Q.2 - Chương 96: Thần Tiên
Từ sau khi ta và Tôn Sách hoàn toàn bình phục, mỗi ngày đều chỉ biết ăn chơi. Đương nhiên, ta vẫn thường xuyên đến dược điếm nghe chiến báo từ phương bắc ở chỗ bọn tiểu nhị. Tào Tháo đã tới Quan Độ, đại quân Viên Thiệu vẫn đang chậm rì hành quân về phía đó, hai bên còn một thời gian nữa mới chạm mặt, tin tức Tào Hồng diệt Hàn Tuần đã đến. Nhữ Nam còn đang loạn, Tào Nhân vẫn chưa giải quyết được uy hϊế͙p͙ từ Lưu Bị. Điều duy nhất trong lòng ta lo lắng chính là: Vân ca ca có thể giết Tào Nhân không? Ngẫm lại, khả năng không lớn lắm, như Vũ ca ca từng nói: Vân ca ca không được Lưu Bị trọng dụng, chỉ đi tập hậu phía sau, nên chắc sẽ không đối trận với Tào Nhân. Ôi, kiên nhẫn chờ tin tức vậy!
Hôm nay, Tôn Sách lại mang đám chúng ta tới Đức Dụ tửu lâu. Rượu của ta rất dễ uống, lại có thể thỏa mãn khẩu vị khác nhau của kẻ có tiền. Chu Du thích Bách Hoa Mật, Tôn Sách lại thích Thấm Xuân tửu, kiếm tiền rất tiện. Lúc này, chúng ta đang ngồi bên cửa sổ, nhìn người đi lại dưới lầu, uống rượu nói chuyện phiếm rất tự tại, chẳng qua ta và Chu Du trong lòng còn chút vướng mắc, không dám tận hứng.
Đúng vào lúc uống rượu vui vẻ nhất, đột nhiên thấy tiếng ồn ào dưới lầu, chúng ta xuống nhìn, thấy một người khoác áo dài trắng, ba sợi râu dài phiêu phiêu trước ngực. Khuôn mặt sáng sủa, khóe miệng khẽ cười, gật đầu chào hỏi mọi người đang chen chúc xung quanh, thật sự có bộ dạng thế ngoại cao nhân. Mà bên đường thật sự có rất nhiều người quỳ bái ông ta, cực kỳ thành tín. Nhìn dáng vẻ, ông ta có lẽ chính là thần tiên Vu Cát. Ta quay đầu nhìn trong phòng, quả nhiên người đi mất một nửa, sắc mặt Tôn Sách bắt đầu tối tăm.
Thấy chỗ ngồi đã trống mất phân nửa, lại nhìn phía dưới mọi người quỳ bái Vu Cát, Tôn Sách cuối cùng không nhịn được, cả giận nói: “Ở dưới là yêu nhân phương nào? Mau bắt cho ta!” Tùy tùng đi theo vội nói: “Người này họ Vu, tên Cát, ngụ ở phía đông, thường lui tới đất Ngô, thi hành pháp thuật, cứu người bách bệnh, không bệnh nào không trừ được. Bình thường được gọi là thần tiên, không thể coi thường.” Bọn họ nói chưa dứt lời, Tôn Sách nổi giận thét lên: “Nhanh chóng bắt giữ! Ai kháng lệnh chém!” Ta nhìn Chu Du một cái ra hiệu. Chu Du tiến lên cười nói: “Bá Phù tội gì tức giận vì kẻ này, chẳng qua là ngu dân không biết lễ nghĩa thôi. Chúng ta uống rượu, đừng để ý nữa.” Tôn Sách lắc đầu: “Người như thế dùng mấy chuyện hư vô lường gạt mọi người, nhẹ thì giả thần giả quỷ lừa tiền, nặng sẽ khiến mọi người coi mình là trung tâm, tới lúc thuận tiện sẽ lập thành tà giáo, trong loạn thế hồ ngôn loạn ngữ. Chính là thủ đoạn của bọn giặc Hoàng Cân. Sao có thể dung túng?”
