Chương 24
Sơn đạo càng lúc càng gập ghềnh, xa sương lắc lư đến lợi hại, Tô Khuynh Quốc mồ hôi thấm ướt cả y phục, nương theo quy luật chuyển động của xe, dán lên người Mộ Dung Cửu Châu tận tình rong ruổi.
Thân thể xích lõa của nam nhân cũng đầm đìa mồ hôi, mái tóc vốn thập phần chỉnh tề ban đầu giờ đã mất trật tự, bết vào vầng trán cùng hai má đỏ ửng thấm đẫm mồ hôi.
Sống suốt ba mươi sáu năm nay, chưa bao giờ chật vật như vậy! Nơi khó nói kia không rõ có phải vì quá đau mà gần như mất luôn cảm giác, Mộ Dung Cửu Châu nhắm chặt mắt, nỗ lực phớt lờ kẻ vẫn đang không ngừng dày vò mình, liều mạng ngưng tụ lại chân khí đã tán loạn trong đan điền, định giải khai huyệt đạo.
Hai bàn tay đang nâng đôi chân hắn đột nhiên buông ra, Mộ Dung Cửu Châu kinh ngạc mở mắt, cả người đã bị Tô Khuynh Quốc ôm lấy, thuận theo tư thế kết hợp giữa hai người, biến thành hắn cưỡi lên hông Tô Khuynh Quốc ──
Ngạnh vật vùi trong cơ thể hắn cũng theo đó mà xâm nhập tới độ sâu trước giờ chưa từng có, Mộ Dung Cửu Châu hầu như cảm nhận được nội tạng đều bị đâm thủng.
Súc sinh! Hắn căm tức nhìn Tô Khuynh Quốc, nhưng đối phương vẻ mặt đã mê muội đến dục tiên dục tử.
Tô Khuynh Quốc nằm mơ cũng không ngờ, thì ra trên đời lại có chuyện vừa đau đớn vừa thoải mái vừa thú vị như thế.
Hai lão gia hỏa Cừu Nhược Ngân và Sở Tín đúng là không biết suy nghĩ, cư nhiên còn trịnh trọng dặn đi dặn lại, bảo hắn sau khi xuống núi không nên tiếp cận nam nhân xa lạ, hừ, rõ ràng là không muốn cho hắn biết có trò vui như thế! Xem hắn trở về hảo hảo giáo huấn hai lão gia hỏa đó thế nào!
Còn tên hoàng đế này nữa, không biết có chịu theo hắn về Huyền Thiên phủ chơi vài ngày hay không?
Trong đầu suy nghĩ loạn thất bát tao, nhưng nửa điểm cũng không ngừng việc đang làm, hắn tựa lưng vào thành xe, nương theo từng xóc nảy lên xuống của xe ngựa, từng chút một tiến sâu hơn, nơi đó lại càng nóng rực chặt chẽ.
“…Ha a…” Khoái cảm kỳ dị càng lúc càng mãnh liệt, tích tụ ở hạ thân. Muốn phát tiết nhưng lại bị dũng đạo của đối phương gắt gao trói buộc, vô pháp phóng ra. Tô Khuynh Quốc nhịn không được nắm lấy thắt lưng nam nhân, phát lực xung kích.
Móng tay Mộ Dung Cửu Châu đã bấm sâu vào lòng bàn tay, chịu đựng sự chinh phạt nhanh mạnh gần như bạo phát này của Tô Khuynh Quốc, chỉ cảm thấy nơi bị ma sát kia nóng rát cực kỳ, tựa hồ sắp bốc cháy.
Trước mắt một mảnh tối đen, ngay lúc Mộ Dung Cửu Châu nghĩ mình sắp không chịu nổi nữa, hung khí trong cơ thể đột nhiên ngừng lại.
Tô Khuynh Quốc nhãn thần có điểm hoảng kinh thất thố, lúng túng nói: “Ta… ta cũng muốn… tiểu…”
Sao hắn lại bị thượng bởi một tên ngốc như vậy? Mộ Dung Cửu Châu tức đến choáng váng: “Ngu ngốc! Ách? ── “
Hắn cư nhiên có thể lên tiếng rồi! Vô cùng mừng rỡ, Mộ Dung Cửu Châu vội tụ khí ngưng thần, dẫn khí toàn lực phá giải những yếu huyệt bị phong bế khác.
Lúc này bánh xe va phải một tảng đá nhỏ, xóc nảy mãnh liệt, hai người đồng loạt kêu lên.
Dục vọng đã lên tới đỉnh điểm, gặp phải kích thích này, cũng không còn nghe theo sự khống chế, ngay trong không gian chật hẹp nóng bỏng kia ào ạt bắn ra.
Hầu như ngay lúc đó, Mộ Dung Cửu Châu cũng đã giải huyệt.
Một tia hung lệ lóe lên nơi đáy mắt hắn, không chút do dự, hai chưởng tung ra kình phong, đánh thẳng vào ngực Tô Khuynh Quốc còn đang thất thần.
“Ba” một tiếng vang nhỏ, hai chưởng đáp ngay mục tiêu.
Mộ Dung Cửu Châu xưa nay luôn rất tự tin vào năng lực của mình. Hai chưởng này, dùng chín thành công lực, chém đinh chặt sắt, cũng dễ như trở bàn tay.
