Chương 17: Uy hiếp
Sáng hôm sau, bầu trời vừa trong xanh lại cho con người ta cảm giác thư thái. Nạp Lan Bảo Cẩm sau vài ngày tĩnh thương, cuối cùng hôm nay cũng đã lành hẳn
Từ sáng sớm, nàng đã cố y trang điểm cho mình thật đẹp. Nàng hôm nay vận một y phục màu vàng nhạt. Y phục được làm bằng gấm Nhược Thủy. Loại gấm này có thể nói là vô cùng quý giá. Chỉ có gia đình quan lại cao quý, cùng với những người hoàng gia tông thất mới có được. Mà loại gấm này, Nạp Lan Bảo Cẩm có được đến tận 10 cuộn. Vì thế, nàng quyết định lấy ra hai cuộn đem đi tặng cho Ngọc Thiên Mi
Nạp Lan Bảo Cẩm chậm rãi đi qua hồ Vân Mộng, sau đó đến đại sảnh. Nàng vịn tay của Tinh Mục, chậm rãi bước vào điện. Vừa bước vào, phượng nhãn đã nhìn thấy Dịp Dạ Hiên cao cao tại thượng, một thân bạch y tuấn tú ngồi ở đó. Bên cạnh hắn, tất nhiên không ai khác ngoài Ngọc Thiên Mi
" Bảo Cẩm tham kiến Vương gia " Nạp Lan Bảo Cẩm nhún người, hai tay vịn ngang eo, nhẹ nhàng thi lễ với Dịp Dạ Hiên
" Không cần đa lễ, vết thương của nàng đã hồi phục hẳn chưa " Dịp Dạ Hiên đưa mắt nhìn thẳng vào nàng. Bảo Cẩm vừa mỉm cười vừa gật đầu đáp " Đã ổn ". Vừa nói xong thì trong tất khắc đã có một cung nữ mang ghế đến
Nạp Lan Bảo Cẩm cũng ngồi kế bên Dịp Dạ Hiên. Dĩ nhiên nàng và Ngọc Thiên Mi tả hữu đối diện. Tuy nhiên, sắc mặt của nàng vẫn không hề thay đổi. Đúng theo như quy định, Ngọc Thiên Mi đáng lí không được ngồi. Mà còn phải đứng hầu hạ Dịp Dạ Hiên và nàng. Thế nhưng nàng cũng chỉ mỉm cười cho qua, nàng cũng không muốn vù thế mà lại cãi một trận tốn sức
" Bảo Cẩm nàng tới đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nói với nàng đây. Trăm hoa trong hoa viên của vương phủ đều đăng khoe sắc. Bổn vương cảm thấy nên mỏ tiệc thưởng hoa tại vương phủ. Hơn nữa như thế cũng sẽ thể hiện phần nào khí thế của vương phủ chúng ta " Dịp Dạ Hiên đưa mắt qua nhìn nàng. Bảo Cẩm cũng có phần không hiểu. Dịp Dạ Hiên thân là " chiến thần " trên sa trường, nào lại có tân tư mở tiệc thưởng hoa. Ý kiến này tất nhiên là của Ngọc Thiên Mi. Nghĩ đến đây nàng liền đưa mắt nhìn nàng ta. Ngọc Theien Mi vẫn không thay đổi, lạnh nhạt cười gượng với nàng. Trong lòng Nạp Lan Bảo Cẩm thần hừ lạnh. Ngọc Thiên Mi quả nhiên không biết xấu hổ. Nàng là chính nàng ta là trắc, không những không hành lễ với nàng thì thôi đi. Đã thế còn chẳng thèm chào hỏi một tiếng. Dù nàng ta là quận chúa Nam Du thì sao chứ. Nàng trước kia cũng là quận chúa của Đông Nguyệt cơ mà. Hơn nữa nàng ta lại che giấu thân phận ở Đông Nguyệt. Vậy mà lại chẳng biết điều như vậy
" Không tồi, Bảo Cẩm thấy vậy cũng rất hay " Nạp Lan Bảo Cẩm nghĩ đến đây vẫn không hiểu ra. Ngọc Thiên Mi muốn mở yến tiệc là vì cớ gì chứ
" Bảo Cẩm, vết thương của nàng vẫn cần tĩnh dưỡng. Không nên quá lao lực, yến tiệc cứ để cho Mi Nhi lo liệu " Dịp Dạ Hiên nói xong liền dùng ánh mắt êm dịu nhìn Ngọc Thiên Mi. Sau đó hắn lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh
" Lam Mi, à không Ngọc Thiên Mi, chuyện lần trước ta vẫn chưa tính sổ với cô nhỉ " Nạp Lan Bảo Cẩm đã không còn dùng thái độ lễ nghĩa gì nữa. Nàng tỏ ra hung hăng ngoan cường. Bước vài bước đến chỗ nàng ta, nàng nhướn mi hừ lạnh rồi nói