Bọn tùy tùng bất đắc dĩ, đành phải xuống lầu giải Vu Cát lên. Tôn Sách quát lớn: “Cuồng đạo sao dám mê hoặc lòng người!” Vu Cát bái lạy nói: “Bần đạo là đạo sĩ cung Lang Gia, thời Thuận Đế từng vào núi hái thuốc, lấy được sách thần trong suối Dương Khúc, tên gọi “Thái bình thanh lĩnh đạo”, toàn bộ đều là thuật trị bệnh. Bần đạo được sách, chỉ biết thay trời hành đạo, phổ cứu vạn người, chưa từng lấy ai tài vật, sao lại nói mê hoặc lòng người?” Tôn Sách hừ một tiếng: “Ngươi chưa từng lấy tài vật của ai, vậy y phục ăn uống từ đâu mà có? Nếu không lấy đồ của người khác, chính là cách làm của Trương Giác, nay nếu không trừ tất sinh hậu hoạn!” Liền lệnh tả hữu dắt xuống dưới lầu chém ngay lập tức.
Trương Chiêu vội đứng dậy can gián: “Vu đạo nhân ở đất Giang Đông đã mấy chục năm, chưa từng phạm pháp, không thể sát hại.” Tôn Sách hừ lạnh: “Yêu nhân như thế, ta giết hắn có khác gì giết heo giết chó!” Chúng quan đều khổ can, Tôn Sách giận nói: “Các người đều là trí giả, vì sao không để ý? Chuyện thứ sử Giao Châu Trương Tân, vì tin tà giáo, đánh trống đốt hương, thường lấy khăn hồng quấn đầu, tự cho rằng có thể hỗ trợ quân uy, sau vẫn bị địch quân giết ch.ết. Chuyện vô ích như thế, chư vị tự mình đều biết. Ta muốn giết Vu Cát, chính là cấm tà diệt mê thôi.” Ta cùng Chu Du nhìn nhau, đều không nói gì. Có điều, ta thấy cũng lạ, Vu Cát này cũng chẳng nói gì, chẳng lẽ ông ta thật không sợ ch.ết, hay cho rằng Tôn Sách sẽ không giết mình? Thấy mọi người vẫn tiếp tục cầu tình, Tôn Sách tuy rằng giận dữ, nhưng nể mặt mọi người, lệnh mang Vu Cát bỏ tù để xử trí sau.
Lúc mọi người thấy Tôn Sách nổi giận đùng đùng bỏ đi, Trương Chiêu hỏi Chu Du và ta: “Hôm nay chủ công nổi giận trách Vu Cát, bọn ta khổ sở can gián, hai người các ngươi với chủ công đều có tình bằng hữu huynh đệ, sao không nói lời nào?” Chu Du cười: “Ta có khuyên, nhưng vô dụng.” Ta cũng cười: “Tử Bố tiên sinh, các ông không rút ra kinh nghiệm gì cả. Lúc trước Bá Phù vì sao muốn giết Cao Đại?” Đám người Trương Chiêu a một tiếng. Ta nói tiếp: “Bá Phù trời sinh nóng nảy, tất cả các người đều coi trọng người kia, hoàn toàn không để ý mặt mũi huynh ấy, rượu ngon tiệc vui bỗng dưng mất nửa số người, không phải xem trọng Vu Cát kia hơn sao? Nếu các người đều có lòng vì chủ, sao lại làm như vậy? Giữa lúc huynh ấy đang tức giận, mọi người lại ép huynh ấy không giết Vu Cát, còn cầu xin giúp, hậu quả sẽ ra sao? Việc ngốc nghếch hại người hại mình như vậy ta không làm.” Chu Du thở dài: “Bá Phù là người tính nóng như lửa, ngày thường ghét nhất yêu ma tà đạo, việc vừa rồi đúng như Tử Vân nói, không khuyên còn được, một khi đã nói sẽ gây hậu quả ngược lại.”
