Chương 5

Buổi tối hôm đó, Trịnh Hồng Nghiệp nghĩa chánh từ nghiêm [đầy lý do thuyết phục lẫn nghiêm khắc] mà cự tuyệt đề nghị ngủ chung của Kha Vũ, hắn đá đối phương lên ghế sa lon.


Kha Vũ thật sự mệt mỏi, nên cho dù trên ghế sa lon nhỏ hẹp cũng ngủ vô cùng an ổn. Cách đó không xa, Trịnh Hồng Nghiệp nằm lỳ trên giường, trong bóng tối hai mắt mở lớn lấp lánh hữu thần, nhìn thân hình cao lớn uốn mình tại ghế sa lon, cơ hồ muốn cười ra tiếng.


Tuy chuyện này không có tiền đồ cho lắm, chỉ có thể dựa vào loại tiểu xảo này đạt được một chút khoái cảm trả thù, hắn muốn sự việc tiến hành có chất lượng hơn cơ. Trịnh Hồng Nghiệp nhìn Kha Vũ trong đầu thầm tính, phải rửa hận trước khi đối phương khôi phục trí nhớ. [Clover: bác ấy chỉ giỏi đánh du kích =))]


Vì thế, chờ Trịnh Hồng Nghiệp mở mắt ra, trời đã sáng choang, mắt đầy tơ máu chứng tỏ chủ nhân nó ngủ không yên ổn. Đem qua hắn đều suy nghĩ làm sao để đối phó với Kha Vũ, sau nửa đêm hắn ở trong mộng làm thực tế, chẳng qua là càng về sau tình huống có chút mất khống chế, quả thực cuối cùng biến thành phim truyền hình dài tập, và diễn viên chính đương nhiên là hắn cùng Kha Vũ.


Ác mộng!


Khẽ nguyền rủa một tiếng, Trịnh Hồng Nghiệp chậm chạp từ trên giường ngồi dậy, ngủ không ngon, ngay cả động tác rời giường đơn giản cũng giống đang bị hành hạ. Đột nhiên nghĩ đến nhân vật chính trong phim dài tập, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trên ghế sa lon —— người ta đang ngủ say kìa! Hơn nữa tướng ngủ còn đặc biệt tốt, chăn quấn ở trên người, lộ ra tứ chi cùng bả vai, cặp chân một cái gác lên trên ghế sa lon, cái còn lại duỗi thẳng thùy hạ trên mặt đất, tư thế đó đúng là có mấy phần hương diễm.


available on google playdownload on app store


Năng lực khôi phục của người trẻ tuổi đúng là mạnh thật, tối ngày hôm qua khi tắm, Kha Vũ đem mấy miếng băng cá nhân trên mặt tháo toàn bộ, hôm nay vết thương đã tốt hơn nhiều.


Trịnh Hồng Nghiệp tinh thần phấn chấn, nhảy xuống giường với một đầu tóc rối bời cùng mắt còn dính ghèn đi làm ác bà bà.
“Đứng lên! Mau đứng lên cho ta!” Đạp lên bắp chân Kha Vũ hai cái, trong lúc ngủ mơ Kha Vũ nhíu nhíu mày, “Ừ” một tiếng, vẫn không có ý tứ tỉnh lại.


Trịnh Hồng Nghiệp cắn răng khom lưng nắm lấy cái chăn mềm trên người Kha Vũ dùng sức giựt.
“Xoát” một tiếng, chăn bị kéo ra, cả người Kha Vũ từ trên ghế salon lăn xuống, nằm bên chân Trịnh Hồng Nghiệp.
Trịnh Hồng Nghiệp cúi đầu nhìn. Hay lắm! Thật có tinh thần a!


“Chào buổi sáng!” Kha Vũ mở mắt ra, mang trên mặt sương mù cười cười, còn đưa tay sờ sờ bắp chân của người kia.
Giống như bị điện giật, Trịnh Hồng Nghiệp nhảy dựng lên, đồng thời ném cái chăn trên tay trở về trên người Kha Vũ, vội vã hướng về phía nhà cầu, chạy.


“Mau, mau dậy đi! Mặt trời cũng phơi đến mông rồi!”


Nhìn hắn chạy trối ch.ết, Kha Vũ nhếch khóe miệng, từ từ đứng lên. Hắn cảm thấy quan hệ giữa mình và người nam nhân này trên thực tế còn muốn phức tạp hơn một chút, chẳng qua… Nghĩ đến cái quần tứ giác in hoa trên người Trịnh Hồng Nghiệp, Kha Vũ chắc lưỡi hít hà, gu thưởng thức của mình độc đáo như vậy sao? [Clover: ta khoái nhất cái quần tứ giác đó Đc =))]


Trịnh Hồng Nghiệp có câu nói như vầy, cho dù mất đi ký ức, bản chất cũng sẽ không thay đổi.


