Chương 6: Ngày thành thân
Tối hôm nay trăng thanh gió mát, Nạp Lan Bảo Cẩm một mình đứng trên Ngạn Hiên nhìn xuống ngắm xung quanh vương phủ. Gió bay phấp phới làm tóc nàng khẽ bay trong gió
" Tuyên ca. Muội rất nhớ huynh "
Sáng ngày hôm sau, khắp vương phủ một màu đỏ cộng thêm chữ hỉ khắp nơi. Sau khi đưa Nạp Lan Bảo Cẩm lên kiệu hoa thì Nạp Lan Kiên liền vui mừng đến khóc. Đứa con gái này của ông cuối cùng cúng trưởng thành thật rồi. Của hồi môn của nàng chính là 20 rương vàng bạc trang sức cộng với 10 rương ngân phiếu trải dài khắp phố. Đối với mọi người thì nàng chính là tân nương được hạnh phúc nhất nhưng đâu ai ngờ dưới tấm khăn hỉ kia một nữ dung nhan thanh tú với hai mắt đỏ hoe. Bởi vì hôm qua nàng đã phải khóc cả một đêm
Sau khi kiệu được đưa tới phủ Hiên vương thì ngưng lại. Dịp Dạ Hiên một thân y phịc tân lang bước ra nắm lấy tay nàng dìu nàng xuống kiệu. Sau đó nắm lấy tay nàng đến hỉ đường. Chủ hôn lần này chính là Hoàng thượng lẫn hoàng hậu. Trương công công đứng một bên xướng
" Nhất bái thiên địa"
" Nhị bái cao đường"
" Phu thê giao bái "
Sau khi hoàn thành xong nghi thức hôn lễ thì Trương công công lại hô to " Đưa vào động phòng " Một cung nữ khác dìu nàng đưa đến tân phòng còn Dịp Dạ Hiên vẫn bên ngoài tiếp đón các quan viên đại thần và hoàng thượng
Nàng được chuyển đến Cẩm Tú viên, đây cũng là nơi ở sau này của nàng ở Hiên vương phủ này. Nàng biết mặc dù Dịp Dạ Hiên ghét nàng nhưng cũng không thể để nàng ở những nơi không đẹp mắt được. Cẩm Tú viên này gồm một hồ sen một hoa viên nhỏ một cái sân cộng với năm gian phòng
Nạp Lan Bảo Cẩm ngồi trong tẩm phòng đợi Dịp Dạ Hiên cả ngày. Cuối cung khi trời tối hắn cũng mở cửa bước vào phòng. Nhưng điều làm nàng cảm thấy kì lạ là hắn không một mùi rượu trên người. Xem ra khả năng từ chối tiếp khách của hắn đúng là rất cao siêu rồi. Nàng vẫn ngồi im không nhút nhít trên giường. Sau đó Dịp Dạ Hiên lạnh lùng mở khăn voăn ra. Trước mặt nàng chính là một nam tử hết sức khôi ngô trong y phục tân lang hết sức quyến rũ. Nhưng nàng ngay lập tức nhận ra hắn, hắn chính là nam tử ngày hôm qua nhìn trộm nàng múa đây mà. Mặc dù tức giận nhưng nàng vẫn cố bình tĩnh nghiến răng nghiến lợi mà nói
" Vương gia " Tiếng nói êm tai ôn nhu dễ nghe này lại là nàng phải khó chịu đến mức hai tay trong tay áo siết chặt lại
" Vương phi, đúng là rất xinh đẹp thuần khiết. Nhưng đáng tiếc chỉ là giả tạo " Lời nói lãnh đạm này của hắn khiến nàng tức giận đến mức không thể kiềm chế nổi liền ghỡ bỏ lớp dịu dàng lạnh lùng trên người đi
" Ta nói cho ngươi biết Dịp Dạ Hiên, đừng tưởng ngươi là vương gia thì ta sẽ sợ ngươi nha. Ngươi bước ra ngoài cho ta " Nàng nói xong còn hừ lạnh với hắn. Xong nàng cũng không hiểu nổi mình đang dĩ hạ phạm thượng như vậy là vì sao. Vì đêm động phòng này đối với nàng là không thể sao
" Vương phi không cần lạt mềm buộc chặt nhu thế. Đúng là cha nào con nấy, như nhau cả " Nói rồi hắn trừng mắt với nàng rồi lạnh lùng xoay người rời khỏi
Nghe hắn nói như thế nàng cũng không hiểu vì sao nhưng cũng không định timg hiểu lí do. Bởi vì nàng biết nàng không thích hắn cũng biết hắn không thích lấy nàng
Trong gian phòng tân hôn đầy chữ hỉ này, Nạp Lan Bảo Cẩm một mình ngồi trê giường. Đây là cảm giác cô đơn thật sự, sau này nhất định ngày nào nàng cũng sẽ như thế này sao. Nàng bất giác sờ bộ y phục tân nương này, nó là do chính tay nàng may. Nhưng ngày nó được hoàn thành chính là ngày nàng hay tin Dịp Dạ Tuyên mất tích. Nàng không thể ngờ mình lại có thể còn mặc được bộ y phục này
Trời này càng khuya, gió thổi càng lạnh. Một mình nàng trong phòng thu xếp lại hành lí. Được nàng hạ quyết tâm rồi, nành nhất định sẽ cố gắng sống tốt. Vượt qua thử thách