Chương 9
Cho tới bây giờ, luôn có một vấn đề làm Trịnh Hồng Nghiệp phiền não, đó chính là nỗi sợ hãi sau khi Kha Vũ nhớ lại sẽ trách mình đem hắn làm hầu tử mà đùa bỡn, mặc dù hắn vốn có ý kia thật. Nhưng sự thật sáng tỏ, lo lắng của hắn hóa ra dư thừa, bởi hắn mới chính là con hầu tử kia, vẫn bị người ta xoay mòng mòng.
Mình đúng là càng già càng tha hóa mà, mới có vài ngày tận hưởng cuộc sống thoải mái đã lâng lâng, mất cả bản lĩnh đàn ông. Lúc trước khi Kha Vũ không nhớ gì hắn còn kiếm cớ nói với bản thân rằng người kia không phải là một Kha Vũ chân chính, nhưng cuối cùng bị tên kia lừa xoay vòng tròn.
Nhớ tới những hành động lẳng lơ ch.ết tiệt của mình lúc trên giường, Trịnh Hồng Nghiệp hận không thể đập đầu vào tường tèo luôn cho rồi, cái sự kiện ở nhà cầu lần đó, hắn còn phản kháng trong vô lực, nhưng bây giờ bản thân lại chủ động vểnh cái mông lên chờ người ta tới thượng, đây không phải nháo lên cho thiên hạ nhìn vào mà chê cười sao?
Vậy mà còn muốn đem tên kia trở về nhà, thậm chí còn đưa đi bệnh viện khám nữa chứ, sớm biết sự việc như vậy trực tiếp đẩy thẳng tên khốn kiếp kia vào nhà xác luôn cho rồi!
Tóm lại, bản thân không những quá ngu mà còn quá ɖâʍ đãng.
Trừ những thứ đáng ghét đang quấn quýt trong lòng, hắn còn cần phải đối mặt một vấn đề, chính là, hắn lại thất nghiệp.
Nhưng Trịnh Hồng Nghiệp cũng không để trong lòng, cùng lắm là trở về bán tấm che nằng, dù sao mệnh của hắn luôn làm hỏng việc, không làm lưu manh nữa, mà phải đi buôn bán thôi.
Nhưng vẫn nhịn không được oán thầm một câu, kể từ khi đụng trúng tên Kha Vũ kia, sự nghiệp hắn luôn xúi quẩy như vậy, làm cái gì là hỏng cái đó!
Cũng tốt thôi, sớm chút cùng tên tai tinh kia vạch rõ ranh giới, cái này gọi là “Hồi đầu thị ngạn”! [Hồi đầu thị ngạn = Quay đầu là bờ]
Bất quá nghĩ là nghĩ vậy, khi Trịnh Hồng Nghiệp đi ngủ, hắn vẫn ở trong mộng mà tốn hơi thừa lời với người nào đó.
Một tuần lễ sau, hắn tìm được công việc mới, cũng là do người khác giới thiệu, làm vệ sinh ở một câu lạc bộ cao cấp. Đừng xem thường công việc này tuy tương đối vất vả, nhưng mà tiền lương không tệ đâu.
Làm được ba ngày, tất cả coi như cũng thuận lợi. Trịnh Hồng Nghiệp vốn là người cao lớn khỏe mạnh, mấy việc vận chuyển và quét dọn này sao làm khó được hắn, lại tuân thủ nguyên tắc “Làm nhiều ít nói”, cùng những người khác chung đụng coi như hòa hợp, thậm chí mấy đại thẩm hùng tâm tráng chí sau khi biết hắn chưa kết hôn, đều muốn giúp hắn giới thiệu đối tượng, mỗi lần vậy đều bị hắn hỉ hả cười cười cho qua.
Tóm lại, đây là một khởi đầu tốt đẹp, tinh thần được nâng lên đáng kể, Trịnh Hồng Nghiệp quyết định bắt đầu cuộc sống mới, mục tiêu đầu năm nay: ăn no sống tự tại mới là trọng yếu nhất!
