Q.2 - Chương 105: Binh Giáng Tướng Lâm
Thấy Tào Tháo lệnh cho đại ca chuẩn bị xuất phát, ta cau mày thở dài: “Chủ công, nói thật, nhiều lương thảo như vậy thiêu thật đáng tiếc. Nếu có thể giữ lại, sẽ cứu sống được biết bao mạng người! Nghĩ tới cảnh lương cháy, thần rất đau lòng.” Tào Tháo bọn họ nhìn ta như kẻ ngốc. Giả Hủ cười nói: “Tử Vân, ngươi thật keo kiệt, thật sự biến thành thương nhân rồi. Chỗ lương thảo đó dù không đốt, chúng ta cũng không lấy đi được!” Ta gật đầu: “Tôi cũng biết vậy, đừng nghĩ tôi ngốc chứ! Có điều, trên đường về tôi nghĩ mãi, vẫn có một biện pháp có thể đưa ít lương thực trở về.”
Tào Tháo hứng thú hỏi: “Biện pháp gì?” Ta nhìn Tuân Du hỏi: “Công Đạt, một binh sĩ trong tình huống bình thường có thể cõng bao nhiêu lương thực hành quân?” Tuân Du há mồm: “Hai mươi cân không thành vấn đề.” Tào Tháo cười: “Tử Vân, ngươi không để chúng ta cõng lương về chứ? Viên quân dù đần cũng không tới mức đó.” Ta giờ mới cười: “Chủ công, ngài cũng nghĩ Tử Vân là kẻ ngốc sao! Ý thần là, bộ binh có thể mang hai mươi cân, kỵ binh có thể mang tới năm mươi cân. Thần nghĩ, dù sao Hổ Báo kỵ ở đây nhàn rỗi không có việc gì làm, không bằng cho hai ngàn người đi cùng ngài. Ngài mang theo bộ binh phóng hỏa, chặn đánh truy binh, bọn họ cướp lương chạy về, như vậy, có thể mang về mười ngàn cân lương thực đó!”
Tào Tháo cười lớn: “Tử Vân, ngươi và sư huynh của ngươi đều đem tinh binh của ta trở thành đội vận lương rồi! Sao lại đều dùng Hổ Báo kỵ đi cướp lương vậy?” Ta cố ý giả bộ kinh ngạc, có điều không nói gì. Tào Tháo cười xong nói: “Kỳ thực cũng được. Có thể giữ lại một chút cũng tốt. Có thể làm thì làm đi!” Ông ta đúng là… So với ta còn… keo kiệt hơn. Ta cười nói: “Thần cũng không phải muốn vì chủ công tích trữ lương thực, chỗ quân lương này thế nào cũng đủ cho mấy vạn người ăn một lúc. Lại nói, quân của Viên Thiệu ăn lương của Viên Thiệu, là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà!” Tào Tháo bọn họ nghe không hiểu. Ta cười: “Chủ công ơi, các ngài hiểu Viên Bản Sơ mà, hỏa thiêu Ô Sào, y khẳng định là xong, trận này chúng ta nhất định thắng. Tử Vân từng nói, nhân mã Viên Thiệu không chịu được thất bại, một khi y bại trận, chúng ta có thể lấy được mấy vạn hàng binh, lương thực của bọn họ phải nhờ vào số lương thảo này. Thần nghĩ Văn Nhược không chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ đâu.” Tào Tháo trợn trừng mắt: “Mấy vạn hàng binh? Chúng ta ở đây có bao nhiêu người chứ? Hai vạn thôi. Đám người đó…”
Ta biết trước kia trong lịch sử Tào Tháo giết hàng binh bởi không đủ người, lương thực cũng không đủ, mới nhẫn tâm ra tay. Cho nên, lúc này ta muốn thuyết phục ông ta: “Chủ công, thần biết từng đó người quá nhiều, tù binh cũng không thể quản lý tốt. Có điều, bọn họ muốn đầu hàng, chủ công không thể giết người ta chứ (trước tiên phải chặn đường đã). Nếu như giết tù binh, về sau ai còn dám hàng ngài? Còn chưa nói, nếu giết đám tù binh đó thật, sau này ngài quản lý dân chúng trên địa bàn Viên Thiệu cũng bất lợi! Cho nên, chuyện tù binh nhất định phải chuẩn bị trước. Chúng ta ít người không sai, nhưng mà một trông mười cũng không thành vấn đề! Mấy ngàn người trông giữ đám tù binh đó là được. Lại nói, thu binh rồi, Vu tướng quân trở về, binh lực chúng ta cũng có hơn bốn vạn mà?” Tào Tháo đi qua đi lại vài vòng: “Tử Vân, ta biết ngươi có lòng nhân từ. Nhưng mà việc trông giữ và lương thực không phải vấn đề chủ yếu. Ngươi nghĩ qua chưa, ngần đó người hoàn toàn không giống đám dân lưu lạc kia, bọn họ đều là binh sĩ, trong số họ rất nhiều người vợ con đều ở Ký châu. Viên Thiệu không ch.ết, ta cũng không nghĩ một trận có thể giết được Viên Bản Sơ, trong nhất thời chúng ta không thể chiếm được đất đai của hắn, bọn chúng có thể trung tâm sao? Giữ lại chính là tai họa ngầm, còn chưa nói sắp xếp cho bọn chúng rất khó khăn.”