Ta giải thích một lượt, bọn Trương Chiêu mới tỉnh ngộ, đều đưa mắt nhìn nhau. Trương Chiêu vội hỏi: “Tình thế bây giờ, theo Công Cẩn nên làm sao cho phải?” Chu Du ngẫm nghĩ: “Từ từ hãy nói, nhất định không được cầu xin Bá Phù khoan dung nữa. Để ta nghĩ cách thu xếp ổn thỏa!” Mọi người gật đầu. Ta vội nói: “Ý Công Cẩn ta hiểu. Có điều việc này cũng không thể lập tức giải quyết. Tử Bố tiên sinh, ngài hãy tìm mấy người Bá Phù tin tưởng, mỗi ngày đều tới chỗ Bá Phù cầu xin. Lúc cầu xin đừng dùng cách nói sùng bái thần tiên linh tinh kia, chỉ nói người này y thuật cao siêu, là người có chút cuồng ngạo thôi. Ta sẽ có cách khiến Bá Phù nguôi giận.” Trương Chiêu mọi người đều đã hiểu.
Sau khi ta cùng Chu Du trở về Chu phủ (từ sau khi Tôn Sách khỏe lại, lại đề xuất việc quân, để tránh hiềm nghi, ta ở lại chỗ Chu Du, dù sao hai chúng ta cũng rất hợp nhau khoản đánh đàn thổi sáo), ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện, hỏi hắn: “Chuyện Vu Cát, chúng ta có cần cứu tính mạng ông ta không?” Chu Du nói: “Người này biết cách hành sự, hôm nay có thể thấy bất luận quan dân đều sùng bái hắn, cũng là người đáng sợ. Có điều, ta thấy người này không phải yêu nhân như Trương Giác, giết người này rất bất lợi cho chúng ta, vẫn là cứu thì hơn.” Ta cười: “Huynh nghĩ cũng giống ta. Nếu đã vậy, huynh lập tức phái người tới trại giam dặn dò ngục tốt không thể lơi lỏng người này, phải để ông ta chịu khổ sở một chút, tốt nhất là trên người có vết máu mới được.” Chu Du hiểu rõ, lập tức gọi thân binh đi truyền lời, cũng đặc biệt nói rõ làm vậy mới có thể cứu tính mạng Vu Cát, thân binh lĩnh mệnh rời đi.
Lại nói, Tôn Sách trở về phủ, hạ nhân truyền lời nói Lão phu nhân muốn gặp hắn. Tôn Sách là người chí hiếu, vội vàng vào gặp mẫu thân. Thì ra, có người biết chuyện đã đem việc hôm nay nói cùng Ngô lão thái thái. Lão thái thái nghe xong, không ngờ nhi tử dám đắc tội thần tiên, người đó rất cao minh, vội cho gọi Tôn Sách tới. Lúc Tôn Sách vào tới hậu đường, Lão thái thái nói với hắn: “Ta nghe nói con đem Vu thần tiên bắt trói. Người này từng chữa bệnh nhiều lần, quân dân đều kính ngưỡng, con vạn lần không thể giết ông ta.” Tôn Sách nghe xong, thấy Vu Cát thật lợi hại, lừa gạt được cả mẫu thân, cho nên hắn trả lời: “Người này là yêu nhân, lấy yêu thuật mị chúng, phải diệt trừ!” Lão phu nhân khuyên giải mãi, Tôn Sách không dám nói không, chỉ nói: “Mẫu thân chớ nghe người ngoài nói bậy, nhi tử đã có sắp xếp.”
Trở lại tiền sảnh, Tôn Sách càng nghĩ càng giận, thật sự không nhịn được, sai người đem Vu Cát trong ngục giải tới, nói hắn có lời muốn hỏi. Thủ hạ vâng lời, vội đi truyền lệnh. Lúc Tôn Sách nhìn thấy Vu Cát, tức giận trong lòng quả nhiên tiêu tan bớt. Tên ngục tốt kia đúng là đần, rất biết nghe lời. Nghe thân binh của Chu Du chuyển lời xong, sau khi nói cho Vu Cát biết, mấy người đó quả thật đánh Vu Cát hơn mười roi, khiến ông ta chảy máu. Tôn Sách cho người đến truyền, bọn chúng không dám lơ là, đeo gông nặng cho Vu Cát, giải tới trước mặt Tôn Sách. Nhìn thấy Vu Cát héo rũ người, Tôn Sách trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều, cười lạnh hỏi: “Thần tiên há sợ bị dày vò? Bản lĩnh tiên gia của ngươi ở đâu chứ?” Vu Cát cười khổ trả lời: “Tiểu nhân chẳng qua là một thường nhân, có cơ duyên xảo hợp, hiểu được y thuật nên được mọi người tôn sùng thôi.” Tôn Sách không nói thêm lời, sai người trói lại, bắt giam như cũ.
