Q.1 - Chương 37: Mỗi Người Một Ngả
Sắp xếp xong chuyện ở hiệu thuốc, ta phân phó thuộc hạ đi xem Triệu Vân đã trở về chưa, mời huynh ấy tới đây một chuyến. Lại dặn bọn họ, không được gọi ta là công tử, ta chỉ là một đại phu lang thang, ở lại đây xem bệnh. Bọn họ khó hiểu nhìn ta, ta lắc đầu, cũng không giải thích, chỉ lệnh bọn họ nghe theo.
Qua nửa canh giờ, Triệu Vân thật sự cùng Chu Lạc tới. Huynh ấy nhìn thấy ta ngồi ở tiền đường, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mừng rỡ, sải bước chạy tới. Ta cười tiến lên: “Tiểu nhân ra mắt Triệu tướng quân.” Triệu Vân có chút không hiểu, nhìn ta.
Không đợi huynh ấy nói gì, ta đưa Chu Lạc một thỏi bạc, nói: “Chủ quán, ta cùng Triệu tướng quân cần nói ít chuyện, xin mượn tạm quý tiệm một chút”. Chu Lạc lập tức lên tiếng đáp ứng, đưa bọn ta vào phòng trong, hắn lui ra ngoài.
Ta lúc này mới bổ nhào lên người Triệu Vân: “Vân ca ca, Như nhi rất nhớ huynh.” Ta suy nghĩ rất lâu, đối phó với ca ca, chỉ có thể dùng tình thân huynh muội.
Vân ca ca cũng có vẻ rất kích động: “Như nhi, hai năm không gặp muội, ta thật lo lắng. Để ca ca xem nào, ừ, lại lớn thêm, cao thêm rồi, sắp cao hơn ca ca rồi.”
Ta lại đau lòng: “Ca ca, hai năm không gặp, huynh lại thật gầy quá.”
Vân ca ca nhìn ta: “Sao muội lại không đến chỗ ca ca? Lại ở nơi này? Chủ công đã hạ lệnh, đại phu cũng phải đi công trường đó.”
Ta lắc đầu: “Không phải Như nhi không tới, ban ngày muội đến chỗ huynh, huynh không ở nhà. Ôi, hôm nay muội vừa tới, nơi này loạn rồi, chẳng còn chỗ nào để nghỉ chân nữa!”
Triệu Vân cười cười: “Như nhi, muội đến thật không đúng lúc, hiện tại Dịch Kinh rất nguy hiểm. Ôi.”
Ta làm nũng: “Như nhi nghe nơi này đang nguy hiểm nên mới tới. Ca ca ơi, cùng Như nhi đi thôi, được không? Như nhi là đặc biệt tới đón đại ca.”
Vân ca ca nhìn ta lắc đầu: “Như nhi, không phải ca ca không muốn theo muội, nhưng mà chủ gặp nguy, thần bỏ đi, không phải là đạo làm người. Huống hồ, Công Tôn đại nhân cũng chưa từng làm việc có lỗi với ta, ta không thể bỏ đi lúc này! Ôi, vả lại…” Huynh ấy không nói nữa.
Ta cau mày: “Vả lại cái gì?” Huynh ấy chỉ cười, không nói gì.
Ta nói: “Ca ca, Công Tôn Toản tuy rằng không làm gì có lỗi với huynh, nhưng đi theo ông ta làm con rùa rút đầu, là ý làm sao? Nam nhi tốt phải có chí tại thiên hạ, vì nước vì dân. Chủ tử như Công Tôn Toản, căn bản không cần hiếu trung với ông ta. Còn chưa nói, ông ta tới bây giờ cũng không trọng dụng gì ca ca cả! Ca ca, hiện tại Trung Nguyên quần hùng nổi lên bốn phía, đúng là lúc anh hùng kiến công lập nghiệp, huynh bị vây khốn ở đây, uổng phí một thân võ nghệ. Vẫn là cùng Như nhi đi thôi!”
Vân ca ca nhìn ta chằm chằm: “Như nhi, muội có phải có chuyện gạt ta không? Chẳng lẽ, muội thật sự muốn như lần trước tới đây đã nói? Thật sẵn sàng góp sức vì bá chủ một phương? Muốn gây dựng sự nghiệp?”