Vấn đề này dĩ nhiên ta đã nghĩ qua, không mười phần nắm chắc thuyết phục được Tào Tháo, ta sẽ không nói ra đề nghị này: “Chủ công, vấn đề này Tử Vân đã nghĩ tới. Viên Thiệu chính là đại biểu cho giới quý tộc, trong mắt hắn không có những nhân vật nhỏ, những quân sĩ đó sẽ không khăng khăng một mực bán mạng cho Viên Thiệu. Hơn nữa, trong loạn thế, khát vọng của con người chúng là cuộc sống yên ổn, chỉ cần chúng ta cho đám lính đó một cuộc sống bình yên, họ sẽ trung tâm. Vấn đề sắp xếp nơi ở cũng không khó, mấy năm nay người trên đất của chúng ta tuy rằng tới không ít, nhưng đất đai hoang vu vẫn rất nhiều, đặc biệt ở Từ châu và Dương châu, còn cả vùng xung quanh Lạc Thủy. Mấy vạn người này cứ sắp xếp ở đó, tạm thời làm nông dân cũng được. Chủ công, Viên Thiệu đại bại rồi, chẳng quan tâm đám lính tốt đó đâu.”
Tào Tháo lại bắt đầu đi tới đi lui. Ta biết ông ta phải nghĩ nhiều hơn ta, bởi vậy ta càng muốn kiên nhẫn thuyết phục. Một lát sau, Tào Tháo đến trước mặt ta: “Tử Vân, ngươi suy đoán sẽ có bao nhiêu hàng binh?” Ta tính toán rồi nói: “Bốn vạn tới sáu vạn, không chắc lắm. Có điều hẳn là trong khoảng này.” Bốn người đều sửng sốt. Tào Tháo vội vã hỏi: “Nhiều vậy sao? Thế này…?” Tuân Du nhẫn nại một hồi, cuối cùng cũng nói: “Chuyện này, theo ý nghĩ của Tử Vân không phải không được, nhưng mà lương thực vẫn không đủ, người nhiều như vậy, làm sao sắp xếp cho bọn họ không làm loạn cũng là vấn đề!”
Ta nhìn bọn họ vội nói ra biện pháp: “Chủ công, Công Đạt, tôi nghĩ rồi. Lương thực không đáng lo. Đợi chúng ta cướp được mười ngàn cân lương thực ở Ô Sào trở về, đám lính đó một ngày chỉ ăn một bữa cơm không đủ no, nhưng không ch.ết đói là được, cũng tiện trông giữ. Về phần sắp xếp, cũng không khó lắm. Tôi nghĩ có thể áp dụng chế độ Bảo giáp, phải thay đổi đi một chút. Chủ công, đem những binh lính này cứ một trăm người vào một giáp, phân tán trong phạm vi ngàn dặm lẫn vào các nông hộ của chúng ta. Sau đó cứ trăm người một hộ, áp dụng chế độ tội liên đới. Nói đúng ra, trăm người trong đó có một người trốn, trăm người cùng chịu tội, nhưng ai tố giác sẽ được tha, còn có phần thưởng. Như vậy, đám người đó tất sẽ không đồng lòng, dò xét lẫn nhau, trông giữ nhau, việc trốn đi có thể chặn được. Mặt khác cứ áp dụng giống như đối với binh lính và nông hộ của chúng ta, một năm sau cũng thu thuế như thường. Viên Thiệu trận này bại, trong thời gian ngắn không thể xoay chuyển. Mà đám binh đó có được cuộc sống an ổn, hưởng thụ ưu đãi của chế độ đồn điền, tất nhiên không muốn trở về. Hơn nữa, tôi khẳng định những binh lính đó còn âm thầm đưa gia quyến sang ta, cứ như vậy, dân chúng trên vùng đất của Viên Thiệu sẽ ngưỡng mộ dân chúng bên ta, đối với việc chúng ta thu phục đất đai có lợi ích rất lớn. Đợi lúc Viên Thiệu không trở mình nổi nữa, chúng ta lại chiêu mộ đám lính đó nhập ngũ, bọn họ thân thể tráng kiện, cũng không thiếu kỵ binh, đến lúc đó chính là một đội quân không tồi, có thể tăng cường thực lực của chúng ta. Mong chủ công suy nghĩ.”
