Q.2 - Chương 73: Hàm Nghĩa Của Chữ Anh Hùng
Lúc ta dẫn theo Cam Ninh, chỉ huy bọn thuộc hạ mang theo đồ ăn tới phủ Lữ Bố, khung cảnh khiến ta giật mình. Chỉ thấy phủ nhà hắn thật quá đông người, đương nhiên đều là người ta biết. Năm đại mưu sĩ: chú cháu Tuân gia, Mãn Sủng, Trình Dục, Quách Gia; võ tướng có: ba anh em Tào gia, Tào Hồng, Tào Nhân, Tào Thuần; anh em Hạ Hầu gia; các ca ca của ta, Cao Thuận, Hứa Chử, Vu Cấm, Lý Điển. Cũng may ta chuẩn bị đầy đủ, có điều, để đề phòng ta vẫn cho người nhà tới Đức Dụ tửu lâu lấy thêm rượu và đồ ăn tới. Đương nhiên, việc hầu hạ tiệc rượu hôm nay đành phải để người nhà ta làm.
Tào Tháo bọn họ thấy ta đã đến đều cười. Tào Tháo nói: “Tử Vân, ngươi mời khách thay Ôn hầu, ta giúp các ngươi gọi hết mọi người tới.” Ta thở dài: “Chủ công, ngài đối đãi với Tử Vân tốt quá, sợ tiền của thần tiêu ra ngoài mất, gọi tất cả mọi người tới đây!” Tuân Du cười to: “Khó có được dịp đại thương nhân ngươi mời khách, còn không tới ăn một bữa sao. Huống hồ, hôm nay mặc dù ngươi chi tiền, nhưng là Ôn hầu mời khách, chúng ta nể mặt Ôn hầu mới tới thôi. Nếu là Triệu Như ngươi mời, chúng ta uống rượu còn phải ăn mắng nữa.” Vậy mà cũng nói được, ta hừ giọng, cũng không biết làm sao cãi lại. Lữ Bố cũng cười tới mặt mày rạng rỡ, thật sự chẳng có tâm cơ nào. Tào Tháo gọi toàn bộ tâm phúc tới, còn không phải là để thu phục Lữ Bố ngươi, nâng cao giá trị của ngươi lên sao.
Ta cố ý than thở: “Đúng vậy, Ôn hầu mới tới làm sao có tiền mời lũ quỷ đói các ông? Biết là ta giúp đỡ, còn chạy cả tới, thật là, đúng là bạn chí cốt. Ôn hầu à, về sau phải ứng phó với nhiều người như vậy, thật khó cho ngài rồi.” Mọi người nhìn Lữ Bố mà cười, chân thành được bao nhiêu có trời mới biết, thế nhưng Tào Tháo trước tiên đã ân cần chào hỏi, vô cùng tôn trọng Lữ Bố. Lữ Bố cười to: “Không ngại, ta không có tiền tìm ngươi mượn là được.” Ta hừ hừ: “Tìm chủ công ấy, ta cũng không có tiền.” Tuân Úc còn đang đau lòng số tiền đã chi ra cho mấy tòa nhà, lúc này nhìn ta nói: “Ngươi không có tiền thì ai có? Chủ công không có tiền cấp cho tên gian thương ngươi đâu.” Ta đảo mắt trắng dã, không thèm để ý tới ông ta.
Ta kéo Cam Ninh ra giới thiệu cho mọi người một lượt: “Ngũ ca, bọn họ đều là thân tín của chủ công, ôi, cho nên ai cũng đối xử tốt với Tử Vân như vậy, muốn ăn ch.ết đệ mới thôi.” Không đợi Cam Ninh phản ứng gì, Tào Tháo đã cười nói: “Hôm qua Tử Vân đã nói với ta chuyện của Hưng Bá ngươi, Tháo lại có thêm một viên hổ tướng rồi. Tử Nghĩa đã thăng thành Tỳ tướng quân, ngươi trước tiên thay hắn làm Hữu đô úy đi theo Văn Viễn nhé. Đúng rồi, nghe Tử Vân nói, thân binh của ngươi không thể theo tới đây, ta trước tiên cho Tử Liên cấp cho ngươi ba trăm tên trước.” Cam Ninh mừng rỡ, lập tức tỏ thái độ: “Đa tạ chủ công. Ninh sẽ lập công lĩnh thưởng.” Mọi người cũng nhao nhao tiến lên chúc mừng. Cam Ninh vốn là người hào sảng, rất nhanh hòa nhập, trái lại Trương Liêu, Cao Thuận lại có chút không tự nhiên.