Nhưng cũng không lâu sau đó, hắn liền phát hiện mình sai lầm rồi, hơn nữa còn sai thái quá như vậy, hắn vốn tưởng sẽ khiến Kha Vũ làm trâu làm ngựa cho mình, lại phát hiện đối phương chính là hoàn toàn mang mệnh thiếu gia.


“Nấu cơm đi! Đừng tưởng rằng mất ký ức là có thể làm mễ trùng ăn báo giống phế vật!”


Khi hắn chỉ vào mũi Kha Vũ, cố gắng chà đạp lòng tự trọng nam nhân, Kha Vũ mặt không chút thay đổi nhìn hắn một hồi, cuối cùng vẫn là yên lặng xoay người đi tới phòng bếp bên cạnh nổi lửa nấu cơm. Lúc này Trịnh Hồng Nghiệp phảng phất tìm được một chút cảm giác “Nhất gia chi chủ”.


Nhưng… thắng lợi vui sướng mới ngắn ngủi làm sao. Năm phút đồng hồ sau, Kha Vũ đập vỡ một cái chén, hai cái vá cùng thiếu chút nữa làm nổ bay cái chảo duy nhất của hắn.


Đệt mệ nó! Đem Kha Vũ với vẻ mặt vô tội đá bay ra khỏi phạm vi phòng bếp, Trịnh Hồng Nghiệp vừa làm thức ăn vừa mắng, hắn mang Kha Vũ về để đảm đương chức vụ đầy tớ mà sai phái, nào biết lại mang phải một tiểu tổ tông về chứ!


Kha Vũ ngồi ở trên ghế sa lon xem TV, thỉnh thoảng ngắm bóng lưng Trịnh Hồng Nghiệp bận rộn tại phòng bếp, âm thanh binh binh bang bang của tiếng thái rau xen lẫn tiếng chửi bậy của đối phương thỉnh thoảng vang lên, khiến hắn nhịn không được vung lên khóe miệng.


Cũng không phải hắn không biết nấu cơm, chẳng qua đã bị gán cho câu “phế vật ăn không ngồi rồi“, vì vậy hắn phải làm tốt cái chức danh phế vật a.
Nghĩ tới đây, giảo hoạt cười một tiếng, ngẩng đầu hô lớn với người trong bếp, “Phần của ta đừng cho nhiều tỏi quá.”


“Bớt nói nhảm đi!” Một trận âm thanh băm chặt mãnh liệt vang lên, “Cho dù có thuốc chuột ngươi cũng phải ăn cho ta!”
Kha Vũ không nói gì, cúi đầu cười cười. Ừ, hắn thích tỏi.


Để Kha Vũ làm chuyện nhà xem ra không có hy vọng rồi, cơm nước xong, Trịnh Hồng Nghiệp hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt ngưng trọng đi tới đi lui.
Còn Kha Vũ thì thích thú ngồi trên ghế sa lon xem TV.


Có một số việc nghĩ thì dễ, đến lúc muốn hành động thì ngược lại không biết phải hạ thủ như thế nào. Hiện tại Kha Vũ cho Trịnh Hồng Nghiệp cảm giác giống như đã đổi thành một người khác, ánh mắt thuần khiết kia, vẻ mặt mờ mịt kia cùng với cái mặt hạ lưu trước đó hoàn toàn khác nhau một trời một vực, đến nỗi lúc Kha Vũ mỉm cười với hắn, hắn cảm giác bản thân mình mới chính là tên tội phạm trong giấc mộng truyền hình dài tập kia!


Vì vậy bất kể là đánh hay mắng Kha Vũ, Trịnh Hồng Nghiệp cũng không thể làm được, chứ đừng nói đến “ăn miếng trả miếng” a. Quả nhiên, hắn già rồi, ngay cả tâm cũng mềm nhũn cả ra.


Đợi đến khi Trịnh Hồng Nghiệp sắp đi qua lại đến vòng thứ hai mươi, Kha Vũ cũng tắt TV, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Ngươi không định cho ta biết một chút về chuyện của ta sao?”
Trịnh Hồng Nghiệp sửng sốt, có chút chột dạ, xoay người, ra vẻ tỉnh táo nhìn hắn, “Ngươi muốn biết cái gì?”


“Tỷ như… ” Kha Vũ suy nghĩ một chút, “Quan hệ bình thường của chúng ta như thế nào?”
Vấn đề này quá sắc bén rồi! Trịnh Hồng Nghiệp âm thầm cắn răng, một hồi lâu từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ, “Rất thân mật.”
Thân mật? Cái từ này làm mắt Kha Vũ ánh lên tia ngoạn ý.


