Q.2 - Chương 77: Sức Mê Hoặc Của Ngôi Vị Hoàng Đế

Trước tiên ta dạy cho Trương Sưởng mấy phương pháp liên lạc cơ bản, trao cho hắn tín vật rồi nói: “Lợi Vũ, ngươi đúng ý ta là người tỉnh táo và ổn trọng. Làm buôn bán không khó, nhưng mà ngươi không phải làm chuyện buôn bán đơn thuần, về sau, ngươi sẽ hiểu rõ mình phải gánh bao nhiêu trọng trách. Trong một năm ở Thọ Quang, ta hy vọng ngươi học được chút bản lĩnh. Chu Lạc sẽ ở bên cạnh ngươi, cho đến khi ngươi có thể tự lập mới thôi. Tín vật này ta muốn ngươi mang theo bên người, mấy năm tới nó không có tác dụng gì, thời gian cụ thể ta cũng không xác định được, có lẽ là mười năm, hoặc hai mươi năm. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lúc dùng tới nó, cũng là lúc ngươi trở thành công thần. Con đường này vô cùng khó đi, nếu lúc này ngươi không muốn, ta tuyệt đối không cưỡng ép ngươi.”


Trương Sưởng mỉm cười: “Tiên sinh cứ định đoạt, thúc thúc nói tôi phải nghe lời ngài. Ngài yên tâm, tôi biết phải làm thế nào.” Không có những lời hùng hồn, không phát thệ, nhưng ta lại cảm nhận được sự chân thành của hắn. Ta biết mình lại tìm được một trợ thủ đắc lực. Nhìn bóng dáng Chu Lạc mang theo Trương Sưởng ra đi, ta nói với Trương Yến: “Tướng quân, công lao của hắn (tức Trương Sưởng) sẽ vượt qua cả ngài.” Trương Yến nói: “Là do tiên sinh ban cho. Hôm nay, Yến tuy không biết thân phận thật của tiên sinh, nhưng cũng hiểu rõ một vài chuyện.” Ta nhìn gã cười: “Trương tướng quân là người hiểu chuyện, có một số chuyện không phải nói là được, có một số việc ngài cứ coi như không biết. Việc Trương Sưởng, ngài cứ nói hắn đã mất tích trên chiến trường.” Trương Yến thở dài gật đầu.


Đương nhiên, thái độ của Tào Tháo với Trương Yến ta nhất định phải nói: “Trương tướng quân, Tào công nghe nói ngài muốn quy thuận vô cùng hưng phấn, đã chuẩn bị phong ngài tước Đình Hầu. Chiến tranh Tào – Viên đã sắp bắt đầu rồi, tướng quân tạm thời đừng vọng động, hai năm sau có thể quang minh chính đại phất cờ theo Tào công. Vùng Hắc Sơn, Hồ Quan, Tịnh Châu sẽ do tướng quân thu phục, đó là công lao vô cùng lớn.” Trương Yến ha ha cười.


Trong lúc ta ở Nghiệp thành nhàm chán chơi bời với đám thân sĩ (chủ yếu là giúp Viên tam công tử), ở Hứa Đô Tào Tháo đã có hành động. Tháng 2 năm 199, Tào Tháo phong Cao Thuận làm Bình Đình Hầu, Kiêu Kỵ đô úy, thống lĩnh Hãm Trận Doanh. Vì Hãm Trận Doanh bổ sung thêm 3000 tân binh, lại thêm 2000 quân Hổ Báo Kỵ bổ sung sang, quân số Hãm Trận Doanh đã lên tới 7000 người, còn cho Thái Sử Từ cùng tham gia huấn luyện. Tiếp theo phong Thành Liêm làm Tả Kỵ đô úy, lĩnh tước An đình hầu, mang 5000 quân tiến vào chiếm giữ Tiếu quận. Tháng ba, Tào Tháo lệnh cho Tang Bá chỉnh đốn quân đội từ vùng duyên hải bắc thượng, tiến binh về phía Thanh châu. Tháng tư, nhân lúc Viên Thiệu vừa diệt được Công Tôn Toản, chính thức đem U châu nhập vào đất Tào, áp dụng biện pháp tiên hạ thủ vi cường, lệnh cho Vu Cấm đem quân bắc thượng, lấy cớ tiêu diệt dư đảng Khuê Cố, phối hợp với Từ Hoảng ở Dã Vương thành tiến binh đến Xạ Khuyển. Vào tháng năm, lấy được quận Hà Nội, lệnh cho Ngụy Chủng làm thái thú Hà Nội, quản lý phòng tuyến Tỵ Thủy. Cùng tháng, Tào Tháo tự mình đi xuôi tuyến Hoàng Hà, tới Quan Độ, Định Đào, Đông Quận tuần tra, đóng quân tại đó, đến cuối tháng sáu mới về lại Hứa Đô.