Đợi ta nói xong, Tuân Du gật đầu: “Phương pháp của Tử Vân rất tốt, có thể thực hiện.” Tào Tháo lại nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Phương pháp của Tử Vân quả có chỗ hơn người, ta cũng không muốn giết nhiều người. Công Đạt, ngươi lập tức gửi thư cho Văn Nhược, bảo hắn cùng Hiếu Tiên thương lượng trước một chút, theo ý tưởng của Tử Vân đề ra một phương án chi tiết. Tóm lại, nhất định đảm bảo đám người đó không trở về với Viên Thiệu! Phòng ngừa đám người đó làm loạn là trọng điểm!” Ta nhẹ thở ra, cuối cùng cũng giữ được từng đó tính mạng. Quách Gia cùng Giả Hủ từ đầu tới cuối không nói câu nào, lúc này, Giả Hủ mới sâu kín liếc mắt nhìn ta một cái, ta không hiểu lắm, nhưng lại không hỏi được.
Thấy Tào Tháo đã chuẩn bị xuất phát, ta nghĩ một lát vẫn cẩn thận hỏi: “Chủ công, có cần thần dẫn đường không?” Tào Tháo liếc ta nói: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngươi đó! Một mình chạy tới quân doanh kẻ địch, còn sợ chưa đủ? Ta đây là đi đánh giặc, ngươi đi theo lại muốn có hai kẻ bị thương? Ta không cần ngươi tát vôi cứu mạng đâu.” Ta lè lưỡi: “Không dám.” Bọn họ đều cười. Tào Tháo hỏi: “Ngươi bao nhiêu lần nói không dám rồi?” Ta cũng cười.
Thấy Tào Tháo sắp đi, Quách Gia tiến lên hỏi: “Chủ công, ở đây phải làm sao?” Ta cố ý hỏi: “Đúng rồi, Viên Thiệu nếu biết lương thảo bị đốt, sẽ làm thế nào? Chủ công, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.” Tào Tháo a một tiếng: “Suýt quên chỗ này. Các ngươi hãy bảo vệ chặt cửa doanh, không được sơ suất, rất có thể Viên Bản Sơ sẽ công kích đại doanh.” Tuân Du nhân tiện nói: “Chủ công phải cẩn thật một chút. Ô Sào cách xa nơi này, gần doanh trại Viên quân, ngài cũng đừng hiếu chiến, lỡ Viên Thiệu cho đại quân tới trợ giúp, ngài phải chạy nhanh mới được.” Quách Gia cười: “Viên Bản Sơ sẽ không xuất binh tới Ô Sào. Tôi nghĩ Viên quân sẽ tới tấn công đại doanh chúng ta, nơi này gần quân doanh của hắn hơn.” Trong lòng ta đồng ý với Tam ca, hắn đúng là luôn nắm chắc tâm lý của đối phương! Vũ ca ca từng nói với ta, Viên Thiệu quả thật không giúp Ô Sào, mà tấn công Tào doanh.
