Chương 17: Tố nhi [ phần 1: thiên tỉ biết yêu]
Mất thêm khoảng thời gian ngắn ngồi trên ô tô để trở về nhà. Cả 4 người đều tập hợp ở nhà Thiên Tỉ, vì cả Khải và Nguyên đều có công chuyện ở Bắc Kinh nên đương nhiên mọi ngày đều ở nhà Thiên Tỉ là đại đa số. Vừa mới bước chân xuống xe, Thiên Tỉ đã thấy có một bóng dáng mảnh mai đang đứng dựa ở cổng nhà anh.
Tố Nhi buồn vực đá viên sỏi bên vệ đường mặt hầm hầm đi đi lại lại trước cửa nhà anh. Ả nghe Phương Uyên nói lại rằng bây giờ anh đang ở Việt Nam ân ân ái ái với Quỳnh rồi thì cơn tức giận bùng lên, muốn tới nhà anh để xác thực là anh có đi Việt Nam hay không nhưng ấn chuông mãi mà không có ai ra mở cổng. Hay có lẽ anh đã đi Việt Nam đúng như lời Phương Uyên nói? Càng nghĩ Tố Nhi càng thấy máu bóng bốc lên tận đỉnh đầu. Đang dựa người khoanh tay trước cánh cổng, Tố Nhi bỗng thấy hai chiếc taxi nối đuôi đỗ trước cửa nhà, đầu tiên khi thấy Thiên Tỉ bước xuống, khuôn mặt kiều diễm nở nụ cười tươi nhưng sau khi thấy người đằng sau thì ánh mắt dần thu hẹp lại. Con nhỏ Quỳnh! Sao nó lại đi với anh Thiên?
- Tố Nhi? Sao cậu lại ở đây?_ Thiên Tỉ nhạc nhiên nhìn cô gái trước mắt. Khuôn mặt chả trát cả tấn phấn đi. Đứng gần mùi nước hoa công nghệ xốc vào mũi khiến anh khó chịu. Không như mùi thơm tự nhiên và dễ chịu như ai kia
Tố Nhi vẫn nhìn chằm chằm Quỳnh đứng đằng sau. Ánh mắt bừng bừng lửa chỉ hận không thể xông vào tát cho nhỏ mấy cái bạt tai
- Cậu mới đi đâu về?_ Tố Nhi nhìn đến Thiên Tỉ, thấy tay anh đang kéo vali. Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ trong lòng đã chắc chắn 90 phần là Thiên Tỉ mới vừa ở Việt Nam về. Sự tức giận không kìm chế được mình mà run lên từng hồi
- Tố Nhi! Mình không có trách nhiệm phải nói cho cậu biết rằng mình vừa ở đâu về!_ Thiên Tỉ đứng đó lắc đầu, Tố Nhi chẳng phải người yêu cũng chẳng phải vợ nên không việc gì anh phải trả lời câu hỏi như ra lệnh cho người khác kia của cô
- Thiên Tỉ! Cậu............con nhỏ đó có gì tốt hơn mình chứ? Cậu biết mình yêu cậu mà, cũng rất lâu rồi. Chẳng nhẽ cậu không thể đáp trả lại tình cảm của mình? Mình biết mấy ngày qua cậu ở Việt Nam với ả tiện nhân này, cậu nói đi, cậu yêu ả rồi đúng không?_ Tố Nhi kích động chỉ thẳng tay vào mặt Quỳnh
Anh lặng im không nói! Cứ như thế đến 5 phút sau cũng không trả lời.
Thấy tình thế cơ hồ có chút không đúng, Quỳnh vội bước lên xua tay
- Chị Tố Nhi, không phải như chị nghĩ đâu, em................................
- Câm miệng! Người tao đang nói chuyện là Thiên Tỉ. Con hồ ly như mày không có quyền lên tiếng_ Tố Nhi cay nghiệt giậm chân chửi rủa
Tiện nhân? Giờ lại thành hồ ly? Nhỏ đáng ghét vậy ư?
Nhục mạ người ta quá mức rồi đấy!
- Đủ rồi! Cậu mới phải là người câm miệng ấy. Đúng! Là tôi yêu Quỳnh đấy rồi sao? Tôi cấm cậu không được gọi cô ấy là hồ ly, nói về hồ ly thì câu này hợp với cậu hơn đấy. Cậu hỏi tôi có yêu cậu không sao? Kể cả ch.ết cũng tôi cũng không bao giờ yêu cái thứ chanh chua và ích kỷ như cậu!_ Thiên Tỉ lớn tiếng nhìn Tố Nhi mà nói. Anh nhịn cô ta lâu lắm rồi. Nói anh như vậy thì thôi đi, đằng này dám lôi Quỳnh ra mắng chửi, anh không chịu được nữa
Tố Nhi trợn tròn mắt nhìn con người trước mặt. Thiên Tỉ chưa bao giờ giận dữ như thế này! Là vì nhỏ sao? Khốn nạn! Khốn nạn!
- Cậu............_ Tố Như như cả kinh lùi lại sau một bước
Không nói thêm lời nào nữa, Thiên Tỉ cầm tay Quỳnh lôi vào nhà lưới qua người Tố Nhi
- Oà, người ta xử lí xong việc tư rồi, chúng ta cũng vào nhà thôi anh Khải!_ Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải lúc nãy ngồi trong xe quan sát cảnh tượng ở bên ngoài. Hiếm khi thấy Thiên Tỉ tức giận như vậy a! Thật thú vị, Thiên Tỉ chấm cô bé Như Quỳnh kia chắc rồi hô hô
Sau mất phút ngỡ ngàng, khoé mắt Tố Nhi chợt chảy xuống một giọt lệ. Thất bại! Chưa bao giờ trong cuộc đời cô lại thất bại thảm hại như thế này. Không! Cô không chấp nhận thua được. Chắc chắn không! Tố Nhi này mà không có được thì người khác cũng đừng hòng có.
- Ô hô, xem ai đây! Tố Nhi tiểu thư, cái cảm giác bị người mình yêu mắng thậm tệ như vậy thoải mái chứ hả?
Một cô gái mặc bộ quần áo đen bước từ đằng sau lên nhìn Tố Nhi mà cười đắc ý. Ha ha, cuối cùng thì bạn thân cô đã chịu hết nổi con nhỏ này rồi. Thiên Tỉ a! Thật tốt! Ta đây rất vui khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu nào của Tố Nhi a!
- Phương Uyên, mày..................._ Tố Nhi lại thêm một lần chịu đả kích, muốn giơ tay lên tát cho con nhỏ khó ưa một cái thì chợt dừng lại vì ánh mắt như muốn ăn thịt của Phương Uyên hiện ra rất rõ ràng
- Mày cứ thử đánh! Tao sẽ cho này sống không bằng ch.ết!
Cánh tay trên không trung ngại ngùng buông xuống, khoé mắt Tố Nhi căm phẫn cực điểm. Tại sao con nhỏ Phương Uyên này lại có võ chứ? Nếu nó chân yếu tay mềm như mấy đứa con gái khác thì có phải là mình đã sớm xử lí ả rồi không?
Vừa giận vừa thẹn, Tố Như nhanh chân bắt taxi và chiếc ô tô nhanh chóng biến mất trên con đường hai chiều
Phương Uyên thấy vậy thì hả hê ra mặt. Cô nhận được điện thoại của Vương Nguyên nói bọn họ đã mang Quỳnh trở về thì vui mừng chạy tới nhà Thiên Tỉ ngay lập tức. Vừa mới đến thì bắt gặp ngay kịch vui. Ây da! Hôm nay toàn chuyện tốt gì đâu