Về phía Nghiệp thành, cuối tháng tư, Viên Thiệu từ Dịch Kinh về tới Nghiệp thành, để lại con thứ hai là Viên Hy làm U châu mục. Công Tôn Toản giết ch.ết vợ con rồi tự thiêu, Bạch Mã Nghĩa Tòng trở thành vật hy sinh cho tham vọng tranh bá thiên hạ. Đối với cái ch.ết của Công Tôn Toản, ta không thương tiếc gì, nếu đã lựa chọn con đường này phải chuẩn bị gánh chịu thất bại, chính ta cũng vậy. Nhưng mà, ta rất hối hận không học được phương pháp huấn luyện và tác chiến của Bạch Mã Nghĩa Tòng. Vân ca ca dù sao cũng không được tham gia vào đó, không thể tìm được thông tin gì!


Ta không vội vã tới Viên phủ xum xoe. Hừ, đâu phải là gian thương bình thường… Ta không tới nịnh nọt Viên Thiệu, nhưng tặng cho Lưu thị bổ dược thượng đẳng, để bà ấy cho Viên Thiệu dùng bồi bổ thân thể. Bởi vậy. Lưu thị bên gối nỉ non thuật lại lời ta nói với Viên Thiệu: phương bắc trời lạnh, đại nhân đi chinh phạt nơi ấy về, nhất định phải bồi bổ thân thể cho tốt, không mắc bệnh gì mới được, Viên Thiệu đối với ta lại càng hài lòng. Nịnh hót cũng là một loại học vấn (đừng ném gạch, ta đâu có biết, nhưng mà gặp nhiều kẻ biết nịnh hót rồi, học được mấy chiêu thôi).


available on google playdownload on app store


Sau khi từ Dịch Kinh trở về Nghiệp thành, Viên Thiệu trải qua một thời gian rất đắc ý. Diệt được Công Tôn, chiếm được U châu, lúc này, phía Bắc Hoàng Hà có thể nói là thiên hạ của Viên Thiệu hắn. Càng yên tâm hơn chính là quân Trương Yến một tháng qua rất hiền lành, không rời núi ra ngoài gây rối, xem ra là bị cái ch.ết của Công Tôn Toản trấn áp, không dám gây chuyện nữa, khiến trong lòng Viên Thiệu bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn lúc này chưa muốn giải quyết vấn đề Trương Yến, vì hắn không có thời gian, cũng không có tinh thần quản tới, trên mặt bàn hắn lúc này là thư của Viên Thuật.


Viên Thuật qua năm nay cuối cùng không chịu nổi nữa. Sau hai năm y trở thành hoàng đế, lính chạy rất nhiều, người trong thành Thọ Xuân cũng bỏ đi không ít, trăm dặm đất đai hoang vu, dân tình đói khát tranh nhau lương thực, thê thảm vô cùng. Thấy vấn đề sinh tử đã trở thành nguy cơ, mà Từ châu đã về tay Tào Tháo, đất đai của y mở rộng về phía bắc, đợi lúc Tào Tháo nhớ tới, lập tức sẽ tới chiếm đoạt, lần đầu tiên y mãnh liệt nhớ nhung ca ca ở Nghiệp thành xa xôi. Trăn trở giữa mạng sống và thể diện suốt hai tháng, nhận được tin Viên Thiệu diệt được Công Tôn Toản, Viên Thuật rốt cuộc viết một phong thư gửi cho Viên Thiệu khóc lóc than thở, thỉnh cầu Viên Thiệu nể mặt phụ thân cùng thể diện Viên gia bốn đời làm Tam công, cứu lấy huynh đệ của mình. Lại đem thêm tước vị Hoàng đế trên đầu y cùng chuyện ngọc tỷ trong tay nói ra, ý tứ là hai thứ này đáng lẽ phải để ca ca dùng mới đúng.