Tào Tháo suy tính rồi ra khỏi doanh trướng cho Điển Vi gọi đám Trương Liêu tới. Chúng tướng tề tựu, Tào Tháo lệnh cho Thái Sử Từ chọn ba ngàn kỵ binh, chuẩn bị theo đi; lệnh cho Trương Liêu, Hứa Chử lĩnh năm ngàn binh, đêm mai mai phục hai bên tả hữu ngoài quân doanh, nếu như Viên quân đột kích thì xông ra tấn công; lệnh cho Nhạc Tiến, Cam Ninh cùng Điển Vi theo mình lĩnh trung quân (toàn là tinh binh) năm ngàn người tập kích Ô Sào; Tào Thuần cùng Tuân Du phụ trách điều hành đại doanh. Các tướng lĩnh mệnh, chuẩn bị đi. Tào Tháo ngẫm lại vẫn thấy lo lắng, lại trở vào nói: “Mấy người các ngươi có lẽ nên tới Trung Mâu đi? Tử Vân, ngươi cũng đi luôn.” Ta lắc đầu: “Nơi này rất an toàn, thần cũng có chút mệt mỏi. Đúng rồi, đột nhiên nhớ ra, hôm nay thần còn chưa ăn cơm nữa!” Mấy người đều thở dài, ta nhún vai. Quách Gia liếc mắt lườm ta một cái, nói với Tào Tháo: “Chủ công yên tâm, nơi này rất an toàn, Viên Thiệu giằng co với chúng ta hơn ba tháng, có thể làm gì chúng ta đây?” Ta liều mạng gật đầu: “Đúng vậy. Viên Thiệu ngốc lắm. Y không phái binh thì thôi, nếu thật mang binh tới, chính là tặng người cho chúng ta, nơi này càng an toàn.”
Tặng người? Đám người Tào Tháo vẻ mặt nghi ngờ nhìn ta. Ta cười đắc ý: “Chủ công, thần không phải nói với ngài rồi sao, ở chỗ Viên Thiệu bất luận văn hay võ đều thích kéo bè kết phái. Võ tướng có Nhan Lương, Văn Sú một phái, Viên Thiệu rất thích họ, có điều ch.ết cả rồi; Trương Cáp, Cao Lãm là một phái, đúng ra, Cao Lãm đi theo Trương Cáp. Trương Cáp này văn võ song toàn, có qua lại gần gũi với nhóm Điền Phong, lại mâu thuẫn với nhóm Quách Đồ. Lúc chủ công hỏa thiêu Ô Sào, Viên Thiệu nhất định sẽ phái Trương Cáp tới tấn công chúng ta, tới lúc đó ngài sắp xếp nhóm Nhị ca mai phục bọn họ, Trương Cáp tất phải trở về. Trương Cáp vừa về, Quách Đồ nhất định nói bậy bên tai Viên Thiệu nhất định xổ ra mấy lời thối tha, đây là điểm đặc sắc của Viên gia. Viên Thiệu này thích nhất nghe lời nói châm ngòi, Trương Cáp kia khẳng định bị trách cứ, đợi lúc Viên Thiệu lại lần nữa cử hắn đi, Trương Cáp tất phản. Thần ở trước mặt Trương, Cao nói không ít lời. Cao Lãm đặc biệt rất hâm mộ Nhị ca. Cho nên, chủ công, hai viên đại tướng đó, nói thèm ai không thèm, nói muốn ai không muốn?”
Tào Tháo bọn họ nghe xong đều buồn cười, Tào Tháo nói: “Tử Vân, chuyện gì qua miệng ngươi cũng trở nên không đứng đắn. Cao Lãm hâm mộ Văn Viễn? Tốt, ta muốn hai người kia, Tứ đại tướng quân, ch.ết mất hai, hai lại về đây, ta xem Bản Sơ đánh trận thế nào! Công Đạt, ngươi báo cho Văn Nhược, bảo ông ta dựa theo cách làm phủ đệ cho Hưng Bá, chuẩn bị chỗ ở cho hai vị Trương, Cao kia. Lần này không cho Tử Vân nhúng tay nữa.” Ông ta vẫn còn đau lòng. Ta cười: “Thần không thèm nhúng tay! Bọn họ không phải ca ca của thần.” Tào Tháo lườm ta một cái. Ta không để ý ông ta, nói với Tuân Du: “Hai nơi không đủ, phải chuẩn bị một căn nhà lớn nữa, nếu ta tính không sai, sẽ có một đại gia đình nữa sắp tới Hứa Đô.”