Nhìn ánh mắt huynh ấy, ta cúi đầu: “Không nói dối ca ca, Như nhi đúng là muốn như vậy.” Sắc mặt huynh ấy lập tức xấu đi.
Ta còn nói: “Cho nên, Như nhi đến đưa ca ca đi, chúng ta huynh muội cùng đi…”
Không đợi ta nói xong, Vân ca ca lập tức đứng lên: “Như nhi, muội thực hồ đồ. Muội là…”
Ta nhanh chóng chặn miệng huynh ấy: “Ca ca, Như nhi nói rồi, nam nhân có thể làm, muội cũng có thể làm. Huynh cũng biết, khả năng của Như nhi so với nam nhân còn mạnh hơn. Huống hồ, Như nhi cũng thề rồi, nhất định phải giúp ca ca kiến công phong hầu.”
Triệu Vân dậm chân: “Muội đó, ca ca đã nói rồi, không cho muội nghĩ tới chuyện đó. Muội có biết làm vậy sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm không. Muội… Ta biết nói thế nào với muội đây?”
Ta ngẩng đầu nhìn huynh ấy: “Nguy hiểm? Ca ca, huynh không phải cũng đang làm sao? Muốn nói nguy hiểm, tình cảnh của huynh mới là nguy. Mặc kệ về sau thế nào, hiện tại, ca ca phải cùng Như nhi rời khỏi nơi nguy hiểm này, được không?”
Vân ca ca ngồi xuống: “Ta sẽ không đi theo muội. Ta đã nói rồi, hiện tại ta không thể đi.”
Ta thật sự không biết làm sao, đành tiếp tục khuyên: “Nhưng mà, Công Tôn Toản sắp xong rồi. Huynh đi theo ông ta, căn bản không có lối thoát. Có điều, ông ta tạm thời chưa ch.ết ngay, còn thêm mấy năm nữa, huynh sẽ bị ông ta trì hoãn. Ca ca ơi, hiện tại Trung Nguyên một mảnh hỗn loạn, là lúc nam nhi ra sức, huynh ở lại nơi này, cùng Công Tôn Toản làm rùa, làm sao được chứ.”
Nhìn thấy ta lại làm nũng, Triệu Vân bất đắc dĩ lắc đầu: “Như nhi, muội cho dù giỏi tới đâu đi nữa cũng chỉ là một tiểu cô nương. Muội sẽ không hiểu được chúng ta. Dù sao, ca ca hiện tại không thể đi được. Về sau, nếu như Công Tôn đại nhân không dung ta nữa, đi cũng chưa muộn.” Nhìn thấy bộ dáng cố chấp của huynh ấy, ta cũng hết cách, ngồi một bên chẳng nói câu nào.
Triệu Vân nhìn thấy ta như vậy, ngồi yên trong chốc lát, chợt nghĩ ra: “Như nhi, muội muốn dốc sức vì ai? Viên Thiệu sao?”
Ta hỏi huynh ấy: “Huynh sao lại nghĩ muội muốn dốc sức vì Viên Thiệu? Bởi vì các người mới bị y đánh bại sao?”
Triệu Vân lắc đầu: “Không phải như vậy. Ca ca muốn hỏi cho biết thôi.”
Ta thở dài: “Viên Thiệu là hạng người không có mưu, không quyết đoán, y cũng chỉ có thể bắt nạt con rùa đen Công Tôn Toản thôi, muội không thèm theo loại ngu dốt đó. Như nhi đi theo một vị chủ công anh hùng.”
Triệu Vân thấy hứng thú: “Vậy, người đó là ai? Lại khiến muội muội đầy bản lĩnh của ta thấy vừa mắt vậy?”
Ta cười nhõng nhẽo: “Ca ca, huynh nói cứ như bảnh lĩnh của muội là đồ giả vậy! Chủ công của Như nhi chính là Duyệt châu mục – Tào Tháo, Tào Mạnh Đức.”
Ta vừa dứt lời, sắc mặt Triệu Vân đã thay đổi, huynh ấy đứng dậy: “Cái gì, muội… Muội lại nhìn trúng loại người như Tào Tháo sao?”
Ta sửng sốt: “Vậy thì sao? Tào Tháo là loại người gì, ca ca, huynh nghe thế nào vậy? Vì cái gì nhìn muội như thế?”