Viên Thiệu nhìn thư trên tay, trong lòng sảng khoái!! Cái tên đệ đệ ngu ngốc năm đó trợn mắt cậy mình là dòng chính thống cuối cùng phải cúi đầu trước mình, thực lực mới là tất cả!! Hoàng đế? Ngọc tỷ? Nhìn có vẻ mê người, thật muốn nhấp nháp mùi vị được tam bái cửu quỳ. Nhưng mà chuyện này không gấp được, ta cũng không đần như Công Lộ, lấy danh hiệu hoàng đế dụ ta đi cứu hắn, thật đáng buồn cười. Nhưng, nói thế nào, hắn cũng là người của Viên gia, ta cũng không thể không để ý. Nghĩ tới đây, Viên Thiệu thở dài một tiếng rồi hạ lệnh, cho con trai cả Viên Đàm ở Thanh châu phái người xuôi nam xuống duyên hải, đem Thanh châu giao cho thúc thúc hắn. Thủ hạ nhận mệnh đi. Bên này, Viên Thiệu cho sứ giả Viên Thuật trở về, nói cho hắn biết sắp xếp đó. Người của Viên Thuật vội vã đem tin trở về.


Trở lại nội đường, trong lòng Viên Thiệu còn đang mơ màng chuyện làm hoàng đế. Ta vừa mang ít thuốc bổ tới cho Lưu thị, đang chỉ cho bà ta cách dùng, Viên Thiệu đã tới nơi. Ta cung kính khom mình hành lễ: “Đại nhân đã về, Triệu Như xin vấn an ngài.” Viên Thiệu cười nói: “Triệu Như à, lại đưa thuốc bổ tới rồi! Nghe Lưu thị nói, lần này ngươi tiêu pha cũng không ít!” Ta cười giả lả: “Đại nhân chê cười rồi, tiểu nhân vốn bán dược liệu, đám thuốc bổ ấy, sao gọi là tiêu pha? Tiểu nhân nghe nói ngài từ phương bắc trở về, thân thể có chút không thoải mái, nghĩ là bị nhiễm phong hàn, cho nên mới đem mấy thứ này tới, cho đại nhân bồi bổ thân thể.” Lưu thị bước lại cười nói: “Đúng vậy, Triệu Như nói đúng, thân thể của ngài không chịu được lạnh, mấy thứ này vừa hợp để ngài bồi bổ. Hắn là đại phu, ngài nghe lời hắn đi.” Viên Thiệu cười cười: “Cũng được, ta nghe là được.”


Thấy ta muốn cáo từ, Viên Thiệu đột nhiên nói: “Triệu Như, ngươi thấy hoàng đế thế nào?” Ta sửng sốt, lập tức chột dạ, chẳng lẽ hắn biết cái gì? Không giống lắm: “Tiểu nhân không hiểu ý đại nhân là thế nào. Hoàng đế là người cao cao tại thượng, tiểu nhân làm sao dám nói gi!” Viên Thiệu cười nói: “Không có gì, ta muốn biết hoàng đế trong mắt tiểu dân các người là dạng gì.” Ta thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hoàng đế là người rất lợi hại. Ăn ngon, ngủ kỹ, chuyện gì cũng không cần quan tâm. Không dám dối đại nhân, trước khi tiểu nhân tới Nghiệp thành, cũng nhờ Khổng đại nhân đã gặp được Hoàng đế ở Hứa Đô. Hì, hoàng đế ngồi ở trên cao, chẳng nói chuyện gì, tại hạ quỳ ở bên dưới, cả người chẳng được tự nhiên, cũng không thấy rõ người!”


Viên Thiệu hứng thú nổi lên: “Ồ, ngươi đã gặp tiểu hoàng đế sao? Người thế nào? Tào Tháo đối với Người ra sao? Hừ, đi theo một kẻ quyền mưu như vậy, hẳn phải chịu đựng nhiều.” Quyền mưu? Đánh giá này với Tào Tháo cũng đúng. Ta ha ha cười: “Đại nhân nói đúng, tiểu nhân thấy cuộc sống của vị hoàng đế kia cũng không được thư thái. Người còn rất hâm mộ tiểu nhân, có thể đi loanh quanh, bảo tiểu nhân kể lại những chuyện từng gặp.” Viên Thiệu gật đầu hỏi tiếp: “Ngươi ở Hứa Đô từng gặp qua Tào Tháo chưa?” Ta gật đầu: “Đã gặp rồi. Nhưng mà, tiểu nhân không thấy ông ta có quyền mưu gì. Tiểu nhân chủ yếu chữa bệnh nhức đầu cho ông ấy, gặp khoảng hai, ba lần. Ông ấy đối xử với tiểu nhân cũng không tồi, nhưng mà thuộc hạ của ông ấy lại không thích tiểu nhân, ở chỗ đó kém xa nơi này của đại nhân, sống rất thư thái.”