Màn đêm buông xuống, tại bể bơi lộ thiên của câu lạc bộ đang mở party đồ tắm, tất cả mọi người đều ăn bận vô cùng mát mẻ, một đám nữ nhân vận bikini giống như nhân ngư bơi qua bơi lại, cùng mấy nam nhân chơi đùa trong nước. Bốn phía trên cây treo đầy những bóng đèn màu bạc, tựa như những bông tuyết tản ra ánh sáng nhu hòa.
Trịnh Hồng Nghiệp mặc nguyên bộ đồng phục đầu bếp màu trắng, ngang hông buộc tạp dề lửng màu đen, đứng trước bàn thức ăn, thỉnh thoảng thay khách cắt miếng thịt, rót nước trái cây. Vốn công việc này không tới phiên hắn, nhưng buổi party không đủ người, nên bị gọi tới.
Dù sao việc cũng không bận rộn, lúc không có người, hắn chán đến ch.ết đánh giá bốn phía, mấy người con gái mặc bikini không ngừng tới lui qua lại, theo lý thuyết, thế nào cũng có thể coi như cảnh đẹp ý vui, nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng.
Trước kia hắn mặc dù không tới trình độ nhìn thấy con gái là chảy nước miếng, nhưng nhiều người đẹp ăn mặc hớ hênh như vậy lượn qua lượn lại trước mắt, vậy mà hắn một chút vọng động cũng không có.
“Cho ta một miếng thịt nướng, phần không có mỡ nga!” Một người con gái mặc bộ áo tắm màu vàng đi tới nháy mắt một cái với hắn, mỹ nữ hẳn mới từ bể bơi đi ra, trên người còn dính những hạt nước, dưới ánh đèn trắng bạc chiếu vào, quả thực muốn nhanh chóng làm lóa mắt Trịnh Hồng Nghiệp.
Nhưng cũng vẻn vẹn như thế mà thôi.
Không nhìn ánh mắt mỹ nữ trêu chọc, hắn hướng về phía thịt nướng giơ đao lên, tay chém xuống, cắt một miếng thịt để trên dĩa sứ men trắng rồi đưa cho nàng, đối phương thế nhưng không đưa tay đón.
“Miếng to như vậy, người ta ăn không hết ~” Nữ nhân đung đưa bộ ngực làm nũng.
Trịnh Hồng Nghiệp chỉ muốn trợn trắng mắt. Chỉ lớn nửa lòng bàn tay, độ dày còn chưa bằng một đồng tiền xu, còn ngại lớn sao!
Mím môi đem trong miếng thịt cắt một nửa, mỹ nữ mới cười meo meo nhận lấy rời đi, trước đó còn vứt lại cho hắn một cái mị nhãn, chẳng qua lúc đó Trịnh Hồng Nghiệp đang cuối đầu mài dao nên không phát hiện.
“A Hồng, giúp ta đem khay trái cây này đưa đến bể bơi đi!” Có người kêu hắn một tiếng.
“Được!” Trịnh Hồng Nghiệp nhận lấy khay trái cây cùng đồ nguội, đối phương dặn hắn một câu “Đi phải cẩn thận, khay này rất đắt đó”
Thê là, Trịnh Hồng Nghiệp cẩn cẩn dực dực bê khay hoa quả và món nguội xuyên qua đám đông. Thật vất vả mới đi tới bên hồ, vừa đem đồ trong tay đặt xuống, một tràng âm thanh nghịch nước làm hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khi thấy rõ người trong hồ, thiếu chút nữa hắn trợt chân rớt xuống bể bơi.
Ở trong đó, một đám con gái vây xung quanh Kha Vũ đang dựa vào trên tấm phao di động, nghiễm nhiên một bộ dáng quốc vương. Cầm trong tay một chén rượu, chung quanh là những nữ nhân ăn mặc thiếu thốm, rất có phong thái “Ao rượu rừng thịt”.
Cừu nhân gặp nhau “Âu yếm” ngắm nghía, nhưng Kha Vũ chỉ quét Trịnh Hồng Nghiệp một cái, sau đó đem tầm mắt dời đi.