Triệu Vân cau mày: “Tào Tháo là loại người gì? Hừ, chuế yêm di sửu*, hậu nhân hoạn quan. Thế nhân đều coi thường loại người đó, muội vậy mà lại xem trọng hắn?”
Ta sửng sốt: “Cái gì gọi là chuế yêm di sửu? Hậu nhân hoạn quan là sao? Xuất thân cùng bản thân ông ấy có quan hệ gì sao? Vì cái gì xem thường ông ta?”
Triệu Vân nhìn ta: “Như nhi, muội còn nhỏ, lại là nữ tử, sao biết chuyện đó được? Bọn hoạn quan kia là cái gì chứ? Ngang ngược tàn bạo, bại hoại triều cương, gây họa cho thế gian, Đại Hán có ngày hôm nay, đều do bọn chúng tạo thành. Lão bách tính có ai không thống hận bọn chúng? Huống hồ, Tào Tháo người này giết người thành tính, hai lần thảo phạt Từ châu. Từ châu mục Đào Khiêm là người khiêm tốn, lại bị hắn làm hại tới liệt giường liệt chiếu, người như vậy, muội lại coi trong. Ca ca thật không biết muội đang nghĩ gì?”
Ta nhíu mày: “Ca ca, huynh nghe được chuyện đó ở đây sao? Ai bảo Tào Tháo giết người thành tính? Ông ta giết bao nhiêu người rồi? Đào Khiêm kẻ đó, là tiểu nhân giả tạo, huynh còn nói lão là người khiêm tốn, hừ, lão là người khiêm tốn, thế gian chẳng còn tiểu nhân. Thảo phạt Từ châu, hừ, đó là mối thù giết phụ mẫu, không đội trời chung, vì sao không thể? Ca ca, huynh ở nơi này quá xa, căn bản không biết chuyện Duyện châu với Từ châu, huynh không thể nghe tin tức vô căn cứ rồi kết luận như vậy được!”
Triệu Vân lắc đầu: “Cái gì mà vô căn cứ? Năm ngoái, ca ca đi Từ châu, tận mắt gặp Từ châu mục Đào Khiêm, lão nhân gia như vậy không làm được chuyện cướp của giết người. Tào Tháo chẳng qua coi đây là cái cớ, muốn chiếm lấy Từ châu thôi.”
Ta nhìn huynh ấy: “Thì ra, huynh đã tới Từ châu, gặp được Đào Khiêm. Vậy ca ca, huynh gặp hung thủ giết người rồi sao? Huynh đã lên tiếng hỏi rõ sự tình chưa? Chỉ bằng màn diễn của Đào Khiêm, huynh liền tin tưởng lão sao?”
Triệu Vân hừ lạnh một tiếng: “Mắt thấy là thật. Ca ca cảm thấy Đào Khiêm không phải là tiểu nhân.”
Nhìn Triệu Vân, ta nổi cáu: “Ca ca nói Như nhi chẳng qua là tiểu cô nương, Như nhi thấy ca ca cũng chẳng hơn gì. Sự kiện ở Lang Nha, Như nhi đã hỏi thăm rõ ràng. Đám người Trương Khải vốn là thuộc cấp của Đào Khiêm, nếu không có chỉ thị của Đào Khiêm, bọn hắn sao lại từ Từ châu chạy tới Lang Nha cướp tiền giết người? Phải biết rằng, nơi đó không phải địa giới của Từ châu. Còn nữa, song phương khai chiến không tới ba tháng, Đào Khiêm chính là bại trận muốn cùng Tào Tháo cầu hòa, cũng không cần phải phái người chạy tới địa bàn người khác làm hộ vệ. Sự tình rõ ràng, còn phải hoài nghi sao? Hơn nữa, Đào Khiêm làm ra chuyện này, cũng không phải lần đầu.”
Triệu Vân nhìn ta: “Xem ra, muội bị Tào Tháo lừa thật rồi. Như nhi, có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu được. Nghe lời ca ca đi, đừng ở bên Tào Tháo. Hoặc là muội theo ca ca, hoặc là về nhà đi.”
Ta nhìn huynh ấy: “Huynh muội chúng ta ai bị lừa còn chưa biết đâu! Xem ra, ca ca có quyết định khác rồi. Huynh cũng không định đi theo Công Tôn Toản, phải không?”
