặt
Ting toong
Tiếng chuông cửa vang lên, nó chạy ra mở cửa, chưa kịp định hình đó là ai thì đã bị lao đến ôm chặt tới mức nghẹt thở.
- Huhu nãy tôi gọi điện cho bà, Nam nhấc máy kêu bà bị lừa,tôi vội đi ra nhà bà luôn. Huhu bà sao không? Bị thương không?
Dương khám xét người nó kỹ càng làm nó nghẹn ngào part 2. Hai con lại cùng ôm nhau khóc.
Lên phòng, nó kể Dương nghe chi tiết mọi chuyện diễn ra, nhỏ chăm chú, nhìn nó ngưỡng mộ.
- Tội bà thật bà nên tặng quà cảm ơn Nam đi. Hix không có cậu ấy thì giờ này bà là vợ thằng tàu khựa nào rồi đấy!
Nó thở dài, ôm chiếc gối pucca, mắt xa xăm
- Tôi cũng muốn nhưng chẳng biết tặng gì? Thôi mai tới lớp cảm ơn vậy.
- Hả người ta lâm nguy cứu bà cảm ơn xuông là được à?
Nhỏ Dương nhảy dựng lên, xa xả vào mặt nó khiến nó mặt dài hơn cái bơm
- Thế giờ tặng gì?
- Tùy bà chứ
- Tôi không biết mới hỏi bà mà bà nói tùy thì tôi chịu rồi.
- Tốt nhất...
Mắt nó long lanh
- Tặng thân xác bà á!
Như Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành, nó quắc mắt với nhỏ bạn đang khúc khích cười.
Quà cảm ơn nên làm cái gì đây