Mà Trịnh Hồng Nghiệp sợ hắn hỏi nữa sẽ chống đỡ không được, nên vội lấp ɭϊếʍƈ lung tung. Tỷ như, nhân cách của Kha Vũ có vấn đề, bình thường phong lưu lạm tình, hết ăn lại nằm vân vân, trên căn bản tìm không ra ưu điểm gì.


Kha Vũ nghe hắn nói, nếu đúng như vậy, thì mình nên sớm đi tự sát để trừ họa cho nhân gian.
“Ta làm nghề gì?”
Lại vấn đề hơi có vẻ sắc bén đây, bất quá Trịnh Hồng Nghiệp đã sớm có chuẩn bị trước. Hắn nhìn Kha Vũ cười đến tâm hoa nộ phóng, “Cùng đi theo ta bán tấm che nắng a.”


Tấm che nắng? Kha Vũ khẽ cau mày, trong trí nhớ loáng thoáng đúng là có vật này, bất quá…
“Ta nhớ hình như ta có một chiếc xe —— “


“Ngươi nhớ lầm rồi, chúng ta ngày ngày chào mời mọi người mua tấm che nắng,nên ngươi thấy xe nhiều quá mà thôi.” Trịnh Hồng Nghiệp giọng đầy chất thuyết phục giảng: “Mặc dù hiện tại đầu óc của ngươi đã bị hỏng, nhưng yên tâm, ta sẽ dạy ngươi một lần nữa.”


Kha Vũ rất muốn nói mình cũng không phải là “Đầu óc hỏng”, nhưng hắn càng muốn biết, Trịnh Hồng Nghiệp muốn dạy hắn cái gì? Nói tỷ dụ như ——


“Ngươi cùng theo ta đi làm ăn.” Ôm chặt ý nghĩ phát sinh thêm một phần chi tiêu cho một người, Trịnh Hồng Nghiệp quyết định trước hết để cho Kha Vũ làm người hầu của hắn.” Ta không thể như một tên đại ngốc mà uổng công nuôi ngươi!”


Kha Vũ muốn trợn trắng mắt, nhưng khi nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc kia của Trịnh Hồng Nghiệp, hắn trầm mặc vài giây sau gật đầu, “Tốt.”


Trịnh Hồng Nghiệp vốn cho rằng phải tận tình khuyên bảo, cứng mềm đều dùng một phen mới có thể làm cho Kha Vũ gật đầu, không nghĩ tới hắn dễ dàng như vậy đã đáp ứng, một bụng chuẩn bị cuối cùng không dùng đến, tỷ như người bị mất trí nhớ phải thường xuyên đi dạo, tìm người nói chuyện, biết đâu bất chợt nghĩ ra chuyện cũ.


Lúc chạng vạng, Trịnh Hồng Nghiệp thu dọn mọi thứ, đem mấy tấm che nắng lúc trước chưa bán hết cùng với mấy bình nước hoa và vài thứ linh tinh cất vào trong túi xách, mang theo Kha Vũ ra cửa.


Hôm nay vốn là một ngày đầy mây, bầu trời u ám, Kha Vũ đi theo phía sau Trịnh Hồng Nghiệp hỏi: “Bán tấm che nắng vào thời điểm thế này có thích hợp không?”


“Ngươi thì biết cái gì! Mấy thứ này dù lúc nửa đêm cũng có thể đem bán!” Trịnh Hồng Nghiệp quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, chẳng qua có chút chột dạ thôi, nhớ tới tình hình thực tế nửa đêm bán đồ lần trước của mình. Nhưng lúc này không giống ngày xưa, tên nam nhân ngồi chiếc xe hơi xa xỉ ngày đó bây giờ đang cùng hắn bán tấm che nắng, đây chính là “Phong thủy luân chuyển” sao?


Rốt cục cũng tìm về được một chút cảm giác ưu việt, lão đại Trịnh Hồng Nghiệp mang theo Kha Vũ đi tới chỗ bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, sắc trời vừa nhá nhem, đèn đường hai bên từ từ bật sáng, trừ bỏ xe qua lại nhiều hơn, tình hình cơ hồ giống y hệt đêm đó.


Kha Vũ ngước nhìn cầu vượt thẳng tắp trên đầu, trong lòng nảy lên cảm giác quen thuộc, tuy không phải là cảm giác tốt đẹp gì cho cam. Hắn thật sự không cảm thấy dưới loại tình huống, thời gian cùng sắc trời như vậy mà bán tấm tấm che nắng lại là hành động bình thường, lại càng không nguyện ý tin tưởng trước kia mình làm như vậy.