" Nạp Lan Bảo Cẩm, ngươi cho là ta sợ ngươi sao. Ngươi là quận chúa, ta cũng là quận chúa. Vả lại Nam Du còn mạnh hơn cả Đông Nguyệt. Nếu không phải ta che giấu thân phận ở Đông Nguyệt. Ta còn phải cung kính với cô sao. Cho nên cô cũng đừng dùng giọng điệu chính thất để lên mặt với ta " Ngọc Thiên Mi thấy Nạp Lan Bảo Cẩm có thái độ như vậy. Một mặt tỏ ra hung hăng, nhưng trong lòng nàng ta đã có phần sợ hãi
" Phải rồi, nếu Dịp Dạ Hiên biết cô lừa dối chàng ấy. Chàng ấy sẽ thế nào đối với cô nhỉ. Cô đừng quên, chàng ấy là người chinh chiến, đối xử với một gian tế sẽ ra sao đây ta, ta thật muốn xem. Hơn nữa, nếu Dịp Dạ Hiên thật sự giết cô, cô nghĩ Nam Du có vì một quận chúa hư danh như cô mà xuất binh hay không " Nạp Lan Bảo Cẩm vừa nói vừa hận thù dâng lên. Nàng thật sự ghét Ngọc Thiên Mi này.Nàng không quên được nỗi khổ trong nhà lao. Hận thù lại dâng lên
" Cô muốn sao thì tùy " Ngọc Thiên Mi trừng mắt với Nạp Lan Bảo Cẩm. Sau đó vội vã gấp gáp rời khỏi
Nạp Lan Bảo Cẩm cũng không luyến tiếc gì, chậm rãi bước ra khỏi đại sảnh
Trên đường về Uyên Ương điện, Tinh Mục có thì thầm hỏi nàng
" Vương phi, Lam trắc phi rất quá đáng. Người cũng không cần nể mặt Lãnh vương gia mà hét lần này đến lần khác bỏ qua cho nàng ta "
Khi ấy, nàng chỉ chậm rãi lắc đầu mà không nói gì. Kì thực không phải nàng không ghét nàng ta. Nhưng nếu kử vương phủ, kiếm không được người gây sự chẳng phải rất chán sao. Hơn nữa, giữ nàng ta ở đây là muốn nhắc với chính bản thân nàng. Nàng không yêu Dịp Dạ Hiên, không hề ghen với nữ nhân của hắn. Vì vậy, nàng sẽ không đối phó với Ngọc Thiên Mi
Mặt trời dần lặn, hoàng hôn lại hiên lên. Tuy nhiên hôm nay, hoàng hôn ấm áp hơn mọi khi. Nạp Lan Bảo Cẩm ngồi một mình trong Thập Lí đình, một mái đình nghỉ mát trong Uyên Ương điện. Từ đây nhìn ra, có thể thấy một Thủy Liêm trước mắt. Đứng trước mái đình, còn có thể nhìn hoàng hôn một cách rõ nhất
" Tuyên ca, huynh nhớ không, khi trước vào hoàng hôn thế này. Chúng ta cùng ở trong Thảo Nguyên Vô Tận ngắm hoàng hôn dưới cây cổ thụ. Cả Thảo Nguyên khi ấy như bồng lai tiên cảnh ở trần gian. Cả một vùng thảo nguyên bao la rộng lớn. Dưới cây cổ thụ đó, muội có thể nhìn thấy Sương Nghi đình. Có thể nhìn thấy hình ảnh chúng ta nhảy múa, cưỡi ngựa, cầm tiêu hợp tấu. Muội có thể nhìn thấy hoa Bỉ Ngạn mà chúng ta cùng trồng xung quanh Sương Nghi đình. Nhìn thấy một vùng rộng lơn hoa hải đường, hoa anh đào, hoa cúc,... Những loài hoa hòa hợp với thiên nhiên, những loài hoa đẹp đẽ nở rộ giữa Thảo Nguyên Vô Tận. Khi ấy muội còn thấy những bồ câu trắng bay lượn tung tăng tự do trên bầu trời. Muội thật rất muốn tự do bên huynh.... " Lời nói trong tận đáy lòng toát ra. Nhưng cũng chẳng có ai đáp lại
Gió thổi vi vu, mặt nước trên hồ Thủy Liên cũng có vài gợn sóng. Nạp Lan Bảo Cẩm dang hai tay ra, hít một hơi thật sâu. Cảnh đẹp thế này, nàng không nên bi thượng. Nàng phải để cho bản thân đẹp nhất, không thể khóc nữa