Một nữ nhân bên cạnh đem nho đã bỏ hột đút đến miệng Kha Vũ, hắn liền ăn hết, đồng thời còn ɭϊếʍƈ tay nàng một chút, làm người kia thẹn thùng một trận.
Trịnh Hồng Nghiệp đứng đó chịu đựng ý nghĩ muốn nôn tại chỗ, nghĩ thầm, bộ dạng lang thang bụi đời của ngươi lúc mất trí nhớ đâu phải lão tử chưa từng thấy qua, mới ngâm mình trong bể bơi chút mà đã bắt đầu trang mô tác dạng rồi!
Lúc này một nữ nhân bơi tới, từ trong nước đi ra, gục ở bên cạnh hồ hỏi Trịnh Hồng Nghiệp, “Có mận không?”
“Có.” Trịnh Hồng Nghiệp chỉ chỉ mấy miếng mận được cắt thành hình con thỏ.
“Có thể giúp cầm đi qua bên kia không?” Nữ nhân chỉ chỉ vị trí Kha Vũ.
Hắn chậm rãi cau mày, “Tiểu thư, mấy miếng mận mà ngươi cũng muốn ta cầm giúp sao?” Hơn nữa hắn đang mặc đồng phục, chẳng lẽ bắt hắn cởi hết chỉ mặc qυầи ɭót xuống nước?
“Không phải! Mận là ta muốn ăn, trái cây khác là hắn muốn ăn.” Nữ nhân nói xin lỗi với hắn rồi cười một tiếng, hơi bĩu bĩu môi, chỉ Kha Vũ, “Hắn nói đem cả cái khay trái cây cầm qua đi.”
Trịnh Hồng Nghiệp không nói một lời nhìn người trong ao, Kha Vũ đang cùng nữ nhân bên cạnh nói chuyện, chốc lát lại liếc hắn. Chỉ nhìn thấy cái liếc kia, hắn liền hiểu đây là cố ý.
“Không được sao?” Nữ nhân có chút làm khó hỏi.
“Không ——” Trịnh Hồng Nghiệp đột nhiên kéo khóe miệng, sau đó đứng lên đem tạp dề cởi xuống, động tác của hắn khiến cho người ở bốn phía chú ý, rối rít nhìn qua.
Nhìn hắn đem tạp dề ném qua một bên, Kha Vũ trong ánh mắt nhiều hơn một tia ngoạn vị, thậm chí có thể sử dụng rạng rỡ sinh quang để hình dung.
Cởi đồng phục trên người xuống, Trịnh Hồng Nghiệp không chút xấu hổ đem y phục ném qua một bên, cả người để trần phần ngực, vóc dáng tinh tráng chịu những ánh mắt khảo nghiệm chung quanh. Đang lúc Kha Vũ cùng những người khác đoán xem hắn có cởi quần không, hắn cúi người đi vào trong bể, sau đó cả người trầm trong nước đi tới.
Thật ra bể bơi cũng không sâu lắm, cũng chỉ đến ngang ngực hắn, Lúc này Trịnh Hồng Nghiệp đang cầm khay trái cây chậm rãi đi về phía trước, nhìn người kia cách mình càng ngày càng gần, Kha Vũ nhếch khóe miệng, ngay cả ánh mắt cũng khó nén hưng phấn.
Chờ Trịnh Hồng Nghiệp tới trước mặt hắn, hai người một ở trên mặt nước, một ở trong nước, nhìn nhau vài giây, Kha Vũ vừa muốn mở miệng, Trịnh Hồng Nghiệp đột nhiên nhếch mép cười cười với hắn.
“Muốn ăn trái cây đúng không?”
Khi Kha Vũ còn chưa kịp phản ứng, Trịnh Hồng Nghiệp tay đã nhấc, trong tiếng kinh hô của mọi người, toàn bộ khay trái cây đã đổ ập lên trên đầu Kha Vũ.
“Phanh”, khay đồ sứ đập vào đỉnh đầu nam nhân, sau đó “Tủm” một tiếng rơi vào trong nước.
“YAA.A.A…!” Những nữ nhân bên cạnh thét lên chói tai, đưa tới nhiều sự chú ý hơn, hầu như tất cả đều đi đến bên bể bơi xem trò hay.