Hắn thậm chí hoài nghi Trịnh Hồng Nghiệp có phải cố ý trêu đùa hắn không, bất quá, đối phương không có ý tứ này.
“Tới đây!” Trịnh Hồng Nghiệp ngoắc tay với hắn, sau đó đi đến phía sau bồn cây ven đường, nhìn từ phía sau, cả người đều tản ra một cổ hơi thở tội phạm.


Nhìn nam nhân bộ dáng lén lút, Kha Vũ nhíu nhíu mày, vẫn đi qua. Tới bồn cây, thì thấy Trịnh Hồng Nghiệp đang ngồi chồm hổm trên mặt đất lục túi xách, hắn hỏi: “Chúng ta sắp đánh cướp sao?”


Trịnh Hồng Nghiệp thầm mắng một câu, hắn cũng không định làm lại nghề cũ, ngẩng đầu, cầm tấm che nắng trong tay quơ quơ trước mặt Kha Vũ, “Con mẹ nó ngươi cầm mấy món này mà đánh cướp a?”


Nhìn tấm che nắng chất lượng chỉ tạm được, Kha Vũ thở dài đầu hàng. Hắn có cảm tưởng mình đang theo tiểu hài tử chơi đùa, nghĩ như thế, cũng có thể chấp nhận.


Hắn biết Trịnh Hồng Nghiệp giấu diếm một ít chuyện, tỷ như quan hệ của bọn họ, từ thái độ của đối phương hắn cảm nhận được, suy nghĩ một chút, hắn thử dò xét hỏi: “Có phải ngươi đang giận ta không?”


Trịnh Hồng Nghiệp sửng sốt, nháy mắt liền phản ứng lại, dè chừng nói với Kha Vũ, “Cái gì a? Được rồi, được rồi, chớ có nói hươu nói vượn, nhanh lên một chút cầm hàng lên chào bán đi a!”


Nhìn phản ứng của hắn, Kha Vũ chắc mẩm rằng mình đã đoán đúng tám chín phần, dù sao, có tình yêu với người này thì —— không hợp đạo lý tý nào.
Bên kia Trịnh Hồng Nghiệp vừa rống lên một tiếng, Kha Vũ nhún nhún vai, cười cười đi tới.


Hai người đứng phía sau bồn cây nhìn người xe thưa thớt qua lại, trời bắt đầu chuyển mưa, từng hạt rơi lất phất dưới ánh đèn đường, mặc dù Kha Vũ cảm thấy bọn họ giống như hai đứa hâm, nhưng trong cơn mưa bụi như thế này cũng có mấy phần ý thơ.


Bất quá Trịnh Hồng Nghiệp hiển nhiên không hiểu cái gì gọi phong tình, thấy ở ngã tư đường, đèn vàng đã đổi sang đỏ, hắn ghìm chặt cổ Kha Vũ, cúi đầu nói: “Nghe kỹ, đợi lát nữa có xe dừng lại, là nữ ngươi đi, là nam để ta đi!”


Kha Vũ liếc xéo hắn một cái, “Ý của ngươi là ngươi có thể hấp dẫn nam nhân?”
“Cái rắm! Ta là mẫu người tạo cảm giác thân thiết, có thể hoà đồng với mọi người!” Trịnh Hồng Nghiệp “Phi” một tiếng.


“Ngươi phải lợi dụng triệt để gương mặt này, mặc dù đang bị thương, nhưng nhờ vậy lại có thể tranh thủ sự đồng cảm, nếu cần thiết thì để cho các nàng sờ sờ một chút, chỉ cần có thể bán hàng là được! Nhớ cười tươi một chút!” Vừa nói vừa đùa giỡn nhéo nhéo gương mặt đối phương.


Kha Vũ vẫn không nhúc nhích, mặc hắn nhéo mấy cái, nhìn Trịnh Hồng Nghiệp, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng trả lời.
Chỉ một đơn âm “Ừ.”
Một tiếng này quá ôn nhu rồi, khiến toàn thân Trịnh Hồng Nghiệp đều nổi da gà.


Trịnh Hồng Nghiệp nhìn người đang mặc quần áo của hắn, đeo túi xách của hắn, tiến tới chiếc xe đang dừng trước vạch trắng, hắn cảm thấy hình ảnh trước mắt có một cổ quỷ dị không nói nên lời, người kia rõ ràng phải là mình mới đúng…


Không bị mất trí nhớ Kha Vũ là một tên khốn kiếp, nhưng người nam nhân trước mắt này, không còn nhớ gì về chuyện trước kia.