Không dốc toàn lực, là bởi vì hắn muốn giữ lại mạng của Tô Khuynh Quốc, dùng đủ loại cực hình hành hạ đối phương.
Tô Khuynh Quốc quả nhiên không tránh được.
Nhưng trên mặt hắn không hề tỏ vẻ đau đớn, chỉ lộ chút kinh ngạc, không hiểu vì sao Mộ Dung Cửu Châu lại đột nhiên hạ độc thủ. Bất quá sát khí không chút che giấu trên mặt nam nhân không để Tô Khuynh Quốc rảnh rỗi mà hảo hảo tự hỏi vấn đề này.
Hoàng đế, hình như đang tức giận…
Ba chưởng đánh tới. Tô Khuynh Quốc không nghĩ nhiều nữa, vung chưởng nghênh tiếp──
Hai cỗ kình phong xung đột nhau giữa không trung, xa sương một trận lắc lư kịch liệt.
“Xảy ra chuyện gì?”
Hứa Triêu Tịch phát hiện xe ngựa của Mộ Dung Cửu Châu có gì đó không ổn, sắc mặt đại biến, lại nghe từ trong xa sương truyền ra mấy tiếng “ầm ầm” vang dội, đỉnh xe đột nhiên nổ tung, gỗ vụn bay tứ tán.
Tô Khuynh Quốc y sam phiêu phiêu, từ trong xe phi thân nhảy ra, đạp hai bước giữa không trung, nhẹ tựa lông hồng, đáp trên một nhánh cây cổ thụ đã trụi lá ven đường.
Nhánh cây cằn cỗi yếu ớt, chịu thêm sức nặng của Tô Khuynh Quốc, lại như không có gì, vẫn lay động trong gió.
Sau lưng hắn, dãy núi trầm tịch, tà dương như máu
Mọi người kinh hãi.
“Giết hắn!” Thanh âm lãnh khốc của Mộ Dung Cửu Châu xuyên qua màn xe, kéo hồn tất cả trở về.
“Hoàng thượng?” Hứa Triêu Tịch kinh ngạc, hắn vẫn nhớ Mộ Dung Cửu Châu lúc ở Thủ Bị phủ, từng thập phần để ý tiểu quỷ này, còn bởi vì vậy mà mấy lần tha cho tội không biết lễ nghĩa của hắn.
“Giết hắn! Sao còn chưa động thủ?!” Nam nhân tựa hồ giận dữ, nói đến chữ cuối cùng, thanh âm đột nhiên ngưng bặt.
Hứa Triêu Tịch rùng mình, không dám do dự, ra lệnh thị vệ bắn cung.
Lúc Tô Khuynh Quốc bay ra khỏi xa sương, Hạ Lan Thính Tuyết liền há hốc mồm, quả thực không dám tin vào mắt mình nữa. Đến khi thấy mấy chục mũi tên bắn ra như mưa sao, vùn vụt xé gió lao về phía Tô Khuynh Quốc, tim hắn như muốn nhảy ra ngoài, la lên: “Tiểu Tô ── “
Một sợi trường tiên đỏ thẳm “xoát” một tiếng từ trong tay áo Tô Khuynh Quốc phóng lên, vẽ ra một vòng cung màu máu khiến lòng người kinh hãi, cuốn toàn bộ tên bắn vào trong tiên ảnh.
Đầu tên bằng sắt tỏa hàn quang như bị một bàn tay vô hình xoay vòng giữa không trung, điều không tưởng chính là, toàn bộ đều quay ngược hướng, còn nhanh hơn gấp mười lần so với tốc độ ban đầu, bắn ngược về phía đám thị vệ.
“A!” Tiếng hét thảm cùng với máu tươi vung vẩy bốn phía.
Tô Khuynh Quốc hừ một tiếng, vung roi quấn lấy một nhánh đại thụ cách đó không xa, toàn thân phiêu phiêu, mũi chân điểm vài nhánh cây mượn lực, nhanh như cưỡi gió, đã nhảy xa hơn trăm trượng.
Hắn đang bỏ trốn.
Nếu không phải trong ngực đau nhói khí huyết cuồn cuộn, Tô Khuynh Quốc tuyệt không chịu làm loại chuyện mất mặt thế này.
Hai chưởng kia của Mộ Dung Cửu Châu, đã đánh hắn bị thương.
Giữa dãy núi đá lởm chởm một mạch lướt đến hai ba dặm đường, xác định không có truy binh, Tô Khuynh Quốc mới dừng chân bên khe núi.
Hé miệng nôn ra mấy ngụm máu bầm đỏ sậm, nhưng ngực càng trướng đau hơn.
Tô Khuynh Quốc cảm thấy thật uỷ khuất. Hắn biết lúc mới bắt đầu, hoàng đế rất đau, nhưng hắn cũng đau lắm chứ.
Cư nhiên nặng tay đánh hắn như vậy…
Lau đi vết máu bên khoé môi, quay đầu lại định tìm người kể lể, mới sực nhớ vừa rồi tẩu thoát quá nhanh, đã quên dẫn theo Tô Ki với Tô Tuyền.
Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh trống trải không bóng người, nửa ngày, vô lực than thở ──
Không có Tô Tuyền, đêm nay, hắn ăn cái gì đây a?….