Chương 4: 4: Ân Oán 4
Thư Mạn Thanh lắc đầu: "Con học múa cổ điển, giày dép quần áo có rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền, chút tiền của khoản vay sinh viên làm sao mà đủ được?"
Ôn Từ biết dù mẹ phải chịu biết bao khổ sở cực nhọc thì bà cũng chỉ muốn cô có thể sống một cuộc sống vẻ vang như trước đây.
Nhưng...!sao có thể như vậy được chứ?
Từ ngày nhà họ Ôn phá sản, cô không còn là đóa hoa phú quý trong nhân gian được bao bọc nuôi dưỡng bởi nước ấm đất màu nữa.
Ôn Từ không khăng khăng giữ lấy ý kiến của mình nữa, cô lẳng lặng cúi đầu ăn cơm, sau đó khoác cặp chuẩn bị đến cửa hàng tiện lợi để bắt đầu công việc làm thêm buổi tối.
Lúc này, thím của cô tên Tưởng Linh bước vào nhà.
Nhìn thấy bà ta, sắc mặt của Ôn Từ lập tức lạnh đi: "Thím tới đây làm gì?"
"Tôi tới lấy tranh." Tưởng Linh cầm túi xách LV bản giới hạn, ăn mặc như một quý bà, ngay cả giày cũng không thèm cởi đã đi thẳng vào trong nhà, sau lưng còn có hai người công nhân đi cùng để bê tranh giúp bà ta.
"Tay chân cẩn thận vào, đây là bản gốc đấy, làm hỏng là các người ch.ết chắc với tôi!"
Ôn Từ nhìn mẹ mình vẫn luôn im lặng đứng một bên thì nóng nảy vô cùng: "Mẹ! Mẹ bán tránh cho nhà họ sao?"
Thư Mạn Thanh mím môi không nói gì.
Phải biết rằng trước đây cả gia đình chú thím đều phải dựa vào sự nâng đỡ của ba cô mới có thể chuyển từ trấn nhỏ đến Thành phố Nam.
Chú của cô chẳng có bằng cấp gì, trình độ văn hóa tốt nghiệp trung học cơ sở, động cái gì cũng không biết làm, may mắn được ba cô giao cho một vị trí nhàn hạ trong công ty.
Sau này, khi công ty gặp khủng hoảng tài chính, đứng trên bờ vực bị sáp nhập vào doanh nghiệp tư bản Tập đoàn Phó Thị, lúc ấy chú của cô đã quay súng lại bắn quân mình, tiết lộ tài liệu cơ mật nhất của công ty cho Phó Thị.
Nhờ việc này nên chú đã nhận được một khoản thù lao không nhỏ, lập tức nhảy vọt trở thành tân quý trong giới kinh doanh ở Thành phố Nam.
Bị người em thân nhất giẫm lên cốt nhục để đổi đời, cú đả kích này đã khiến bệnh cao huyết áp của ba cô phát tác, rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Ôn Từ hận cả nhà họ đến thấu xương, hùng hổ lao tới bảo vệ bức "Lệ Thủy Đồ": "Tranh này không bán, mời các người rời khỏi nhà tôi."
"Cháu gái, cháu phải nghĩ cho kỹ vào, ba cháu đổ bệnh nằm ch.ết trên giường, cuộc sống của cả gia đình chưa đâu vào đâu, cháu lại vừa mới lên đại học, có rất nhiều chỗ cần dùng tiền đấy!"
"Bức tranh này bán cho ai cũng được, chỉ trừ thím ra."
"Không có tôi thì làm gì có ai đến mua tranh của cháu, cả nhà các người cứ chờ đến lúc ch.ết đói đi."
Thư Mạn Thanh hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Ôn Từ, tránh ra."
"Mẹ! Đây là bức tranh sơn thủy mà ba thích nhất mà!"
"Tránh ra!".