Đợi lúc mọi người đã yên vị trên bãi cỏ, nhìn bốn phía ngạc nhiên, ta cũng vô cùng đắc ý, chỉ huy mọi người ngồi thành hai vòng, sau đó hỏi Lữ Bố: “Ôn hầu, tiệc rượu sắp xếp như vậy đã đúng chưa? Đáng tiếc, không có nơi đốt lửa trại.” Lữ Bố cười: “Chính là như vậy, thật khiến minh công cùng các vị hao tâm tổn trí. Tiên sinh làm sao biết nhiều tập tục ở quê nhà ta như vậy?” Ta sửng sốt, hắn gọi ta là tiên sinh cung kính như thế, thiếu chút làm ta không kịp phản ứng: “Ôn hầu khách khí quá. Như từng tới phía bắc Trường thành, nghe mọi người kể chuyện phong tục quê hương Ôn hầu, ta còn học chơi nhạc cụ ở đó, đợi lát nữa ta sẽ diễn tấu, Ôn hầu nghe xem có được hay không.” Lữ Bố nhìn ta: “Tiên sinh còn học chơi nhạc cụ ở quê ta? Ngươi thật đa tài! Bố bội phục tiên sinh.” Nhìn hắn vẻ mặt chân thành, ta cũng chỉ có thể thở dài trong bụng, sự cung kính của hắn khiến ta không biết nói sao.
Tào Tháo cười, nâng rượu: “Ta trước mời Ôn hầu một chung.” Mọi người lại nhao nhao phụ họa. Lữ Bố vội vàng đứng dậy: “Bố sao dám nhận, tạ ơn minh công.” Tào Tháo cười to: “Phụng Tiên, ngươi là hào kiệt đương thời kia mà. Những người đó đều đợi mời rượu ngươi, cứ nhận là được, sao lại nói không dám?” Mọi người cũng nhao nhao nói mấy lời ngưỡng mộ, Lữ Bố tất nhiên vô cùng cảm kích. Ta bật cười trong bụng, cũng bưng rượu tới: “Ôn hầu, Tử Vân cũng mời ngài, chủ công nói rất đúng, ngài là hào kiệt đương thời, hán tử chính trực, sao lại khách sáo như vậy.” Lữ Bố thở dài: “Bố chẳng qua là con nhà võ, sao lại được cả minh công cùng tiên sinh nói như vậy? Trong lòng thấy xấu hổ! Minh công mới là hào kiệt đương thời.”
Ta cười, nhìn Tào Tháo: “Ôn hầu lời này sai rồi! Trong mắt Triệu Như, chủ công không phải hào kiệt gì.” Tất cả mọi người sửng sốt, ta tiếp tục nói: “Trong mắt Triệu Như, Chủ công là anh hùng đương thời.” Mọi người đều cười, trong đó có mấy người cười rất ám muội. Tào Tháo lắc đầu: “Tử Vân à, nơi này không có người ngoài, ngươi không cần nịnh nọt ta như thế, cũng không cần sợ mọi người cười ngươi đâu.”
Ta đâu có nịnh nọt ông. Nhìn Tào Tháo, ta nói: “Chủ công, Như xin hỏi chủ công thế nào gọi là anh hùng? Thế nào gọi là hào kiệt?” Tào Tháo sửng sốt, hiểu rõ ta nói có ngụ ý. Ông ta cũng cười cười hỏi mọi người: “Hôm nay tiệc rượu, cứ nói thoải mái, mọi người nói xem anh hùng và hào kiệt khác nhau như thế nào?” Mấy người thông minh đã hiểu ngay ý ta và Tào Tháo.