Trong ao, Kha Vũ trên đầu treo trang sức bằng vỏ trái cây cùng hoa lan, trên mặt dính đủ các loại trái cây đầy màu sắc, từng miếng, có chút dính lại trên ngực hắn, sau đó chậm rãi tuột xuống.
Trịnh Hồng Nghiệp đứng trong nước, chung quanh trôi nổi đủ loại trái cây, làm nước hồ nên đổi tên thành “Chảo nhuộm”.
“Lần sau còn diễn loại xiếc hạ lưu như thế, lão tử trực tiếp đem sầu riêng nhét vào trong mông của ngươi!” Hắn hướng vẻ mặt mờ mịt của Kha Vũ giơ ngón giữa lên, sau đó xoay người bơi đến bên cạnh ao.
Bơi một hơi đến chỗ cầu thang rồi leo lên bờ, Trịnh Hồng Nghiệp đưa tay hất mái tóc ướt nước ra sau, khom lưng cầm lấy đồng phục cùng tạp dề vắt lên trên vai, không để ý tới ánh mắt của người chung quanh, rời đi.
Sau khi sự việc kia xảy ra, Trịnh Hồng Nghiệp nghĩ muốn được tiêu sái một lần trong đời.
Trịnh Hồng Nghiệp đi rồi, để lại một màn hí kịch đầy kịch tính cho Kha Vũ. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người hắn, nhưng diễn viên chính hoàn toàn không thèm để ý, một mạch ngó về phương hướng Trịnh Hồng Nghiệp ly khai.
“Tiên sinh! Ngươi không sao chứ?”Chợt nghe quản lý câu lạc bộ đứng bên cạnh hồ hô hoán.
Chỉ chốc lát sau, Kha Vũ đưa tay gạt xuống mấy miếng trái cây trên người, từ đầu tới cuối hắn cũng không nói một câu nào rốt cục không nhịn được cất tiếng cười to.
Được rồi, hơn nửa tháng qua, hắn không có biện pháp quên Trịnh Hồng Nghiệp. Vô luận hắn chơi như thế nào, điên ra sao, cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng, đợi đến khi một mình yên tĩnh, sẽ nhớ tới thời điểm cùng Trịnh Hồng Nghiệp chen chúc trong căn phòng trọ, trên chiếc giường nhỏ hẹp, hai người tựa vào nhau…
Hắn biết, hắn đã thật tâm với Trịnh Hồng Nghiệp.
Một đĩa hoa quả và các món nguội coi như cũng đủ để Trịnh Hồng Nghiệp xả oán khí trong lòng, thay quần áo đi ra khỏi câu lạc bộ, đứng ở lối vào thở ra thật dài. Nhìn bộ dạng đó cũng đủ hiểu công việc này cũng đã xong rồi, bất quá có thể cho tên Kha Vũ khốn kiếp kia một trận cũng đáng.
Một đường chạy như điên về đến nhà, lửa giận cùng oán khí trong lòng Trịnh Hồng Nghiệp cũng tiêu tan không ít. Tỉnh táo lại, hắn vọt vào tắm, mặc độc cái quần tứ giác in hoa, cầm lon bia, ngồi trên ghế sa lon bắt đầu uống.
Gặp lại Kha Vũ, nói trong lòng không tưởng niệm là gạt người. Chẳng qua loại tâm tình này có chút khó nói nên lời, dù sao quan hệ giữa hai người, muốn làm đối phương bình tĩnh là rất khó.
Nếu bảo Kha Vũ là tên đàn ông phụ bạc, thì cũng không tới trình độ đó, nói hắn lừa gạt tình cảm, lại càng không đúng.
Vốn chỉ định uống một lon, kết quả không để ý cho liền cạn mấy lon xuống bụng, Trịnh Hồng Nghiệp đánh ợ một cái, cuối cùng hắn cũng hình dung được mình cùng Kha Vũ chính là hai tên ăn no chống tinh trùng lên não!