Mặc dù có chút do dự và bất an, nhưng rất nhanh Trịnh Hồng Nghiệp đem chút ít tâm tình đồng cảm vứt bỏ sau ót. Ba ngày dẫn theo Kha Vũ bán tấm che nắng, hiệu quả so với tưởng tượng của hắn tốt hơn rất nhiều, Kha Vũ với ngoại hình hoàn hảo, không nói đến toàn bộ hàng Trịnh Hồng Nghiệp trữ trước kia đều được bán sạch, ngay cả mấy lọ nước hoa có mùi buồn nôn cũng bán được không ít. Về phần bao cao su, hắn không dám đem ra ngoài bán, ngày đó bị Kha Vũ nói như vậy, chính hắn cũng cảm thấy hơn nửa đêm bán thứ kia sẽ làm cho người ta nghĩ bậy nghĩ bạ.


Đợi đến khi công việc kiếm tiền kết thúc, Trịnh Hồng Nghiệp thấy ngay cả khuôn mặt từng làm hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi của Kha Vũ, cũng trở nên khả ái lên nhiều.


Vốn bị cừu hận làm mờ trái tim, hiện tại còn bị tiền tài che mắt. Cho nên, Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy trước tiên nên lợi dụng tiểu tử này kiếm chút tiền, về phần báo thù, có lẽ hắn sẽ thừa dịp chụp ít ảnh nude của Kha Vũ, tương lai lấy ra bắt chẹt người kia.
“Ngươi cười cái gì vậy?”


Trịnh Hồng Nghiệp hoảng hồn, quay đầu nhìn lại, Kha Vũ không biết lúc nào đứng phía sau nhìn hắn.
“Ngươi trở lại làm gì?”
Kha Vũ đem xấp tiền thả vào tay Trịnh Hồng Nghiệp, “Toàn bộ đã bán hết.”


“Toàn bộ?” Trịnh Hồng Nghiệp có chút khó tin, còn chưa được một tiếng đồng hồ a! Bất quá cảm giác cầm tiền trong tay hoàn toàn chân thật nha.
Kha Vũ cười một tiếng, ngồi trên bậc thềm còn vương chút nước bùn, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, hút một hơi, ngẩng đầu lên chậm rãi phun ra vòng khói.


Một loạt động tác lưu loát, Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy thật giống như đang xem phim.


Những vết thương trên người Kha Vũ đã lành, mị lực càng ngày càng tăng, cho dù mặc bộ quần áo rẻ tiền do Trịnh Hồng Nghiệp mua, cũng không lộ ra chút nghèo túng nào. Ngay cả hắn cũng cảm thấy để cho nam nhân này đi ra ngoài chào hàng chuyến này, có chút đại tài tiểu dụng nha. (đại tài tiểu dụng = dao mổ trâu giết gà)


Hắn đi tới bên cạnh Kha Vũ ngồi xuống, đối phương đưa điếu thuốc trong tay cho hắn, Trịnh Hồng Nghiệp rất tự nhiên cúi đầu ngậm lấy.


“Ta nói, hay là ngươi đi làm Ngưu Lang đi?” Hắn nửa đùa nửa thật cười nói: “Như ngươi, chắc chắn giá thị trường rất tốt.” Vừa nói vừa cúi xuống nhả khói về phía miệng Kha Vũ.


Nhìn hắn nhích tới gần, Kha Vũ nhếch miệng, sau khi Trịnh Hồng Nghiệp lui về hít một hơi thuốc, hắn kề sát hạ giọng nói: “Ngươi thừa dịp ta mất trí nhớ khi dễ ta nga…” Trong giọng nói tựa hồ có chút mùi vị làm nũng. [Clover: ack, nổi da gà da vịt lên hết 8-X]


Khóe miệng Trịnh Hồng Nghiệp run lên, thiếu chút nữa nuốt luôn khói thuốc. Không biết có phải do ảo giác hay không, hắn cảm thấy Kha Vũ đối với hắn càng ngày càng —— mập mờ hơn!
Mặc dù từ này dùng ở trên người hai nam nhân rất oải (ORZ), nhưng hắn không tìm ra từ nào chính xác hơn.


Lúc này Kha Vũ đang theo dõi hắn, thuốc ở môi lúc hút lúc không, tựa hồ đang nhắm từng ngụm rượu, Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy có chút chống đỡ không được, hắn có một tật xấu, người khác đối với hắn xấu xa như thế nào, hắn cũng có thể ứng phó, nhưng đối tốt với hắn, thì lại phân không rõ Đông Nam Tây Bắc. Bạn đang


“Cái kia, chúng ta đi ăn cơm đi!” Muốn dời đi lực chú ý, hắn đứng lên đề nghị.
Kha Vũ cười, cũng đứng lên. “Trở về ăn mì?” Sở trường duy nhất của Trịnh Hồng Nghiệp chỉ có nấu mì.
Bất quá để cho Kha Vũ mấy ngày nay đều ăn mì với tỏi phi, lương tâm Trịnh Hồng Nghiệp chợt áy náy.