Tuân Úc mở miệng trước: “Chuyện này Văn Nhược cho rằng, anh là khôn ngoan trí tuệ, hùng là gan dạ hơn người. Anh hùng chính là văn võ song toàn, trung tâm nghĩa đảm; hào là tráng khí, kiệt là xuất chúng hơn người. Hào kiệt chính là khí phách vượt trội hơn những người khác.” Thật không hổ là tài trí hơn người, tuôn châu nhả ngọc.
Quách Gia gật đầu, lại lắc đầu: “Gia cho rằng, Văn Nhược tiên sinh nói rất đúng. Nhưng mà, anh hùng còn phải là người mắt nhìn thiên hạ, chí ở bốn phương. Nhận rõ sự thật, hiểu rõ chính mình, cũng coi là hào kiệt.” Nghe xong lời hắn nói, Cao Thuận ở bên cạnh ánh mắt rung động.
Tào Nhân gật đầu: “Hai vị tiên sinh nói rất đúng. Anh hùng ở cao hơn mọi người, khiến chúng ta phải nhìn lên; hào kiệt khiến người ta hâm mộ mà noi theo. Làm võ tướng, anh dũng giết địch, kiến công lập nghiệp, chính là hào kiệt. Anh hùng, chúng ta không làm được.” Đây là vô cùng chân thật.
Nói tới đây, mọi người đều hiểu rõ đề tài này có ẩn ý, vô cùng thâm ảo, không dễ trả lời. Người thông minh hiểu chúng ta có ý riêng, không dám tùy tiện nói, sợ nói nhầm không dàn xếp nổi; người không thông minh lắm cũng không dám mở miệng, sợ nói sai. Cho nên ai nấy bắt đầu thì thầm với nhau mà chẳng ai chịu đứng ra nói.
Tào Tháo thấy cũng đã đủ, tự mình mở miệng: “Tháo cho rằng, hào kiệt là dũng sĩ trong thiên hạ, sức mạnh khiến thiên quân vạn mã kinh sợ; anh hùng lại là người lòng ôm chí lớn, trong lòng mưu sự. Có thể chứa đựng được vạn vật, lại có lòng gồm thâu trời đất. Tháo tuy rằng chưa so được, nhưng hy vọng có thể thành.”
Lữ Bố nhìn Tào Tháo, trên mặt dường như có suy nghĩ sâu xa. Mọi người toàn bộ đều gật đầu, không ít người lộ ra ánh mắt sùng bái, Trương Liêu và Cam Ninh là một trong số đó. Chỉ có ánh mắt Tuân Úc có chút mê mang. Ta nhìn biểu hiện của Lữ Bố cùng Trương Liêu, trong lòng mừng thầm, để ta tiếp thêm ít sức cho Tào Tháo: “Lời nói của chủ công vô cùng đúng. Tử Vân xuất thân không phải phú gia, từ nhỏ đã thấy nhiều cảnh khổ sở trên thế gian; bao năm qua lại bốn phương, đã nhìn quen cảnh thê thảm. Cho nên như Tử Vân thấy, anh hùng chính là người trong thời khắc nguy nan có thể ngăn cơn sóng dữ; anh hùng chính là không dừng bước trước nghịch cảnh, anh hùng mới dám trước tiên vì người khác, anh hùng chính là có thể chấm dứt thời loạn thế, đem lại thái bình. Chỉ có người như vậy mới có thể khiến thiên hạ quy tâm, trăm họ đồng lòng. Trong lòng Tử Vân, chủ công chính là anh hùng như vậy. Tử Vân có thể đi theo chủ công, để dân chúng thiên hạ có được cuộc sống thái bình an ổn, đời này thế là đủ.”