Nếu như hỏi Trịnh Hồng Nghiệp có hối hận không? Đáp án hẳn là hối hận. Hắn hối hận ban đầu không chịu chụp hình nude của Kha Vũ, nếu không bây giờ đã có thể lên đại một trang website “Khiêu ɖâʍ” nào đó, có thể miễn phí post lên, cũng coi như chấm dứt ân oán giữa bọn họ!
Trịnh Hồng Nghiệp đang mượn rượu giải sầu, chuông cửa đột nhiên vang lên. Lúc này mà còn có người tới sao, có thể là mấy tiểu đệ tìm hắn để thâu đêm. Đặt bia xuống, hắn đứng lên đi mở cửa, đi hai bước phát hiện dưới chân giống như đạp bông mềm, lâng lâng đến cửa, uống hơi nhiều, mắt cũng không tốt, nhìn xuyên qua lỗ mắt mèo cả nửa ngày cũng không thấy rõ bên ngoài là nam hay nữ.
Hắn một bên mở cửa một bên hỏi: “Ai đó?”
Kết quả còn chưa thấy rõ mặt, đối phương thoáng cái xông lên đem hắn ôm lấy, hơn nữa ôm cứng ngắt.
Trịnh Hồng Nghiệp hoảng hồn, “Ngươi, ngươi là ai a? Buông ra!”
“Là ta…” Nam nhân nhẹ nhàng nói bên tai hắn.
#$%$##! Trịnh Hồng Nghiệp trong nháy mắt xụ mặt, đẩy người kia ra, chỉ vào mũi đối phương quát: “Ngươi nổi điên cái gì!”
Kha Vũ lui về phía sau một bước, mặt mỉm cười nhìn hắn.
Vốn là đoạn kịch kinh điển giữa nam và nữ diễn viên, đổi thành Kha Vũ cùng Trịnh Hồng Nghiệp, không khỏi liền có hơn một cổ mùi vị kinh thế hãi tục.
“Sinh khí?” Kha Vũ vừa đi lên vừa hỏi.
Trịnh Hồng Nghiệp kinh hồn chưa định, đè nén lửa giận trong lòng đang từ từ bốc lên, nhìn chằm chằm hắn nói: “Con mẹ nó ngươi giả thần giả quỷ cũng phải nhìn thời gian cùng đối tượng chứ!”
Ai ngờ Kha Vũ thu hồi khuôn mặt tươi cười, rất chân thành nói với hắn một câu, “Ta không phải tới để giở trò.” Nói xong khẽ cong eo, cầm lên một cái túi màu trắng đặt cạnh cửa đưa tới trước mặt Trịnh Hồng Nghiệp.
“Cái gì đó?” Trịnh Hồng Nghiệp ngẩn ra, cho là người kia lấy ra vũ khí gì, kết quả đột nhiên ngửi thấy một mùi quỷ dị. Nhìn kỹ lại —— sầu riêng? Từng múi từng múi được sắp xếp ngay ngắn!
“Ngươi không phải nói nếu ta còn chọc giận ngươi, ngươi sẽ đem sầu riêng nhét vào mông của ta sao?” Kha Vũ cười nói, vẻ mặt cùng lời của hắn hoàn toàn bất đồng. ”Cho nên ta mang sầu riêng tới cho ngươi.”
Vị nhân huynh này điên rồi sao?
Trịnh Hồng Nghiệp nhìn chằm chằm hắn một hồi, xác định người trước mắt là Kha Vũ, nhưng khí lực để phát hỏa cũng không có. Bất đắc dĩ vò đầu, hắn hữu khí vô lực hỏi: “Ngươi nổi điên gì nữa đây? Đầu óc lại bị đập hỏng?” Hắn mới vừa dùng khay trái cây nên lực sát thương chắc cũng không lớn như vậy chứ?
“Ta tới để xin lỗi ngươi.”
Không nghĩ tới hắn trực tiếp như vậy, Trịnh Hồng Nghiệp ngược lại có chút phản ứng không kịp. Kha Vũ trong ấn tượng của hắn, tuyệt đối không phải là cái loại có thể dễ dàng xin lỗi người khác, tình huống này làm cho hắn hoài nghi có phải mình hạ thủ quá nặng.