Tào Tháo cười: “Ai? Ngươi lại tìm được vị ca ca nào nữa?” Ta đổ mồ hôi: “Chủ công ơi, ngài nghĩ đi đâu vậy? Đại gia đình này ngài có quen biết.” Tào Tháo sửng sốt: “Ta biết? Ai vậy?” Ta đắc ý cười: “Chủ công, Tam ca, mọi người nghĩ lần này Viên Thiệu nếm mùi thất bại, sẽ trút phẫn nộ lên đầu ai?” Bọn họ đều lắc đầu. “Điền Phong, Điền Nguyên Hạo.” A, Tào Tháo mở to mắt: “Chẳng lẽ Điền Phong sẽ phản tới nơi này? Rất tốt.” Ta bĩu môi: “Chủ công đó, Điền Nguyên Hạo là người như vậy sao? Cho dù ông ta muốn đến, lúc này cũng không đến được.” Tào Tháo gật đầu: “Đúng rồi, có tin nói ông ta bị Viên Thiệu tống giam. Viên Bản Sơ này thật là.”
Ta gật đầu: “Không sai, Điền Phong bởi vì cực lực khuyên Viên Thiệu đừng xuất chinh đã bị giam. Nếu Viên Thiệu lần này đắc thắng trở về sẽ hạ nhục Điền Phong một phen, chứng minh bản thân mình tài giỏi, tính mạng Điền Phong còn giữ được; nhưng y mà bại, trở về tất sẽ giết Điều Phong, bởi Viên Thiệu thấy Điền Phong sẽ xấu hổ. Cho nên thần đã chuẩn bị trước, lệnh cho gia nhân trong hiệu thuốc lén vào nhà Điền Phong, trước khi về Hứa Đô đã lệnh cho Tần Dũng tới Nghiệp thành lặng lẽ mang vợ con Điền Phong đi Hứa Đô trước. Sau khi chủ công hỏa thiêu Ô Sào, thần sẽ đích thân tới Nghiệp thành bố trí nhân mã, nửa đường chặn đường sứ giả của Viên Thiệu phái đi giết người, giả làm hắn, bí mật đem Điền Phong đưa tới Hứa Đô, ngài thấy sao?”
Tào Tháo mừng rỡ: “Tốt, tốt. Làm xong hãy nói.” Quách Gia gật đầu: “Cũng được. Chắc hẳn lần này Điền Nguyên Hạo có thể triệt để hiểu được ai mới là minh chủ chân chính. Người này thật sự rất giỏi đó!” Ta lắc đầu: “Có điều, muốn Điền Nguyên Hạo lập tức làm việc cho chủ công cũng khó, tư tưởng trung quân trong lòng ông ta rất nặng. Chủ công, nếu nhất thời ông ta không hàng, trước mắt cứ đem giam lỏng ở Hứa Đô. Thần nghĩ, chỉ có Viên Thiệu ch.ết ông ta mới có thể một lòng vì chủ công.” Tào Tháo gật đầu cười: “Ta có thể đợi.” Quách Gia nhìn ta, lo lắng hỏi: “Tử Vân, từ Nghiệp thành tới Hứa Đô, đường xá xa xôi, ngươi có đảm bảo qua được các cửa kiểm soát không?” Ta gật đầu: “Tam ca yên tâm. Thương đội của đệ có lệnh bài của Viên Thiệu, bất cứ lúc nào cũng qua được, phân thành hai nhóm dẫn người đi, tuyệt đối không thành vấn đề. Về phần Điền Phong, chỉ cần rời khỏi Nghiệp thành, chuyện gì cũng có thể làm được.” Bọn họ đều gật đầu.
Ta cười cười: “Kỳ thực ở Ô Sào thần còn nhận được một tin tức.” Tào Tháo thở dài: “Tử Vân à, ngươi có đói bụng không, ta vẫn đang chờ xuất phát đây. Có cái gì nói liền một lúc luôn được không?” Quách Gia bọn họ đều cười. Quách Gia trêu ghẹo: “Còn không phải chủ công nuông chiều hắn thành như vậy.” Ta bĩu môi: “Chủ công nuông chiều nhất chính là huynh! Được rồi, đây là chuyện cuối cùng. Chủ công, thần nhận được tin Viên Thiệu đã giáng tội cho Thư Thụ, bỏ tù trong quân doanh.” “Thư Thụ đó…” Tào Tháo vốn đang ngạc nhiên, chợt cười lớn: “Ha ha, Bản Sơ ơi Bản Sơ, ngươi thất bại là đương nhiên rồi!” Ta nhìn bộ dạng đắc ý của ông ta cũng cười lớn: “Thì ra không chỉ mình ta có lúc lên cơn như trẻ con, chủ công cũng vậy!” Tào Tháo trắng mắt nhìn ta: “Đúng là ta làm hư ngươi.”