Lúc này, Trương Chiêu bọn họ theo lời ta bảo, vài người lục tục kéo đến xin hộ. Thấy tâm tình Tôn Sách tốt lên, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào. Ngày thứ hai, đến lượt Lữ Phạm cầu tình. Hắn nói: “Tôi nghe nói Vu đạo nhân có thể hô gió gọi mưa. Bây giờ trời đang hạn hán, sao không lệnh ông ta cầu mưa chuộc tội?” Tôn Sách cười nói: “Nếu đã vậy, để ta xem yêu nhân này thế nào.” Liền truyền lệnh cho Vu ở trong ngục, bảo ngày mai đăng đàn cầu mưa.
Ta cùng Chu Du nghe được dở khóc dở cười, Lữ Phạm này thật là vẽ rắn thêm chân, cứ giam Vu Cát lại vài ngày, tự nhiên có thể thả ông ta ra ngoài, ngươi lại đi nói bậy bạ gì rồi? Thế này thật khó. Cầu mà mưa không xuống còn dễ nói, lỡ mưa thật mới là khó khăn. Trương Chiêu nghe xong, oán trách Lữ Phạm, Lữ Phạm tự biết đã nói sai, trong lòng nóng vội, tối đó chạy tới chỗ Chu Du.
Lúc hắn tới, ta và Chu Du đang hóng mát ở hoa viên, nhìn thiên tượng. Lữ Phạm ào ào chạy vào, há mồm định nói chuyện, bị Chu Du thở dài một tiếng, sau đó chỉ sang ta. Ta lại nhìn bầu trời một lúc lâu, thở dài nói: “Vu Cát gặp phải kiếp nạn này, ngày mai chúng ta chỉ có thể làm hết sức, có điều thật khó!” Chu Du khẩn trương nhìn ta: “Ngày mai thật sự sẽ mưa sao?” Ta gật đầu. Lữ Phạm nghe xong rất vui vẻ: “Ai da, vậy thì tính mạng Vu thần tiên được cứu rồi.” Ta cùng Chu Du đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Lữ Phạm thấy biểu hiện của chúng ta, lại liên tưởng lời ta nói vừa rồi, mới ra mồ hôi lạnh: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngày mai có mưa lại không tốt?” Chu Du thở dài một tiếng, xoay người bảo ta: “Có cách nào dời lại ngày không?” Ta lắc đầu: “Trừ phi trời không đổ mưa. Tính nết Bá Phù huynh hiểu rõ hơn ta.”
Lữ Phạm muốn phát điên: “Làm sao đây? Trời ạ, ta gây họa rồi.” Thấy Lữ Phạm xoay đi xoay lại, ta cũng sốt ruột: “Công Cẩn, khuya hôm nay huynh có thể bí mật thả Vu Cát, rồi nói ông ta đã tiên hóa không?” Chu Du nhìn ta cười: “Ngươi tỉnh táo không vậy? Kỳ thực sinh tử của người này không quan trọng. Ông trời muốn diệt hắn, chúng ta làm được gì?” Ta cau mày nói: “Nói cho cùng, Vu Cát cũng không phải người xấu, ngược lại đã cứu không ít lão bách tính. Lúc này cuộc sống của dân chúng khổ sở, trong lòng muốn có nơi ký thác, có nơi để dựa dẫm. Vu Cát chẳng qua là một sự ký thác, một câu chuyện thần thoại để người ta dựa vào thôi. Có thể cứu người như vậy, nên cố hết sức.” Lữ Phạm ở bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, đúng như vậy!”