“Ta nói ngươi có thể đừng giỡn kiểu này được không? Chuyện giữa chúng ta rốt cuộc tới khi nào mới chấm dứt đây?”
“Không được.” Kha Vũ không chút do dự nói, đem túi sầu riêng trong tay đưa lên, làm cho mấy múi màu hoàng kim kia tản ra một cổ “Mùi thơm” xông thẳng vào mũi.
“Ngươi muốn sao mới đáp ứng lời xin lỗi của ta, cầm lấy sầu riêng, sau đó ——” Kha Vũ dừng lại, nhìn Trịnh Hồng Nghiệp mỉm cười, lưu lại nguyên vẹn không gian tưởng tượng cho hắn. Chẳng qua nụ cười kia thấy thế nào cũng có chút đắc ý cùng uy hϊế͙p͙.
Trịnh Hồng Nghiệp trợn mắt hốc mồm, hắn hoài nghi nếu như hôm nay không đem chuyện này nói rõ ràng, có khi nào lần tới Kha Vũ mang nguyên quả bom đến nhà hắn.
Nam nhân này rốt cuộc có ý gì? So với hắn lúc còn làm lưu manh còn lưu manh hơn.
Cuối cùng bị sầu riêng hun đến hoa mắt váng đầu, Trịnh Hồng Nghiệp đành thỏa hiệp, đưa tay nhận lấy bịch sầu riêng, hắn hướng Kha Vũ gật đầu.
“Sầu riêng ta nhận, coi như giữa chúng ta đã xong. Saiyonara!” Nói xong xoay người vào nhà, chân sau móc lấy cửa đóng “Rầm” một tiếng lại, thế giới nhất thời thanh tĩnh.
Địt mệ mày nói xin lỗi! Ông đây cóc cần!
Cầm sầu riêng thảy lên bàn, Trịnh Hồng Nghiệp trở lại trên ghế sa lon ngồi xuống, chuẩn bị mổ sầu riêng làm đồ ăn khuya. Trong mắt hắn, lời xin lỗi của Kha Vũ xem ra còn không bằng những múi sầu riêng ngọt ngào.
Chỉ là không đợi hắn nghĩ kỹ nên hạ thủ từ chỗ nào, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang, sửng sốt một lát, lúc này mới nhớ ra trong tay Kha Vũ vẫn còn chìa khóa dự phòng!
Hắn “Vụt” từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhanh như chớp bay ra, bắp chân đụng vào bàn chân, dép rớt cũng không kịp nhặt, hướng phía cửa chính liều mạng chạy tới. Nhưng cũng không kịp, người kia đã mở cửa đi vào, Trịnh Hồng Nghiệp suýt nữa dừng không kịp tông thẳng đầu vào ngực người ta.
Đối với biểu hiện “Yêu thương nhớ nhung” như thế, khiến cho Kha Vũ đầu tiên là kinh ngạc sau mừng ra mặt, giang hai tay hớn hở mở ra chuẩn bị ôm.
“Ta biết ngươi không nỡ mà!”
Trịnh Hồng Nghiệp bị những lời buồn nôn kích thích cả người run lên, vội vàng từ trong lòng ngực đối phương nhảy ra. ”Ngươi ở đó mà con mẹ nó tự mình đa tình đi! Đem cái chìa khóa trả lại cho ta!”
Cười cười, Kha Vũ giơ tay cầm chùm chìa khóa quơ “Đinh đinh đương đương” trước mặt hắn.”Chúng ta vẫn chưa chia tay, ngươi liền đòi lại chìa khóa rồi sao?”
Hai chữ “Chia tay” làm cho Trịnh Hồng Nghiệp ngẩn ngơ. Điều kiện tiên quyết để chia tay chính là hai người phải ở chung một chỗ không phải sao? Nhưng mối quan hệ giữa hắn và Kha Vũ nói là pháo hữu cũng còn khá miễn cưỡng a?
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Trịnh Hồng Nghiệp nhướng mày nặng nề thở dài, cảm thấy Kha Vũ đang khiêu chiến sự chịu đựng của hắn.