“Không ăn mì, mấy ngày qua kiếm không ít tiền, hôm nay dẫn ngươi đi ăn một bữa cho ra trò!” Hắn hào sảng bá vai Kha Vũ, cười đến răng đều lộ ra.


Hai người kề vai sát cánh càng đi càng xa, bất kể như thế nào, mấy ngày sống chung cũng đủ để bọn họ hiểu rõ nhau. Còn đối với trong lòng mỗi người, có cái gì đó tựa hồ đã quên, lại giống như có thứ gì đó đang từ từ hình thành.


Thứ mà Trịnh Hồng Nghiệp gọi là “Ra trò”, chính là quán ăn ven đường, thời gian này khách khứa không nhiều lắm, Trịnh Hồng Nghiệp mang theo Kha Vũ tìm bàn trống ngồi xuống, la lớn với chủ quán: “Ông chủ, cho hai chén tạc tương diện*, hai chai bia, cùng với một phần hắc bạch thiết*!” Hô xong đột nhiên lại nhớ tới cái gì, bồi thêm một câu, “Trong đó một chén đừng lấy nhiều tỏi a!”


Kha Vũ đang đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nghe được Trịnh Hồng Nghiệp nói như vậy, dời ánh mắt về, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Trịnh Hồng Nghiệp cũng nhận ra, hình như mình nói dư nhiều quá rồi.


Mặt còn chưa tự nhiên lại, thức ăn cùng bia đã dọn ra, bia ướp lạnh đã mở nắp, trên miệng chai còn úp một cái ly, Trịnh Hồng Nghiệp lấy ly xuống rót đầy cho mình và Kha Vũ.
“Trước kia chúng ta có thường đi ăn chỗ này không?” Kha Vũ đột nhiên hỏi.


Động tác tay chợt ngừng chút, sau đó Trịnh Hồng Nghiệp để chai bia xuống lắc đầu: “Không có, ngươi trước kia chưa từng tới nơi này.”
“Tại sao không đến nơi này?”


“Ngươi không thích.” Trịnh Hồng Nghiệp uống một ngụm bia lớn, lạnh như băng thấu đến trong lòng. Nửa ly xuống bụng, cũng thanh tĩnh không ít, để ly xuống, hắn nhìn Kha Vũ nói: “Mấy bữa nữa, ta dẫn ngươi đi bệnh viện.”


Có đôi khi, mất trí nhớ cũng giống như loại bệnh hay quên vậy. Trịnh Hồng Nghiệp mấy ngày này giống như ở cùng người khác, người nam nhân trước mắt không phải là cái tên mà hắn chặn lại chào hàng ở ven đường đêm hôm đó —— tự bản thân hắn đã quá đắc ý vênh váo, rồi sẽ có một ngày Kha Vũ khôi phục trí nhớ, đến lúc đó nhớ tới mình ngày ngày cho hắn ăn tỏi, để cho hắn hy sinh nhan sắc đi bán tấm che nắng thay mình kiếm tiền, không biết hắn sẽ dùng cách gì trả thù mình?


Bằng không, hắn tiên hạ thủ vi cường?


Ý nghĩ này đột nhiên từ trong đầu toát ra, hắn theo bản năng liếc mắt nhìn Kha Vũ, trùng hợp đối phương cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Sự ăn ý này làm cả hai sửng sốt, sau đó, vẻ quỷ dị đồng thời bò lên khóe miệng bọn hắn. Trịnh Hồng Nghiệp cười lên không gợi cảm như Kha Vũ, nhưng thắng ở thật thà, cho nên, dựa vào nụ cười thật thà này, hắn càng không ngừng rót bia cho Kha Vũ.


Kha Vũ cũng không cự tuyệt, bất động thanh sắc uống một chén lại một chén.


Sau khi cả hai dừng lại ăn mì xong, tiếp tục uống, vừa uống vừa hàn huyên đủ thứ thiên nam địa bắc, nam nhân nữ nhân, nhà cửa xe cộ, chờ đề tài chuyển tới hòa bình vũ trụ, trên bàn vỏ chai bia cũng bày la liệt. Lấy tiền trong túi đối phương ra thanh toán, Kha Vũ mặt mỉm cười nhấc người đang không ngừng nói sảng – Trịnh Hồng Nghiệp – đứng lên đi về.


Thật ra thì tửu lượng Trịnh Hồng Nghiệp cũng không tệ như vậy, đáng tiếc hắn đụng phải một con sâu rượu.


Nhưng cũng may Trịnh Hồng Nghiệp uống rượu vào cũng không náo loạn ầm ĩ, phần lớn thời gian giống như kẹo da trâu* dính chặt vào người Kha Vũ. Riêng chuyện này thì không tính, dù sao Kha Vũ rất vui nha, chỉ là hắn hết lần này tới lần khác ngoài miệng không đàng hoàng chút nào.