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, cẩn thận cảm nhận dòng khí ngột ngạt trong không trung, một lần nữa khẳng định ngày mai trời nhất định sẽ mưa. Nhìn Lữ Phạm, ta hỏi hắn: “Ngày mai vào lúc nào?” Hắn sửng sốt: “Cái gì, cái gì vào lúc nào?” Đần vậy: “Đương nhiên là lúc Vu Cát cầu mưa.” Lữ Phạm nhận ra: “Buổi trưa ngày mai bắt đầu.” “Giờ này ai định?” Lữ Phạm a một tiếng: “Không rõ. Hình như là Vu thần tiên nói, muốn vào lúc nóng nhất sẽ bắt đầu.” Ta cúi đầu suy nghĩ, xem ra Vu Cát này cũng có chút bản lĩnh. Chu Du nhìn ta trầm tư liền hỏi: “Ngươi nghĩ gì vậy?” Ta ngẩng đầu: “Ta đã khinh thường Vu Cát, ông ta xem thiên tượng giỏi hơn ta nhiều. Ta chỉ có thể xem thiên tượng, ông ta có thể tính giờ trời sẽ mưa.” Chu Du a một tiếng. Ta cười: “Nếu Vu Cát đã biết giờ đổ mưa, ta lại có thể cứu ông ta.”
Hai người đều nhìn ta, ta cười lớn: “Nếu có người sáng mai nói cho Bá Phù biết trưa mai sẽ có một trận mưa lớn, chuyện sẽ thế nào?” Mắt Chu Du sáng rực lên: “Ý kiến hay. Sau đó bất luận Vu Cát ra vẻ làm mưa thế nào, đều do vận khí tốt mà không phải do có bản lĩnh!” Ta cũng cười: “Được rồi, chuyện ngày mai sẽ khiến Bá Phù vui vẻ, chắc là Vu Cát có thể thoát thân.” Ta cùng Chu Du đều cười. Lữ Phạm tuy rằng không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết tính mạng Vu Cát sẽ an toàn, hắn cùng cười theo.
Ngày hôm sau, sáng sớm ta đã tới Tôn phủ. Tôn Sách nhìn ta hỏi: “Thế nào, hôm nay ngươi mới đến nói hộ Vu Cát sao?” Ta cười: “Sớm đã nghĩ rồi. Nhưng ta không biết về Vu Cát, không biết hắn đáng ch.ết hay không. Nếu như đáng ch.ết, sao ta phải cầu xin?” Tôn Sách cười: “Lúc này đến, phải chăng cảm thấy hắn không nên ch.ết?” Ta gật đầu cười: “Cũng là một nguyên nhân. Ta điều tr.a loanh quanh, người này đúng là biết y thuật, thậm chí rất giỏi, cứu không ít người.” Tôn Sách cười: “Còn lý do gì?” Ta cười không ngừng: “Ta muốn đến xem Vu Cát cầu mưa thế nào? Xem hắn lừa bịp người ta ra sao!” Tôn Sách sửng sốt: “Lừa bịp? Sao lại lừa bịp? Cầu mưa là lừa bịp?” Ta cố ý cười lớn: “Đương nhiên là bịp. Ông trời vốn sẽ có mưa, lúc nào cần hắn cầu? Hắn chẳng qua muốn sống tới sắp điên rồi.” Thấy ánh mắt hồ nghi của Tôn Sách, ta vẫn cười: “Bá Phù, huynh luôn không tin chuyện kiểu này, sao lại đáp ứng chuyện hoang đường như vậy. Nếu huynh muốn ta cầu mưa, hôm nay ta cũng sẽ cầu được mưa cho huynh. Huynh tin hay không?”
Tôn Sách ngẫm nghĩ: “Đừng nói với ta ngươi biết xem thiên tượng chứ, Tử Vân.” Hắn phản ứng thật là… Ta chỉ biết cười khổ: “Ta nào có bản lĩnh lớn như vậy! Chẳng qua ta học được ít kiến thức nhìn thiên tượng từ mấy lão bá trồng thảo dược thôi. Trời nắng nóng đã gần hai mươi ngày. Từ ba ngày trước ban đêm không trăng không sao, hơn nữa không khí ngột ngạt khác thường, là biểu hiện sắp có mưa to. Hôm nay sáng sớm đã có nhiều côn trùng bay vừa thấp vừa vội, chứng tỏ sẽ có mưa to. Chuyện này đơn giản là suy luận thôi.”