Triệu Vân gật đầu: “Không sai, chờ huynh hoàn thành trách nhiệm thần tử, sẽ rời khỏi ông ta, nhưng tuyệt đối không phải lúc này. Mặt khác, trong lòng ca ca đã có minh chủ khác, ông ấy với huynh có ơn tri ngộ. Từ lúc huynh rời nhà ra đi, đó là người duy nhất ta ngưỡng mộ. Hơn nữa người này có lòng nhân từ, có tài năng đức hạnh, ca ca tự tin ông ấy chính là một minh chủ.”
Hy vọng trong lòng ta hoàn toàn tan biến. Xem ra, người trong lòng ca ca đó là Lưu Bị. Y có sức quyến rũ gì, lại khiến ca ca xem trọng. Nhưng Vũ ca ca đã nói, người này là tiểu nhân gian xảo thế gian ít có, từ đầu tới cuối đều là một tên ngụy quân tử. Ta đã tới chậm rồi, không thể xoay chuyển Vân ca ca.
Thấy ta không nói gì, Triệu Vân tiến lại, ôm ta một cái: “Như nhi ngoan, về nhà đi, chờ ca ca tìm được minh chủ, xây dựng được sự nghiệp, sẽ về đón muội được không? Đến lúc đó, ca ca nhất định tìm một nhà khá giả cho muội, tuyệt đối không để muội chịu khổ.”
Ta giương mắt nhìn huynh ấy: “Ca ca, nếu huynh rời khỏi Công Tôn Toản, mà minh chủ trong lòng huynh không tìm thấy, hoặc ông ta đã ch.ết, huynh xử lý ra sao? Có thể tìm đến Như nhi không?”
Triệu Vân sửng sốt: “Cái này, có lẽ được.” Ta gật đầu, nghĩ thầm, nếu như vậy, ta phải nghĩ biện pháp giết Lưu Bị.
“Ca ca, nếu như vậy, Như nhi không ép huynh nữa. Ngày mai, muội sẽ đi. Dù sao chiến sự nơi này không ngừng, muội cũng không muốn ở lại. Như nhi sẽ chờ ca ca tìm tới, Như nhi sẽ không tìm ca ca nữa.”
Triệu Vân nghĩ một hồi: “Cũng được. Nhưng mà, Như nhi, muội nhất định phải cẩn thận nhé. Vẫn nên về nhà đi.”
Ta cười cười: “Được, Như nhi sẽ về nhà, huynh yên tâm. Đúng rồi, ở đây có chút đồ, ca ca về sau không chừng sẽ cần tới.” Ta đem một bao vàng bạc đưa cho huynh ấy.
Ca ca lần trước chỉ biết ta ở bên ngoài làm nghề y, cũng không nói nhiều, nhận lấy luôn: “Vậy, Như nhi, muội sớm về nhà, đừng để ca ca lo lắng.”
Ta gật đầu: “Biết, huynh yên tâm đi.”
Ta mang theo tâm trạng vô cùng bất đắc dĩ và thống khổ, cùng bọn tiểu nhị ở hiệu thuốc rời khỏi Dịch Kinh, xuôi nam tới Nghiệp thành. Đúng vậy, bây giờ là lúc mở hiệu thuốc Đức Tường thứ tư ở Nghiệp thành. Viên Thiệu là đối thủ quan trọng. Tuy rằng, ta biết việc Tào Tháo tiêu diệt Viên Thiệu là chắc chắn, nhưng mà, ta muốn ở đó làm chút việc. Trong trí nhớ, con của Viên Thiệu không phải có bệnh tham sống sao? Hì, ta phải lợi dụng triệt để điểm này mới được!
Tới Nghiệp thành một lần nữa, thời gian đã cách bốn năm. Đây là nơi ta tới đầu tiên sau khi ra đi. Ở đây, ta đã tìm được Quách Gia. Đúng rồi, Quách Gia có thể xuất sơn chưa. Còn hơn nửa năm nữa, Duyện châu có thể bình định rồi, chiến sự không nguy hiểm nữa. Chờ ta đưa Thái Sử Từ trở về, cũng sắp tới năm 196, nên để cho Quách Gia rời núi thôi. Không biết, ta viết thư, hắn có nhận được không? Thân thể chắc đã khá hơn nhiều rồi! Thật muốn gặp hắn.
Chú thích:
* chuế yêm di sửu: ám chỉ con cháu nhà hoạn quan vô dụng