Chương 9

Ngọc Cẩn nhỏ hơn Ngọc Lưu hai tuổi nhưng vào nam quán sớm hơn 3 năm. Khi Ngọc Lưu bị đưa đến hầu hạ Ngọc Hàm, Ngọc Cẩn đã tỏ ra là một vũ kỹ xuất sắc. Nhưng Ngọc Hàm keo kiệt, không đem tuyệt kỹ chân chính dạy cho Ngọc Cẩn. Vậy nên Ngọc Cẩn xinh đẹp như thế vẫn mãi chưa thể xuất sư thành vũ kỹ độc lập.


Nhưng loại tình huống này cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Ngọc Cẩn rất có thiên phú về vũ nghệ. Ngọc Hàm không chịu dạy thì y tự mình tập, sớm muộn gì cũng có một ngày y thay thế Ngọc Hàm, trở thành tân hồng bài vũ kỹ của nam quán.


Lúc đó, Ngọc Lưu mới vào nam quán được một năm, luận về thiên phú, hắn không thể so với Ngọc Cẩn nhưng luận về tư chất thân thể, hắn hơn đứt y. Ngọc Lưu xuất thân từ luyện tạp kỹ, thân thể mềm dẻo tới mức không tưởng tượng nổi. Rất nhiều động tác khó Ngọc Hàm và Ngọc Cẩn làm không được, hắn đều có thể dễ dàng thực hiện.


Chính là, hắn thua ở thời gian, thua ở tướng mạo.


Dung mạo Ngọc Lưu không đẹp như Ngọc Cẩn. Hơn nữa, lúc đó, hắn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, sắc mặt thường xuyên vàng vọt như mang bệnh, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng. Chỉ có điều, người trong nam quán, chẳng ai thừa hơi chú ý tới khí chất thanh lãnh nhưng lạnh lùng trên gương mặt vàng bệnh kia cả. Ngọc Lưu lớn tuổi hơn Ngọc Cẩn, đợi hắn học xong xuất sư, e rằng Ngọc Cẩn đã sớm lên vị trí hồng bài. Đến khi ấy, muốn vượt lên Ngọc Cẩn sợ còn khó khăn hơn nhiều, có khi uổng phí cả thời gian thanh xuân mà kết quả cuối cùng vẫn giống nhau.


Một nam quán nho nhỏ mà tranh đấu đến gay gắt; có người thua vạn kiếp bất phục; có người thắng nhưng chẳng đi đến cuối cùng. Mỗi một bước đều phải tỉ mỉ tính kế, lúc nào cũng như đi trên băng mỏng. Đây là đạo sinh tồn trong nam quán. Ai nắm bắt được thì may ra sống tốt. Vậy nên, vào cái ngày Ngọc Lưu bị đến hầu hạ Ngọc Hàm, hắn đã biết Ngọc Cẩn là chướng ngại lớn nhất trước mắt.


available on google playdownload on app store


Hôm đó, bọn họ bị kêu đi hiến vũ ở Liễu phủ. Ngọc Lưu phụ trách rương đựng trang phục múa. Lúc đổi vũ phục, Ngọc Lưu vô ý mặc nhầm quần áo của Ngọc Cẩn. Kỳ thật vóc dáng hai người không khác biệt lắm, Ngọc Cẩn thấp hơn hắn nửa cái đầu. Chính sự chênh lệch này làm cho áo Ngọc Cẩn mặc buông thõng nửa tấc.


Ác niệm trong nháy mắt lóe lên: thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Khi Ngọc Cẩn được khiêng về nam quán, mình đầy thương tích, máu tươi nhiễm đỏ vũ y, thần trí hôn mê, ngay cả nói cũng không nên lời.


Ngọc Lưu sợ ngây người. Hắn cũng không nghĩ Ngọc Cẩn sẽ bị đánh đập tàn nhẫn như vậy. Hắn vốn cho rằng cùng lắm là bị đánh què hai chân, hủy đi khả năng khiêu vũ của Ngọc Cẩn. Bằng vào dung mạo của y, mặc dù không thành hồng bài cũng vẫn dư sức là một nam kỹ được ưa thích.


Đêm Ngọc Cẩn bị trả về, y đã đoạn khí, mắt vẫn mở trừng trừng. Ngọc Lưu cảm thấy cặp mắt kia dù ch.ết cũng không chịu khép lại, nhìn mình đầy phần hận và bất cam.


Sau đó, Ngọc Lưu trốn vào một góc không người, ói ra toàn bộ cơm ăn trong ngày. Ói đến lợi hại, ra cả mật xanh mật vàng. Trong miệng đầy vị đắng không sao súc đi được.


Lại sau nữa, hắn chuyển vào phòng của Ngọc Cẩn, thế chân y, mặc đẹp ăn ngon. Ngày đó, hắn soi gương, nhìn khuôn mặt trắng bệch như quỷ trong gương, lạnh lùng nở nụ cười.


Hắn không có làm gì sai hết. Người phải vì mình thôi. Phải vĩnh viễn là người thắng cuộc, không từ thủ đoạn, bất chấp đại giới. Hắn không thể thu, một khi thua, hắn sẽ trượt vào vết xe đổ của Ngọc Cẩn.


Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, đem Ngọc Lưu lôi về thực tại. Trong một khắc, hắn bình tĩnh trở lại, đầu ngón tay thôi run rẩy, tim đập về nhịp bình thường.


Vi Miễn Ngoan độc như vậy, nếu không thể trốn tránh, như vậy chỉ có cách đối mặt, gắng sức tìm hiểu nam nhân này, tranh thủ tìm hoàn cảnh sinh tồn tốt nhất.
Ánh mắt lãnh đạm của Ngọc Lưu nhìn thẳng cửa sổ. Màn che cuộn bay trong gió, cản trở tầm mắt khiến cho hắn không thể nhìn được là ai đang đến.


Vô luận là ai, cũng không thể là Vi Miễn. Nam nhân kia tuyệt đối không bao giờ bước vội. Một bóng người dần dần hiện bóng sau rèm, hô hấp của Ngọc Lưu cũng dần trở nên ổn định.


Cuộc sống mới của hắn từ nay bắt đầu. Hắn không biết tương lai sẽ tốt đẹp hơn hay tồi tệ đi. Chỉ biết rằng, hắn vĩnh viễn không bao giờ bỏ lỡ cơ hội, không từ thủ đoạn, bất kể đại giới.






Truyện liên quan