Nhìn biểu hiện vô tội của ta, Tôn Sách cười: “Được, ta chỉ hỏi một câu thôi mà.” Ta nhún vai: “Bá chủ các người đều vì nửa kinh nửa sợ mà vội vàng giết người.” Tôn Sách cười lớn: “Xem ra, Tào Tháo kia cũng là kẻ nửa kinh nửa sợ a!” Ta nhìn hắn cười: “Huynh cũng hiểu Tào Tháo đấy!” Tôn Sách thở dài: “Ta còn biết, Tào Tháo đối với mưu sĩ dưới trướng người khác quyết không mềm lòng. Ngươi đó!” Ta cười cười: “Đã nhiều năm rồi, ông ta cũng đã quen với ta. Được rồi, nên chơi thế nào đây?” Tôn Sách trừng mắt: “Chơi?”
Ta cười: “Đúng vậy! Xem Vu Cát biểu diễn cứu mạng đó! Không bằng thế này đi, huynh đem hắn đến đây, nói cho hắn biết để ngày khác, hai ngày sau hãy cầu mưa, xem hắn thế nào? Nếu hắn vui vẻ, vậy đúng là hắn rất để ý chuyện sống ch.ết, có thể sống thêm hai ngày nhất định sẽ vui vẻ; nếu sợ, chứng tỏ hắn sớm biết hôm nay sẽ có mưa, cố ý giả vờ giả vịt! Chắc chắn chơi rất vui.” Tôn Sách bực mình hừ giọng: “Để xem hắn hôm nay giả vờ giả vịt thế nào.” Ta cười: “Tốt lắm, coi như chơi đùa đi. Cũng là cho hắn một đòn cảnh cáo, để bọn chúng thu liễm lại một chút. Lúc này người nghèo rất nhiều, có loại người như Vu Cát xem bệnh miễn phí cho người ta cũng không tệ lắm. Để hắn biểu diễn một phen, đuổi đi là được.” Tôn Sách suy tính rồi nói: “Thôi được, coi như nể mặt ngươi.” Ta cười: “Nhưng đừng nói ra, nếu không ta không chịu được. Ở chỗ huynh ta không muốn làm tiểu nhân, không thể giống chỗ Viên Bản Sơ được.” Tôn Sách cười lớn.
Thấy sắp tới buổi trưa, ta theo sau Tôn Sách tới giữa chợ, Vu Cát đã bị đưa tới đây, khoác gông xiềng, đứng trên đàn tế nhìn trời. Chu Du cũng chậm rãi đi tới, ta nhìn hắn một cái, khóe miệng hắn nhẹ nhàng nhếch lên, ta cười thầm trong lòng. Thấy đã tới trưa, Tôn Sách lệnh thả Vu Cát ra cho ông ta cầu mưa. Vu Cát nhìn Tôn Sách, lại nhìn bầu trời, thở dài tự lấy dây thừng buộc lên người, đi lên đàn tế. Dân chúng chen nhau tới xem đứng chật cả đường cả ngõ, Vu Cát nói với mọi người: “Ta cầu trời hạn gặp mưa ba thước, cứu lấy vạn dân, chẳng qua chúng ta ai cũng ch.ết một lần.” Ông ta cũng là người thấu hiểu nhân tâm. Mọi người không hiểu, đều nói: “Nếu linh nghiệm, chủ công tất nhiên kính phục.” Vu Cát cười khổ, nằm trên đàn tế, trong miệng còn nói gì đó. Ta cố ý đứng sau Tôn Sách, che miệng cười trộm. Tôn Sách cũng thấy buồn cười, quay lại trừng mắt liếc ta một cái.