Mọi người nghe ta nói, biết rõ có chút nịnh nọt, nhưng vẫn bị ý tứ trong đó làm chấn động, nhất thời chung quanh một mảnh yên tĩnh. Tào Tháo cúi đầu tự ngẫm lại lời nói của ta, một lát sau mới nói: “Tử Vân nói rất đúng. Tháo không được như ngươi nói, nhưng mà ta sẽ cố hết sức. Có các ngươi bên cạnh, Tháo tin tưởng chúng ta có khả năng chấm dứt thời loạn thế, khôi phục lại thái bình.” Mọi người đều gật đầu.
Ta nhìn Lữ Bố: “Ôn hầu, cuộc sống như vậy mới có ý nghĩa, mới có mục tiêu, ngài nói đúng không?” Lữ Bố gật đầu. Ta cười: “Tử Vân còn nhớ Tứ ca từng nói qua, lý tưởng của huynh ấy chính là: đại trượng phu trong lúc loạn thế, mang ba thước kiếm lập công tích muôn đời. Tứ ca, đúng hay không?” Thái Sử Từ cười gật đầu. Ta nói tiếp: “Ta cảm thấy đây là lý tưởng bậc nhất của một thần tử. Đối với chúng ta, đi theo một minh chủ trong lòng mình ngưỡng mộ, chinh chiến tứ phương, gây dựng công tích muôn đời, về sau trong tông miếu quốc gia được lưu danh là công thần vạn thủa, khiến con cháu đời sau ngưỡng mộ, đời người trải qua như vậy là tốt đẹp nhất.” Ánh mắt Lữ Bố lập tức sáng lên, mục đích của ta đã đạt được.
Tào Tháo đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt Lữ Bố, không chỉ ông ta, những người có tâm, như Tuân Úc, Tuân Du, Quách Gia, Tào Nhân, Hạ Hầu Đôn, Vu Cấm, Lý Điển đều chú ý tới Lữ Bố! Quách Gia hiểu rõ mục đích đã thành, mỉm cười âm hiểm, muốn dùng lời nói lỗ mãng để hỏi, liền giả bộ mời rượu, tới gần Hứa Chử lặng lẽ nói: “Ngươi nói xem Lữ Bố còn làm phản hay không?” Thanh âm của hắn nhỏ, Hứa Chử lại nói lớn: “Chuyện này không rõ, ta tới hỏi đã.” Tên gia hỏa này đứng lên nói: “Lữ Ôn hầu, chủ công nhà ta chính là minh chủ, không thể so với bọn tiểu nhân như Đổng Trác kia.” Cũng được, chưa tới nỗi tổn thương người nghe.
Lúc mọi người còn đang sững sờ, Lữ Bố mặt đỏ lên, Tào Tháo đã chuẩn bị tốt để hôm nay trở thành tri kỷ của Lữ Bố, bắt được thời cơ vội vã nói: “Trọng Khang, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ôn hầu làm chuyện gì cũng có đạo lý. Ta biết mấy người các ngươi đối với Ôn hầu có điểm không hiểu rõ, nhưng mà Tháo biết Ôn hầu không giống như người ta đồn đại! Các ngươi không biết, Đinh Nguyên kia vốn cũng không phải người tốt đẹp gì, hắn từng giả mạo giặc Hắc Sơn, vào nhà cướp của, hại không ít người. Phụng Tiên là mãnh tướng như vậy, hắn sợ Phụng Tiên cướp quyền, lại giao cho một chức quan văn, có nghĩa phụ như vậy sao? Thật sự là quá đáng, nếu như là ta cũng muốn phản chủ công như vậy, Văn Viễn, Thanh An, ta nói có đúng không?” Bọn Trương Liêu gật đầu, thân thể Lữ Bố chấn động, nhìn Tào Tháo.
Tào Tháo đắc ý nhìn ai nấy đều sửng sốt, trong lòng cười thầm, Triệu Như đúng là không sai. Ông ta hắng giọng nói tiếp: “Đổng Trác không cần ta nói nữa. Phụng Tiên ơi, ngươi giết y rất đúng. Kỳ thực, Đổng Trác cũng biết nhìn người, biết Phụng Tiên là người có tài, đáng tiếc y lòng tham không đáy, hại người hại mình, hại cả đất nước. Người như vậy đương nhiên đáng ch.ết. Phụng Tiên nghe lời Vương Tư Đồ phản y, các ngươi nói xem, hắn có sai không?” Mọi người nghe xong mới nhận ra, đều lắc đầu, trong mắt Lữ Bố đã có lệ.