Kha Vũ không nói gì, chỉ nhìn hắn lom lom. Vẻ mặt kia rất chuyên chú, giống như có lời muốn nói lại không thể nói nên lời, nội tâm quấn quýt, giãy dụa đều ở trong cặp mắt hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Trịnh Hồng Nghiệp lần đầu tiên bị người ta dùng loại ánh mắt này nhìn chăm chú, cảm thấy có chỗ không đúng lắm, dường như lấp lánh hữu thần lại tựa như có thể xuyên thấu hắn, thậm chí còn có chút tình ý trong đó, cho dù mặt hắn có dày tựa tường thành cũng khó chịu được.
Song đang lúc Trịnh Hồng Nghiệp cho là Kha Vũ có thể nói ra những lời buồn nôn ghê tởm gì, nam nhân phun ra một câu, “Ngươi còn chưa bồi thường tiền sửa xe cho ta.”
Quả nhiên, thật là ghê tởm! Trịnh Hồng Nghiệp nổi gân xanh đầy trán.
“Bao nhiêu?” Cho dù hắn phải đập nồi bán sắt cũng đền cho tên khốn kiếp này!
Kha Vũ khóe miệng khẽ nhếch, tiến lên một bước ôm lấy eo Trịnh Hồng Nghiệp, hai cái tay vừa vặn đặt trên mông đối phương, hạ lưu thuần thục.
“Nếu một ngày làm một lần, ít nhất phải ba, năm năm sau mới có thể trả hết nợ!”
Trịnh Hồng Nghiệp bị những lời này làm cho giận suýt tắc thở. Hắn đã hiểu, do hắn đập khay trái cây lên đầu tên đó, nên hắn mới tới trả thù đây mà. Hơn nữa còn tinh vi hơn, không cần động thủ, nói chuyện không thôi cũng đã muốn lấy mạng hắn.
Nghĩ tới đây, Trịnh Hồng Nghiệp trở nên bình tĩnh. Hắn đẩy Kha Vũ ra lui về phía sau một bước, để cho hai người giữ vững khoảng cách bình thường, sau đó đột nhiên nhìn Kha Vũ cười.
“Thì ra sau khi khôi phục trí nhớ cũng rất tốt, ngay cả tính nợ cũng rất rõ ràng rành mạch.”
Nghe ra đối phương châm chọc, Kha Vũ không những không tức giận, ngược lại còn cười.
Trịnh Hồng Nghiệp cảm giác mình sắp chống đỡ sắp hết nổi rồi, nhìn nam nhân hạ lưu biến thái trước mặt rõ ràng rất quen nhưng tính tình lại hảo như vậy có chút dọa người.
“Tốt lắm, ngươi đánh cũng đánh, mắng cũng mắng.” Kha Vũ hai tay vịn khung cửa, nhìn Trịnh Hồng Nghiệp, “Cho ta cơ hội, chúng ta hảo hảo nói chuyện một chút.”
Khó có được vẻ mặt thật tình, Trịnh Hồng Nghiệp nhìn chăm chú, có lẽ nếu hôm nay không nói cho rõ, đối phương chắc chắn sẽ không rời đi.
“Được.” Hắn nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Kha Vũ chậm rãi nhếch khóe miệng.
“Nói gì thì nói đi.” Đàm phán cũng không phải là tỏ tình, hắn còn sợ cái gì chứ?
Trịnh Hồng Nghiệp để Kha Vũ vào nhà. Xoay người vào mới phát hiện bịch sầu riêng để trên bàn bị hắn đụng lúc nãy đang nằm chỏng trơ trên mặt đất, những múi sầu riêng chín mọng rơi đầy trên sàn nhà, chỉ mấy phút đồng hồ đã “Tỏa hương khắp phòng”.
Khóe miệng hắn giãn ra. Với cái mùi lảng vảng này, nói chuyện cũng chả còn không với khí gì nữa.
Phía sau Kha Vũ đi tới liếc nhìn sầu riêng trên mặt đất, đầu tiên là giơ giơ khóe miệng, sau đó trang mô tác dạng thở dài.