“Tiểu thư, da của ngươi thật mịn màng a ——” hắn chà lung tung lên trên cổ Kha Vũ, những “Tịt chiêu”* lúc trước khi đi cùng đám anh em tán gái tại bar hắn đều mang ra dùng. [Baoabo: là tịt (ngòi) nha hông phải tuyệt đâu]


Trên mặt Kha Vũ dù đang cười, nhưng khóe miệng đã cứng lại, Trịnh Hồng Nghiệp ghé vào lỗ tai hắn hôn nhẹ, bảo bối, tiểu tâm can thay phiên gọi ra, cuối cùng hai cái tay cũng không an phận mà vuốt loạn xạ trước ngực hắn, trong miệng còn phát ra một trận nghi vấn.
“Sao ngươi không có ngực a?”


Chịu đựng lửa giận bị đương sự coi như nữ nhân mà đùa giỡn, Kha Vũ trấn an nam nhân trên người, như đang dỗ dành một đứa bé. ”Được rồi, chớ lộn xộn nữa, ngoan ——” hoàn hảo hiện tại trên đường không có người nào.


“Đến, đại gia ta hôn một cái!” Kẹo da trâu Trịnh Hồng Nghiệp lại mở kim khẩu, sau đó không đợi Kha Vũ trả lời, há mỏ lớn làm vài ba ngụm trên mặt Kha Vũ.
Mấy lần như vậy, Kha Vũ bị hôn dính nước miếng đầy mặt, cảm giác như là bị một đại cẩu đang ɭϊếʍƈ mặt.


Buổi tối tuy ít người, nhưng cũng không phải là không có, những người đi đường nhìn bọn họ ôm ôm ấp ấp mà chỉ trỏ, cười trộm.
Mắt thấy đối phương sắp hát hò, Kha Vũ thật sự không thể nhịn được nữa, khẽ cong thắt lưng vác Trịnh Hồng Nghiệp lên vai.


“Ối cha mẹ ơi! Sao đầu ta lại chúi xuống đất thế này?”
“Câm miệng!”
“Thật choáng váng a! Ta muốn ói —— “
“Chịu đựng!”
“Ọe —— “
Thật vất vả về đến nhà, Kha Vũ ném tên đang ngủ thẳng cẳng lại còn ngáy pho pho lên trên giường, đứng ở bên giường thở hổn hển.


Dù hai người đều không thấp, nhưng so ra Trịnh Hồng Nghiệp cao hơn Kha Vũ tới nữa cái đầu, muốn khiêng được nam nhân bự con này về, vẫn cần một chút thể lực.
Lấy tay lau mồ hôi trên mặt, Kha Vũ nhìn nam nhân nằm lỳ ở trên giường, suy nghĩ kế tiếp làm gì bây giờ.


Trịnh Hồng Nghiệp còn chưa say đến bất tỉnh nhân sự, cũng không lâu sau đó liền tỉnh dậy, mở mắt ra, hắn đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt, sau đó vừa nghiêng đầu thấy Kha Vũ đang nhìn hắn, liền nhếch môi cười ngây ngô một tiếng.


Kha Vũ nhìn hắn một hồi, cũng cười. Hắn ngồi xuống bên cạnh Trịnh Hồng Nghiệp, sát vào đối phương, cúi người xuống ghé vào lỗ tai hắn hỏi: “Lần trước, ngươi nói quan hệ của chúng ta rất thân mật có phải hay không?”


“Ừ…” Trịnh Hồng Nghiệp vừa cởi nút áo sơ mi, vừa giật giật muốn tìm tư thế thoải mái một chút.
Kha Vũ đúng lúc đưa tay giúp hắn mở nút áo.


Có người phục vụ, Trịnh Hồng Nghiệp đơn giản phó mặc, nút áo toàn bộ đều giải khai, Kha Vũ cũng thuận tay cởi dây nịch của Trịnh Hồng Nghiệp, đồng thời hỏi một câu, “Thân mật như thế nào?”
“Hôn, hôn ——” hắn mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.


“Hôn rồi?” Kha Vũ giúp hắn trả lời, thậm chí có chút hướng dẫn.
Lúc này Trịnh Hồng Nghiệp cười khanh khách, híp mắt nhìn Kha Vũ, vẻ mặt khinh thường, “Chỉ hôn thì có gì ghê gớm…” Nói xong còn “Phong tình vạn chủng” liếc hắn một cái.