Ta cười gian: “Đùa với mọi người thôi! Đúng rồi, chủ công, ngày mai thần cũng lên đường, sẽ không về đây nữa. Lúc chủ công thắng trận, Viên Thiệu chạy trốn, sợ là không mang theo Thư Thụ. Thư Thụ này bị xích lại sợ không chạy thoát được, chắc chắn sẽ bị ngài bắt. Chủ công, nếu bắt được ông ta, đừng giết mới tốt. Người này tuy rằng tính tình nóng nảy, vẫn rất có tài.” Tào Tháo cười nói: “Không đâu, đời nào ta giết hắn. Tài hoa của hắn có thể so với ngươi mạnh hơn mà!” Lần này tới lượt ta trắng mắt, so với ta mạnh hơn? Không để ông dùng, mạnh hơn có ích lợi gì? Nhìn bộ dạng tức giận của ta, bốn người đều cười lớn.
Ta nghiêng đầu nghĩ: “Chủ công, ngài đừng cao hứng như vậy. Thư Thụ không thể giống với Điền Phong, tư tưởng sĩ tộc của ông ta cực kỳ mạnh mẽ, ngài cần hiểu rõ. Còn nữa, con trai ông ta Thư Hộc lúc này là tướng thủ thành Hàm Đan, ngài nghĩ ông ta sẽ hàng ngài sao? Thần thấy không đâu.” Không phải ta muốn đả kích các người, đây là sự thật. Ta cũng muốn giữ lại tính mạng Thư Thụ, đáng tiếc, người này tuyệt đối là một kẻ ngu trung, lại là một nhân tài, nhân tài trong loạn thế, đặc biệt là của kẻ địch, không sử dụng được, chỉ có thể giết. Trừ phi ông ta tình nguyện quy ẩn sơn lâm. Đây chính là vận mệnh của nhân tài.
Nghe xong lời ta nói, Tào Tháo thở dài: “Giờ tạm thời không nói, để tính sau. Tử Vân, bản thân ngươi phải cẩn thận một chút.” Ta gật đầu không ngừng: “Thần sẽ cẩn thận, ngài yên tâm. Đêm gió mát không trăng, thích hợp để giết người phóng hỏa, đáng tiếc thần không thể tham gia vụ náo nhiệt này, chủ công không cho thần đi.” Mọi người nghe thấy đều cười, Tào Tháo cũng lắc đầu rồi đi. Nhìn Tào Tháo dẫn binh đi xa dần, ta cũng bảo Tam ca nhanh mang đồ ăn tới, Tuân Du nhiều việc cũng đi luôn, Giả Hủ nhìn ta, lông mày nhíu chặt. Đợi lúc ta bắt đầu vục đầu vào ăn, Giả Hủ kéo Quách Gia nói gì đó lặng lẽ, ta ăn xong hai người họ mới trở vào.
Ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người họ, giật nảy mình: “Tam ca, Văn Hòa, hai người sao vậy? Ta…” Quách Gia nhìn chằm chằm ta hỏi: “Ngươi giải thích với chủ công thế nào về hành vi ở Thọ Xuân? Chủ công nói gì không?” Tim ta đập dồn: “Chuyện này… đệ ăn ngay nói thật, không tìm cớ khác. Chủ công cũng không nói gì, chỉ bảo ta cẩn thận một chút, đừng vì chuyện kiểu đó mà thí mạng…” Ta đang nói, đột nhiên dừng lại. Tào Tháo nói như vậy, vốn không có gì, giờ nghĩ kỹ, lại cảm thấy có sự uy hϊế͙p͙ bên trong? Hai người gật đầu, biết ta đã hiểu.