Tào Tháo nhìn phản ứng của mọi người, rất hài lòng nói tiếp: “Viên Thiệu là loại người chào đón nhân tài, nhưng lại không biết coi trọng; gặp chuyện lại có mưu mà không quyết đoán; hơn nữa trông thì bạo mà gan lại bé, làm chuyện lớn còn tiếc thân, thấy lợi nhỏ là quên mạng, căn bản không xứng với đại tướng như Phụng Tiên, huống chi là hắn muốn hại Phụng Tiên trước, ngươi rời khỏi hắn là rất sáng suốt.” Lữ Bố rưng rưng thở dài.
Tào Tháo cười nói tiếp: “Về chuyện Phụng Tiên và Tháo là địch, chẳng qua cũng vì sinh tồn thôi, đổi lại là Tháo, có cơ hội như vậy cũng muốn lợi dụng. Dù sao trong loạn thế muốn sống sót, đặc biệt muốn giữ mạng cho các huynh đệ, không có nơi nào để sống yên ổn làm sao có thể hành sự? Phụng Tiên là hào kiệt, muốn ngươi dựa vào những kẻ tiểu nhân đó để sống, thật thiệt thòi cho ngươi.”
Tào Tháo nói thành tâm thành ý, Lữ Bố cảm động tới bối rối, mọi người nghe xong đều bội phục Tào Tháo. Đặc biệt là Trương Liêu, Cao Thuận đối với lời này của Tào Tháo vô cùng xúc động, thật sự cảm thấy Tào Tháo là một chủ công rộng lượng; Cam Ninh cũng thấy mình đã tìm được một minh chủ chân chính, đối với kẻ địch thiếu chút nữa đã tiêu diệt mình lại đối đãi như vậy, đối xử với người nhà chẳng phải càng tốt hơn sao? Cái kẻ đầu óc không thể phát triển kia, lại còn trời sinh là võ tướng không mấy khi động não, cũng chỉ còn biết bội phục Tào Tháo đại nhân đại lượng.
Trong đám mưu sĩ của Tào Tháo, Tuân Úc xem như là một quân tử, không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Lữ Bố đúng là không làm gì sai, Tào Tháo phân tích vô cùng đúng, xem như vậy, Lữ Bố cũng không phải phường tiểu nhân phản trắc, vậy không cần lo lắng. Tuân Du, Quách Gia, Trình Dục, Mãn Sủng lại hoàn toàn hiểu rõ ý của Tào Tháo, Trình Dục là lão đạo nhân, trên mặt không biểu hiện chút gì; Mãn Sủng vô cùng khâm phục cách thể hiện của Tào Tháo; Quách Gia là quỷ tài, hắn thấy bộ dáng Lữ Bố đã muốn cười, Tuân Du ở bên cạnh phải dùng sức ngăn hắn lại.
Nhin thấy Lữ Bố một dạng coi Tào Tháo là ân nhân, ta nhanh chóng đổ thêm chút dầu vào lửa: “Ôn hầu, Tử Vân đã nói từ trước, chỉ có chủ công hiểu được ngài, thế nào, ta nói không sai chứ? Cho nên, chủ công sẽ không làm tổn hại tới ngài, bằng không sẽ không viết thư chiêu hàng. Ôi, Ôn hầu về sau vẫn tránh xa tên tiểu nhân kia một chút, ngài cứu mạng hắn, hắn chưa chắc đã thấy chịu ơn ngài. Trước kia ngài thật xui xẻo, gặp phải bọn tiểu nhân. Cũng may lúc này cùng chúng ta ở một chỗ, chủ công và chúng ta tuyệt đối không để tên tiểu nhân kia làm tổn hại tới ngài đâu.” Ta tự dắt dây quàng Lưu Bị vào, Lữ Bố gật đầu rất mạnh.