“Trước dọn sơ qua, mở cửa sổ cho thoáng khí. Sau đó chúng ta ra ngoài tìm một chỗ nói chuyện.”
Kha Vũ nói rất thành khẩn, mà nhìn tình huống trước mắt, đây cũng là một chủ ý không tệ. Trịnh Hồng Nghiệp không nói, coi như là đáp ứng.
Đợi đến khi đem thứ trên sàn dọn sạch, Trịnh Hồng Nghiệp tùy tiện chụp một cái áo T-shirt vốn là hàng tặng kèm lúc làm công nhân, vẫn mặc cái quần đùi đi biển in hoa sặc sỡ, nhìn toàn cảnh mang tới một cảm giác của một ông chú già. Cùng Kha Vũ một trước một sau xuống cầu thang, hắn nhìn bóng lưng đối phương, nghĩ thầm mình lúc nào lại là người tốt tính để nói chuyện chứ?
Lấy tính tình của hắn, mặc dù sẽ không đem sầu riêng nhét vào mông Kha Vũ thật, nhưng tuyệt đối sẽ ném vào mặt hắn, chứ không phải hảo hảo nói chuyện. Nhăn nhăn nhó nhó, mẹ nó quá không sảng khoái rồi!
Trịnh Hồng Nghiệp có loại cảm giác, hắn và Kha Vũ làm gì cũng đảo lộn thứ tự so với người bình thường, người ta thì nói trước rồi làm, bọn họ làm cũng làm rồi, đến hiện tại mới bắt đầu nói chuyện, lại nói về chuyện trước đó, hắn tự giễu cười vài tiếng, nhưng nhíu mày lại, làm thế nào cũng không thả lỏng được.
Xuống lầu dưới, bốn bề vắng lặng, ánh đèn đường u ám lúc sáng lúc tối, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng côn trùng kêu, đêm khuya vắng người, cũng là khoảng thời gian thích hợp để đàm phán.
Ai ngờ Kha Vũ còn không hài lòng, chỉ chỉ hướng cách đó không xa, một chiếc xe thể thao bảnh bao, Trịnh Hồng Nghiệp vô cùng quen thuộc. ”Chúng ta vào trong xe hẳn nói.”
Trịnh Hồng Nghiệp có chút ám ảnh, mắng một tiếng, “Ngươi đừng có đánh rắm nhiều như vậy!”
“Ngươi sợ?”
Trịnh Hồng Nghiệp bóp bóp nắm tay, “Lão tử nhẫn ngươi đã lâu.” Hắn cảm giác mình vẫn giống như đang hống con nít, mà tên Kha Vũ xui xẻo này thật sự là một đứa trẻ khó bị dụ!
“Yên tâm đi! Cũng không làm gì ngươi ở trong xe đâu.” Kha Vũ kéo hắn hướng xe đi tới.
Không nghe ra hàm ý khác trong lời nói của đối phương, Trịnh Hồng Nghiệp hùng hùng hổ hổ muốn rút tay về nhưng không thành công, Kha Vũ cũng không để cho hắn có “Cơ hội sống”, lôi kéo Trịnh Hồng Nghiệp đi tới bên cạnh xe, mở cửa ghế phụ đem người ném vào.
Chờ Kha Vũ cũng lên xe, “Phanh” một tiếng đóng cửa, Trịnh Hồng Nghiệp nghe âm thanh chìa khóa, nghĩ thầm tiểu tử này không phải là muốn bắt cóc đó chứ?
Lúc này xe vừa nổ máy, trong lòng hắn có dâng lên dự cảm bất hảo, nhìn Kha Vũ lớn tiếng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Kha Vũ quay đầu, nhìn đối phương hừ cười hai tiếng, phảng phất vào giờ khắc này lộ ra bản chất thật, vẻ mặt nổi bật nhờ ánh đèn chiếu vào, lộ ra mấy phần âm trầm cùng ɖâʍ đãng.
“Tiền ɖâʍ —— hậu sát!”
Bất quá Trịnh Hồng Nghiệp hiểu rõ Kha Vũ, những lời này chỉ cần tin nửa vế đầu là đủ rồi.