Kha Vũ khiêu mi, hai tay dừng ở trên lưng quần hắn, hỏi: “Vậy còn gì nữa?”
Lại là một trận cười khúc khích, Trịnh Hồng Nghiệp chỉ chỉ đáy quần Kha Vũ nói: “Thứ đồ chơi kia của ngươi không nhỏ không nhỏ…” [Clover: tự chui đầu vào miệng cọp =))]


Trong nháy mắt, một ngọn lửa khô nóng dâng lên, Kha Vũ cảm thấy đáy quần có chút căng cứng. Thân thể giống như còn lưu lại chút khoái cảm, cơ hồ theo bản năng, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh mình và Trịnh Hồng Nghiệp xích lõa dây dưa, rõ ràng chỉ là tưởng tượng của hắn, nhưng lại có cảm giác chân thật.


“Chúng ta đã làm sao?” Kha Vũ nhìn chằm chằm nam nhân, ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm.


Đáng tiếc Trịnh Hồng Nghiệp đang nằm lỳ ở trên giường hết sức chăm chú quan sát bộ vị nào đó của Kha Vũ, hoàn toàn không hề nhận thấy được không khí khác thường, thậm chí còn chép chép miệng, nghe Kha Vũ hỏi, rất tự nhiên gật đầu.


“Đã làm, mẹ kiếp lần đầu tiên rất đau… Ai da? Nơi đó của ngươi lại lớn…”
Kha Vũ nhắm mắt lại vuốt vuốt thái dương, nhất thời không biết là nhức đầu hay là phía dưới đau.
“Ngươi tại sao không sớm nói cho ta biết những thứ này?”


Trịnh Hồng Nghiệp nhìn cũng nhìn đủ rồi, trở mình lui tới giữa giường, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nói cho ngươi biết làm gì, cũng không phải không biết…”


Nghe giống như đang giận dỗi? Kha Vũ lẳng lặng nhìn Trịnh Hồng Nghiệp một hồi, sau đó ngang nhiên xông qua nhỏ giọng nói: “Đừng ngủ, quần còn chưa cởi ra.” Nói xong cũng không đợi hắn có phản ứng, nâng eo đối phương lên kéo quần.


Cúi đầu, Kha Vũ lần đầu tiên cảm thấy quần tứ giác in hoa lòe loẹt kia cũng rất có sức hấp dẫn.
“Ngồi dậy!” Hắn vỗ vỗ cái mông ai đó.
Trịnh Hồng Nghiệp bất mãn giật giật, quay đầu lại nhìn hắn hỏi: “Để chi?”


“Ta không nhớ rõ lúc chúng ta làm lần đầu tiên, ngươi giúp ta nhớ lại.” Nói là nói như vậy, hắn đã áp đến trên người Trịnh Hồng Nghiệp, hôn xuống cái miệng đang muốn mở ra mắng chửi người.


Nam nhân vừa vói lưỡi vào, một hơi thở nóng còn mang theo mùi rượu tản ra, Trịnh Hồng Nghiệp hoàn toàn không cự tuyệt, thậm chí cảm thấy rất thoải mái, theo bản năng đưa lưỡi tới dây dưa.


Mấy bữa nay hai người đều không có làm, mặc dù chưa đến nổi đến nhịn không được, nhưng đối với người có đời sống ȶìиɦ ɖu͙ƈ đầy màu sắc như Kha Vũ cùng người mới vừa khai bao không lâu như Trịnh Hồng Nghiệp mà nói, quả thực là Thiên Lôi động đến địa hỏa, càng không thể thu thập! (Thiên Lôi động đến địa hỏa = sét đánh trúng trái bom)


Rất nhanh, nước miếng không kịp nuốt xuống chảy dọc theo khóe môi Trịnh Hồng Nghiệp, Kha Vũ xuất ra hết tất cả kỹ thuật, đồng thời dùng cả hai tay cởi xuống áo sơ mi cùng quần tứ giác trên người đối phương, đợi đến khi Trịnh Hồng Nghiệp trơn tuột nằm trên giường, tiểu đệ phía dưới đã sớm nhếch lên.


Rời khỏi môi đối phương, Kha Vũ thẳng người bắt đầu thoát y phục của mình, vừa cởi vừa ngó chừng Trịnh Hồng Nghiệp.
Trịnh Hồng Nghiệp thở dốc nằm ngửa, chỉ chốc lát sau giống như không biết bên cạnh có người, đưa tay nắm tính khí của mình bắt đầu khuấy động.


Một người đàn ông trần như nhộng, ở trước mặt ngươi tự nhiên như chốn không người vươn tay tự an ủi mình, hình ảnh ɖâʍ đãng này kích thích Kha Vũ hô hấp dồn dập, thoắt cái đem quần chính mình quăng xuống dưới giường, đưa tay nắm lấy bàn tay không yên phận của Trịnh Hồng Nghiệp, lúc đối phương ánh mắt mờ mịt cúi đầu cười ——






Truyện liên quan