Chương 83: 83: Tôi Bị Điên Rồi 2
Anh vừa dứt lời, lập tức có một cô gái kích động giơ tay lên: "Tôi có thể ghép lều chung với Phó Tư Bạch!"
"Tôi cũng có thể!"
"Tôi, tôi, tôi, tôi...!tôi cũng vậy."
Với tư cách là người dẫn đội, đương nhiên Ôn Từ không thể để người đàn ông này làm loạn trong đoàn du lịch của mình, cô chỉ có thể nói với các cô gái: "Anh ta nói đùa thôi."
Mấy cô gái bĩu môi, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
Ôn Từ ngồi xuống, Phó Tư Bạch kề sát vào tai cô, cất giọng nói: "Tôi không nói đùa đâu."
"Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, tôi sẽ không để anh "ɖâʍ loạn cung đình" ở đây đâu."
"ɖâʍ loạn cung đình gì?" Phó Tư Bạch bị lời nói của cô gái này chọc cười, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười xán lạn như hoa đào: "Này người dẫn đội, định giở trò gì thế?"
"..."
Ôn Từ không muốn để ý tới anh nữa, sau khi xe buýt chạy ra đường lớn, cô cầm micro lên, giới thiệu bản thân với khách du lịch...!
"Xin chào tất cả mọi người, tôi là người dẫn đội của các bạn - Ôn Từ, mọi người có thể gọi tôi là hướng dẫn viên Tiểu Ôn, chuyến du lịch cắm trại ba ngày hai đêm của chúng ta chính thức khởi hành, bởi vì địa điểm cắm trại lần này là trong núi, vì vậy hy vọng mọi người chú ý an toàn, tuyệt đối không được đi đến những nơi nguy hiểm để chụp ảnh."
Đám người bên Mạc Nhiễm tâng bốc cô rất nhiệt tình, giơ tay bắn tim...
"Ủng hộ hướng dẫn viên Tiểu Ôn!"
"Nghe lời hướng dẫn viên Tiểu Ôn!"
Ôn Từ cũng bắn tim đáp lại bọn họ.
"Bởi vì chuyến đi lần này là cắm trại nên mức độ tự do rất cao, không có nhiều hạn chế.
Chỉ là còn có một điểm cần nói rõ, đó là lát nữa chúng ta sẽ đi qua một số cửa hàng thủ công mỹ nghệ đặc sắc của địa phương, là hạng mục chúng ta phải tham quan, cho nên..."
Cô hơi ngượng ngùng nói: "Mọi người có thể đi tham quan một chút, không nhất định phải mua bởi vì thật ra những món đồ thủ công mỹ nghệ này..."
Cô còn chưa kịp nói hết thì lái xe đã không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cô, bảo cô đừng thật thà quá, Ôn Từ thấy thế nên đành phải im lặng.
Mạc Nhiễm nói đùa: "Cậu Phó của chúng ta thích nhất là đi tham quan cửa hàng thủ công mỹ nghệ đặc sắc của địa phương đấy."
"Chả thế thì sao!" Đoàn Phi Dương cũng cười nói: "Yên tâm, có cậu Phó ở đây, hướng dẫn viên Tiểu Ôn không cần lo lắng về thành tích, cậu ta là tên cuồng mua sắm."
Ôn Từ hoàn toàn tin tưởng lời nói của hai người này, cô ngồi xuống, tốt bụng nhắc nhở Phó Tư Bạch: "Anh đừng mua đồ linh tinh nhé, thật ra toàn đồ giả đấy, lại còn đắt nữa chứ."
Phó Tư Bạch dụi khóe mắt, lười biếng nói: "Mấy người họ nói linh tinh mà em cũng tin."
Nghe vậy, cô cũng yên tâm hơn chút, không nói gì nữa.
Xe buýt rời khỏi đường cao tốc, sau khi chạy vào đường núi, rõ ràng là Phó Tư Bạch yên tĩnh hẳn, dựa đầu vào lưng ghế, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, nhưng không giống như đang ngủ, thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt một cái, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Ôn Từ vừa nhìn dáng vẻ này của anh là biết...!phần lớn là say xe rồi.
Hẳn là anh rất ít...!hoặc có thể nói là chưa từng đi xe buýt đông người như vậy.
Bản thân là người dẫn đội, nhưng khi lên xe Ôn Từ cũng quên nhắc anh dùng băng dán chống say.
Trong lòng cô thấy hơi áy náy, nhanh tay lấy một miếng băng dán chống say, nhẹ nhàng dán lên trán anh.
Chỉ là người đã bắt đầu say xe, lúc này dán vào cũng không có tác dụng gì nhiều.
"Phó Tư Bạch, uống viên thuốc chống say đi."
Phó Tư Bạch lắc đầu, không nói.
Anh không nói được gì hết, mấy lần muốn nôn nhưng đều cố gắng nhìn lại.
Ôn Từ thấy gân xanh trên trán anh bắt đầu nổi lên, cô vội vàng cầm túi nilon nhỏ chuyên dùng để nôn đưa cho anh: "Nếu anh khó chịu quá thì cứ nôn đi, nôn ra sẽ thoải mái hơn đấy.".