Viên Thiệu nở nụ cười: “Triệu Như, ta so với vị hoàng đế và cả Tào Tháo kia, ai lợi hại hơn?” Ta nghe xong đã hiểu, ngươi muốn làm hoàng đế, xem ra thư cầu cứu của Viên Thuật đã đến. Ta cố ý cúi đầu suy nghĩ: “Đại nhân, tiểu nhân cảm thấy vị hoàng đế kia so với ngài còn kém xa, chỉ biết ngồi trên cao nghe tiểu nhân kể chuyện, một chút sức quyến rũ cũng không có, không có cái thần khí như người ta vẫn nói. Về phần Tào đại nhân, rất lợi hại, ông ấy cũng hỏi tiểu nhân rất nhiều vấn đề, chuyện ở phía nam có buôn bán được hay không? Chuyện ngựa ở phương Bắc làm sao mua được? Hơn nữa ông ấy công việc bề bộn, hoàn toàn không có thời gian cùng tiểu nhân nói chuyện một mình như đại nhân bây giờ.”


Viên Thiệu nghĩ rồi nói: “Ngươi biết hắn bận rộn chuyện gì không?” Ta đương nhiên biết, nhưng sẽ không nói cho ngươi: “Đại nhân, chuyện này tiểu nhân không rõ lắm, nhưng nghe ông ta nói, chuyện này ngươi đi làm, không thể buông tha cho người kia linh tinh, thuộc hạ của ông ấy làm việc hết sức mau lẹ. Ôi, tiểu nhân mỗi lần thăm bệnh đều rất khó khăn, ông ta hoạt động suốt cả ngày.” Viên Thiệu nở nụ cười: “Mạnh Đức vẫn không ngồi yên được, bản tính không đổi!”


Rời khỏi phủ Viên Thiệu, trong lòng ta thở dài không thôi, làm hoàng đế có gì hay ho chứ? Có chút năng lực, Viên gia các ngươi đã nghĩ tới chuyện làm hoàng đế rồi! Có điều, Viên Thiệu nếu thật trở thành hoàng đế thì tốt rồi, Tào Tháo có lý do để giết hắn. Ôi, ta sẽ không thuyết phục hắn, hắn rốt cuộc không làm hoàng đế, ta không muốn thành đồng lõa của Cảnh Bao, bị giết mà không biết tại sao.


Quả thật vậy, lúc Viên Thiệu đưa đề nghị của Viên Thuật ra bàn, mưu sĩ của hắn không ai tán thành. Không phải bọn họ hoàn toàn phản đối, mà là cảm thấy chưa tới thời cơ. Có Tào Tháo ủng hộ triều đình ở Hứa Đô, Viên Thiệu nếu xưng vương sẽ đắc tội với thiên hạ quần hùng, đối với mục tiêu bình định thiên hạ, thống nhất giang sơn mười phần bất lợi. Ý kiến của mọi người lần này nhất trí một cách kỳ lạ, đều muốn diệt Tào Tháo lúc này đang như mặt trời ban trưa trước, không để ông ta phát triển thêm nữa. Sau khi diệt Tào Tháo, đem Hoàng đế bắt giữ, rồi lần lượt tiêu diệt các chư hầu không nghe lời, tới lúc đó gây dựng vương triều không muộn. Viên Thiệu cảm giác đúng là chưa phải lúc xưng vương, đành phải từ bỏ ý nghĩ mê người này, toàn tâm lo nghĩ phương pháp đối phó với Tào Tháo. Tháng sáu, Viên Thiệu nhận được tin tức Tào Tháo triển khai bố phòng dọc tuyến Hoàng Hà, hắn cũng không do dự nữa, mệnh lệnh tập kết quân đội, chuẩn bị lương thảo tiến hành chiến tranh.






Truyện liên quan