Quách Gia thở dài: “Đệ bây giờ đã rõ chưa? Vừa rồi nhìn bộ dạng đắc ý của đệ đã biết đệ không cẩn thận suy nghĩ tới sự nghiêm trọng của chuyện này. Tử Vân, Cao Thanh An gửi thư cho Nhị ca, Nhị ca đem cho ta đọc, Thanh An nói trên chiến trường hình như là ngươi cứu Tôn Sách đi, mặc dù hắn không nói rõ, nhưng ẩn ý nhắc nhở Nhị ca ám hiệu cho đệ. May mà đệ đã kể chuyện này cho ta trước. Ta suy nghĩ một hồi, không thương lượng trước với đệ đã nói cùng chủ công. Hai ngày sau mới để Nhị ca đem thư của Thanh An cho chủ công đọc. Đệ hiểu ý ta rồi phải không?” Ta mạnh mẽ gật đầu: “Hiểu rồi. Chủ công vừa nói ông ta biết, đệ đã hiểu. Cảm ơn Tam ca suy nghĩ chu đáo. Cho nên đệ mới không lấy cớ gì mà ăn ngay nói thật.” Quách Gia gật đầu: “Ta cũng nghĩ tới điểm ấy. Coi như đệ thông minh.” Ta cười khổ: “Thông minh? Quên đi, lúc này chúng ta chưa chính thức trở mặt với Bá Phù, đệ còn có thể làm bằng hữu với hắn. Có điều, đệ cũng nói rõ với chủ công rồi, đệ sẽ phân biệt được công tư. Các người cũng yên tâm đi.”
Giả Hủ thở dài: “Tử Vân, còn chuyện nữa, biểu hiện của ngươi trước mặt chủ công quá lộ liễu rồi. Trận này chúng ta có thể nói là chắc thắng, chủ công nhất định phải tự mình đi đốt lương thảo, không phải vì không có người, mà nhất định phải tự mình đi lập công. Ông ấy cần tạo uy tín tuyệt đối! Nhưng mà, công lao này của ông ấy phân nửa do ngươi tạo ra. Tử Vân à, ngươi có thể thu bớt lại một ít không? Lại còn ra chủ ý nhận đám hàng binh kia, tính mạng của chúng có can hệ gì với ngươi đâu? Truyền ra ngoài, cuối cùng là ngươi nhân từ tài giỏi, hay là chủ công nhân nghĩa anh minh đây?” Chuyện này ta thật không nghĩ tới.
Nhìn Giả Hủ, ta nghi ngờ hỏi: “Ý của ông là chủ công đề phòng tôi sao? Ông ấy hoài nghi tôi? Tôi cũng đâu phải loại công cao lấn chủ đâu?” Giả Hủ lắc đầu: “Hoài nghi chắc chắn không có, phòng bị thì khó nói. Có điều, Tử Vân, không phải ta nói cùng ngươi rồi sao: ai nấy làm tốt chuyện của mình là được, ngươi đừng việc gì cũng muốn quản tới, cái gì cũng giúp chủ công sắp xếp cả, hiểu không? Rất nhiều chuyện nói tới là có thể dừng. Chẳng hạn phương áp an trí cho hàng binh, đã có Văn Nhược và Công Đạt suy nghĩ thực hiện, ngươi nói nhiều vậy làm gì? Cho dù ngươi có cách làm chu đáo, lặng lẽ nói cho Công Đạt biết không được sao? Sao cứ nhất định phải tự mình vội vàng nói ra?”
Miệng ta đắng ngắt: “Chuyện này là do tôi có thói quen đem mọi suy nghĩ của mình nói ra hết. Chưa từng nghĩ như vậy.” Quách Gia nhìn ta nói: “Tử Vân à, chủ công bây giờ còn chưa có hoài nghi, phòng bị đệ. Chủ công vô cùng lợi hại, cho dù tin tưởng đệ, cũng không thể chuyện gì cũng nghe theo, càng không thể chuyện gì cũng dựa vào đệ. Nếu không, ông ấy làm chủ công làm gì? Văn Hòa huynh nói rất có đạo lý, đệ nên nghĩ cho kỹ!” Ta cúi đầu tự hỏi, đây hình như đúng là vấn đề, nếu vì chuyện này mà ch.ết thì đúng là ch.ết oan. Nhưng mà, Tào Tháo thật có kiêng kỵ ta sao? Đột nhiên nhớ tới một câu nói đùa của Tào Tháo trước đây: Tử Vân, có đôi khi Tháo cảm thấy ngươi mới là đối thủ của ta. Ta rùng mình, đây là lời nói đùa thôi sao? Ta thật sự làm quá mức rồi?
Quách Gia cùng Giả Hủ nhìn ánh mắt chuyên chú của ta, cũng hiểu rõ nói vậy đã đủ, hai người nhìn nhau một cái rồi rời khỏi lều trại. Ta nằm xuống nghỉ ngơi, suy ngẫm cho kỹ quan hệ giữa ta và Tào Tháo sau này phải thế nào.