Giờ ngọ ba khắc (khoảng 12g45), sắc trời ngày càng trở nên u ám, đen sẫm lại, ta nhìn Tôn Sách, thấp giọng nói: “Lúc này huynh có thể bảo Vu Cát đem mưa thu về xem sao? Thần tiên mà, cầu được có thể đuổi được chứ!” Tôn Sách nghe xong, thấy ý kiến hay, có thể khiến tên giả thần giả quỷ kia lộ nguyên hình. Hắn không chút do dự lập tức sai người truyền lệnh: “Lúc này mới buổi trưa, nếu trời mưa sẽ khiến mọi người bất tiện, lệnh Vu thần tiên trước hãy đem mưa thu về, chờ giờ tí hôm nay hãy thả ra.” Thân binh của Tôn Sách lớn giọng truyền lệnh, mọi người đều choáng váng. Tôn Sách cười lớn: “Vu Cát nếu là thần tiên, tất nhiên cái gì cũng có thể làm được. Cầu được mưa tới, tất nhiên có thể đuổi mưa đi. Thế nào? Đừng nói ngươi không thể.” Ta bắt chéo tay sau lưng, lắc lắc đầu với Chu Du, thật sự là vui muốn ch.ết.
Vu Cát trên dàn tế nghe Tôn Sách nói xong, cả người như mộng, cho tới giờ chỉ cầu mưa, chưa nghe nói chuyện đuổi mưa. Mưa này nhất định sẽ đổ, làm sao ngăn được? Chưa nói tới việc ông ta vốn không có bản lĩnh này. Ngồi dậy khỏi đàn tế, cả người ông ta tê cứng, nghĩ thầm ngươi muốn giết cứ giết, muốn thả thì thả, chẳng qua chỉ dùng ta tiêu khiển thôi. Thời gian dần trôi qua, không đợi mọi người nghĩ ra cách gì, mưa đã ập xuống. Đầu tiên từng giọt từng giọt rớt xuống, chốc lát sau đã mau hơn, biến thành mưa như trút nước. Thật khiến người ta thư thái! Ta cười với Trương Chiêu: “Tử Bố tiên sinh, Vu thần tiên này bản lĩnh kém quá, mưa cũng không quản được, chẳng có tài cán gì. Hôm nay chơi không vui.” Giọng của ta rất lớn, người xung quanh đều nghe được, Trương Chiêu bọn họ đều trừng mắt nhìn ta, trên mặt Tôn Sách cũng đã tràn ngập nụ cười. Quần chúng vây xem thấy Vu Cát trên dàn tế á khẩu không trả lời được, đều không biết làm gì cho phải.
Ta cười lớn kéo Tôn Sách lên tửu lâu, Chu Du gọi đám Trương Chiêu lên theo. Chuyện này, ngoại trừ Lữ Phạm nghĩ có thể ta cùng Chu Du đã động tay chân, những người khác đều cảm thấy hồ nghi. Tinh thần Tôn Sách thật tốt, rất vui vẻ uống rượu với Chu Du, ta cũng góp vui, thổi một khúc nhạc, giống như đang giễu cợt trận mưa vậy. Mọi người còn lại không biết Vu Cát sống ch.ết thế nào, thật sự nghẹn họng, không uống rượu nổi. Nửa canh giờ sau, mưa ngớt mây tan, ánh mặt trời lại rạng rỡ. Ta nhìn trên dàn tế, Vu Cát vẫn ngơ ngác ngồi ở đó, mặc cho mưa ướt như lột. Thấy mưa đã hết, Tôn Sách lệnh đem Vu Cát tới, ta cười ngăn cản hắn: “Thôi đi, hôm nay hắn đã mất mặt lắm rồi, ta nghĩ hắn sẽ không ở đây gạt người nữa, để hắn đi đi. Huynh cũng thật là, đường đường là một anh hùng tiểu bá vương, lại bực bội với loại người đó, không sợ mất thể diện.” Tôn Sách cười lớn: “Cũng được, đuổi hắn ra xa cũng tốt, đừng lại khiến ta tức giận nữa.” Chu Du chờ câu nói này của hắn, tới bên cửa sổ, phất tay cho người đem Vu Cát đỡ đi.
Ba ngày sau, tiểu nhị trong hiệu thuốc gửi ta một phong thư: “Ơn cứu mạng không lời nào cảm tạ hết!” Ta cười lớn đưa cho Chu Du: “Đây chính là tác phong của thần tiên đó! Ta cũng có thể giả làm thần tiên rồi.” Chu Du cũng cười.